Đỗ Thu Hoài nhìn theo tay chỉ của Nguyễn Hương Giang, lời nói phủ định nói ra một nửa thì ngắc ngứ.
Năm đó sau khi Minh Hiểu Khê rời đi, Đoàn Trường Sinh ra nước ngoài một thời gian cũng trở lại lớp học.
Nhưng khi trở lại anh như trở thành một con người khác vậy, cả người lại lạnh nhạt thờ ơ với tất cả mọi thứ xung quanh, thay đổi rất nhiều.
Bọn họ học hết lớp 12, sau khi thi vào trường đại học ở thành phố khác, cũng không cùng mấy người Đoàn Trường Sinh hay Vũ Duy Mạnh, Trần Hải Đăng có mấy liên lạc.
Dù sao bọn họ chơi cùng mấy công tử này cũng là nhờ Minh Hiểu Khê làm cầu nối, không có cô, bọn họ cũng chỉ đơn thuần là bạn học.
Hết cấp ba, tách ra mỗi người một ngả, không có liên lạc gì, chỉ là mỗi lần họp lớp sẽ gặp lại một lần.
Nhưng Minh Hiểu Khê lại khác, ba cô gái tuy chơi với nhau chỉ một thời gian, nhưng lại rất thân.
Tình bạn của họ đơn thuần nhưng cũng rất sâu sắc, còn trải qua hoạn nạn như vậy. Hai cô gái vẫn luôn nhớ đến cô bạn này.
"Minh Hiểu Khê..."
Nguyễn Hương Giang đi đến dè dặt gọi.
Minh Hiểu Khê cùng Đoàn Trường Sinh nhìn qua.
Thấy hai cô gái đi đến, Đoàn Trường Sinh nhận ra hai người, nhưng không chủ động chào hỏi.
Anh biết, khi họ nhìn thấy Minh Hiểu Khê sẽ rất kinh ngạc.
Minh Hiểu Khê chớp chớp mắt nhìn hai cô gái.
"Các cậu gọi tôi sao?"
Đỗ Thu Hoài kích động đến chảy cả nước mắt.
"Đúng là cậu rồi...Minh Hiểu Khê..."
"Ừ...Là tôi..."
Minh Hiểu Khê đối với hai người cũng có chút luống cuống tay chân, không biết lên làm thế nào.
Nguyễn Hương Giang nhào đến ôm lấy người.
"Cái con nhóc vô lương tâm này, cậu có biết chúng tôi đã đau lòng vì cậu thế nào không hả?"
Minh Hiểu Khê bị ôm, ánh mắt nhìn sang Đoàn Trường Sinh cầu cứu.
Đoàn Trường Sinh khẽ mỉm cười, nói.
"Các cậu trước đừng có xúc động, nếu đã gặp mặt, vậy cùng nhau ăn một bữa cơm đi, chúng ta từ từ nói chuyện."
Hai cô gái gật đầu.
Thức ăn nhanh chóng được mang lên. Đoàn Trường Sinh đơn giản giới thiệu hai cô bạn học cũ với Minh Hiểu Khê.
Sau đó đơn giản kể lại chuyện của bọn họ. Lại nói với hai người Đỗ Thu Hoài.
"Cô ấy bị mất trí nhớ, hoàn toàn không nhớ ra chúng ta đâu!"
Nguyễn Hương Giang cùng Đỗ Thu Hoài kinh ngạc nhìn Minh Hiểu Khê.
"Cậu thực sự không nhớ chúng tớ?"
Minh Hiểu Khê ngượng ngùng gật đầu.
"Xin lỗi, nhưng tôi thực sự không nhớ..."
Nguyễn Hương Giang thở dài đau lòng, nhưng ánh mắt lại sáng lên chỉ đến Đoàn Trường Sinh.
"Vậy cậu nhớ cậu ấy sao?"
Minh Hiểu Khê khẽ lắc đầu.
"Không..."
Nguyễn Hương Giang nhận được câu trả lời, trong lòng trở lên cân bằng dễ chịu hơn một chút.
"Vậy còn được, tôi lại tưởng cậu trọng sắc khinh bạn, chỉ quên có chúng tớ, không quên cậu ta."
Đoàn Trường Sinh cơ mặt không nhịn được mà co rút. Anh nói còn chưa rõ hả, cô bạn học cũ này còn muốn đâm đao anh.
Bốn người vừa ăn vừa hàn huyên kể lại chuyện cũ, một bữa cơm này ăn cũng rất vui vẻ.
Trước khi tạm biệt, Minh Hiểu Khê cùng hai cô bạn trao đổi số điện thoại, kết bạn trên mạng xã hội.
(còn tiếp)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT