Sáng ngày hôm sau Minh Hiểu Khê mang theo túi rác của nhà mình ra cửa.
"Ôi em gái! Phiền em tiện thể vứt luôn hộ chị túi rác với nhé. Chị đang rất vội, cảm ơn em nhé..."
Khi Minh Hiểu Khê còn chưa kịp hiểu là chuyện gì đang xảy ra, đã thấy chị gái kia dúi vào tay cô một túi rác rồi.
Minh Hiểu Khê cũng tặc lưỡi, nghĩ đằng nào thì mình cũng phải đi vứt rác, vậy vứt luôn hộ cũng không sao.
Nhưng sáng ngày hôm sau vẫn như vậy, chị gái kia vẫn trùng hợp ra cửa với cô và nhờ cô vứt rác hộ.
Sáng ngày hôm sau nữa, cô ra cửa lại thấy ngay dưới chân mình có một túi rác, không cần nghĩ cũng biết là của ai.
Đến ngày tiếp theo, sáng sớm khi cô ra cửa cũng lại thấy một túi rác ở đó, lần này túi rác này có kích thước rất lớn.
Minh Hiểu Khê nhíu chân mày bực bội. Người hàng xóm này có ý gì đây.
Không nhẽ cô ta đã coi mình nghiễm nhiên thành công nhân đổ rác hộ cô ta rồi chắc.
Minh Hiểu Khê hôm nay không đổ rác, cô mang trả túi rác lớn kia về cửa nhà của cô gái kia.
Buổi tối ngày hôm đó. Đinh Thảo Trang trở về nhà, đi cùng cô ta còn có mấy người bạn.
"Ủa! Thảo Trang, sao lại có túi rác lớn ở trước cửa của nhà cậu vậy?"
Một cô bạn ngạc nhiên hỏi. Một người khác khó hiểu nói.
"Không phải cậu nói, cậu mới tìm được con nhỏ thu rác hay sao? Hôm nay nó không làm việc à?"
Đinh Thảo Trang sắc mặt u ám nhìn chằm chằm túi rác lớn trước cửa. Trong lòng bốc hoả.
Bạn trai cô ta đi tới đá đá cái túi rác.
"Đây là đồ hôm qua anh bảo em dọn mà, con nhỏ kia không mang vứt hay sao?"
Đinh Thảo Trang liếc mắt.
"Để em tìm nó nói chuyện..."
Thật không may cho bọn họ, tất cả những gì bọn họ nói với nhau, đều đã bị Minh Hiểu Khê nghe thấy hết.
Cô vẫn thản nhiên như không có chuyện gì cả, đi về nhà mình.
Vừa nhìn thấy cô, Đinh Thảo Trang đã lên tiếng.
"Này! Tại sao hôm nay cô không vứt rác hả?"
Minh Hiểu Khê nhìn cô ta, vô tội nói.
"Hôm nay nhà tôi không có rác..."
Đinh Thảo Trang nghe xong hung hăng đá đá vào túi rác nhà mình.
"Đây không là rác thì là cái gì, sao cô không mang đi vứt hả?"
Minh Hiểu Khê thiếu chút nữa bị giọng điệu này của cô ta làm cho rớt con mắt.
"Ê! Chị gái! Có phải não chị bị hỏng ở chỗ nào hay không? Đây là rác nhà chị chứ đâu phải rác của nhà tôi mà tôi phải mang đi vứt."
Đinh Thảo Trang bị nói, một chút tự giác cũng không có, nói như chuyện đương nhiên.
"Là cô đã nhận đổ rác giúp tôi rồi. Mấy hôm trước vẫn mang vứt, tại sao hôm nay lại lười biếng."
Minh Hiểu Khê chớp chớp mắt, cô nhận lời đổ rác cho cô ta từ khi nào, sao cô lại không biết vậy ta.
"Này chị gái. Hôm trước là chị quá vội vàng, mà tôi lại tốt bụng nên giúp chị một chút. Nhưng không có nghĩa, tôi đây có nghĩa vụ hàng ngày phải vứt rác cho chị."
Cô nhìn túi rác lớn kia, cười khẩy.
"Chị xem túi rác lớn như vậy, lại cũng chẳng phải rác nhà tôi, tôi lại cũng chẳng rỗi hơi ôm đi vứt để làm bẩn tay mình làm gì..."
Nói xong cô liền mở cửa nhà, trước khi đi vào nhà còn không quên nói.
"Từ nay về sau rác của ai người ấy tự vứt nhé. Tôi không thừa hơi giúp loại người như chị..."
"Con ranh, mày nói cái gì? Mày lập tức quay lại vứt rác cho tao. Nếu không thì tao sẽ biến nhà mày thành hố rác luôn. Con nhỏ rác rưởi..."
Minh Hiểu Khê đang muốn đi vào nhà, không nghĩ người nọ lại điêu ngoa đến vậy.
Mình tốt bụng giúp người, đã không được cảm ơn còn bị chửi, cô không phải bồ tát mà có thể nhịn.
Hôm nay không cho con hàng điêu ngoa, không biết lý lẽ này một bài học, vậy cô trực tiếp đổi thành họ Cẩu.