Edit: Mika
Một đám người bọn họ đánh đến mức không gỡ ra được, mãi đến khi có một người qua đường không nhìn nổi hét to: “Đừng đánh nữa! Cảnh sát tới!”
Liễu Tự vội vàng hô ngừng, bối cảnh của cậu ta không sạch sẽ, không thể để dính dáng tới cảnh sát, sau khi thu tay lập tức lao về phía con hẻm định chạy.
“Làm gì đấy! Chạy đi đâu?”
Một thanh niên cảnh sát mặc đồng phục cầm côn điện chặn đường anh ta. Liễu Tự chửi một câu, Tần Tế từ sau lưng anh ta đi ra, trong hẻm tối om, Tần Tế lại cận thị, đi ra nương theo ánh đèn đường mới nhìn rõ tình trạng thảm thiết trên mặt Liễu Tự.
Mắt trái anh ta nhắm chặt, trên mặt còn mấy vệt máu khô. Tần Tế chỉ cảm thấy lưng mình hơi đau, có lẽ là vì bị đấm cho mấy phát.
Mấy người bên kia gục hết rồi. Trên mặt Tần Tế không bị thương, anh rất cẩn thận bảo vệ mặt mình, vốn đã không phải dạng trai đẹp khiến cả người cả thần đều phẫn nộ gì rồi, lỡ mà bị thương hỏng mặt làm sao theo đuổi được Phong Nhân Châu vốn ưa cái đẹp nữa đây.
Tần Tế đã lăn lộn xông pha từ bé, nhưng anh cũng phân rõ thiệt hơn, thấy được thì thu tay, đây cũng là lần đầu tiên anh vào đồn công an.
Anh ngồi dưới đất, một tay chống trên đầu gối, tựa đầu vào tay. Liễu Tự và những người khác đứng ở bên kia, một cảnh sát trung niên đang ghi biên bản cho bọn họ. Đầu tiên chú ta hỏi tên tuổi địa chỉ số căn cước của Liễu Tự, sau đó lại quay sang hỏi Tần Tế.
Mắt kính của anh đã bị đạp vỡ trong trận đánh lộn đó, anh nheo mắt nhìn cảnh sát, thành thực khai báo thông tin về thân phận. Nói xong anh hỏi: “Tôi bị tê chân, có thể đứng lên một lát không?”
Cảnh sát tỏ vẻ mất kiên nhẫn: “Nhìn cậu ăn mặc lịch sự mà không ngờ thối nát như thế, hai mươi bảy tuổi rồi còn đánh nhau với mấy đứa học sinh mười tám mười chín tuổi, cậu nghĩ gì vậy hả?”
Thật ra tính tình Tần Tế rất tốt, nhưng anh không ưa nổi cái bộ dạng chú ta kết luận mình là bên sai như vậy: “Chú đừng kết luận chỉ dựa vào ấn tượng đầu tiên thế chứ, chú không nhìn thấy mấy thằng cao to bên kia à? Ai gây chuyện với ai còn chưa chắc đâu. Tôi có nói là bọn họ thấy tôi ăn mặc cũng ra gì nên muốn cướp, tôi tự vệ chính đáng cũng rất bình thường.”
Tần Tế nói rất hời hợt, vị cảnh sát trung niên kia lại bị anh nói cho chột dạ. Chú ta hỏi nguyên nhân sự việc, Liễu Tự vội vàng bịa chuyện, Tần Tế buông tay xuống sờ băng keo cá nhân trên tay, nghe anh ta nói linh tinh.
Liễu Tự diễn ra một loại cảm giác bọn họ quen biết, chẳng qua chỉ xảy ra một mâu thuẫn nhỏ, có thể âm thầm hòa giải dàn xếp. Tần Tế vẫn luôn im lặng không lên tiếng, cảnh sát nghe cảm thấy cũng có chỗ đáng tin, khẽ gật đầu.
Liễu Tự đảo mắt nhìn sang mặt Tần Tế, Tần Tế thu tay ngẩng đầu âm trầm nhìn anh ta, nở một nụ cười không rõ ý. Liễu Tự lập tức cảm thấy da đầu tê dại, có lẽ Tần Tế sẽ không bỏ qua cho mình dễ dàng như vậy. Nhưng nếu Tần Tế không làm lớn chuyện, chờ sau khi Liễu Tự xử lý xong chuyện này, Tần Tế nhất định sẽ bị trả thù. Liễu Tự không dám chắc anh có mạo hiểm như vậy hay không.
Tần Tế cũng không tính là quá đẹp, nhưng khí chất của anh xuất chúng, thanh cao kiêu ngạo, mặc âu phục đi giày da đeo kính gọng vàng, ăn mặc gọn gàng lịch sự như một tên lưu manh trí thức, sau khi tháo mắt kính xuống nhìn ngắm kỹ càng mới có thể nhìn ra một vài điều thú vị. Gương mặt của anh chính trực, là kiểu anh tuấn truyền thống, nhưng đôi mắt phượng cười lên luôn khiến người ta có cảm giác như anh đang âm mưu chuyện gì xấu xa lắm. Liễu Tự xem ra cũng sợ anh, quả nhiên chơi được với Phong Nhân Châu thì chẳng phải quả hồng mềm.
Quả nhiên anh ta không nên nghe lời Lương Tư Uyên khích bác, lẽ ra phải bấm bụng chịu đựng cho chuyện này qua đi. Anh ta với Tần Tế cũng không có thù gì, nếu không phải lần trước anh đi theo Phong Nhân Châu, thậm chí cả đời này anh ta cũng không quen biết Tần Tế.
Nếu Tần Tế thật sự muốn làm lớn chuyện khiến anh ta bị tạm giam, nhà họ Liễu chắc chắn sẽ không tới bảo lãnh cho anh ta. Một tên con riêng như Liễu Tự không đáng để lão gia nhà họ Liễu đi cửa sau với cảnh sát, chờ sau khi anh ta ra ngoài sẽ còn bị đánh mắng cho một trận.
Liễu Tự dùng ánh mắt ra ám hiệu với Tần Tế. Tần Tế quay đi không thèm nhìn anh ta, tê chân không chịu được, đánh tiếng rồi đứng lên tựa vào tường để hóa giải. Anh biết ý của Liễu Tự, hời hợt nói: “Cậu muốn bồi thường cũng được thôi.”
Liễu Tự vui mừng ra mặt, yêu cầu của Tần Tế rất đơn giản, đơn giản đến mức Liễu Tự suýt cho rằng mình nghe nhầm.
Tần Tế nói: “Bảo Lương Tư Uyên cút đi, cậu xin lỗi tôi là được.”
Chờ đến khi Lương Tư Uyên biết Liễu Tự bị chỉnh ngược sẽ tự không chờ được mà đi ngay, nói xin lỗi đối với anh ta cũng chẳng phải chuyện gì lớn, đàn ông phải co được duỗi được.
“Xin lỗi.”
Tần Tế nói được làm được, anh lập tức chấp nhận đề nghị hòa giải. Hai người lên ký tên vào bản báo cáo sau đó ra khỏi đồn cảnh sát. Liễu Tự cảm thấy anh không đời nào nói bỏ qua là bỏ qua như vậy, nhất định chuyện anh muốn nói không thể nói ở trong đó.
Đúng như dự đoán, Tần Tế kêu anh ta dừng lại, bảo anh ta cho đám vệ sĩ kia rời đi, hai người đứng ở trước đồn cảnh sát đưa mắt nhìn nhau.
Tần Tế đút hai tay vào túi: “Nói thật, tôi không thể tha thứ cho hành vi hôm nay của cậu, nếu cậu còn dám chọc Phong Nhân Châu tức giận, tôi có cách khiến cậu phải hối hận đấy.”
Liễu Tự ngẩn ra, anh ta không ngờ Tần Tế lại nhắc đến chuyện trước đó với Phong Nhân Châu. Anh ta nhanh chóng phản ứng lại có gì đó không đúng, biểu cảm bỗng chốc trở nên khó coi: “Đệch mợ! Mày thích nó à?”
Tần Tế cong môi, nhắc đến Phong Nhân Châu trong mắt anh mới thật sự có ý cười. Anh khẽ mở đôi môi mỏng: “Đúng vậy.”
Liễu Tự to tiếng chửi “đệch” một câu, vừa chửi vừa chạy xuống cầu thang, né tránh như thể anh là ôn thần gì vậy.
…
Phong Nhân Châu không ngờ anh đánh nhau thật, chuyện này đã lật đổ nhận thức của cậu về Tần Tế. Cậu không ngờ Tần Tế lại là người sẽ đánh nhau với người khác, còn đánh kịch liệt như vậy. Mà Tần Tế lại còn làm trò trêu đùa cậu, nghiêng mặt để cậu nhìn sống mũi của mình: “Em nhìn xem mũi tôi có phải bị đánh tẹt đi rồi không?”
Phong Nhân Châu nhìn anh, cảm thấy không khác gì bình thường, không thấy vết thương gì, nhưng vẫn cười làm trò với anh: “Ồ, vẫn còn mũi kìa.”
Tần Tế nhếch môi cười, lấy túi quà từ sau lưng ra: “Quà mừng năm mới.”
Tần Tế vốn định tặng cậu vào đêm giao thừa cơ, đáng tiếc bị trễ tiến độ. Vốn dĩ tay nghề của anh không tinh, thợ mộc lại đang vui vẻ ăn tết với người nhà không muốn bị quấy rầy, Tần Tế theo đuổi chất lượng không muốn tạm bợ, cũng chỉ đành kéo dài tiến độ.
Phong Nhân Châu gãi đầu, Tần Tế giơ tay lên ý bảo cậu nhận lấy túi quà, giọng anh chân thành: “Vốn là quà mừng năm mới, nhưng vì rất nhiều nguyên nhân mà bị trễ, coi như quà tựu trường vậy.”
Phong Nhân Châu cảm thấy anh cứ là lạ thế nào, hai thằng con trai tặng quà này nọ đã kỳ quái lắm rồi. Cậu lúng túng nhận lấy túi quà, không thể làm gì khác ngoài đặt tạm túi quà xuống bàn trà, mặc áo bông lạch cạch rót một ly nước cho anh. Tần Tế ngồi trên sô pha nhận lấy ly nước nói cảm ơn, sau khi uống mấy hớp làm bộ bâng quơ hỏi: “Em uống nước lạnh à?”
Phong Nhân Châu phẩy tay một cái, nói: “Lười đun, cũng đâu có yếu đuối đến thế.”
Tần Tế cười cười, đặt ly nước xuống, trong mắt có hơi thấp thỏm bất an, anh nói: “Hay là em mở quà ra xem thử?”
Phong Nhân Châu ôm túi quà ngồi cạnh anh, móc từ trong túi ra một chiếc hộp đựng tinh xảo. Phong Nhân Châu ngạc nhiên nhìn anh, cười nói: “Kỹ càng vậy luôn?”
Mi mắt Tần Tế ngậm cười, Phong Nhân Châu mở nắp hộp ra, nhìn hộp nhạc được làm thủ công đặt giữa hộp quà mà ngẩn người. Hộp nhạc rất tinh xảo, nhưng có thể nhìn ra không phải làm bằng máy.
Hộp nhạc hình lập phương, ở giữa được khoét rỗng đặt một miếng nhựa có thể mở ra đóng vào làm cửa. Chiếm một phần tư không gian bên trong là một chiếc tủ đựng đầy sách, bên dưới tủ là bàn học, một em bé người gỗ ngồi trên ghế nhìn ra cửa sổ mỉm cười. Một nửa kia chiếc hộp là phong cảnh ngoài cửa sổ, cây cối hoa cỏ xanh tươi, rèm cửa sổ còn có thể kéo được. Phía dưới rèm cửa sổ có một chú mèo vải màu trắng đang nằm cuộn tròn, bên cạnh chú mèo là một chậu hoa hướng dương nhỏ.
Phần lõi hộp nhạc được giấu dưới bàn. Tần Tế vặn dây cót, hộp nhạc vang lên một ca khúc rất vui tươi, đó là âm sắc đặc biệt thuộc về hộp nhạc. Phong Nhân Châu quay đầu lại, đối diện với đôi mắt đong đầy ý cười của Tần Tế.
Tần Tế mím môi, hỏi: “Không tệ lắm đúng không?”
Phong Nhân Châu cúi xuống nhìn hộp nhạc cực kỳ tinh xảo đẹp đẽ kia, đối diện với biểu cảm và ánh mắt của em bé người gỗ giống mình như đúc, cậu cũng nhếch môi cười giống hệt, nói: “Không ngờ đấy, sao anh làm được?”
Tần Tế không nói cho cậu biết, anh xấu xa nheo mắt cười: “Muốn làm được thì sẽ làm được thôi.”
Phong Nhân Châu lại cảm thấy anh vẫn như bình thường, cười nói: “Anh cứ giả bộ đi.”
Phong Nhân Châu có vẻ rất vui, Tần Tế nhìn khóe môi cong lên của cậu, nói: “Thích không?”
Phong Nhân Châu nhìn đủ rồi, đóng nắp hộp quà lại, khẽ khàng đặt vào túi quà như báu vật, trả lời: “Thích, tổng biên tập Tần, chừng nào anh không muốn làm công việc hiện tại nữa thì mở tiệm bán đồ handmade đi, tôi mua ủng hộ.”
Tần Tế được cậu khen hết lời như thế, mặt đầy vẻ tươi cười nói: “Em không cần mua, em muốn gì tôi đều có thể tặng em.”
Phong Nhân Châu chưa từng nghĩ khi mình nhận được một món đồ thủ công sẽ vui như vậy. Người khác cũng đã từng tặng cậu những món đồ thủ công đẹp hơn, tinh xảo hơn, quý giá hơn, nhưng có lẽ vì không phải bản thân họ làm, cho nên Phong Nhân Châu cũng không cảm thấy nó đẹp bao nhiêu. Hôm nay cậu coi như có thể hiểu tại sao các bạn nữ hay thích tặng nhau mấy món đồ thủ công nho nhỏ rồi, cảm xúc kinh ngạc vui mừng khi nhận được món quà dùng tiền mua kém xa so với khi nhận được món quà mà đối phương phải tiêu hao rất nhiều thời gian sức lực tự mình làm ra.
Phong Nhân Châu ho khan, vẫn cảm thấy nên có qua có lại mới phải, bèn nói: “Anh có muốn thứ gì không?”
Tần Tế không cần cậu đáp lễ bất cứ thứ gì, nhưng nếu anh nói vậy nhất định Phong Nhân Châu sẽ không nghe. Anh cố làm ra vẻ khó khăn suy tư một lúc rồi nói: “Cho tôi ba mươi triệu đi.”
Phong Nhân Châu khó hiểu “Hả?” một câu, Tần Tế cười hớn hở nói: “Mười triệu cho hạnh phúc, mười triệu cho sức khỏe, mười triệu cho vui vẻ.”
Phong Nhân Châu bị trò đùa của anh chọc ha ha cười to, vỗ vai anh. Tần Tế vuốt sợi tóc tán loạn của cậu, nói: “Em vui là được rồi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT