Trong Tàng Thư Các yên tĩnh đến mức chỉ thỉnh thoảng có tiếng lật sách, tấm màn lụa bên song cửa sổ lay động nhẹ nhàng theo gió, bỗng nhiên vài cánh hoa bị gió thổi vào từ bên ngoài cửa sổ, xoay vài vòng trên không trung, mới nhẹ nhàng, lắc lư lảo đảo rơi xuống đất, cuốn sách trong tay bị trận gió đột ngột này thổi lật sang vài trang, Lam Vong Cơ ngừng bút, cầm một cái đồ chặn giấy đè lên, ngẩng đầu nhìn về phía Nguỵ Vô Tiện ở đối diện.

Chàng thiếu niên bình thường năng động nhảy nhót gần như không có giây phút nào nhàn rỗi lúc này lại an phận ngồi sau bàn, cúi đầu chăm chú viết từng nét từng phẩy trên tờ giấy, mạt ngạch trên đầu được buộc đoan đoan chính chính, mép vạt áo trải dài trên mặt đất một cách quy quy củ củ, trái lại cực kỳ phù hợp với sự đoan phương nhã chính của Lam gia.

Bị phạt chép gia quy một tháng trong Tàng Thư Các, ngoại trừ mấy ngày đầu vẫn cười đùa cợt nhả, làm trò chọc cười, sau đó lại an tĩnh xuống, nửa tháng trôi qua, Nguỵ Vô Tiện mỗi ngày đều thành thành thật thật cùng y đến Tàng Thư Các chép sách, trừ thỉnh thoảng nói vài câu cười đùa, thì không quậy phá nữa, giống như một người khác, chỉ qua một đêm, đột nhiên trở nên thành thật hơn rất nhiều.

Lam Vong Cơ nhìn một lát, trong mắt hơi hiện ra vẻ lo lắng.

Nếu như nói Nguỵ Vô Tiện đột nhiên thay đổi tính tình, học được sự đoan phương nhã chính của Lam gia, Lam Vong Cơ không tin được, bọn hắn kết hôn hơn nửa năm, bị phạt nhiều lần như vậy cũng không thấy hắn có chuyển biến gì, làm sao có thể chỉ vì lần này, lại bỗng nhiên không quậy phá nữa.

Nhưng nếu nói hắn đi ra ngoài gặp phải chuyện gì, Lam Vong Cơ cũng cảm thấy không có khả năng lắm, vì yêu cầu của Lam Khải Nhân hôm đó, thời gian này bọn hắn gần như mỗi ngày đều ở chung với nhau, hơn nữa quá nửa thời gian mỗi ngày đều ở trong Tàng Thư Các, tuy nói rằng Nguỵ Vô Tiện vẫn thỉnh thoảng sẽ đi gặp mấy người Giang Trừng, cũng gần như không thấy bọn họ chơi đùa thái quá, chẳng lẽ thật sự lần phạt này quá nặng, nên buồn bực rồi?

Bị người ta nhìn chằm chằm một cách trắng trợn như vậy trong thời gian dài, Nguỵ Vô Tiện hiếm khi không tò mò, hiện giờ trong Tàng Thư Các này chỉ có hai người là hắn và Lam Vong Cơ, không cần nghĩ cũng biết là ai, chỉ là dù sao bị nhìn chằm chằm kiểu này cũng không thoải mái, vì vậy hắn cũng không ngẩng đầu lên, vừa viết vừa nói: "Lam nhị công tử, ngươi cứ luôn nhìn chằm chằm ta như vậy để làm gì?" Nói xong câu này, hắn lại viết một lúc, cho đến khi không đợi được câu trả lời, mới dừng bút lại, đưa tay trái lên chống cằm, nháy mắt với y, cười nói: "Chẳng lẽ là cảm thấy ta rất đẹp sao?"

Là rất đẹp, đặc biệt khi nhìn người khác và cười thế này, đôi mắt cong thành hình vòng cung rất đẹp, ánh sáng phát ra từ trong đó lung linh lấp lánh, khiến người ta cảm thấy trong đó giấu hai ngôi sao, hắn dường như là một người thích cười, trở về gặp hắn, hắn gần như đều đang cười, hoặc rực rỡ, hoặc hờ hững, hoặc tươi rói, hoặc nhẹ nhàng, lần nào cũng đều cười thật đẹp, khiến người ta thấy thật ấm áp.

Cảm thấy tâm trí mình bay bổng lang thang, tai Lam Vong Cơ có chút nóng lên, chỉ đối mắt một cái, liền có chút hoảng loạn dời mắt đi, thấp giọng nói: "Nhàm chán".

"Ta là người thú vị như vậy, sao có thể nhàm chán được, người nhàm chán rõ ràng là Lam nhị công tử ngươi nha, tuổi còn trẻ mà cả ngày chỉ biết mang gương mặt cứng nhắc, thật là uổng phí cả một dung mạo đẹp trai như thế". Nguỵ Vô Tiện phàn nàn mấy câu, đặt tờ giấy đã viết đầy chữ trước mặt sang một bên dằn kỹ xuống, sau đó lấy một tờ giấy trắng khác, trải phẳng trên mặt bàn, rồi mới tiếp tục nói: "Cả ngày trừ đọc sách luyện kiếm thì là lễ giáo gia quy, quả thực giống y chang Lam lão đầu".

"Nên gọi là thúc phụ". Nghe thấy tiếng gọi "Lam lão đầu", Lam Vong Cơ hơi nhíu mày, nhắc nhở một câu lại nói: "Không thể nói lung tung về trưởng bối".

"Được được được, thúc phụ thì thúc phụ, không nói bậy thì không nói bậy".

Cuối tháng Nguỵ Vô Tiện xong hình phạt, khi hắn ra khỏi Tàng Thư Các, thời gian cầu học ba tháng của đệ tử các thế gia cũng gần kết thúc, đã có người lục tục rải rác rời Lam gia. Nguỵ Vô Tiện đã hơn nửa năm không trở về Vân Mộng, từ lâu trong lòng đã nhớ vô cùng, nghe thấy tin tức Giang Trừng sắp quay về, liền nói cũng muốn trở về thăm.

Đó không phải là yêu cầu quá đáng gì, lại là tình cảm bình thường của con người, Lam Vong Cơ đương nhiên đồng ý với hắn. Chỉ là bởi vì Lam Vong Cơ trước đó đã hứa với trưởng bối trong nhà sẽ dẫn một nhóm đi trừ tuý, đột nhiên thay đổi ý định tất nhiên không ổn, vì vậy nói không thể nào trở về cùng hắn.

Ngoại trừ cái lần sau khi kết hôn đó, cho đến nay đã nửa năm, Lam Vong Cơ vẫn chưa cùng Nguỵ Vô Tiện đi tới Vân Mộng, lần này mãi mới nghe thấy Nguỵ Vô Tiện nói muốn về thăm, nhưng y có việc không thể đi cùng, tuy Nguỵ Vô Tiện không biểu hiện ra điều gì, nhưng chỉ cần vừa nghĩ đến, là trong lòng y lại cảm thấy không tốt.

Y cảm thấy có lỗi, không ngờ đã bị Nguỵ Vô Tiện nhìn ra, hắn cười an ủi y: "Cũng không phải sau này không có cơ hội nữa, lần này không được thì lần sau ấy mà".

Ra khỏi thư phòng của Lam Khải Nhân, đi được nửa đường, hắn lại bất giác nhớ tới cuộc nói chuyện lúc sáng, Nguỵ Vô Tiện nói xong câu đó, dừng một chút, nụ cười trên mặt nhạt dần đi, có chút tiếc nuối nhìn y, nói: "Nhưng nếu như lần này ngươi không về được, cũng không biết lần sau phải đến khi nào mới có thể đi nữa, nếu như hết mùa rồi, ta sẽ không thể dẫn ngươi đi ngắm hoa sen của Vân Mộng, lúc đầu ta còn muốn dẫn ngươi đi tham quan hồ...."

Lam Vong Cơ hiếm khi ngắm hoa bạch lan bên ngoài hành lang đến xuất thần, Lâm Trung vào tháng sáu, chính là mùa hoa sen nở rộ, đã nghe Nguỵ Vô Tiện nói nhiều rồi, y đột nhiên, cũng rất muốn ngắm cảnh đẹp hoa sen dưới ánh nắng, lá sen nối tiếp nhau đến tận chân trời.

"Vong Cơ?" Lam Vong Cơ nhìn về hướng phát ra giọng nói, thì thấy Lam Hi Thần đứng dưới một gốc cây cách đó không xa đang nhìn mình, cũng không biết đến từ lúc nào nhìn bao lâu rồi, Lam Vong Cơ xoay người hành lễ, "Huynh trưởng".

Lam Vong Cơ gật đầu, đi về phía y, liếc nhìn xung quanh, hỏi: "Tại sao có một mình đứng đây ngẩn ngơ, hôm nay sao không thấy Vô Tiện?"

"Hắn đi ra ngoài rồi".

"Vong Cơ, có tâm sự sao?" Lam Hi Thần nhìn đệ đệ nhà mình một cái, thấy rũ mắt không nói, khẽ cười một tiếng, nói: "Chuyến này đi đến Giang Ninh, thật ra gần Vân Mộng hơn, cũng không biết xảy ra chuyện gì, mà lại đến Cô Tô báo cáo trước".

Lam Vong Cơ nhíu mày rũ mắt không nói, Lam Hi Thần liếc y một cái, lại nói tiếp: "Vong Cơ, Vô Tiện hắn, nói chung tính cách thiếu niên hơi mạnh một chút, sợ rằng, không phải hoàn toàn không hiểu, nếu không tình nguyện, với cái tính không chịu ràng buộc đó của Vô Tiện, hắn sẽ không ở lại đây". Câu này vừa ra, những ngón tay đang buông thõng bên hông Lam Vong Cơ chợt cuộn lại.

Một ngày trước khi Nguỵ Vô Tiện xuất phát trở về Vân Mộng, thấy Lam Vong Cơ lặng lẽ thu dọn quần áo ở bên cạnh, Nguỵ Vô Tiện ngạc nhiên nói: "Không phải ngươi muốn đi trừ tuý à, tại sao lại có thể đi về cùng với ta?"

"Nơi xảy ra vụ việc cách Vân Mộng không xa, ta cùng với ngươi trở về trước, sau đó lại đi qua đó, sẽ không chậm trễ". Lam Vong Cơ vẻ mặt bình tĩnh trả lời.

Nguỵ Vô Tiện nhìn chằm chằm Lam Vong Cơ một hồi, sau đó đột nhiên nở nụ cười vô cùng vui vẻ: "Cám ơn nha, Lam Trạm".

"Giữa ta và ngươi, không cần nói cám ơn".

"Được, không cám ơn không cám ơn, đợi chúng ta trở về rồi, ta dẫn ngươi đi tham quan hồ..."

Ngày hôm sau, trên đường trở về Vân Mộng, Nguỵ Vô Tiện tỏ ra đặc biệt cao hứng, luôn lôi kéo Lam Vong Cơ ríu ra ríu rít nói không ngừng, Giang Trừng cùng trở về nghe đến mệt mỏi, hét vào mặt hắn: "Ngươi có thể ngừng nói một chút không, nói lâu như vậy ngươi không mệt ta nghe cũng mệt rồi".

Nguỵ Vô Tiện nghẹn một cái, bất giác nhìn sang Lam Vong Cơ ở bên cạnh, đang định phản bác, thì nghe thấy một giọng nói ở bên người vang lên: "Không sao". Nguỵ Vô Tiện lập tức cảm thấy có thêm sức lực, đắc ý nhìn sang Giang Trừng ở phía bên kia, khiến cho Giang Trừng hung hăng nhìn hắn một cái.

Khi đến Liên Hoa Ổ, Giang Yếm Ly sớm nhận được tin tức đã đứng ở cửa đợi rất lâu, Nguỵ Vô Tiện cực kỳ hưng phấn chào hỏi nàng, sau đó giống như dâng bảo vật kéo Lam Vong Cơ đi đến trước mặt Giang Yếm Ly, nói: "Sư tỷ, để ta giới thiệu với tỷ, y chính là Lam Trạm".

Giang Yếm Ly che miệng khẽ cười, gật đầu với Lam Vong Cơ tỏ ý chào một cái, rồi mới nói: "Ta biết rồi, vào ngày đại hôn của hai người các ngươi, chúng ta đã gặp qua."

"À đúng, ta... ta quên mất". Nguỵ Vô Tiện xấu hổ gãi gãi đầu.

Bởi vì còn có chuyện khác phải làm, Lam Vong Cơ chỉ ở cùng Nguỵ Vô Tiện vài ngày rồi đi. Nguỵ Vô Tiện vốn muốn đi cùng y, nhưng lại cảm thấy ở Liên Hoa Ổ vẫn chưa đã, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là ở lại tiếp.

Hồ sen rộng lớn, hoa sen nở khắp nơi, làn gió mơn man, khiến cho các phiến lá sen nhẹ nhàng lay động, tầng tầng lớp lớp hoa sen bao quanh ngôi đình giữa hồ, một thiếu niên áo tím nhoài người trên lan can, trong đôi mắt xưa nay thích cười lộ ra một chút u sầu hiếm thấy, cho đến khi nghe thấy tiếng bước chân nhè nhẹ đến gần, mới có chút phản ứng.

"Sư tỷ..."

Giang Yếm Ly ngồi xuống đối diện hắn, hơi mỉm cười hỏi: "A Tiện đang nhớ Lam nhị công tử phải không?"

"... Ừm..."

Giang Yếm Ly cầm ấm trà trên bàn rót ra hai chén trà, bưng một chén đặt trước mặt Nguỵ Vô Tiện, nhẹ giọng nói: "A Tiện nếu thích y, thì phải nói ra nha".

Trong mắt Nguỵ Vô Tiện lộ ra vẻ kinh ngạc, ngồi thẳng người dậy nhìn Giang Yếm Ly. Nói: "Sư tỷ, tỷ đã biết hết rồi..."

Giang Yếm Ly lắc lắc đầu, nói: "Chỉ là có chút suy đoán, nhưng bây giờ xem ra, suy đoán của ta đúng rồi nhỉ?" Nàng xưa nay cẩn thận, con gái đối với chuyện tình cảm lại luôn nhạy cảm hơn một chút, nhìn dáng vẻ ở chung của Lam Vong Cơ và Nguỵ Vô Tiện mấy hôm nay, tất nhiên nhìn ra được một vài manh mối, ở trước mặt Lam Vong Cơ, Nguỵ Vô Tiện lại luôn không có biểu hiện gì, nàng chưa bao giờ hỏi, nhưng cuối cùng quan tâm đệ đệ, hôm nay Lam Vong Cơ không ở đây, lại thấy bộ dạng buồn bã ỉu xìu này của Nguỵ Vô Tiện, nên mới hỏi ra.

Thấy Nguỵ Vô Tiện gật đầu, Giang Yếm Ly nhẹ nhàng vỗ vỗ vào tay mình, giọng nói êm dịu, nói: "A Tiện, ngươi không nói, Lam nhị công tử làm sao biết ngươi cũng thích y chứ?"

"... Cũng?" Nguỵ Vô Tiện nhìn Giang Yếm Ly, trong mắt lộ ra một vài tia sáng.

"Đúng vậy, ta thấy Lam nhị công tử y cũng thích ngươi nha, cách y nhìn ngươi, khác với lúc nhìn người khác". Giang Yếm Ly khẽ cười, nói: "A Tiện từ khi nào, đã trở nên không tự tin vào chính mình nữa thế, nghĩ lại Lam nhị công tử cũng thật sự rất ưu tú, cho nên mới có thể khiến a Tiện của chúng ta khẩn trương gấp gáp như thế".

"Sư tỷ, ta..."

Giang Yếm Ly mỉm cười nhìn đệ đệ đầy mặt muốn nói lại thôi, nói: "Nghe nói Lam gia đối xử với đạo lữ luôn luôn cực kỳ nghiêm túc xem trọng, không phải người do số mệnh đã định, người mình yêu, nhất định sẽ không đồng ý kết làm đạo lữ, a Tiện, danh tiếng mẫu mực bên ngoài của Lam nhị công tử, tính cách cụ thể thế nào, thật ra ngươi hẳn là quen thuộc hơn chúng ta nhiều đúng không...."

Đạo lữ... người do số mệnh đã định, người mình yêu...

Sau khi Giang Yếm Ly và Nguỵ Vô Tiện nói chuyện xong, Nguỵ Vô Tiện tự giam mình trong phòng suy nghĩ thật lâu, ngay khi Giang Yếm Ly đang lo lắng không thôi đối với cánh cửa phòng đóng chặt đó, thì cánh cửa đột nhiên mở ra, chàng thiếu niên gương mặt tươi cười chạy từ trong ra, nhìn thấy Giang Yếm Ly, giơ giơ thanh kiếm trong tay lên, mặt mày rạng rỡ, nói một câu: "Sư tỷ, ta đi tìm Lam Trạm". Sau đó chạy ra ngoài nhanh như gió.

Nguỵ Vô Tiện ngự kiếm một đường tìm đến vùng Giang Ninh mà Lam Vong Cơ đã nói, nhìn thấy đệ tử Lam gia đang đi mua sắm trên phố, biết được Lam Vong Cơ dẫn vài đệ tử đi vào rừng để kiểm tra, lại cùng tìm qua bên đó.

Lam Vong Cơ dẫn người xem xét một vòng trong khu rừng rậm nơi sự việc xảy ra, đang định quay về, thì nghe thấy xa xa vang lên tiếng gọi "Lam Trạm", quay đầu nhìn sang, thấy Nguỵ Vô Tiện vừa ngự kiếm bay về phía y, vừa hét lên còn vừa vẫy tay với y, trên mặt treo một nụ cười thật tươi, trong lòng y dâng trào một niềm vui sướng, tiến lên phía trước một bước, lại chợt nhớ ra đây là nơi nào, đột nhiên cau mày lại, đợi người đi đến trước mặt, mới hỏi: "Nguỵ Anh, tại sao ngươi đến đây?"

"Ngươi có thể tới, tại sao ta không thể tới?" Nguỵ Vô Tiện cầm kiếm, mặt mày tươi cười nhìn y.

"Trừ tuý không phải trò trẻ con".

"Ta biết mà, ta cũng không phải chưa từng trừ tuý, lại nói, đạo lữ các nhà khác đều có thể hành động cùng nhau, tại sao nhà ta lại không được, là ngươi quy định, hay là ta quy định?" Nguỵ Vô Tiện bước tới trước một bước, cười tủm tỉm nhìn y.

Lam Vong Cơ bị hắn làm cho sững sờ, mới vừa phản ứng lại, liền nghe Nguỵ Vô Tiện nói tiếp: "Ta tới đây, chẳng lẽ ngươi không vui sao? Lam Trạm, Lam nhị công tử, hay là, muốn gọi Lam Nhị ca ca?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play