Lăn qua lăn lại một hồi như vậy, đã qua một tiết học, sau khi trở lại lớp thì đang trong thời gian giải lao.
“Trác Gia, thế nào, hai người không sao chứ.” Họ vừa xuất hiện, lớp trưởng Lý Lệ liền ân cần hỏi thăm.
Trịnh Trác Gia lắc đầu, lại nhìn bóng lưng đã đi vào lớp: “Tớ không sao, Lâm Bách Thăng bị nghiêm trọng hơn, Trương Lực và Ngô Thành đâu?”
Cô hỏi chính là hai bạn học vừa rồi đánh nhau trong lớp.
Hãy theo dõi nhóm dịch Trái Dâu Nhỏ nhé
“Vừa mới bị gọi ra ngoài, à, về rồi.” Lý Lệ nói xong, hai người kia đã đứng trước bàn học Trịnh Trác Gia.
Trương Lực cúi đầu đi tới phía Trịnh Trác Gia, vẻ mặt xấu hổ nói: “Thực xin lỗi, trách chúng tớ không chú ý làm cậu bị bỏng.”
“Ừm, quên tớ đi, bạn học Lâm cũng bị bỏng.” Trịnh Trác Gia nói.
“Thực xin lỗi Lâm Bách Thăng, các cậu xem có cần tới bệnh viện xử lý một chút hay không, tớ sẽ phụ trách tiền thuốc.” Trương Lực quay về phía Lâm Bách Thăng gập người nói xin lỗi.
Lâm Bách Thăng vẫn không đáp lại.
“Này, thái độ của Lâm Bách Thăng là sao, đều đã xin lỗi còn đưa ra bộ mặt đó làm gì nữa.” Ngô Thành đột ngột xông tới nói.
Trịnh Trác Gia không thể tưởng tượng nổi nhìn qua người gây ra chuyện này còn đứng đây kiêu ngạo, cảm xúc vừa mới ổn định lại, lập tức bùng lên, cô tiến lên hai bước, dùng tay không bị thương đẩy vai Ngô Thành một cái: “Cậu hét lên cái gì.”
“Tôi…” Ngô Thành bị cô đẩy như vậy, lùi về phía sau hai bước.
“Cậu đã xin lỗi? Cậu và Trương Lục đụng phải tôi, hại tôi bị bỏng thì thôi, còn liên lụy tới Lâm Bách Thăng. Nhìn thấy gì không?” Trịnh Trác Gia chỉ vào cánh tay Lâm Bách Thăng.
*Để xưng hô của Trịnh Trác Gia với hai bạn kia khác nhau vì thái độ của Ngô Thành.
Trong lúc nhất thời mọi người xung quanh đều không nói chuyện.
“Không xin lỗi còn hét lên? Như thế nào, nếu cậu cảm thấy lời xin lỗi này không nên nói, tôi đi lấy một ly nước ôi hắt cậu, chúng ta huề nhau.” Cô là người hiền lành không sai, nhưng không có nghĩa cô là cái bánh bao mềm, đặc biệt hôm nay tâm tình lại không tốt, lại bị Ngô Thành làm nóng giận, trong nháy mắt trở nên nhanh miệng.
Ngô Thành đối với sự chất vấn của Trịnh Trác Gia, mặt đỏ bừng, khí thế kiêu ngạo khi nãy cũng biến mất, anh ta nhìn tay Lâm Bách Thăng một chút, lại nhìn thuốc bôi trên tay Trịnh Trác Gia, lúc này mới cúi đầu nói xin lỗi: “Tôi… tôi xin lỗi. Cậu xem có muốn thông báo với gia đình đến đây thương lượng hay bồi thường…”
Trịnh Trác Gia lạnh lùng liếc mắt nhìn Ngô Thành một cái, dẫn đến việc này, bọn Ngô Thành sai đến 80%, cô lấy một bình nước nóng mà không đem nắp đóng lại cũng sai 20%. Chấp nhận lời xin lỗi của Trương Lực, đối với Ngô Thành cũng tính như vậy, chẳng qua thái độ của Ngô Thành thật sự không nhịn nổi.
“Tôi không cần, Lâm Bách Thăng có quyền truy cứu, chuyện này tôi sẽ nói rõ ràng với giáo viên chủ nhiệm.” Trịnh Trác Gia lên tiếng.
Không chỉ Trịnh Trác Gia, mọi người đều quên cả phản ứng lại, cũng may Trương Lục phản ứng trước: “Lâm Bách Thăng, thật sự là xin lỗi, hại cậu và Trác Gia bị thương, sau này nhất định chúng tớ không đùa nghịch như vậy trong lớp nữa. Nếu không tan học tớ cùng hai cậu tới bệnh viện xử lý một chút.” Trương Lực nhìn thấy vết bỏng bôi thuốc trên tay hai người trong lòng càng thêm áy náy.
Hãy theo dõi nhóm dịch Trái Dâu Nhỏ nhé
Dứt lời còn chưa được đáp lại, chuông vào lớp đã vang lên, mọi người đành phải trở lạ chỗ ngồi trước, câu đầu tiên của thầy giáo dạy Toán khi lên lớp chính là: “Lâm Bách Thăng, Trịnh Trác Gia, giáo viên chủ nhiệm tìm hai em.”
Hai người bị điểm tên đồng thời ra ngoài, chủ nhiệm cũng mới biết học sinh trong lớp bị bỏng, vừa gọi điện thoại xong, thấy hai người liền bước đến.
“Trương Lực và Ngô Thanh vừa mới giải thích cho tôi việc này, hai người các em thế nào? Để cô nhìn một chút.” Cô Trần – giáo viên chủ nhiệm, vẻ mặt lo lắng, cô ấy là phụ nữ, nên nhẹ nhàng nắm tay Trịnh Trác Gia lên nhìn một chút, lại nhìn thoáng qua tay Lâm Bách Thăng nói: “Tôi đã liên lạc với bố mẹ của Trương Lực và Ngô Thành rồi. Trác Gia, cô không liên lạc được với bố em, em có muốn gọi lại một chút?”
Trịnh Trác Gia sửng sốt một chút rồi mới trả lời: “Không cần dâu ạ, em bôi thuốc là được rồi, chuyện này cũng một phần do em, không cần báo cho phụ huynh ạ.”
“Cái này…” Cô Trần vẻ mặt khó xử.
“Cô Trần, bên phụ huynh em sẽ tự giải thích.” Trịnh Trác Gia một lần nữa nhấn mạnh.
“Vậy, Bách Thăng, em bảo gia đình gọi cho cô, vãn là phải nói với phụ huynh, cô vừa xem phần thông tin liên lạc, em là để trống.” Cô Trần cầm điện thoại lên chờ Lâm Bách Thăng nói.
“Không cần, cứ như vậy đi, em về lớp trước.” Lâm Bách Thăng nói xong câu này liền lập tức rời đi.
“Bách Thăng, Bách Thăng.” Cô Trần còn chưa kịp phản ứng, Lâm Bách Thăng đã đi xa.
“Ai.” Cô Trần thở dài xoay người nói với Trịnh Trác Gia: “Trác Gia, như vậy đi, em trở về liền nói với phụ huynh một chút, nếu cần hai bên phụ huynh sẽ gặp mặt, có gì liền báo với cô.”
“Vâng, cảm ơn cô, vậy em cũng trở về lớp.” Trịnh Trác Gia gật đầu nói.
Sau khi về lớp, Trịnh Trác Gia không còn tâm tư tập trung việc học, vết bỏng có chút đau nhức. Lâm Bách Thăng vẫn nằm sấp trên bàn, cũng không biết cậu có ngủ hay không, tay phải bị bỏng đặt trên sách toán.
Chuông tan học vang lên, Lâm Bách Thăng lập tức đem cặp lấy ra rồi ra khỏi lớp.
Trịnh Trác Gia cũng từ chối đề nghị của Trương Lục và Lý Lệ muốn đưa cô tới bệnh viện xử lý vết bỏng.
Trên đường về nhà, cô cầm điện thoại thông báo với khách hàng đã đặt bánh bông tuyết và bánh quy về việc tay cô bị thương không thể nhận đơn hàng, sau khi gửi lại tiền còn đáp ứng lần sau đối phương đặt hàng liền tặng thêm một hộp bánh quy để bù lại.
Dọc theo đường đi, trong đầu Trịnh Trác Gia toàn là bóng lưng Lâm Bách Thăng trong phòng y tế và cánh tay anh. Wechat của anh cũng không biết, trực tiếp vào nhóm lớp xem thành viên, từ tên của Lâm Bách Thăng mà tìm được, ảnh đại diện là một bộ phim hoạt hình << Nhà chúng ta >>, ở giữa là một quả bưởi.
Lông mày cô nhướng lên, thật không ngờ bạn học Lâm lại để ảnh này, nhấp gửi lời mời két bạn rồi mới bỏ điện thoái vào túi.
Đến ba giờ chiều, Lâm Bách Thăng chấp nhận kết bạn, lúc này Trịnh Trác Gia vừa làm xong hai đề thi.
Trịnh Trác Gia: Bạn học Lâm, tôi là Trịnh Trác Gia.
Lâm Bách Thăng: Ừ, có chuyện gì?
Trịnh Trác Gia: Tay cậu thế nào? Có thấy bọng nước không?
Cô gửi xong nhìn mu bàn tay của mình một chút, quả nhiên phồng rộp.
Lâm Bách Thăng: Không sao đâu.
Trịnh Trác Gia: Có muốn đi cùng tôi đến bệnh viện khám không?
Lâm Bách Thăng: Không cần.
Trịnh Trác Gia: Vậy được rồi, cậu chú ý một chút đừng để dính nước. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Đợi một lát vẫn không thấy Lâm Bách Thăng trả lời, Trịnh Trác Gia nghĩ việc không thích để ý của anh cũng không chờ nữa, buông điện thoại xuống lại bắt đầu làm đề hóa học.
Đến khi bụng kêu ục ục mới kéo Trịnh Trác Gia khỏi đống bài tập, nhìn qua đồng hồ, mới sáu giờ rưỡi.
Trước kia cô ở nhà đều tự nấu cơm, hiện tại tay như vậy cũng không làm được, vẫn quyết định không gọi đồ ăn, liền ăn bên ngoài, thuận tiện đến phòng khám xử lý vết bọng nước trên tay một chút, tránh không cẩn thận làm vỡ lại nhiễm trùng.
Ra khỏi phòng khám, mặt trời đã lặn, Trịnh Trác Gia gọi một chiếc taxi trở về.
Bây giờ cô đang ở nhà riêng của mình, ở một mình, bố cô Trịnh Kỳ mua cho cô một căn nhà ba phòng ngủ hai phòng khách, trong thẻ mỗi tháng cũng có tiền tiêu vặt, khoản tiền rất khả quan, bất quá cô không có thói quen tiêu xài phung phí, ngược lại tính toán rất kỹ càng, bình thường cuối tuần sẽ làm chút bánh tráng miệng bán, kiếm được rất nhiều tiền sinh hoạt.
Hãy theo dõi nhóm dịch Trái Dâu Nhỏ nhé
Hôn nhân của cha mẹ được sắp đặt, họ đã ly hôn ngay sau khi cô sinh ra, trước khi học lớp 11, cô sống cùng mẹ mình Hoàng Thục Quyên. Bà đối với cô chỉ quan tâm tới việc ba cô chu cấp mỗi tháng. Cô càng lớn, Hoàng Thục Quyên ngày càng không thích cô, ba tháng trước bà muốn kết hôn, tìm đến ba cô muốn ông phụ trách con gái duy nhất của hai người, sau đó liền không thấy bà.
Trịnh Kỳ sớm đã có gia đình mới, hơn nữa lúc Trịnh Trác Gia còn nhỏ đã sống cùng mẹ, dối với đứa con gái này, tình thân cùng chăm sóc ông đều không cho được, có thể cho cô chỉ có tiền.
Ông sang tên cho Trịnh Trác gia một căn nhà, sau đó cho một khoản tiền rồi cũng không lộ diện nữa, nhưng mỗi tháng đều gửi tiền sinh hoạt cho cô.
Trịnh Trác Gia cảm thấy mình là cô nhi không có cha mẹ, may mắn nhất có lẽ không phải đau đầu vì chuyện tiền bạc. Nhưng phòng ngừa chu đáo, cô vẫn ở chợ đêm bày sạp nho nhỏ bán bánh, chỉ có lúc đi học là không thể đi.
Hiện tại, mạng xã hội rất thuận tiện, lúc bán hàng cô đã có một nhóm khách hàng thân thiết. thường lúc cuối tuần cũng nhận làm một ít đơn hàng của các đại học xung quanh thành phố, bản thân cô có chiếc xe điện có thể giao hàng, trước mắt kiếm được chút tiền tiêu vặt, cũng không mất quá nhiều sức lực của cô.
Rốt cuộc Trịnh Trác Gia toàn bộ sức lực đều phải dùng ở việc học là quan trọng nhất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT