Một tuần mới bắt đầu, Lâm Bách Thăng vẫn như thường lệ sát khi chuông vang mới đến, ánh mắt của anh không chỉ chú ý duy nhất đến cái bàn như trước đây. Vào lớp, Lâm Bách Thăng nhìn lướt qua chỗ ngồi của Trịnh Trác Gia, vừa vặn đối diện với đôi mắt to tròn của cô.
Trịnh Trác Gia nhướng mày khẽ mỉm cười, ý như muốn nói ‘Chào buổi sáng bạn học Lâm.’
Giao lưu không tiếng động, cách lối đi nhỏ chỉ có hai người biết.
Những bạn học ai muốn ngủ tiếp tục ngủ, ai nghiêm túc nghe giảng vẫn nghiêm túc chăm chú.
Trịnh Trác Gia vốn rất tò mò vì sao họ đi học đều ngủ, nhưng sau khi gặp Lâm Bách Thăng thứ bảy, trong lòng cô đã có đáp án, phỏng chừng họ cũng đi làm thêm.
Nhưng rốt cuộc bọn họ vẫn còn là học sinh, đi học đều ngủ, như vậy làm sao thi được đại học?
Cô cũng muốn quan tâm anh, nhưng có chút không ổn thỏa. Cũng không hiểu Lâm Bách Thăng rốt cuộc có ma lực gì, mỗi ngày đều mang bộ dạng tránh xa cả thế giới, nhưng vẫn làm cho người khác để ý tới anh.
Khó trách bạn học nữ khác sau khi biết Lâm Bách Thăng ném giấy vào mặt học tỷ vẫn có cảm tình với anh.
Lâm Bách Thăng không biết mình vì sao bị thu hút, buổi sáng cùng Chiến Đấu Thắng Phật – Trịnh Trác Gia trao đổi ánh mắt một lúc lâu, anh liền cảm thấy kỳ lạ. Mà lỳ lạ này xuất phát từ bạn học Trịnh, sao cô lại không hỏi tay anh thế nào? Không phải thứ bảy còn cùng nhau đến bệnh viện sao?
Không nhắc tới học tỷ lớp 12 đã tốt nghiệp, cho dù là nữ sinh trong lớp, nếu biết được suy nghĩ hiện tại của Lâm Bách Thăng, hẳn sẽ kinh hãi rớt cằm.
Lâm Bách Thăng trong lòng tràn đầy phiền muộn không ngủ nổi.
Trịnh Trác Gia đọc từ vựng, nghiêng đầu nhìn thoáng qua Lâm Bách Thăng. Tay phải của anh đặt trên sách tiếng Anh, dựa đầu vào tay trái, mặt đối diện với cô, mi tâm nhíu lại giãn ra, nhíu lại giãn ra, lặp đi lặp lại nhiều lần.
Có vẻ anh không ngủ được.
Tiết tự học sớm kết thúc, Trịnh Trác Gia hạ quyết tâm dùng tay khẽ chạm vào vai Lâm Bách Thăng. Lâm Bách Thăng cau mày mở mắt ra, vừa nhìn thấy Trịnh Trác Gia, sắc mặt lập tức hòa hoãn hơn.
Tuy âm thanh không lớn, nhưng vẫn khiến các bạn học chú ý.
“Đau tay?” Không nhận được câu trả lời của Lâm Bách Thăng, Trịnh Trác Gia lặp lại lần nữa.
Lâm Bách Thăng khẳng định mình bị thứ gì đó xui xẻo bám lấy, anh như ma xui quỷ khiến cứ thế gật đầu.
Trịnh Trác Gia sửng sốt, sau đó nói với anh: “Đến phòng y tế xem một chút? Tôi đi cùng cậu?”
Lâm Bách Thăng lần nữa gật đầu.
Hai người lại một trước một sau ra khỏi lớp học.
Đến phòng y tế lại là Trịnh Trác Gia nói với bác sĩ về tình hình của Lâm Bách Thăng, không biết là sợ anh không chịu nói, hay là quan tâm Lâm Bách Thăng như một đứa trẻ bị thương không biết gì không hiểu gì.
“Là không cẩn thận đụng vào vết thương?” Bác sĩ ngẩng đầu lên hỏi.
“Vâng.” Lâm Bách Thăng trả lời.
“Sao lại bất cẩn như vậy, nhất định phải để ý đến biết không? Bảo vệ tốt vết thương mới mau chóng lành, nếu không rất dễ viêm. Em có bị sốt không?”
Lâm Bách Thăng lắc đầu.
Đầu vừa mới lắc, Trịnh Trác Gia tự mình cầm máy đo nhiệt độ để vào trán anh.
“37,6 ℃” Trịnh Trác Gia lên tiếng, “Có sốt không ạ?”
“Quan sát thêm chút, nếu không thoải mái thì lấy chút thuốc chống viêm về uống.” Bác sĩ dặn dò.
“Em là lớp trưởng đúng không? À, ra là em, tay thế nào rồi?” Bác sĩ nhìn Trịnh Trác Gia mới nhớ cô là học sinh không sợ đau hôm nọ.
“Em không sao ạ.” Trịnh Trác Gia lắc lắc tay.
“Đều phải chú ý, hai người các em đều phải chú ý một chút.” Bác sĩ một lần nữa nhấn mạnh.
“Vâng, cảm ơn lão sư.”
Từ phòng y tế đi ra, Lâm Bách Thăng cảm thấy cái khó chịu vừa rồi đã giảm đi một chút.
Hai người lại đi dưới ánh mặt trời về khu lớp học.
“Buổi tối cậu cũng đi làm sao?” Trịnh Trác Gia vẫn không nhịn được hỏi ra.
“Ừ.”
“Ồ.” Trịnh Trác Gia gật đầu: “Đi làm gì?” Dừng lại hai giây, cô nói thêm: “À, không tiện thì không cần trả lời.”
“Chuyển hàng ở công ty chuyển phát nhanh.” Lâm Bách Thăng mặt không chút cảm xúc trả lời.
“Vất vả không?” Trên mặt Trịnh Trác Gia tràn đầy vẻ quan tâm.
Lâm Bách Thăng thấy cô hỏi vậy trong lòng chưa kịp thích ứng: “Không sao.”
“Ồ.”
Cách bậc thang một bước chân, Trịnh Trác Gia đi phía trước, Lâm Bách Thăng đi sau, bước đi đồng đều, chân phải bước trước.
“Cậu… Nếu cậu cần giúp đỡ làm bài tập, có thể tìm tôi.” Giọng Trịnh Trác Gia không lớn không nhỏ, vừa đủ truyền đến tai Lâm Bách Thăng.
“Tôi cũng chẳng thông minh.” Lâm Bách Thăng tự giễu nở nụ cười.
“Cái gì?” Trịnh Trác Gia nghiêng đầu hỏi.
“Tôi học không tốt, học không nổi.” Đây là lần đầu tiên Lâm Bách Thăng chủ động nói chuyện này với người khác. Anh cũng không phải vì làm thêm mà ảnh hưởng tới việc học, chính vì học tập không tốt mới tập trung sức lực vào làm thêm.
“Hả? Ồ, được rồi. Cậu có việc gì khác cần trợ giúp có thể tìm tôi.” Trịnh Trác Gia nói xong liền thấy cí chút hiểu lầm, vội giải thích: “Tôi không có ý gì khác, nếu tay cậu không tiện có thể tìm tôi, hoặc là, lần sau chúng ta hợp tác làm ăn, chờ tay tôi khỏi là ổn rồi.”
“Được.” Lâm Bách Thăng chẳng hỏi gì, cũng không thể hiện tò mò, chỉ trả lời một chữ như vậy.
Lâm Bách Thăng ngoan ngoãn như vậy rất đúng ý Trịnh Trác Gia, chỉ thấy cô mỉm cười nhướng mày nói một câu: “Nói như vậy thì chắc chắn như vậy rồi.” Sau đó đi vào lớp.
Lâm Bách Thăng nhìn bóng lưng cô do dự một chút liền đi theo.
Mãi đến trưa tan học, Lý Lệ, Lâm Linh, Trương Thanh mới có cơ hội tìm Trịnh Trác Gia hỏi chuyện vừa rồi cô cùng Lâm Bách Thăng đến phòng y tế
“Trác Gia, quan hệ giữa cậu và bạn học Lâm từ khi nào lại tốt như vậy?” Trương Thanh tinh thần sáng láng, chỉ thiếu chút nữa viết hai chữ ‘bà tám’ lên trán.
“Không có, nói cho cùng cậu ấy vì tớ mới bị bỏng, tớ dẫn cậu ấy tới phòng y tế thay thuốc là điều đương nhiên.” Trịnh Trác Gia giải thích.
“Đúng, chính là bạn học giúp đỡ nhau.” Lý Lệ nói.
“Chính là như vậy.” Trịnh Trác Gia phụ họa. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )
“Không ổn, thân là thám tử tớ thấy thực không ổn, bạn học Lâm trước kia không giống vậy, dù sao tớ mặc kệ, giữa cậu và bạn học Lâm không bình thường, tớ còn đang điều ta, chờ tớ tìm ra kết quả, hắc hắc” Trương Thanh cười xấu xa nói.
Trịnh Trác Gia cười nhào vào Trương Thanh nhéo một cái, Lý Lệ cũng ùa vào náo loạn, duy chỉ có Lâm Linh không biểu tình ngồi một bên không nói gì.
Vết thương trên tay dần lành lại, kết vảy, Trịnh Trác Gia lập tức bôi kem trị sẹo, cô cũng tặng một tuýp thuốc cho Lâm Bách Thăng, nhưng anh không nhận, dùng hai chữ “không cần” từ chối.
Hai người vì chuyện lần này thân thiết thêm một chút, Trịnh Trác Gia cũng phát hiện Lâm Bách Thăng kỳ thật cũng không đáng sợ như lời đồn, gì mà ném giấy vào mặt nữ sinh, trong đầu nghĩ vậy làm cô không nhịn nổi cười lên.
Lâm Bách Thăng có chút ghét bỏ nhìn qua vị Chiến Đấu Thắng Phật vừa uống nước vừa cười đến ngây ngô suýt bị sặc, bất đắc dĩ giật giật khóe miệng.
Chẳng biết có phải ở trường Lâm Bách Thăng luôn mang dáng vẻ lạnh lùng này không, Trịnh Trác Gia kỳ thật không thường xuyên nói chuyện cùng anh, chỉ là đôi khi hỏi vài câu, nhưng trong mắt bạn học khác đều hiện ra vẻ mặt “không bình thường.”
Dù sao việc bạn học Lâm thích nhất là không để ý tới người khác, không nghĩ tới anh thật sự có thể trả lời Trịnh Trác Gia, tuy vẫn tích chữ như vàng.
Điều này càng khiến Trương Thanh thêm chứng thực về bí mật nhỏ chưa được làm rõ giữa hai người. Bởi ngoài Trịnh Trác Gia tìm bạn học Lâm nói chuyện, bạn học Lâm vẫn phớt lờ người khác.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT