7. Dương Khả Nhi quả thật rất nhanh nhẹn.
Vừa nói xong hôm đó, cô ấy đã giúp tôi đăng thông tin lên trang web hẹn hò.
Có lẽ Phó Đình Thâm đã ảnh hưởng quá sâu đến tiêu chuẩn chọn bạn đời của tôi, nên sau một tháng hẹn hò, tôi vẫn chưa ưng ai.
Khi tôi đã kiệt sức và chuẩn bị bỏ cuộc.
Dương Khả Nhi cam đoan chắc nịch với tôi rằng hai người sắp tới đây nhất định sẽ không làm tôi thất vọng.
“Em nói thật đi, có phải em ăn hoa hồng không?” Tôi nhìn vẻ mặt nịnh nọt của cô ấy, cảm thấy rất khả nghi.
Cô ấy cười càng tỏ vẻ nịnh bợ hơn: “Làm gì có, tất cả là vì hạnh phúc của chị thôi.”
Sau nửa giờ thuyết phục dai dẳng, tôi quyết định ngày mai sẽ gặp hai người cuối cùng.
Tan làm, tôi đón Sở Duy Nhất rồi đến quán cà phê đã hẹn.
“Xin lỗi, ca phẫu thuật cuối cùng có chút trục trặc, tôi đến muộn.” Không lâu sau, một người đàn ông xuất hiện trước mặt chúng tôi.
Anh ta tên là Lâm Tử Châu, là bác sĩ.
Ngoại hình tuấn tú, tính cách ôn hòa và lịch thiệp.
Là một người hoàn toàn khác so với Phó Đình Thâm.
Khi tôi và Lâm Tử Châu đang nói chuyện tìm hiểu về nhau, Sở Duy Nhất kéo kéo áo tôi, giọng ngọt ngào hỏi: “Mẹ ơi, con có thể sang chơi một chút không?”
Tôi nhìn theo tay thằng bé chỉ về phía cửa hàng đồ chơi đối diện.
“Được.” Tôi xoa đầu nó, nhìn thấy Dương Khả Nhi đang rình bên trong cửa hàng, “Muốn mua gì thì đợi mẹ vào mua, đừng để cô Dương trả tiền nhé.”
“Lâm Tử Châu nhìn bóng lưng của Sở Duy Nhất, cười khẽ: “Duy Nhất thật ngoan.”
Tôi quay lại nhìn anh ta: “Anh thích Duy Nhất à?”
Anh ta cười gật đầu, cúi đầu một chút, để lộ đôi tai hơi đỏ:
“Nói thế này có hơi đường đột.
“Nhưng cả Sở tiểu thư và Duy Nhất, tôi đều thích.”
Câu nói này quả thật có chút đột ngột. Khiến tôi trong chốc lát không biết phải đáp lại thế nào.
Nhưng tôi biết, anh ta không nói dối.
“Sở tiểu thư.” Khi cuộc trò chuyện gần kết thúc, anh ta đột nhiên nhìn tôi, “Kết thúc ở chỗ tôi đi.”
“Hử?”
“Những cuộc gặp mặt với người đàn ông khác.”
Đôi mắt anh ta chân thành và tha thiết, giống như con chó nhỏ tôi từng lén nuôi ở trại trẻ mồ côi ngày xưa.
Tôi ôm lấy ly cà phê, không trả lời.
Lúc này, tiếng chuông cửa vang lên.
“Đề nghị của cậu này dường như không công bằng với tôi cho lắm.”
Giọng nói nhẹ nhàng và điềm tĩnh, không để lộ chút cảm xúc nào.
Nhưng lại khiến tôi đứng khựng tại chỗ.
8
Từng bước chân của Phó Đình Thâm như giẫm thẳng lên trái tim tôi.
Nhịp tim tôi đập vang như muốn nổ tung trong tai.
Anh bước đến cạnh bàn, ánh mắt nặng nề lướt qua người tôi, rồi dừng lại trên người Lâm Tử Châu.
“Công việc có chút trục trặc nên tôi đến muộn, chắc hẳn cậu đây đã xong rồi chứ?”
Giọng điệu dù nhẹ nhàng nhưng không khỏi khiến người khác rùng mình.
Tôi ngước lên nhìn Lâm Tử Châu.
Anh ta mỉm cười đáp lại ánh mắt của Phó Đình Thâm: “Nếu Sở tiểu thư đồng ý, thì chúng tôi vẫn chưa xong.”
Lúc này Phó Đình Thâm mới quay lại nhìn tôi.
“Em có đồng ý không?” Anh trầm giọng hỏi, “Sở Ninh.”
Trước đây anh ấy hiếm khi gọi tên tôi.
Tôi từng nghĩ rằng anh thậm chí quên mất tên tôi.
“Tôi…” Tôi nhìn sang Lâm Tử Châu, thở dài,
“Bác sĩ Lâm, chúng ta trao đổi liên lạc, sau này rảnh hẹn nhau tiếp.”
Anh ta chỉ là một bác sĩ nhỏ, đối đầu trực tiếp với Phó Đình Thâm sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp.
Chuyện giữa tôi và Phó Đình Thâm, không cần phải liên lụy đến anh ta.
Nghe tôi nói vậy, Lâm Tử Châu vui vẻ lấy điện thoại ra, đưa mã QR cho tôi.
“Không được quét.” Phó Đình Thâm giữ lấy tay tôi.
Lần này, giọng anh ấy không còn nhẹ nhàng nữa.
Anh ấy siết chặt tay tôi, ánh mắt sâu thẳm nhìn tôi, nghiến răng nói lại lần nữa: “Không được quét.”
Tít—
Quét mã thành công.
Tôi nhìn anh ấy, chớp chớp mắt.
Lâm Tử Châu nhận được yêu cầu kết bạn của tôi, mỉm cười đứng dậy, bước tới gần Phó Đình Thâm và nói: “Anh bạn, cạnh tranh công bằng nhé.”
Sau khi Lâm Tử Châu đi, Phó Đình Thâm mới ngồi xuống đối diện tôi.
Tôi không nhìn anh ấy, chỉ nhấp một ngụm cà phê nhỏ.
“Về với tôi.” Rất lâu sau, Phó Đình Thâm mới thốt ra một câu.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh ấy.
Lúc này trời đã tối, ánh đèn vàng nhạt trên đầu chiếu xuống, làm cho anh trông có phần dịu dàng hơn thường lệ.
“Về đâu?” Tôi hỏi.
“Nơi mà em từng ở, thì về nơi đó.”
“Phó tiên sinh.” Tôi hít sâu một hơi, “Anh đã kết hôn rồi.”
Dù trước đây tôi có từng làm chim hoàng yến đi chăng nữa, thì tôi cũng là một con chim hoàng yến có đạo đức.
Tuyệt đối không làm kẻ thứ ba.
Phó Đình Thâm không ngờ tôi sẽ nói vậy, anh khẽ nhướng mày:
“Vậy thì sao? Tôi kết hôn hay không, có liên quan gì đến việc em về với tôi?”
Trời ạ.
Thật không biết xấu hổ!
“Tôi thật không ngờ anh lại là người như vậy.” Tôi tức giận đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi.
Chỉ là tôi vừa quay người định đi thì bị anh kéo lại, có vẻ như anh rất tức giận:
“Sở Ninh, anh là loại người gì? Em đã từng quan tâm chưa?”
Trước đây tôi gần như chưa bao giờ thấy anh tức giận như vậy.
Có chút đáng sợ.
Nhưng lúc này tôi cũng đang rất tức giận, gạt tay anh ra: “Tôi không quan tâm!”
Anh sững sờ một chút.
Đúng vậy.
Trước đây tôi luôn giả vờ làm một con thỏ ngoan ngoãn vô hại trước mặt anh, chắc chắn anh không ngờ tôi dám cãi nhau với anh.
“Phó tiên sinh.”
Tôi cố gắng bình tĩnh lại:
“Trước đây chúng ta thực sự đã có một mối quan hệ, nhưng lúc đó anh cũng đã nói, là đôi bên tình nguyện.
“Bây giờ tôi không muốn nữa.
“Và Cố tiểu thư không giống tôi, anh không có quyền đối xử với cô ấy như vậy.”
9
Sau ngày hôm đó, Phó Đình Thâm không đến tìm tôi nữa.
Khi tôi nghĩ rằng anh đã bị tôi mắng và từ bỏ ý định đưa tôi về, thì một chuyện lớn xảy ra ở thị trấn nhỏ.
“Khu du lịch?” Tôi nhận tờ tờ rơi mà Dương Khả Nhi đưa cho.
Ngay trang đầu tiên là logo của tập đoàn Phó Thị.
Dương Khả Nhi ghé sát vào: “Đúng vậy, nghe nói là tập đoàn Phó Thị tiếp quản dự án này, lần này Phó Thị đổ rất nhiều tiền vào thị trấn của chúng ta, nói muốn biến nơi đây thành khu du lịch sinh thái.”
Nói xong, cô ấy lại nhìn tôi.
“Nói mới nhớ, hôm trước người cùng đi xem mắt với chị, chẳng phải là Phó Đình Thâm sao?
“Hôm đó tối quá, chị không nhìn rõ.”
Tôi nhìn cô ấy đầy oán trách: “Không phải em giới thiệu sao?”
“Là nền tảng đề xuất, họ nói người này chắc chắn còn tốt hơn bác sĩ Lâm, em mới đồng ý… nhưng… không lẽ thật sự là Phó Đình Thâm à!”
Tôi mím môi, không nói gì.
Kể từ khi biết người đó chính là Phó Đình Thâm, Dương Khả Nhi lo sợ tôi không kiềm chế được mà trở thành tình nhân của anh ấy.
Ngày hôm sau cô ấy đã thay tôi nhận lời hẹn gặp với Lâm Tử Châu.
Tôi và Lâm Tử Châu hẹn gặp tại công viên duy nhất của thị trấn, suốt quãng đường, tôi chỉ cần dắt tay Sở Duy Nhất, còn lại mọi việc đều do anh ấy lo liệu.
Dương Khả Nhi nói không sai.
Anh ấy thật sự là một người rất tốt.
Chỉ là khi chúng tôi ngồi xuống ở khu vui chơi, anh ấy nói sẽ đi mua nước, nhưng mãi không quay lại.
Không biết tôi đã chờ bao lâu.
Cuối cùng, người đến lại là Phó Đình Thâm.
Anh cầm một chiếc ô đen, đứng cạnh tôi hỏi: “Đây là người mà em chọn sao?”
Tôi ngước lên nhìn anh.
Ánh nắng chói chang làm tôi chưa kịp nhìn rõ mặt anh thì đầu óc đã choáng váng và tôi ngất đi.
Trong lúc mơ hồ, tôi nghe thấy Phó Đình Thâm hỏi Sở Duy Nhất: “Tên con là gì?”
Sở Duy Nhất lạnh lùng đáp: “Liên quan gì đến chú.”
Hay lắm! Không hổ danh là con trai của tôi! Sau đó, tôi yên tâm chìm vào giấc ngủ.
Khi tỉnh lại, tôi thấy mình đang nằm trên một chiếc giường mềm mại.
“Mẹ.” Sở Duy Nhất nằm cạnh tôi, thấy tôi tỉnh dậy, mắt cậu bé liền sáng bừng lên.
Phó Đình Thâm ngồi bên cạnh cũng nhìn về phía tôi: “Cũng giỏi đấy, lớn tướng rồi mà còn suy dinh dưỡng.”
Tôi chẳng buồn để ý đến anh ấy.
Cố gắng ngồi dậy, giờ tôi chẳng muốn có bất kỳ dính líu nào với anh ấy nữa.
Chưa kịp ngồi dậy, anh ấy đã đứng lên, đưa tay đẩy tôi nằm lại xuống giường.
“Sở Ninh, em định làm loạn đến bao giờ nữa?”
Lúc này, Sở Duy Nhất bất ngờ cắn vào cổ tay anh ấy, Phó Đình Thâm đau đớn buông tôi ra.
Sở Duy Nhất lập tức leo lên giường, dang tay chắn trước mặt tôi: “Không được đụng vào mẹ của tôi.”
Nhìn bóng lưng nhỏ bé của Sở Duy Nhất, tôi không kìm được mà nước mắt trào ra.
Sinh ra thằng bé, chính là quyết định đúng đắn nhất đời tôi.