4.Tôi có thai rồi.

Tính ra ngày tháng, chắc là do lần thứ hai tối hôm đó, vì quá đắm chìm mà không dùng biện pháp.

Còn hai tháng nữa là Cố Thanh Dã sẽ trở về nước.

Nếu để Phó Đình Thâm biết sự tồn tại của đứa bé này, anh nhất định sẽ bắt tôi phá bỏ nó để dành chỗ cho Cố Thanh Dã.

Thật ra không có đứa bé, tôi mang theo số tiền hiện có vẫn có thể sống tốt.

Nhưng tôi là một đứa trẻ mồ côi.

Từ khi có trí nhớ, tôi chưa từng có người thân. Nhìn que thử thai trên tay, tôi vô thức xoa bụng mình.

Quyết tâm rời đi.

Với địa vị của Phó Đình Thâm ở Thượng Hải, nếu tôi lén bỏ trốn, nhất định không thể ở lại thành phố này.

Sau nửa tháng phân tích, tôi cuối cùng quyết định định cư ở C thành phố, cách xa Thượng Hải.

Trước khi đi, tôi tự tay chuẩn bị cho Phó Đình Thâm một bàn ăn đầy đủ.

Đó là những món tôi học được khi còn ở trại trẻ mồ côi.

Sau khi theo Phó Đình Thâm, anh không bao giờ để tôi làm mấy việc này nữa.

“Hôm nay mấy món này là em làm à?” Phó Đình Thâm liếc nhìn bàn thức ăn rõ ràng khác hẳn ngày thường, rồi nhìn tôi.

Tôi gật đầu, ngồi xuống bên cạnh anh.

“Hôm nay dì Linh không khỏe, em cho bà nghỉ vài hôm.”

Tôi mở to mắt mà nói dối.

Nói xong, tôi gắp một miếng cá đặt vào bát của anh: “Hai năm rồi, anh chưa bao giờ ăn đồ em nấu, thử xem sao.”

Anh không nghi ngờ gì, cầm đũa lên và ăn miếng cá trong bát.

Bữa ăn trôi qua giống như mọi ngày.

Ăn xong, anh bảo tôi cùng anh lên thư phòng.

Nơi này tôi không thường đến, nhưng thỉnh thoảng anh cũng yêu cầu tôi vào thư phòng…

Lần cuối cùng rồi.

Tôi nghĩ vậy, rồi lặng lẽ bước theo anh vào phòng.

Khi tôi vẫn còn băn khoăn không biết phải bắt đầu từ đâu, anh từ hộp y tế bên cạnh lấy ra một chiếc băng cá nhân.

Tôi đứng ngây người nhìn anh cúi đầu, cẩn thận dán băng lên vết cắt trên ngón tay tôi.

“Sau này đừng làm mấy việc này nữa.”

Giọng anh lạnh lùng.

Ngữ điệu không thể coi là quan tâm.

Tôi nhìn đỉnh đầu anh, không hiểu sao lại buột miệng hỏi: “Đình Thâm, anh có thích trẻ con không?”

Anh khựng lại.

Rồi buông tay tôi ra: “Anh sẽ không có con.”

Tôi biết mà.

“Hỏi chuyện này làm gì?”

Tôi cười: “Chỉ là nhớ tới cháu của dì Linh, nên tiện miệng hỏi thôi.”

Tối hôm đó trôi qua thật yên ắng, Phó Đình Thâm không động vào tôi. Tôi nhìn gương mặt anh, mãi vẫn không sao chợp mắt được.

Ngày mai là tiệc gia đình nhà họ Phó, nửa tháng tới Phó Đình Thâm sẽ không đến đây.

Đây là thời cơ tốt để trốn đi.

Tôi giống như mọi năm, cho người hầu nghỉ một tuần, để lại một lá thư rồi mang theo đồ đạc rời khỏi Thượng Hải trong đêm.

Đứng trước cổng lên máy bay, tôi nhìn vào tấm biển quảng cáo lớn nhất của tập đoàn Phó Thị trong sân bay, vẫy tay.

“Phó Đình Thâm, sau này không gặp lại nữa nhé.”

5

Tôi sinh được một bé trai.

Mấy tháng qua, tôi sợ Phó Đình Thâm tìm ra nên luôn trốn trong một thị trấn nhỏ thuộc thành phố C.

Con trai tôi cũng được sinh ra ở thị trấn này.

“Giống em, đẹp quá chừng!” Cô y tá nhỏ đứng cạnh giường tôi, bế đứa con của tôi cười tít mắt, “Đây là đứa bé đẹp nhất mà tôi từng thấy.”

Tôi cúi đầu nhìn.

Đứa bé da nhăn nhúm, thật sự không tính là đẹp lắm.

Nhưng giờ tôi có người thân rồi.

Tôi vừa cười vừa khóc, làm cô y tá hoảng hốt đặt đứa bé xuống rồi chạy tới dỗ dành tôi.

“Không được khóc đâu nhé, nếu trong tháng ở cữ không chăm sóc tốt, sau này sẽ khổ đấy.” Cô y tá tên là Dương Khả Nhi, từ lúc tôi nhập viện đã luôn ở bên cạnh tôi.

Nhìn thấy dáng vẻ luống cuống của cô ấy, tôi bất giác bật cười.

Cô ấy cũng cười theo tôi.

“Chị đã đặt tên cho con chưa?” Cô ấy hỏi tôi.

Tôi gật đầu: “Tên là Sở Duy Nhất.”

Là người thân duy nhất của tôi.

Sở Duy Nhất lớn rất nhanh, càng lớn càng đẹp.

Chỉ là Dương Khả Nhi đã nói sai, thằng bé không giống tôi.

Giống Phó Đình Thâm.

Ngay cả những động tác nhỏ như nhíu mày cũng giống hệt anh ấy.

Dương Khả Nhi ngồi cạnh tôi trên ghế sofa, nhìn Sở Duy Nhất bên kia đang chơi xếp hình: “Cảm giác như chị sinh ra một đại tổng tài vậy, nhìn cái biểu cảm của thằng bé kìa.”

Tôi liếc cô ấy một cái, rồi lại nhìn Sở Duy Nhất đang chăm chú xếp hình, thở dài một tiếng.

Quả thật rất giống.

“Chẳng phải em bảo có tin vui sao?” Tôi thu ánh mắt lại, nhìn cô ấy.

Hôm nay cô ấy được nghỉ, sáng sớm đã chạy tới nhà tôi, nói là mang theo tin vui.

Lúc này cô ấy mới thoát khỏi vẻ đẹp trai của Sở Duy Nhất: “Chị không phải nhờ em tìm việc cho chị sao?”

“Tìm được rồi à?”

“Thật ra việc phù hợp với chị không ít, nhưng!” Cô ấy nháy mắt với tôi, “Em thần thông quảng đại, tìm được cho chị một việc đặc biệt phù hợp luôn.”

Tôi cười đẩy cô ấy một cái: “Nói nhanh đi.”

“Sở Duy Nhất hai tuổi rưỡi rồi, sắp phải đi mẫu giáo. Trùng hợp thay, bên trường mẫu giáo Ong Nhỏ đang thiếu một kế toán.”

Mắt tôi sáng lên.

Ban đầu tôi còn lo đi làm thì không chăm sóc được Sở Duy Nhất.

Giờ xem ra, đúng là công việc phù hợp nhất.

“Cảm ơn em, Khả Nhi.” Tôi ôm chặt lấy Dương Khả Nhi.

Sau này, tôi và Sở Duy Nhất có thể sống một cuộc đời bình thường rồi.

6

Tôi lại nghe tin về Phó Đình Thâm vào năm thứ tư sau khi rời xa anh.

“Chị có biết Phó Đình Thâm không?” Dương Khả Nhi cầm điện thoại hỏi tôi.

Khi cái tên đó đột ngột vang lên bên tai, ngón tay tôi bỗng có chút tê dại.

Tôi lắc đầu: “Không biết.”

Dường như không ngạc nhiên với câu trả lời của tôi, cô ấy xoay màn hình điện thoại lại, đưa đến trước mặt tôi:

“Chụ xem, chính là anh ấy.

“Đặc biệt giàu có, lại vừa đẹp trai vừa thành đạt.”

Trên màn hình là một bức ảnh.

Bên cạnh Phó Đình Thâm đứng một người phụ nữ mặc lễ phục.

Người phụ nữ có vẻ ngoài thanh tao, mặc lễ phục tỏa ra sự đoan trang và quý phái, khiến người ta không thể rời mắt.

“Đó là Cố Thanh Dã.”

Thấy tôi nhìn chằm chằm vào người phụ nữ, Dương Khả Nhi giải thích:

“Đây là ảnh đính hôn của họ, đúng là trai tài gái sắc.

“Đây mới là bộ dạng mà gia đình danh giá nên có.

“Làm gì có quý tộc nào lại để mắt tới Lọ Lem.”

Tôi cười nhẹ hai tiếng: “Cha của Lọ Lem là công tước, cô ấy còn là nữ chính trong câu chuyện cổ tích, cầm kịch bản của nữ chính, được hoàng tử để ý cũng là điều hợp lý.”

Không hợp lý là các chị của Lọ Lem biết mình chỉ là nhân vật phụ pháo hôi trong câu chuyện, nhưng vẫn cố chen chân vào.

Dương Khả Nhi còn định nói gì đó.

Lúc này Sở Duy Nhất nhào vào lòng tôi, dụi dụi mắt, giọng ngọt ngào: “Mẹ ơi, con buồn ngủ.”

Chỉ những lúc như thế này, thằng bé mới không giống với Phó Đình Thâm lạnh lùng.

Trái tim tôi mềm nhũn ra, vội vàng ôm nó lên: “Mẹ bế con đi ngủ nhé.”

Vừa bế nó đi được vài bước, Dương Khả Nhi bất chợt lên tiếng từ phía sau:

“Sao em thấy Duy Nhất có hơi giống Phó Đình Thâm nhỉ?”

Bước chân tôi khựng lại, không dám quay đầu nhìn cô ấy: “Đừng nói bậy.”

Nhưng dù tôi không muốn thừa nhận, Sở Duy Nhất càng ngày càng giống Phó Đình Thâm.

Giống về ngoại hình thì thôi đi.

Ngay cả cách hành xử cũng dần dần giống hệt anh ấy.

Ăn uống thì chỉ chọn đồ hữu cơ tươi ngon nhất, quần áo thì phải là vải mềm mại và đắt nhất.

Mọi thứ từ ăn ở, đi lại, đều phải chọn loại tốt nhất. Ngay cả đồ chơi cũng khác hẳn với những đứa trẻ khác.

Người ta chơi vịt đồ chơi, còn nó chơi xếp hình Lego. Người ta chơi xếp hình, còn nó chơi mô hình, chơi kính thiên văn.

Cuối cùng, vào năm nó lên năm tuổi.

Số tiền tiết kiệm của tôi chỉ còn lại bảy con số.

“Nuôi không nổi cũng không trách chị.”

Dương Khả Nhi đầy thông cảm, rồi đề nghị:

“Nếu một mình chị nuôi không nổi, có thể tìm cho Duy Nhất một người cha mà.

“Ba của Duy Nhất đã mất nhiều năm rồi, chị cũng nên tìm một người khác chứ.”

Tôi nhìn sang bên kia, nơi Sở Duy Nhất đang ngồi đọc sách.

Một tia nắng lọt qua rèm cửa, chiếu xuống chân thằng bé, khiến nó trông cô độc và u sầu.

Chớp mắt một cái, tôi dường như thấy Phó Đình Thâm.

Khi anh đọc sách trong thư phòng, cũng giống như vậy, không ai dám quấy rầy.

“Được.” Tôi thu ánh mắt lại, “Tìm cho Duy Nhất một người cha.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play