"Được được được, tôi biết bạn gái cậu bị thương, nhưng không cần chuyện bé xé ra to như vậy, dọa người lắm đó nha."
Bác sĩ nói một tràng, ngồi xổm xuống đè cổ chân Minh Hiểu Khê lại, đau đến mức nước mắt cô liền chảy ra.
Đoàn Trường Sinh bên cạnh vội nói.
"Bác nhẹ một chút!"
Bác sĩ liếc qua.
"Cậu giỏi cậu làm đi?"
Đoàn Trường Sinh nhất thời bị chặn họng lại không nói được gì, chỉ có thể mở to mắt nhìn Minh Hiểu Khê kêu khóc.
Minh Hiểu Khê bình thường đánh nhau cũng chưa có sợ ai.
Cô bị đánh đau một cô sẽ đánh cho kẻ kia đau mười để an ủi mình.
Nhưng hôm nay cô không thể đánh ai, chỉ có thể cam chịu, vậy nên cảm giác đau đớn kia lại như tăng gấp bội.
"A a a, đau quá mẹ ơi..."
Minh Hiểu Khê kêu đến tê tâm liệt phế, đột nhiên lòng bàn tay bị người khác nắm lấy.
Đoàn Trường Sinh khom lưng, một tay đặt bên môi Minh Hiểu Khê, một tay nắm lấy tay cô, đem cô y như sản phụ đang sinh đẻ mà đối xử.
"Như vậy tốt hơn. Cô nhóc này kêu khóc dữ như thể người ta mổ heo vậy. Người nào không biết còn tưởng ta đáng sợ lắm."
Bác sĩ dặn cô hiện tại hoạt động đều không thuận lợi, tốt nhất là đừng vận động quá nhiều. Bôi thuốc, rồi xịt thuốc gì đó, không đến vài ngày liền tốt rồi.
Thương thế quá nhẹ, nhẹ đến nỗi ông bác sĩ vẻ mặt như chết lặng, nói lời thấm thía với Đoàn Trường Sinh.
"Nhóc con, lần sau nhớ bình tĩnh một chút. Ta biết cậu thương bạn gái cậu, nhưng cũng không thể nói dối bác sĩ như thế."
Cái từ bạn gái xuất hiện với tần suất nhiều như vậy, Đoàn Trường Sinh vốn tâm trạng không tốt mấy nay lại có chút thích thích, trong lòng vui vẻ.
Anh gật gật đầu, đem nước mắt Minh Hiểu Khê lau đi, lại ôm ngang người cô lên chuẩn bị đi lấy thuốc.
Dọc đường người nhìn bọn họ có thể nhét đầy cái thang máy, ai cũng cố ý nhường đường cho cô.
Minh Hiểu Khê hiện tại cũng có cái cảm giác thế nào là trung tâm của thế giới.
Xấu hổ quá.
Cô vẫn còn muốn mặt mũi, để người trong thang máy chỉ trỏ đánh giá, cô chỉ có thể một tay nắm chặt lấy áo của Đoàn Trường Sinh, cúi đầu chui vào trong lòng anh, miễn cưỡng né đi tầm mắt của bọn họ.
Đoàn Trường Sinh mím môi, nhìn không chớp mắt.
Bả vai đột nhiên truyền tới nhiệt độ ấm áp. Cô gái nhỏ có chút thẹn thùng, cả cơ thể như dính sát vào người anh.
Cảm giác này rất tốt, anh có nên bế cô đi vòng một vòng hay không nhỉ.
Cửa thang máy vừa mở, tất cả mọi người đều nhường đường.
Đoàn Trường Sinh thuận lợi ôm Minh Hiểu Khê đi ra, đặt cô ở dãy ghế trên hành lang.
"Em ngồi ở đây, anh đi lấy thuốc."
Đoàn Trường Sinh an bài xong, quay người đi lấy thuốc.
Đoàn Trường Sinh lấy thuốc trở lại, anh đưa túi thuốc cho cô sau đó lại khom người xuống muốn ôm người lên.
Minh Hiểu Khê vội ngăn cản.
"Để tự em đi..."
Bất giác cô đã sửa cách xưng hô với anh.
Đoàn Trường Sinh cảm thấy mình muốn bay lên. Chưa chờ cô đứng lên đã kiên quyết ôm lấy người.
Đây là nơi công cộng, Minh Hiểu Khê cũng không thể làm ra hành động gì quá chỉ đành để anh ôm.
Cô trong lòng hạ quyết tâm, lợn chết không sợ nước sôi. Dù sao cũng ôm một đường rồi, ôm thêm một chút nữa cũng chẳng vấn đề gì.
Trở về nhà, Đoàn Trường Sinh cũng không rời đi ngay, anh giúp cô thu dọn nhà cửa, lại nấu cơm cho cô.
Nhìn anh bận rộn trong bếp, Minh Hiểu Khê trong mắt ngạc nhiên.
"Anh cũng biết nấu cơm hả?"
Đoàn Trường Sinh rửa rau, thuận tay rửa một quả táo đưa cho cô.
"Anh đang học."
Đoàn Trường Sinh mở điện thoại để trước mặt, bắt đầu nấu.
Minh Hiểu Khê kinh ngạc, cô hiện tại cảm thấy lo lắng, mình có nên chuẩn bị sẵn thuốc đau bụng hay không.
"Hay là anh gọi đồ ăn bên ngoài đi cũng được."
Đoàn Trường Sinh nhìn biểu cảm của cô thì cười khẽ.
"Người ta nói, con đường đến tình yêu gần nhất là đi qua cái dạ dày."