Phong Nhân Châu không thảo luận với anh chuyện có phải lão tài xế hay không. Cậu cởi bộ đồ đua xe xuống, mặc lại áo lông của mình, sau khi về đến nhà tắm rửa xong đi ra ngoài mới phát hiện có tin nhắn.

Năm nay Đàm Nhiên về nước sớm hơn một chút, ở trên QQ kêu gào gửi một đống voice chat, nói là đã mua vé máy bay về hai ngày trước Tết.

Phong Nhân Châu trả lời là biết rồi, tiện tay ném di động lên giường, tìm được máy sấy chậm rãi sấy khô tóc.

Thời điểm Đàm Nhiên trở về đúng là làm khổ người ta. Ngày đông rét mướt, cậu được nghỉ đông rõ ràng có thể ngủ thẳng một giấc nhưng tám giờ rưỡi đã bị đồng hồ báo thức đánh thức, ăn bữa sáng xong ngó di động cũng đã chín giờ. Cậu lái xe đến sân bay cũng phải mất hơn một tiếng, vội vội vàng vàng lên xe giục tài xế nhanh một chút.

Đàm Nhiên ngồi máy bay đường dài, cực kỳ mệt mỏi kéo lê thân thể chết lặng ra khỏi sân bay, Khương Mục ở bên cạnh giúp cậu ta xách hai cái vali lớn. Cậu ta nhanh chóng liếc thấy Phong Nhân Châu, Phong Nhân Châu cao lớn, khí chất lại xuất chúng, chỉ nhìn thoáng qua đã nhận ra. Phong Nhân Châu thấy cậu ta thì cũng đi sang, Đàm Nhiên giơ tay ra muốn ôm, Phong Nhân Châu thuận thế ôm cậu ta, thấy không có ai khác đến đón, nói: “Không có ai nữa à?”

Đàm Nhiên cười giễu: “Chuyện tớ quay về đối với bọn họ cũng không phải chuyện gì tốt.”

Phong Nhân Châu trả lời một tiếng rồi cũng không nói thêm gì nữa, đối với nhà họ Đàm bây giờ mà nói, Đàm Nhiên đúng là sao chổi.

Nhà họ Đàm bây giờ gần như đã tanh bành, Đàm Nhiên trở về làm quân bài tẩy để tranh cướp gia sản, mấy anh chị em của Đàm Nhiên đời nào đồng ý để Đàm Nhiên, người giữa chừng ra nước ngoài xong lại đột ngột trở về, tiếp nhận nhà họ Đàm kia chứ.

Phong Nhân Châu rút tay khỏi túi áo, đưa tay ra ngoắc về phía chiếc vali trong tay Khương Mục, ý bảo anh ta đưa cậu cầm hộ một cái. Khương Mục nhìn cậu, lạnh lùng nói: “Không cần.”

Phong Nhân Châu thấy anh ta không cảm kích, lại đút tay vào túi, nói: “Đi thôi, xe ở bên ngoài.”

Hai người bọn họ đi theo Phong Nhân Châu ra cổng sân bay, tìm được xe, bỏ vali vào cốp sau.

Khương Mục tự giác ngồi lên ghế phó lái, Đàm Nhiên và Phong Nhân Châu ngồi đằng sau. Sau khi mọi người ngồi xuống hết rồi, Phong Nhân Châu hỏi Đàm Nhiên ở đâu, cậu ta báo địa chỉ một khách sạn, tài xế lập tức lái xe đến mục tiêu.

Đến khách sạn, thu dọn hành lý xong cũng sắp tới giờ ăn trưa, Phong Nhân Châu đề nghị ăn luôn ở khách sạn, Đàm Nhiên hơi bất mãn nói: “Bữa tiệc tẩy trần của tớ mà làm qua loa thế ư?”

Phong Nhân Châu liếc cậu ta, quái gở nói: “Cậu thì quý báu lắm cơ? Muốn tớ xuống biển bắt hải sản lên nấu xong đút vào miệng cậu nữa hay gì?”

Đàm Nhiên bị chọc cười: “Rồi rồi rồi, ăn ở đây.” Cậu ta liếc nhìn Khương Mục đang cẩn thận kiểm tra xem trong phòng có camera ẩn nào không, hỏi anh ta: “Anh thì sao?”

Khương Mục ngẩng đầu lên nói: “Các cậu đi đi.” Nếu anh ta không kiểm tra xong hai gian phòng này thì không thể yên tâm về tính an toàn và riêng tư của nó. Đàm Nhiên biết tính anh ta, ừ một tiếng rồi đi với Phong Nhân Châu xuống dưới ăn cơm.

Mặc dù Phong Nhân Châu không xuống biển bắt hải sản cho cậu ta nhưng có thể ăn hải sản người khác xuống biển bắt mà. Mấy năm nay trong nước thi hành chính sách không lãng phí đồ ăn, để dư quá nhiều đồ ăn sẽ bị phạt tiền, hai người chọn bốn món nên hơi lo lắng bất an, Khương Mục bị dị ứng hải sản, Đàm Nhiên chọn cho anh ta một phần cơm niêu lạp xưởng và canh xương, bảo nhân viên đưa đồ ăn lên phòng.

Sau khi món ăn được bưng lên, Phong Nhân Châu thấy đĩa sườn heo hấp bột gạo chỉ có bốn miếng sườn, khẽ hừ một tiếng, cảm thấy ý nghĩ lo lắng ăn không hết vừa rồi của mình thật buồn cười.

Đàm Nhiên ăn rất vui vẻ, Phong Nhân Châu nhìn cậu ta ăn hăng say, chợt nghĩ đến chuyện cậu ta sống ở Anh nhiều năm như vậy, ánh mắt bỗng trở nên thương hại.

Cậu nâng tay lên gắp một đũa khoai tây sợi, hỏi Đàm Nhiên: “Cậu ở khách sạn bao lâu?”

Đàm Nhiên lắc đầu: “Không biết, để xem lúc nào về được nhà họ Đàm.”

Phong Nhân Châu thổn thức nói: “Công trình lớn đấy, tớ có mấy căn ở Thụy Vưu, đến ở tạm không?”

Vị trí địa lý của Thụy Vưu rất tốt, cũng cách chỗ ở của nhà họ Đàm tương đối gần, tiện cho cậu ta chạy tới chạy lui. Đàm Nhiên gật đầu: “Được, có xe không?”

Phong Nhân Châu kinh ngạc với sự mặt dày của cậu ta, không nhịn được chửi một câu thô tục: “Đệch, cậu phá sản rồi à?”

Đàm Nhiên nở nụ cười gian thương, Phong Nhân Châu cạn lời và cơm vào miệng, nói: “Thôi được rồi, đến lúc đó tớ đưa chìa khóa cho cậu.”

Đàm Nhiên ôm đùi cậu: “Cảm ơn ông chủ!”

Đàm Nhiên ở trong nước cũng không có người thân cận, trước kia không phải ăn Tết ở nhà họ Phong thì là ăn chực ở nhà Trình Sơ. Ông Phong bà Phong biết tình hình của cậu ta, cũng coi cậu ta như con nuôi, nghe nói cậu ta trở về lập tức gọi điện thoại cho cậu ta bảo giao thừa đừng chạy đến nhà người khác.

Cách đêm giao thừa càng gần, không khí năm mới lại càng náo nhiệt, trong khu phố nhỏ nhà nhà đều dán câu đối và chữ Phúc, Phong Nhất Lâm còn đi treo đèn lồng lên mấy cái cây trong sân, nhìn thoáng qua rất giống mấy cây quất sai trĩu quả.

Đêm giao thừa Đàm Nhiên tới, lúc tới còn mang theo một đống đồ bổ bảo vệ sức khỏe và tranh chữ, còn mang cho Phong Nhất Lâm một chiếc đồng hồ nữ. Phong Nhất Lâm rất thích, nhưng lúc đi học cô không được đeo mấy đồ trang sức đắt tiền, bèn cất đi để lúc nào ra ngoài chơi thì đeo.

Lúc đầu cô còn rất lạnh nhạt với Đàm Nhiên, dù sao mỗi năm chỉ gặp mặt một lần, huống hồ con gái tuổi dậy thì rất nhạy cảm, không hiểu nổi mấy cái suy nghĩ khó hiểu của cô, ăn một bữa cơm giao thừa xong đã quen thân, còn thân mật quấn lấy hai người bọn họ nói muốn đi bắn pháo hoa.

Trong thành phố chắc chắn là không được bắn rồi, nhiều nhất chỉ có thể châm hai que pháo bông quơ quơ cho thỏa nguyện thôi. Năm ngoái Phong Nhất Lâm châm hai que pháo bông, tia lửa bắn ra còn đốt thủng hai cái lỗ trên giày của cô, năm nay nói gì cũng không thỏa mãn với mấy que pháo bông nữa, kéo hai người bọn họ nói muốn ra ngoại ô bắn pháo hoa.

Phong Nhân Châu chẳng thể làm gì khác, đành lái xe đến siêu thị mua một đống pháo hoa. Lúc đi ngang qua khu bán pháo dây cậu còn hỏi có muốn mua hai băng pháo cho cô châm chơi hay không, Phong Nhất Lâm phồng má nói sao anh không cầm về nhà đốt trên ban công đi?

Đàm Nhiên bị cuộc cãi vã thường ngày của hai anh em chọc cười. Phong Nhân Châu gửi tin nhắn gọi Trình Sơ đi chung, sau khi thanh toán thì lái xe đến bờ sông ở ngoại ô bắn pháo hoa.

Người đến bắn pháo hoa ở bờ sông rất nhiều, dù sao thực hiện lệnh cấm pháo hoa được mấy năm rồi, mọi người đều bắt đầu rục rịch. Phong Nhất Lâm hưng phấn tháo một bịch pháo hoa Thái Bình, vươn tay muốn châm lửa, Phong Nhân Châu nói: “Cô châm pháo à? Anh sợ cô lại tự châm chính mình.”

Phong Nhất Lâm bất mãn nói: “Đừng có xem thường em, em còn có thể tự đốt lửa châm chính mình được à?”

Phong Nhân Châu không nhịn được cười, khom người nhìn cô cười nói: “Cô nhớ chuyện năm ngoái cô nghịch pháo bông rồi đốt ra hai lỗ thủng trên giày không?”

Phong Nhất Lâm nhất thời thẹn quá hóa giận, nhào tới đánh cậu. Đàm Nhiên cười không ngừng được, Phong Nhân Châu vừa né tránh vừa nói: “Anh còn chụp ảnh lại nữa này, muốn anh lấy ra cho cô xem lại không?”

Năm ngoái sau khi Phong Nhân Châu thấy giày của cô bị đốt ra hai cái lỗ, phản ứng đầu tiên của cậu là lấy di động ra chụp hình sau đó điên cuồng cười nhạo. Lúc ấy sắc mặt Phong Nhất Lâm đen xì, có xúc động muốn cởi giày ra đập cậu.

Bọn họ náo loạn một lúc, Phong Nhân Châu châm một quả pháo hoa trước cho cô nhìn, khoảnh khắc pháo hoa nở rộ cực kỳ rực rỡ đẹp đẽ. Hai năm nay Phong Nhất Lâm chưa được bắn pháo hoa, mắt cô long lanh lấp lánh, pháo hoa như đang nở rộ trong đôi mắt xinh đẹp của cô, trong mắt đong đầy tia lửa nhỏ.

Phong Nhân Châu thử một quả sau đó đưa bật lửa cho cô, dặn cô phải cẩn thận. Phong Nhất Lâm cầm bật lửa đốt một quả pháo hoa sau đó nhanh chóng chạy về bên cạnh Phong Nhân Châu, trong mắt đong đầy ý cười thưởng thức cảnh đẹp. Phong Nhân Châu cúi đầu thấy gương mặt vui vẻ của cô cũng nở nụ cười.

Ở ngoại ô có thể thấy không ít pháo hoa, giống như từng đóa bồ công anh lớn tung bay giữa bầu trời đêm.

Bọn họ bắn pháo hoa được một lúc rồi Trình Sơ mới đến, Trình Giảo đi cùng anh ta. Phong Nhất Lâm rất thích Trình Giảo, thấy cô ấy thì luôn vui vẻ quấn lấy ngọt ngào gọi chị, Trình Giảo cũng nhất nhất đáp lời. Cô ấy mang theo một chiếc máy chụp ảnh lấy liền. Đám người bọn họ quen biết từ nhỏ, nhưng rất ít khi có thể tụ tập với nhau. Đàm Nhiên cả năm chỉ về được mấy ngày, Trình Sơ bình thường cũng bận rộn, Trình Giảo và Phong Nhân Châu học chung một trường nhưng cũng không hay gặp nhau, cô ấy vẫn thân với Phong Nhất Lâm hơn, hai cô bé ít nhiều gì cũng có chủ đề chung để nói.

Bạn tốt đoàn tụ, gia đình sum vầy, giao thừa năm nay Phong Nhân Châu trải qua vô cùng phong phú vui vẻ. Cậu nhìn đám người láo nháo túm năm tụm ba, người trong lòng cậu coi là bạn tốt cũng chỉ có mấy người này thôi.

Hai cô bé hưng phấn chạy đi châm pháo bông, ba chàng trai bọn họ đứng ở bên cạnh nhìn. Trình Sơ huých vai cậu: “Lúc ăn cơm mẹ anh còn muốn làm mai cậu với Trình Giảo đấy.”

Lông mày Phong Nhân Châu khẽ giật giật, cậu vội vàng từ chối: “Bảo dì nhắm Đàm Nhiên ấy, xuất thân gia đình tốt còn tuấn tú đẹp trai.”

Đàm Nhiên rụt cổ nói: “Em ấy còn nhỏ, đừng để dì tạo gánh nặng tâm lý cho em ấy.”

Trình Sơ nói: “Làm sao? Mấy cậu đều chê con bé? Em gái tôi không xứng với hai người các cậu hay gì?”

Phong Nhân Châu vội vàng nghiêm mặt nói: “Sao có thể, chị Giảo sau này muốn trở thành nghệ thuật gia, con kiến hôi bé nhỏ em đây đâu xứng với chị ấy.”

Đàm Nhiên nói hùa theo Phong Nhân Châu: “Bây giờ em còn đang ở ké phòng của con kiến hôi bé nhỏ kia kìa, em lại càng không xứng.”

Trình Sơ cười nói: “Bần hàn ghê.”

Di động trong túi kêu lên, Phong Nhân Châu móc ra liếc nhìn, phát hiện ra là tin nhắn Tần Tế gửi đến.

Tần Tế: Năm mới vui vẻ.

Tần Tế còn gửi cho cậu meme chó Shiba ngã cắm mặt xuống đất, bên dưới là hàng chữ chúc mừng năm mới. Phong Nhân Châu nhìn meme con chó ngã chổng mông lên trời mà bật cười, Trình Sơ ngó đầu sang nhìn cũng thấy meme kia đáng yêu, liếc nhìn chú thích phát hiện ra là Tần Tế, hỏi: “Tần Tế của Viễn Trạch nhật báo?”

Phong Nhân Châu “ừ” một tiếng, Trình Sơ “ô” một tiếng, thấy kỳ lạ nói: “Hai người còn quen biết? Ảo ma canada thật đấy.”

Phong Nhân Châu lười phản ứng lại anh ta, trả lời Tần Tế bằng một cái meme mèo chúc tết.

Tần Tế: [Chuyển tiền 8888 tệ].

Tần Tế: Lì xì năm mới.

Phong Nhân Châu suy nghĩ một lúc cuối cùng vẫn nhận, chuyển lại cho anh 6666 tệ. Tần Tế cũng thức thời nhận lấy, tiền lì xì năm mới đối với Phong Nhân Châu cũng chỉ là một hình thức, sau khi trưởng thành cậu đã không được nhận lì xì nữa, mọi người không vờ vịt gửi lì xì cho cậu làm gì, chủ yếu là cậu gửi lì xì đi.

Tần Tế: Đáng tiếc bây giờ không nhìn thấy pháo hoa.

Phong Nhân Châu lập tức gửi cho anh mấy bức pháo hoa vừa rồi tiện tay chụp. Tần Tế bên kia khát vọng tràn ra khỏi màn hình, Phong Nhân Châu thì dương dương đắc ý khoe khoang với anh.

Tần Tế: Có thể cầu nguyện với pháo hoa.

Phong Nhân Châu: Còn có thể cầu nguyện với pháo hoa á?

Tần Tế: Người sẵn lòng lắng nghe và thực hiện nguyện vọng của em trước giờ đâu phải sao băng, khi còn nhỏ muốn mua máy chơi trò chơi không phải đều là ba mẹ mua cho hay sao?

Tần Tế: Chỉ cần em có nguyện vọng, nhất định sẽ có người giúp em thực hiện.

Phong Nhân Châu nhìn pháo hoa đang nở rộ giữa bầu trời, cách đó không xa là Phong Nhất Lâm và Trình Giảo đang tươi cười châm pháo bông vẽ ra từng hình trái tim trên không trung.

Đôi mắt cậu sáng lên, chớp chớp mắt cuối cùng chậm rãi nhắm lại, trong lòng cầu nguyện một điều, ngay sau đó mở mắt ra.

Phong Nhân Châu: Cầu nguyện xong rồi.

Tần Tế: Cầu nguyện điều gì?

Phong Nhân Châu: Không phải là không thể nói ra sao?

Tần Tế: Vậy em đừng nói, pháo hoa sẽ lặng lẽ nói cho tôi biết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play