“Lớp trưởng, nghe nói hôm nay lớp chúng ta có bạn học mới chuyển đến, có phải thật hay không?”

Trường Tấn Thành số 5 lớp 11/3, lớp trưởng Lý Lệ sáng sớm vào lớp, vừa ngồi xuống đã bị bạn học vây quanh hỏi.

“Thật có chuyện như vậy, cuối tuần trước tớ ở phòng, nghe được giáo viên hóa học cùng chủ nhiệm lớp nhắc tới, là một học bá.” Lý Lệ gật đầu.

“Không biết có phải là soái ca hay không?” Một bạn học nữ phía sau nét mặt tò mò.

“Gì chứ? Nói không chừng là bạn học nữ.” Lý Lệ trêu ghẹo cô ấy.

“Học bá hóa học, tớ đoán chắc chắc là nam.” Bạn nữ vừa rồi kiên trì nói.

“Chờ chút nữa sẽ biết.” Lý Lệ nháy mắt với cô ấy.

Các bạn học lần lượt tới lớp, một giây trước khi chuông báo tiết tự học đầu giờ, Lâm Bách Thăng mới chậm rãi đi vào, các bạn học chẳng lấy làm lạ, nhưng chung quy vẫn có bạn học nữ không nhịn được mà trộm nhìn anh.

Lúc anh vừa sắp xếp xong sách trên bàn, nằm sấp xuống ngủ bù, trong lớp đột nhiên yên lặng, tiếp theo truyền tới tiếng bước chân cùng giọng nói quen thuộc của giáo viên chủ nhiệm: “Các bạn học, chú ý, tôi giới thiệu một chút, đây là bạn học mới, Trịnh Trác Gia, từ hôm nay trở đi, Trác Gia là một thành viên trong đại gia đình lớp 11/3 chúng ta, các bạn vỗ tay hoan nghênh một chút.”

Một loạt tiếng vỗ tay vang lên, lọt vào tai Lâm Bách Thăng khiến anh mất kiên nhẫn đổi hướng nằm.

“Chào các bạn, tớ là Trịnh Trác Gia, Trác trong tuyệt tác, Gia trong ngợi khen.”

“Được rồi, nào Trác Gia, em…” Chủ nhiệm lớp quét mắt nhìn quanh lớp một chút, cuối cùng rơi xuống vị trị duy nhất còn trống: “Em tạm thời ngồi ở vị trí đó, nếu như không thấy rõ bảng đen hoặc có vấn dề gì thì điều chỉnh.”

“Vâng, em cảm ơn ạ.” Trịnh Trác Gia nhìn thoáng qua vị trí, trực tiếp qua đó.

“Chúng ta là một tập thể, cả lớp phải quan tâm tới bạn mới nhiều một chút. Tiếp đến, tôi còn phải đọc chép từ, tất cả lấy sách tiếng Anh ra.” Trọng điểm nói xong, chủ nhiệm lớp không quên thúc giục các bạn học tham gia tự học.

Trịnh Trác Gia đứng trước chỗ ngồi, trước tiên lấy khăn lau mặt bàn một chút, phát hiện rất sạch, lúc này mới đặt cặp sách ngồi xuống, sau khi mỉm cười thân thiện với những ánh mắt tò mò xung quanh mới lấy ra sách tiếng Anh của mình.

Âm thanh kéo bàn ghế vang lên, Lâm Bách Thăng không kiên nhẫn mà mở mắt, cách một lối đi bên phải, một bạn học nữ xuất hiện trong tầm mắt anh.

Cô trước hết lấy ra một cuốn sách tiếng Anh, sau đem ra một hộp đựng bút kì quái, cuối cùng là bình giữ nhiệt. Lại thấy cô mò mẫm trong cặp một hồi, móc ra năm khối bánh bông tuyết*, mở ra một cái bỏ vào miệng, còn đem bỏ vào túi bút bên cạnh.

* bánh bông tuyết



Lâm Bách Thăng cũng không biết vì sao mình lại xem hết động tác của cô.

Trịnh Trác Gia hôm nay chưa kịp ăn sáng, trước khi ra khỏi cửa liền đem theo vài cái bánh bông tuyết để lót bụng, cô cũng không phải muốn ăn lúc này nhưng bụng cô đói liền khó chịu, vì thế thừ dịp giáo viên chủ nhiệm nói chuyện cùng bạn học khác vội vàng lấy một cái bánh ăn.

Nhai bánh trong miệng, cô cảm giác được ánh nhìn chăm chú từ bên trái, cô nghiêng đầu sang, phát hiện bạn học vừa rồi luôn nhắm mắt bây giờ nằm trên bàn mở to đôi mắt nhìn cô.

Tuy rằng có chút xấu hổ, nhưng Trịnh Trác Gia vẫn nở nụ cười, hơn nữa còn cầm lấy một cái bánh bông tuyết đặt lên bàn anh.

Lâm Bách Thăng cau màu nhìn qua người bạn học mới này, lại nhìn miếng bánh bên cạnh đột nhiên xuất hiện trên bàn, hít sâu một hơi rồi quay đầu lại tiến vào mộng đẹp.

Trịnh Trác Gia thu hết ánh mắt và động tác của anh vào đáy mắt, có sự kinh ngạc, cũng không tức giận, chỉ cảm thấy thú vị, một nam sinh đã lớn như vậy rồi, sao còn bĩu môi.

Hãy theo dõi nhóm dịch Trái Dâu Nhỏ nhé

Sáng sớm cứ thế đường hoàng nằm sấp trên bàn ngủ, hơn nữa chủ nhiệm lớp còn mặc kệ, tùy ý cậu ngủ, người này vốn thành tích quá tốt hay quá kém?

Nghe viết chính tả tiếng Anh thuận lợi thông qua, vì tham gia thi hóa học, thời gian thường rất chặt chẽ, cho nên Trịnh Giác Gia mỗi kỳ nghỉ đều tìm giáo viên hoặc đàn anh đàn chị mượn sách ngữ văn và tiếng Anh của học kì tiếp theo, đem những thứ nên học thuộc lòng đều thuộc lòng, nên hiện tại muốn nghe viết chính tả, chỉ cần ôn tập một chút là được.

Tiết tự học sáng vừa hết, trong lớp đã có mấy nữ sinh đến tìm Trịnh Trác Gia nói chuyện, dẫn đầu là lớp trưởng Lý Lệ, tự giới thiệu xong thì có nhiều chủ đề cùng nói, đơn giản xoay quanh trường họ lúc trước của cô, vì sao chuyển trường, cùng với ba cách ôn tập cho môn hóa học. Mười phút giải lao hiển nhiên không đủ, khi chuông vào lớp vang lên mấy bạn học mới lưu luyến không rời mà trở lại chỗ học của mình. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Lâm Bách Thăng căn bản ngủ không được, điều này cũng do bạn học sinh mới chuyển đến ban tặng, vừa tan học bên tai liền ríu rít không ngừng, ồn ào muốn chết, anh không có hứng biết đến những thứ đó, cũng giống như bánh bông tuyết khi nãy ở trên mặt bàn, cứ vậy mà mạnh mẽ ùa vào tai anh.

Trịnh Trác Gia thấy anh vừa rồi nằm sấp mà đổi tư thế khác, liền biết anh không ngủ.

Tiết học đầu tiên là hóa học, giáo viên đứng trên bục giảng, trước tiên hỏi bạn học mới tới là ai, Trịnh Trác Gia đứng lên, trên mặt giáo viên là biểu cảm vui vẻ, trông ngoan ngoãn dễ dạy.

“Lâm Bách Thăng! Lâm bách Thăng!” Giáo viên hóa học hài lòng nhìn thoáng qua Trịnh Trác Gia, tức thì nhìn Lâm Bách Thăng ở bàn bên cạnh cô, hận không thể rèn sắt thành thép đem sách giáo khoa gõ lên bục giảng.

Các bạn học nhanh chóng quay đầu, nhìn về phía người nằm sấp kia.

Trịnh Trác Gia cũng nghiêng dầu sang xem, thì ra anh tên Lâm Bách Thăng.

Lâm Bách Thăng qua ba lần được giáo viên gọi tên mới chậm rãi ngẩng đầu lên, nhếch khóe miệng, anh thật vất vả mà cũng không thể ngủ.

Ánh mắt Trịnh Trác Gia chăm chú nhìn bạn học Lâm này, chỉ thấy anh giả vờ cầm lấy sách hóa học, tùy ý mở ra một trang, lại từ trong ngăn kéo lấy ra cái bút, mở nắp ra, đem chữ trên sách tùy ý xem.

Làm cho người ta cứ nghĩ anh đang rất nghiêm túc ghi chép.

Rất hài hước.

Bánh hoa tuyết được Trịnh Trác Gia đưa, tan học vang lên vẫn ở nguyên vị trí đó, không nhúc nhích.

Giờ học buổi sáng kết thúc, chuông vừa vang lên, Lâm Bách Thăng liền đứng dậy rời đi.

“Bạn học, cái này cậu không ăn sao?” Trịnh Trác Gia ngồi ở chỗ mình ngẩng đầu nhìn Lâm Bách Thăng đang đứng hỏi.

Lâm Bách Thăng từ trên cao nhìn vị bạn học mới đang nói chuyện với mình, chỉ dừng một chút, tiếp theo mặt không biểu cảm rời khỏi lớp học.

Bỏ lại Trịnh Trác Gia với vẻ mặt khó hiểu trong tư thế ngẩng đầu.

“Trác Gia, cậu vừa mới nói chuyện với bạn học lâm à?” Mấy bạn học nữ tiến lại, Trương Thanh là người hỏi cô.

“Đúng, làm sao vậy?” Trịnh Trác Gia nghe giọng cô ấy mang sự kinh ngạc, trong lòng nghi hoặc.

Hãy theo dõi nhóm dịch Trái Dâu Nhỏ nhé

“Không sao đâu, chỉ là bạn học Lâm tương đối kỳ quái, không thích nói chuyện cùng người khác, chúng tớ học chung từ cao trung* đến bây giờ, nghe được cậu ấy nói chuyện rất ít.” Lý Lệ giải thích, thân là lớp trưởng, cô ấy hi vọng các bạn trong lớp chung sống hòa thuận.

Cao trung (giống cấp 3 ở VN): cao nhất, cao nhị, cao tam.

Chẳng qua Lâm Bách Thăng thật sự là ngoại lệ, đi học đều ngủ, thi cử đều đội sổ, ngày thường cũng không cùng ai giao tiếp, nếu không phải từng nghe anh giới thiệu qua, còn tưởng anh là người câm.

“Như vậy ư.” Trịnh Trác Gia như tỉnh ngộ.

“Cũng không phải, cái gượng mặt kia, lúc nào cũng như người ta thiếu hắn 258 vạn không bằng.” Lâm Linh, bạn nữ ngồi bàn trước Lý Lệ mặt lạnh nói.

“Linh Linh.” Lý Lệ kéo tay Lâm Linh.

Trương Thanh đi tới giảng hòa: “Đi đi, đi ăn cơm, đến chậm không còn đồ ăn, Trác Gia, đi thôi, chúng ta cùng đi.”

“Được.” Trịnh Trác Gia gật đầu, cảm giác bạn học Lâm không khó đối phó, nhưng cô cũng không có hỏi nhiều, các bạn cũng mới quen biết nhau, chưa thân quen đến như vậy, hơn nữa cô dối với với sự riêng tư của người khác không có hứng thú.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play