Qua vài ngày, mới gặp gỡ gần hết tất cả trưởng bối Lam gia cần phải biết cần phải gặp, Nguỵ Vô Tiện cuối cùng mới có chút thời gian để nghỉ ngơi, Lam Vong Cơ bị Lam Hi Thần gọi đi, chỉ còn một mình hắn trong nhà, hắn thấy nhàm chán đang định chợp mắt một chút, thì nghe thấy ngoài cửa sổ truyền vào vài tiếng người nói, làm như đang nói về hắn và Lam Vong Cơ, Nguỵ Vô Tiện thấy hứng thú, chạy đến bên cửa sổ, nhưng không thấy ai, chỉ có thể mơ hồ nghe thấy một người trong số đó dùng chất giọng đặc sệt không biết của vùng nào, nói: ".... Tiểu phu nhân mới đến có bề ngoài thật tuấn tú, lang quân nhà chúng ta thật có phúc..."
"Công tử Lam gia nghiêm nghiêm túc túc, tuấn nhã phi phàm, cũng là chính nhân quân tử hiếm có trên thế gian..."
"... Một đôi trời đất tạo thành..."
"... Ông trời tác hợp..."
Cách hơi xa một chút không nghe rõ lắm, nhưng không hề cản trở Nguỵ Vô Tiện nghe đến mức mặt mày tươi cười rạng rỡ, mặc dù bản thân hắn cũng không hiểu tại sao lại cao hứng như vậy, nhưng chỉ là cảm thấy trong lòng rất vui vẻ, không ngừng dâng lên từng đợt cảm xúc ngọt ngào.
Mấy ngày tân hôn, trên dưới Lam gia đều cực kỳ hài lòng với cuộc hôn nhân này, chỉ là ngày vui chẳng kéo dài lâu, tính tình Nguỵ Vô Tiện vốn rất thích chơi đùa náo nhiệt, lúc ban đầu chưa quen với Lam gia, lại bị Lam Vong Cơ thu hút phần lớn sự chú ý, mới ngoan ngoãn thành thật như thế được vài ngày, cuối cùng bản tính khó dời, mấy ngày sau đó đã hoàn toàn triệt để bộc lộ, quy củ của Lam gia lại nhiều vô số, cái này không cho phép cái kia không thể làm, Nguỵ Vô Tiện nhàm chán đến mức không thể ngồi yên được nữa, hai ngày một trận mắng ba ngày một trận phạt, khiến cho trưởng bối Lam gia liên tục thở dài lắc đầu.
Qua thêm một thời gian nữa, việc chung sống với Lam Vong Cơ cũng bắt đầu lộ ra vấn đề, tính tình của hai bọn hắn khác biệt quá nhiều, có thể nói là gần như hoàn toàn trái ngược, không có những lo lắng và cảm giác mới lạ ban đầu nữa, lá gan Nguỵ Vô Tiện cũng càng lúc càng lớn, vừa nhìn thấy gương mặt bình tĩnh không một gợn sóng của đạo lữ nhà mình là nhịn không được muốn trêu chọc y, lúc đầu Lam Vong Cơ cho rằng hắn chỉ là tính tình thiếu niên, qua mấy ngày nữa sẽ ổn định, kết quả Nguỵ Vô Tiện càng ngày càng phóng túng, dù sao tuổi của cả hai đều không lớn, lời nói dễ gây bực mình, thường trêu chọc không được mấy câu là đã ầm ĩ không vui, có vài lần thậm chí động tay động chân.
Trên dưới Lam gia vừa nhìn thấy hai bọn hắn là không nhịn được thở dài tuyệt vọng, luôn than thở đây là tạo ra tội lỗi gì. Nguỵ Vô Tiện lúc đầu còn chưa quan tâm, nghe nhiều rồi, cũng không thể không lẩm bẩm: "Trước đây còn nói hai chúng ta cặp đôi hoàn hảo nhân duyên mỹ mãn, đây mới bao lâu chứ, đã trở thành nghiệt duyên oan gia rồi..."
Nhưng hắn cho đến giờ cũng không quan tâm mấy chuyện này, mỗi ngày đều chọc ghẹo tiểu cũ kỷ trong miệng hắn, cách năm ba bữa lại bị một trận phạt, may mà hắn và Lam Vong Cơ không phải lúc nào cũng đánh nhau, ngày tháng trôi qua cũng tàm tạm, dường như, trôi qua còn khá vui vẻ nữa. Cứ thế một thời gian dài, Nguỵ Vô Tiện mất đi sự hào hứng của thuở ban đầu, dần dần an phận hơn một chút, sống chung cùng Lam Vong Cơ cũng không còn quá nhiều mâu thuẫn nữa, chính vào lúc rất nhiều người cho rằng vì hắn bị phạt đủ nhiều nên sắp sửa thay da lột xác, thì lại gặp được đệ tử các thế gia đến nghe học.
Kết hôn hay không kết hôn, đối với Nguỵ Vô Tiện bây giờ mà nói không quan trọng lắm, bởi vì điều này không hề cản trở hắn chiến đấu nảy lửa với các thiếu niên đến nghe học, hắn và Giang Trừng đã lâu không gặp nhau, nên càng thường xuyên ở cùng nhau, lúc đầu Giang Trừng còn cảm thấy không ổn lắm, bị Nguỵ Vô Tiện lôi kéo đi chơi vài lần, thấy gần như không xảy ra chuyện gì, nên dần dần cũng yên tâm. Vì rằng, đã sống ở Lam gia được nhiều tháng, thậm chí còn hơn một năm, Nguỵ Vô Tiện đối với địa hình Lam gia đã vô cùng quen thuộc, bắt đầu dẫn cả đám đi bẫy gà bắt cá, uống rượu đánh nhau, như thể chưa đạt đến mức vi phạm gia quy Lam gia thì chưa ngừng.
Sau đó, vì hắn lẻn ra ngoài mua rượu bị Lam Vong Cơ bắt gặp tại trận, hai người lại ầm ĩ không vui một lần nữa, Nguỵ Vô Tiện tức giận chạy đến ở cùng phòng với Giang Trừng, mấy ngày liên tiếp đều không trở về Tĩnh Thất, vốn tưởng rằng Lam Vong Cơ nhất định sẽ đến tìm hắn như mọi khi, sau đó trở về lại bị phạt một trận, kết quả bất ngờ, lần này Lam Vong Cơ thế mà không đến quản giáo hắn nữa.
Không đến thì không đến, Nguỵ Vô Tiện nghĩ, tiếp tục cùng đám người Giang Trừng quậy phá chung với nhau, mấy ngày đầu hắn chơi rất vui vẻ, nhưng dần dần, hắn bắt đầu cảm thấy hình như thiếu thiếu cái gì đó, thêm vài ngày nữa, cảm giác này càng lúc càng mãnh liệt. Cho đến một ngày, hắn chợt phát hiện dường như không có bóng dáng đó trong giờ học, cho đến một ngày, lúc hắn đang cười đùa với đám người Nhiếp Hoài Tang, lại một lần nữa tình cờ nghe thấy âm thanh thì thầm của mấy gia phó.
Sau đó hắn đột nhiên mất hứng chơi đùa, đợi đám người Nhiếp Hoài Tang đi xa rồi, trong phòng chỉ còn lại hắn và Giang Trừng, Nguỵ Vô Tiện không còn tâm trạng cười đùa nữa, nằm dài trên bàn, trong đầu không ngăn được nhớ lại những lời chỉ trích của các trưởng bối Lam gia thời gian vừa qua, lại nhớ tới Lam Vong Cơ gần như thật sự không quản hắn nữa, trong lòng chợt càng lúc càng khó chịu hơn, không chỉ khó chịu, còn tức giận, sau đó gần như còn mang theo một chút uỷ khuất không dễ nhận ra, nghĩ rồi lại nghĩ trong lòng, không thể không hỏi ra: "Ngươi nói Lam Trạm có phải không thích ta hay không ha?"
Lúc đó Giang Trừng vừa mới đấu võ miệng với hắn một trận, nghe vậy không thèm liếc mắt nhìn hắn một cái, mở miệng nói: "Các ngươi đã ở cùng nhau lâu như vậy, ngay cả người ta có thích ngươi hay không cũng không rõ sao?"
"Y cả ngày đến đêm đều mang gương mặt lạnh lùng, ta nói thêm vài câu thì sợ ta phiền phức, chuyện này không cho phép chuyện kia cũng không được làm, chính là một tên tiểu cũ kỷ, bình thường lại nói ít vô cùng, ta làm sao biết y có thích ta không...." Nguỵ Vô Tiện dừng một chút, lại nhỏ giọng nói thêm một câu: "Ta nhớ rõ ràng hồi nhỏ y hình như còn khá thích ta..."
Giang Trừng "chậc" một tiếng, nói: "Chuyện lúc còn nhỏ làm sao có thể xem là nghiêm túc, đứa nhỏ làm sao biết cái gì thích và không thích, cứ coi như là thích vào lúc đó, cũng đâu chắc chắn là loại thích kia..."
"Ngươi xem y là dạng người gì, rồi nhìn lại coi ngươi là dạng người gì, hai người các ngươi khác nhau một trời một vực, y sẽ thích ngươi sao? Đừng mơ mộng nữa....".
"Còn nữa, trước khi đi ngươi nói gì, nói tuyệt đối không gây ra chuyện, không làm mất mặt người Giang gia, kết quả thì sao, đây mới thành hôn bao lâu đâu, đã khiến trưởng bối Lam gia tức giận thành thế này, không chỉ bản thân bị phạt, còn liên luỵ đến Lam Vong Cơ người ta phải chép phạt cùng với ngươi, y từ nhỏ đã được xưng tụng là hình mẫu cho các đệ tử, ngươi nói y có thể không ghét bỏ ngươi hay sao, cũng chỉ vì tu dưỡng của y tốt, mới có thể nhịn ngươi đến bây giờ..."
Giang Trừng mắng mắng nhiếc nhiếc cả nửa ngày, quay đầu lại, thấy Nguỵ Vô Tiện nằm dài trên bàn ỉu xìu ủ rũ, giật mình một cái, vẻ mặt khó hiểu nhìn chằm chằm Nguỵ Vô Tiện hồi lâu, đột nhiên hỏi: "Ngươi mới nói Lam Vong Cơ không thích ngươi?"
"......"
"Y tại sao không thích ngươi?" Giang Trừng nhìn Nguỵ Vô Tiện nãy giờ không nói gì, sắc mặt trầm xuống, "Lại không chịu nói, ngươi bây giờ sao giống a tỷ vậy..." Nói xong câu này, cũng không biết nghĩ đến chuyện gì, dừng lại một chút, sắc mặt càng trở nên khó coi hơn, ngồi một lát, "soạt" một cái đứng bật dậy hét lên với Nguỵ Vô Tiện: "Kết hôn cũng đã kết hôn rồi, y dám không thích ngươi?! Y muốn làm gì? Y có phải đang xem trọng người khác không? Ta đi tìm y..."
Giang Trừng càng nói càng tức giận, càng nghĩ càng cảm thấy suy đoán của mình có lý, nhấc chân định bước ra ngoài, Nguỵ Vô Tiện vội vàng kéo y lại, nói: "Ngươi suy đoán lung tung cái gì vậy, ta nói y không thích ta lúc nào?"
Giang Trừng quay đầu trừng hắn: "Vậy ngươi bày ra cái dáng vẻ hồn bay phách lạc thế kia là cho ai coi, để ta nghĩ rằng y thích người khác, xem thường ngươi?"
Nguỵ Vô Tiện lập tức trả lời: "Ta hồn bay phách lạc hồi nào, ngươi cũng không nghĩ xem Lam Trạm là kiểu người gì hay sao, lại nói, ta như thế này, ta mới không tin có ngươi sẽ không thích ta...."
"...." Giang Trừng yên lặng nhìn chằm chằm hắn một hồi, hỏi: "Ngươi nói thử xem người Lam gia nào thích ngươi?"
"...."
Nguỵ Vô Tiện không thảo luận thêm về chủ đề này với Giang Trừng nữa, nói nữa cũng không có tác dụng gì, sau đó nên nghe học vẫn nghe học, nên chơi đùa vẫn chơi đùa như bình thường, chỉ là trong lòng hắn đang che giấu việc gì đó, chính là cứ luôn không thể gây chuyện được nữa, hoặc chỉ nói đùa một chút, là trong đầu chợt loé lên gương mặt của Lam Vong Cơ, sau đó hắn đột nhiên mất hứng thú.
Nhưng trên thực tế hắn cũng không thể chơi đùa được bao lâu, chưa được mấy ngày hắn vì nói ra mấy câu gây tranh cãi trên lớp, bị Lam Khải Nhân muốn nhịn cũng nhịn không nổi phạt đến Tàng Thư Các chép sách, sau đó, gặp Lam Vong Cơ được Lam Khải Nhân sai đến giám sát hắn. Lâu ngày không gặp, Lam Vong Cơ vẫn là dáng vẻ thanh thanh lãnh lãnh đó, gặp hắn, trên gương mặt cũng không lộ ra thay đổi gì mấy, chỉ nhìn hắn một cái, rồi không nói một lời ngồi xuống một bên bắt đầu tự ai lo viết phần của người nấy.
Nguỵ Vô Tiện thành thành thật thật cúi đầu viết được một lát, nhưng ánh mắt không khống chế được cứ nhìn chăm chú lên người Lam Vong Cơ, sau đó, lại nhớ tới những lời đã nói với Giang Trừng lúc trước, trong đó có một câu mà hắn thực sự đặc biệt chú ý, "Thích lúc còn nhỏ không phải là kiểu thích kia, chuyện lúc còn nhỏ có ai xem là nghiêm túc đâu".
Hắn nghiêm túc nghĩ một hồi, khi còn nhỏ sự yêu thích của hắn đối với Lam Vong Cơ, dường như đúng là không phải kiểu thích đó, khi ấy hắn có hảo cảm đối với Lam Vong Cơ, phần lớn là vì cảm thấy y có vẻ ngoài đẹp, có thể là, còn vì nguyên nhân Lam Vong Cơ luôn mang vẻ mặt cứng nhắc, nhưng vẫn biệt biệt nữu nữu mà đối xử tốt với hắn...
Vậy, Lam Vong Cơ thì sao, đối tốt với hắn, là vì thích hắn sao? Thích lúc còn nhỏ, sẽ là kiểu thích đó ư? Chuyện lúc còn nhỏ, y có nghiêm túc không? Hắn nhìn không hiểu được Lam Vong Cơ, lúc nhỏ quá nhỏ, nhìn được, nhưng không hiểu, bây giờ lớn rồi, muốn nhìn, nhưng vẫn là nhìn không hiểu...
Mặc kệ lúc nhỏ có thích hay không, bọn hắn xa cách nhau mấy năm không gặp, tuy rằng kết hôn rồi, nói cho cùng thật ra tất cả cũng là lệnh của cha mẹ, lời người mai mối. Bây giờ, bọn hắn thế này, lại coi là gì đây?
Nguỵ Vô Tiện suy nghĩ đến mức nhập tâm, bất tri bất giác nói ra câu hỏi trong lòng.
"Lam Trạm, ngươi... cảm thấy ta đối với ngươi mà nói, là cái gì?"
Lam Vong Cơ làm như khó hiểu trước câu hỏi đột ngột nói ra này của hắn, ngẩng đầu nhìn hắn vẻ không hiểu rõ, nói: "Chúng ta đã kết hôn, ngươi đương nhiên là đạo lữ của ta".
"Ồ..."
"Nguỵ Anh?"
"... Không có gì... ta chỉ hỏi một chút..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT