Dịch: Mika

“Đệch! Con mẹ nó mày làm gì đấy!”

Chai rượu ly rượu rơi ào ào vỡ đầy đất, trong tiếng thủy tinh vỡ còn xen lẫn một câu chửi tục, Tần Tế giận dữ quăng Đường Đình lên bàn trà, chiếc áo sơ mi vừa vặn bao quanh thân thể cao gầy đầy sức sống của anh, cánh tay vì dùng sức mà bắp thịt gồ lên, vải vóc lập tức trở nên có vẻ hơi chật chội.

Đám người mới vừa rồi còn ồn ào sôi động bỗng nhiên lặng ngắt như tờ, Đường Đình bị Tần Tế dọa sợ đến nỗi trán đổ mồ hôi, hai mắt tỉnh táo, nhớ lại mấy lời xúc phạm vừa rồi uống say mình lỡ miệng nói ra, gã bị Phong Nhân Châu và Tần Tế trừng đến mức lưng toát mồ hôi, hầu kết lăn lên lộn xuống mấy cái, ngập ngừng mấy tiếng rồi lại chẳng nói được gì.

Chai rượu vỡ tan tành, rượu bắn tung tóe lên ống quần Tần Tế, Phong Nhân Châu lạnh mặt rụt một chân lại cũng không thoát được tai bay vạ gió, ống quần màu xám tro bị thấm ướt ra mấy chấm tròn bắt mắt, cậu nhíu mày nhìn về phía bóng lưng Tần Tế.

Tần Tế không chút nương tay đấm hai phát lên mặt Đường Đình, giọng nói lạnh lùng mà tức giận: “Xin lỗi mau.”

Hai nắm đấm gần như dốc hết toàn lực vung đến của một người đàn ông trưởng thành còn thường xuyên rèn luyện thật sự không phải thứ người bình thường có thể chống đỡ được, hai bên tai Đường Đình ong ong, đầu óc choáng váng, gã không nhịn được lại phun ra mấy lời bẩn thỉu, đổi lại một nắm đấm càng dữ tợn hơn của Tần Tế.

Đường Đình nuốt câu thô tục kia xuống, nếu bị Phong Nhân Châu đánh thì cũng thôi đi, con mẹ nó Tần Tế là cái thá gì mà cũng dám ra tay với gã, nhưng mình quả thật nói ra mấy lời vô lễ nên đuối lý, gã không sợ Tần Tế nhưng sợ Phong Nhân Châu phía sau, chỉ đành cắn răng, bấm bụng chịu đựng nói: “Xin lỗi.”

Tần Tế không tốn chút sức nào nhấc gã lên, quăng tới trước mặt Phong Nhân Châu, đè thấp đầu gã, nói: “Nói to lên.”

Đường Đình chỉ đành phải cắn răng, cao giọng lặp lại: “Xin lỗi, là tôi lỡ lời.”

Phong Nhân Châu không lên tiếng, không thể không thừa nhận những lời Đường Đình nói ra đúng là đã khiến cậu tức giận, cậu đứng lên, bất ngờ đè bả vai Đường Đình lại, nhấc chân thúc mạnh vào bụng gã, Đường Đình chửi “đệch” một tiếng, ôm bụng cố nén cảm giác buồn nôn, tê liệt ngã vật xuống sô pha.

Người cảm thấy Phong Nhân Châu là bao cỏ bình hoa thì nhiều, ở sau lưng nói này nói nọ cậu không thèm bận tâm, nhưng nói ngay trước mặt chẳng phải đơn thuần là khiêu khích hay sao?

Phong Nhân Châu buồn bực lại phiền muộn, rảo bước rời đi, cậu chân dài đi nhanh, Tần Tế cũng liều mạng bước nhanh đuổi theo sau gọi tên cậu.

Phong Nhân Châu ra khỏi quầy bar đèn đuốc lập lòe, ngồi vào chiếc xe hơi màu đen, đóng cửa xe tra chìa khóa định đi.

Một vật thể màu đen không rõ “ầm” một tiếng nằm trên cửa sổ xe, Tần Tế giơ tay lên gõ cửa kính xe, sốt sắng luống cuống làm dấu tay, Phong Nhân Châu nghiêng đầu nhìn anh một lát, nhíu mày phất tay ý bảo anh đi đi, sau đó khởi động xe đạp chân ga phóng vèo đi, để lại một mình Tần Tế đứng bên đường ảo não túm tóc.

Tần Tế vò đầu túm tóc một lúc rồi ngồi xuống lấy di động ra nhắn tin cho Phong Nhân Châu, anh nhanh chóng gõ chữ, gửi đi mấy tin nhắn, còn kèm theo tin nhắn thoại lo lắng an ủi, nhưng Phong Nhân Chân hiển nhiên không có tâm trạng đâu trả lời anh, qua một lúc lâu cũng không có bất kỳ tin nhắn trả lời nào.

Tần Tế lạnh mặt, đột nhiên đứng dậy đạp thùng rác bên cạnh, lửa giận của anh còn chưa tan, lực đạp không khống chế được hơi mạnh, thùng rác bị anh đạp đổ, rác rưởi đổ ra bị gió thổi bay tán loạn, Tần Tế không thể làm gì khác ngoài cố nén cơn giận dựng thùng rác dậy, khom người nhặt từng túi rác về.

Con mẹ nó chứ, lúc thất ý thì đến cả rác rưởi cũng đối nghịch với mình.

Sau khi về đến nhà, Phong Nhân Châu không nói một lời, lên lầu tắm, ngâm mình trong bồn tắm thả lỏng bản thân, nước tắm lạnh dần, một bụng lửa giận chưa phát tiết được cũng bị cậu xả trôi vào cống thoát nước.

Phong Nhân Châu trước giờ sống vô tâm vô phế, còn tự biết điều chỉnh cảm xúc, chuyện hôm qua không ảnh hưởng tới giấc ngủ của cậu, sáng sớm cậu còn đang ở nhà ngủ say thì bị một cuộc điện thoại đánh thức, cũng may Phong Nhân Châu không tức giận khi tỉnh giấc, cậu cam chịu số phận nghe điện thoại, đầu bên kia điện thoại là Vệ Thần, cậu ta vội la lên: “Đại ca, anh vắng mặt nhiều quá rồi, nghỉ thêm một tiết nữa của giáo sư Lý thì sẽ phải học lại đấy.”

Phong Nhân Châu tỉnh táo lại một chút, nói chuyện còn mang theo giọng ngái ngủ, cậu mơ mơ màng màng hỏi: “Mấy giờ rồi?”

Vệ Thần đáp: “Anh còn nửa tiếng.”

Phong Nhân Châu lập tức mở mắt ra, vội vàng cúp máy bật người nhảy xuống giường, nhanh chóng đi rửa mặt, vội vội vàng vàng, trước khi đi kịp quơ lấy một túi bánh mì rồi ngồi vào xe, tài xế nghe cậu nói không có nhiều thời gian, lập tức tăng tốc, hai mươi chín phút ba mươi bốn giây sau, Phong Nhân Châu thành công đặt mông ngồi xuống bên cạnh Vệ Thần.

Phong Nhân Châu thở dốc, không nhịn được nói thô tục: “Con mẹ nó, sau này loại chuyện này có thể báo anh sớm một chút được không?”

Vệ Thần muốn nói lại thôi, nếu không phải cậu ta nhiệt tình, trong tay cũng có Weibo của Phong Nhân Châu, chuyện đơn giản như một cái nhấc tay này làm cũng chẳng tốn công, lúc này mới gọi một cuộc điện thoại thông báo với cậu.

Phong Nhân Châu không ở nội trú nên không dậy được là cúp học luôn, giáo viên trong trường nói thiên phú có tốt đến đâu đi nữa mà cậu cứ như vậy cũng không chịu nổi. Giáo sư Lý là một người rất khó tính, theo như lời Vệ Thần nói thì chính là biến thái, một chút chuyện nhỏ cũng trừ điểm, lần trước một bạn học nói mấy câu mà suýt nữa bị đánh trượt, nhưng ai bảo người ta có bản lĩnh, giáo sư đứng đầu học viện, nếu mà mở lớp riêng không biết thu được bao nhiêu tiền học thêm nữa.

Huống hồ gia cảnh của giáo sư còn không tầm thường, đám con cháu nhà giàu cũng phải nể mặt, Phong Nhân Châu cũng thế, cách dăm ba bữa sẽ đến lớp học. Giáo sư Lý ở trên bục giảng nước miếng văng tung tóe dạy học như một người nông dân cần cù, Phong Nhân Châu ngồi ở hàng cuối cùng lại cúi đầu gặm bánh mì.

Vệ Thần nhìn vị Ngọc Diêm La này không chút hình tượng ngồi gặm bánh mì mà muốn bật cười, Phong Nhân Châu có rất nhiều biệt danh, nhưng cơ bản đều không tốt đẹp gì, tính tình quái dị bất cần đời, nhưng người ta đẹp trai, mày cao mắt sáng vừa cao vừa trắng, là một anh trai cao – giàu – đẹp sống sờ sờ, không có đứa con gái nào là không động lòng, có mấy đứa con trai còn rục rịch trong lòng, có điều khổ nỗi người ta lại là giai thẳng, cũng có đứa to gan định bẻ cong cậu, nhưng sau đó thế nào thì cậu ta cũng không biết, có điều nhìn dáng vẻ thẳng như sắt thép của Phong Nhân Châu thì cũng biết là thất bại rồi.

Phong Nhân Châu phát hiện ra cậu ta đang nhìn mình, nâng mí mắt lên liếc cậu ta: “Nhìn cái gì? Muốn anh chia cho chú một nửa à?” Vệ Thần cười trừ khoát tay: “Em ăn rồi.”

Phong Nhân Châu cúi đầu xuống tiếp tục ăn một cách tự nhiên, Vệ Thần sợ cậu “hữu hảo” hỏi thăm lần nữa, không thể làm gì khác hơn là nghiêm túc ngồi học không nhìn cậu nữa.

Phong Nhân Châu ăn xong lấy khăn giấy ra lau miệng lau tay, nghe giảng một lúc thì hơi mơ màng buồn ngủ, lại gục xuống bàn ngủ bù. Sau khi tiết học kết thúc, Phong Nhân Châu bị tiếng chuông đánh thức, gãi đầu một cái nhìn điện thoại di động, Vệ Thần khép sách vở vào bỏ lại trong balo, phát hiện thấy cậu ngủ mặt hằn hai vệt đỏ thì duỗi tay chỉ: “Mặt hằn dấu kìa.”

Phong Nhân Châu “à” một tiếng, sờ mặt, không để ý lắm, cậu còn đang hơi mơ màng, híp mắt ngẩn người, bạn nữ ngồi trước bỗng quay người lại trêu ghẹo cậu: “Ồ khách hiếm này.”

Cậu mở mắt ra, lấy lại tỉnh táo, thấy rõ gương mặt của cô ta, nhận ra đây là thiên kim nhà họ Vu, từng có duyên gặp gỡ mấy lần, cậu không muốn nói lời dư thừa, đáp: “Ờ.”

Cô ta quay cả người lại, gương mặt trang điểm đẹp đẽ xinh xắn động lòng người, một tay đặt trên bàn một tay chống cằm cười tủm tỉm nhìn cậu: “Buổi tối bọn tớ có tổ chức một buổi tiệc, cậu có muốn tới chơi không?”

Người trong giới cứ thích tổ chức mấy buổi tiệc vớ vẩn, chó nhà ai sinh cũng phải bày mấy bàn khui mấy chai rượu ngon ra khoe khoang khoác lác, đại khái là thật sự rảnh rỗi không có chuyện gì nên tự kiếm chuyện để làm, Phong Nhân Châu không hay đi mấy buổi tiệc như vậy, bởi vì cậu phát hiện bất kể là ai hẹn cậu, tụ tập một chỗ ăn chơi trác táng vĩnh viễn luôn là nhóm người kia.

Nhưng cô ta là người của nhà họ Vu, Phong Nhân Châu không tiện từ chối cô ta ngay, bèn hỏi thêm một câu: “Tiệc gì?”

Tiểu thư Vu vẫn cười híp mắt nói: “Nếu cậu muốn tới thì là tiệc độc thân của cậu, chúc mừng cậu trở về với thân phận độc thân.”

Phong Nhân Châu nghẹn lời, không muốn nói đến chuyện này, miễn cưỡng chuyển đề tài: “Vậy nếu tôi không đi thì sao?”

Tiểu thư Vu không cười được nữa, nói: “Vậy thì là tiệc chúc mừng cây quýt Lưu lão nhị trồng nảy mầm.”

… Quả nhiên vẫn là ăn no rửng mỡ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play