Đoàn Trường Sinh chuyển đến làm hàng xóm với Minh Hiểu Khê, nên những ngày liên tiếp, anh lấy cớ rằng Minh Hiểu Khê chưa khoẻ, cần được chăm sóc mà chạy đến nấu cơm dọn dẹp, kiêm thêm nhiệm vụ đưa cô đến trường.
Minh Hiểu Khê ban đầu còn từ chối, nhưng đối mặt với sự cố chấp không thể thay đổi của anh, cô cũng chẳng có cách nào.
Đoàn Trường Sinh nghiễm nhiên có chìa khoá nhà cô, anh cũng đưa cô chìa khoá nhà của mình.
Hai người hiện tại giống như sống chung nhưng khác nhà vậy.
Hàng ngày họ cùng nhau ăn uống, cùng nhau đến trường và trở về. Chỉ là sẽ ngủ ở hai căn nhà khác nhau.
Kỳ thi đầu tiên của đời sinh viên đã đến, mấy ngày liền Minh Hiểu Khê đều miệt mài đèn sách đến khuya.
Lựa chọn học vượt làm cho khối lượng ôn thi của cô nhiều hơn rất nhiều.
Những ngày giáp kỳ thi đến càng gần, không khí học tập của sinh viên tại thư viện càng căng thẳng.
Minh Hiểu Khê day day đôi mắt mệt mỏi của mình, gục xuống bàn.
Đoàn Trường Sinh nhẹ nhàng đi tới, anh nhìn đống tài liệu ở trên bàn, tuy rằng không nỡ nhưng vẫn phải gọi cô dậy.
"Hiểu Khê... Hiểu Khê..."
Minh Hiểu Khê mơ màng tỉnh dậy. Đoàn Trường Sinh đưa cho cô một ly cà phê nóng.
"Mệt chết mất..."
Minh Hiểu Khê uống cà phê sau đó lại tiếp tục dùi mài kinh sử.
Đoàn Trường Sinh ở bên cạnh cô cũng đọc riêng tài liệu của mình.
Kỳ thi nhanh chóng đến, Minh Hiểu Khê ở trong phòng thi múa bút thành văn.
Kết thúc kỳ thi, Đoàn Trường Sinh làm một mâm đồ ăn.
"Thế nào, thi tốt chứ?"
Minh Hiểu Khê nhún nhún vai đưa tay muốn nhón một miếng thịt gà.
"Không biết, chỉ biết là em viết rất nhiều, xem như cũng không tệ."
Đoàn Trường Sinh nhanh tay lẹ mắt, trước khi chảo thủ của cô đắc thủ đã đánh lên.
"Tay còn chưa có rửa."
Minh Hiểu Khê phụng phịu.
"Anh thật là lắm chuyện rườm rà quá..."
Đoàn Trường Sinh cười cười, dùng đũa gắp cho cô một miếng thịt chua ngọt đưa đến miệng.
Minh Hiểu Khê ăn trong miệng, mắt hơi híp lại.
"Tuyệt. Tay nghề của anh mỗi ngày một tốt hơn rồi."
Đoàn Trường Sinh búng trán cô một cái.
"Mau đi rửa tay..."
"Ồ!"
Thi xong, Minh Hiểu Khê cả người thả lỏng, ngày hôm sau ngủ nướng đến gần trưa.
Bên kia Đoàn Trường Sinh lại có việc. Sắp đến sinh nhật ông bà ngoại, mẹ cùng em gái anh muốn hẹn anh đi xem tìm địa điểm tổ chức, họ cũng muốn nhân dịp này mời ông bà đi chơi một chuyến.
Đoàn Trường Sinh nhắn tin cho Minh Hiểu Khê nói với cô anh có việc phải đi vắng mấy ngày.
Minh Hiểu Khê xem xong tin nhắn cũng không có biểu cảm gì, chỉ là trong lòng có chút muộn phiền.
Anh đi vắng vậy cô sẽ phải tự mình nấu cơm nữa.
Cô bị anh nuôi đến lười biếng, hiện tại thật buồn phiền.
Thói quen hình thành rồi thật đáng giận.
"Tít tít..."
Minh Hiểu Khê nhìn đến là tin nhắn của hai cô bạn đã lặn mất tăm cả tháng nay, muốn cùng nhau đi khu nghỉ dưỡng suối nước nóng.
"Hiểu Khê thân mến, cậu đi chứ? Nghe nói suối nước nóng tốt lắm đó..."
"Đi..."
Minh Hiểu Khê đang buồn chán lập tức đồng ý.
Kế hoạch đã lên, buổi chiều cả nhóm đều tập trung, nhưng khi lên xe Minh Hiểu Khê muốn chửi bậy, cô muốn quay đầu.
Hai cô bạn đáng ghét này thế mà còn mang theo bạn trai.
Hai đôi chim ri ở trên xe tình tứ, khiến một FA như cô nhức hết cả con mắt.
Còn chưa kể đến hai kẻ vô lương tâm kia, rõ ràng họ rủ cô đến chơi, nhưng lại viện cớ hẹn hò riêng tư mà bỏ cô lại một mình.
Minh Hiểu Khê tặc lưỡi, đến cũng đã đến, vậy một mình cô tự đi chơi vậy.
Nơi này du khách lui tới rất nhiều, Minh Hiểu Khê nghĩ lỡ đụng vào nhau là chuyện bình thường, trên đường cũng toàn người là người.
Vốn đứng ở chỗ sẽ không có ai lại đây, nhưng không biết vì cái gì mà luôn có một người đường lớn không đi, cứ nhắm về hướng cô cọ qua cọ lại.
Ngay từ đầu Minh Hiểu Khê tưởng nhiều người chen lấn quá nên tránh đi hai lần, lặp đi lặp lại cái loại tình huống này, Minh Hiểu Khê làm sao còn không rõ, chính mình bị sàm sỡ rồi.
Vẻ mặt cô khó chịu, trời còn vô cùng nóng khiến trong lòng cô lại càng khó chịu.
Người đàn ông ước chừng hơn bốn mươi tuổi kia không ngừng cọ tới cọ lui, lúc tay cố ý động tới thì cô không nhịn được nữa, hung hăng cầm lấy cổ tay ông ta.
"Bốp..."
Một bạt tai giáng xuống.
"Á á..."
Tay Minh Hiểu Khê cứng rắn vặn ngược, đẩy người đàn ông lảo đảo ngã xuống.
"Sờ lung tung như vậy, ông không cần tay nữa hả?"
Thanh âm thiếu nữ trong trẻo bao hàm một nỗi tức giận không nhỏ khiến người đi đường chú ý đến đây không ít.
Người đàn ông đó đi cùng người khác tới, vẻ mặt kích động, nhanh chóng nói.
"Cô đừng nói bậy, tôi không có sờ cô!"
Minh Hiểu Khê vẻ mặt lạnh lùng.
"Sờ hay không thì camera cũng ghi được, cảnh sát có thể thấy, tôi báo cảnh sát."
Người đàn ông lập tức chột dạ.
Bên người đàn ông còn có một người phụ nữ khác, bà ta lập tức ngăn ở trước mặt người đàn ông, mắng to.
"Con chó này, tuổi không lớn mà sao có nhiều tâm tư như thế, vu oan cho người khác như vậy à!
A u! đồ gái điếm không biết xấu hổ, lớn lên còn làm được cái nghề gì nữa?"
Ánh mắt cô lạnh lùng liếc qua.
"Muốn mắng người, chờ cảnh sát đến sẽ để bà mắng thoải mái."
Tròng mắt người đàn bà đó chuyển động, giơ tay liền đánh tới.
"Con điếm không biết xấu hổ, ở bên ngoài đong đưa, lẳng lơ với đàn ông còn muốn đánh người nữa à!?"
Minh Hiểu Khê không nghĩ đến bà ta sẽ động thủ.
Cô đưa tay, một bàn tay chặt chẽ bắt được tay của bà ta, dùng lực một cái, người phụ nữ đó liền không đứng vững được nữa, trực tiếp kéo người đàn ông bên cạnh mình cùng nhau ngã xuống đất.
"Các người nghĩ ai cũng là quả hồng mềm mặc cho mấy người già mồm át lý bắt nạt hả..."
Cô tiến lên một bước, trước ánh mắt kinh ngạc của những người xung quanh, nhìn xuống người đàn ông kia.
"Ông không thể quản tốt Vậy để tôi giúp ông bẻ bỏ. Bớt để ông ra ngoài làm trò thô bỉ hại con gái nhà người ta."
Người đàn ông thật sự cảm thấy cô gái trước mặt có thể nó được, làm được. Cả người run rẩy.
"Hiểu lầm, đều là hiểu lầm, tôi chỉ không cẩn thận chạm cô một chút."