Bọn họ luyên thuyên bàn tán không ngớt tiếng làm Ái Nghi đau hết cả đầu, cô há miệng muốn quát lên một tiếng bảo bọn họ im lặng thì chợt trông thấy Lý Cảnh Chiêu đi vào.

Hắn mặc áo sơ mi đen và quần âu cùng màu, dáng người cao ráo cân đối, ngũ quan sắc sảo khiến bao cô nàng trong đoàn phim cứ len lén nhìn theo. Chỉ riêng có Ái Nghi là trông thấy một cái bao cát đang đi tới để mình giải tỏa, hắn đến thật đúng lúc làm sao. Cô quay mặt đi, đang khó chịu thế nào thì bày hết lên mặt như thế ấy.

"Sao vậy? Là tâm trạng không vui hay thấy anh nên không vui?"

Lý Cảnh Chiêu đặt lên bàn cốc nước ép cùng vài món ăn vặt rồi kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Ái Nghi. Nghe đạo diễn gọi điện nói tinh thần của cô không tốt hắn liền bỏ dở cuộc họp chạy đến đây, lần đầu tiên trong đời mua mấy món ăn mà con gái thích đem tới để dỗ dành một người.

Hắn nghiêng đầu nhìn cô, biết rõ không phải là yêu sâu đậm nhưng mỗi đêm thức giấc hắn lại trằn trọc nghĩ về gương mặt này, có quen thuộc và có cả xa lạ khiến tâm tư hắn chẳng phút nào được yên.

Cánh tay Lý Cảnh Chiêu vòng qua ghế của Ái Nghi khẽ chạm vào vai cô, cô chán ghét nghiêng người né tránh, miễn cưỡng lên tiếng:

"Em tưởng giám đốc đang bận lắm chứ, chuyện của chị Thục Khuê còn chưa giải quyết xong sao anh lại có thời gian tới đây nói chuyện phiếm rồi?"

"Giải quyết cái gì cho cô ta?"

Lý Cảnh Chiêu nhíu mày khó hiểu, hắn bắt chéo chân dựa hẳn vào ghế, châm một điếu thuốc rồi đưa lên miệng ngậm lấy đầu lọc, hai mắt nhìn chằm chằm vào cô.

Hắn kiên nhẫn đợi Ái Nghi lên tiếng nhưng cô lại tỏ ra không muốn tiếp chuyện, gương mặt xinh đẹp nghiêng qua hướng khác, lầm bầm trong miệng cố ý để hắn nghe thấy, "Đàn ông ai cũng trăng hoa như nhau."

"Em nói cái gì cơ?"

Lý Cảnh Chiêu kẹp điếu thuốc ở giữa hai ngón tay, vươn bàn tay còn lại kéo cằm của cô qua, thích thú hỏi lại: "Ai trăng hoa? Ai làm phật lòng em?"

Mùi thuốc lá làm Ái Nghi khó chịu vô cùng nhưng nếu tỏ ra chán ghét thì sẽ khiến hắn nghĩ cô được đằng chân lên đằng đầu, vậy nên cô bày ra dáng vẻ chấp nhận những thứ thuộc về hắn, nhưng âm giọng thì lại chanh chua trách móc.

"Giám đốc Lý, để em kể cho anh nghe một câu chuyện nhé! Có một người đàn ông bảo em thử yêu với anh ta đi, nhưng sau lưng thì lại ra sức bảo vệ cho chị dâu tương lai của mình. Em bị chị ta nắm đứt hết cả tóc cũng chẳng hỏi han một tiếng nào, xung quanh ai cũng đồn rằng hai người họ có tư tình riêng. Anh nói xem, người như vậy có nên trông mong gì hay không?"

Lý Cảnh Chiêu bật cười nhìn nét mặt giận dỗi của cô, người đàn ông đó còn không phải là hắn sao.

"Vậy ra, nàng thơ của anh là đang ghen sao?"

"Có là gì của nhau đâu mà ghen chứ, anh về mà lo cho chị dâu của mình đi." Ái Nghi đứng lên, không nể nang người trước mặt một chút nào toan bước đi nhưng cô thừa biết là hắn sẽ giữ mình ở lại.

"Thôi nào… Ai bảo với em là anh lo cho cô ta? Chẳng phải vừa rồi anh cắt hoa hồng, còn kỷ luật cô ta đó sao?" Lý Cảnh Chiêu cũng đứng lên, ném điếu thuốc dưới sàn rồi chà mũi giày dập tắt lửa. Hắn níu lấy bàn tay mềm mại của Ái Nghi, hạ thấp giọng dỗ dành.

"Vậy thì chứng minh được gì? Lâm Thục Khuê vào Hoàng Phổ trước em tận mấy năm, ai biết được hai người có dùng "quy tắc ngầm" đến chán chê rồi hay không?"

Cô làm như mình ghen đến phát điên rồi, dù trong lòng loang lổ giống như bị chó gặm, ngàn vạn lần cầu cho tên ác ôn này sớm bị trả giá thật nhanh.

Ái Nghi vùng tay ra, quay lưng bước đi, Lý Cảnh Chiêu kiên nhẫn đuổi theo, bất đắc dĩ lên tiếng:

"Em muốn thế nào có thể thương lượng với anh mà, hay là em muốn anh đuổi cô ta đi em mới tin là anh trong sạch?"

Nghe được lời muốn nghe Ái Nghi liền xoay người lại, cô không giấu diếm ý đồ của mình, nhướng cao đuôi mày, nhếch môi hờ hững.

"Đây là anh nói chứ không phải là em nói đâu nha."

Lúc này trên mặt Ái Nghi mới xuất hiện ý cười, Lý Cảnh Chiêu thở hắt ra dựa vào cánh cửa gỗ bên cạnh, "Em đúng là lắm trò. Đuổi cô ta cũng được nhưng em phải đổi cho anh chút lợi ích chứ!"

"Đổi cái gì?"

"Làm bạn gái của anh."

Ái Nghi thề là lúc này cô muốn lật bàn để nện lên đầu hắn nhưng rất may vẫn kìm chế được mà nở một nụ cười.

"Cái này thì hơi cao quá rồi, ai biết anh có thật lòng rời xa người cũ hay không?"

"Anh và cô ta không có tư tình riêng, nếu em không tin thì ở bên cạnh anh nhiều hơn sẽ rõ."

Hắn đứng thẳng người, bước lại gần cô, chủ động hạ thấp yêu cầu.

"Vậy làm bạn đồng hành cùng anh trong buổi tiệc cuối năm thì thế nào?"

Lần này nụ cười của Ái Nghi đã lan ra khóe miệng, đuôi mắt hồ ly cong lên đầy mê hoặc, cô tiến lên một bước vỗ vai Lý Cảnh Chiêu, thì thầm vào tai của hắn.

"Biểu hiện của anh tốt bao nhiêu thì em sẽ đáp lại bấy nhiêu."

Cô lùi về sau, quay lại bàn lấy mấy món ăn mà hắn mang tới rồi xoay người rời đi. Lý Cảnh Chiêu mải mê nhìn theo bóng lưng của "tơ nhện" giăng trong lòng, trái tim râm ran những nhịp đập khác lạ lần đầu được cảm nhận. Hắn thấy mình điên rồi, vì thích cô gái đó, muốn chiếm hữu cô gái đó đến phát điên rồi.

Lý Cảnh Chiêu rời khỏi phim trường liền dặn dò Tống Văn hủy bỏ hợp đồng với Lâm Thục Khuê, chuyện này lẽ ra nên làm lâu rồi chỉ là hắn định cho scandal này kéo dài lâu hơn để quảng bá phim mới của Ái Nghi, nhưng cô gái của hắn đang không vui nên cô ta biến đi là vừa.

"Lý An Thành sao rồi?"

Tống Văn vừa lái xe, vừa nghiêm túc báo cáo: "Khí xyanua trong quan tài phát tán rất nhanh, tối đêm qua hắn cùng trợ lý được đưa tới bệnh viện trong tình trạng nguy kịch, khả năng qua khỏi cực kỳ thấp, nói không chừng sắp nhận được tin báo tử rồi. Thi thể của Trương phu nhân cũng đã được hoả táng chiều nay, sẽ không ai biết nguyên nhân vì sao đại thiếu gia trúng độc đâu."

Khoé môi Lý Cảnh Chiêu nhếch lên cao hết mức, hắn xoa xoa lòng bàn tay còn vương mùi hương của Ái Nghi. Loại được cái gai trong mắt, ôm được người đẹp trong lòng thì còn gì bằng nữa.

***

Buổi chiều kết thúc cảnh quay Ái Nghi liền thúc giục tài xế lái xe thật nhanh về nhà. Cô vội vã bước lên tầng hai đứng trước căn hộ của mình, lúc nhập mật mã mở cửa cô còn tự động viên mình rằng: "Cô sẽ phạt Lý An Thành thật nặng vì dám lêu lỏng cả đêm không về nhà."

Thế nhưng, khi cánh cửa mở ra bên trong vẫn im lìm vắng lặng, chàng trai tuấn tú luôn ngồi trên sofa đợi cô tan làm chẳng thấy đâu. Cô mang sự hụt hẫng chạy khắp nhà kiểm tra từng ngóc ngách, hai mắt đỏ hoe gọi mấy lần "An Thành, An Thành" nhưng không có ai trả lời.

Nước mắt Ái Nghi đọng thành giọt rơi xuống mặt vô cùng thê lương, chắc chắn sẽ không có chuyện mới chụp ảnh cưới anh ấy đã chán chê cô, cho nên chỉ có thể là anh đã xảy ra chuyện chẳng lành rồi. Cô không nghĩ nhiều hơn nữa, vội chạy thật nhanh ra khỏi nhà chui ngược vào xe, bảo tài xế đưa mình tới những bệnh viện trong thành phố để kiểm tra thử.

Ái Nghi vất vả chạy ngược chạy xuôi miêu tả dáng vẻ của Lý An Thành, thậm chí là đến cả đồn cảnh sát để hỏi thăm có vụ tai nạn giao thông nào liên quan tới anh hay không, nhưng kết quả nhận lại đều là cái lắc đầu khiến hy vọng trong cô như rơi xuống đáy vực.

Lý An Thành... Anh đang ở đâu vậy?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play