"Ồ đúng rồi, nói cho vị kia nhà cậu, thời điểm làm việc thời nghiêm túc chút, đừng nhìn lầm, uổng phí một phen tâm ý của tôi."
Chương 90: Nội gián.
Tuy rằng Trần Đông nói với Thẩm Nghiêm đừng dò hỏi quá nhiều chuyện vụ án, nhưng mà Thẩm Nghiêm đến cùng vẫn không kiềm chế được lo lắng trong lòng, hai ngày sau, anh vẫn là không nhịn được gọi điện thoại cho Khâu Hạc Lâm.
Nghe được Thẩm Nghiêm dò hỏi nguyên nhân cái chết của Khương Kiến Đông, Khâu Hạc Lâm do dự một chút, nhưng vẫn nói ra sự thật: "Kiểm tra độc chất phát hiện, trong cơ thể của Khương Kiến Đông có dấu vết dư lượng của thuốc Suxamethonium clorid. Đây là một thuốc gây tê liệt ngắn hạn, tiêm vào liều lượng cao sẽ xuất hiện hiện tượng khí quản cao giật, cùng với tim đập thất thường, có thể gây ra tình trạng tắc nghẽn cơ tim, phát tác cực kì nhanh chóng."
"Cho nên nói cái chết của Kiến Đông cũng không phải là do sự cố."
"Ừm." Khâu Hạc Lâm nói: "Lỗ kim tiêm được phát hiện ở phần chân tóc sau gáy Khương Kiến Đông, nếu như không đẩy tóc ra thì rất khó phát hiện; hơn nữa trên người Kiến Đông cũng không có vết tích tranh đấu hay phản kháng, có thể nói trong nháy mắt hắn bị hung thủ chế ngự, sau đó bị tiêm thuốc vào."
"Nói cách khác, hung thủ là người có võ công..." Thẩm Nghiêm tiếp lời.
"Hẳn là như vậy, dù sao thân thủ Kiến Đông cũng không tồi, người có thể làm cho cậu ấy không kịp phản ứng cũng không nhiều. Hơn nữa mới vừa rồi tôi nghe người tổ trọng án nói, nhà của Khương Kiến Đông bị người ta trà trộn, phỏng chừng cũng là hung thủ làm." Khâu Hạc Lâm nói xong, nhỏ giọng nói: "Thẩm Nghiêm, tôi cho cậu biết những việc này cậu tuyệt đối không nên nói với người ngoài, Chu Thần Cương đã ra lệnh, để cho tất cả mọi người tuyệt đối không thể đem tin tức tiết lộ ra ngoài..."
"Tôi hiểu. Cám ơn anh, Hạc Lâm."
Để điện thoại di động xuống, trong lòng Thẩm Nghiêm cảm xúc ngổn ngang. Anh đương nhiên không tin Khương Kiến Đông tự nhiên tử vong, nhưng anh cũng không nguyện tin tưởng hắn bị người ta sát hại —— bởi vì nếu như đúng là như vậy, vậy đã nói rõ Khương Kiến Đông điều tra vụ án Triệu Cương là có mục đích khác, mà chẳng hề đơn giản như hắn nói là muốn báo thù cho Triệu Cương. Từ sau khi Lý Quang Bắc nói với anh, vụ án Triệu Cương có nội tình khác, Thẩm Nghiêm đã từng hoài nghi, Khương Kiến Đông ở bên trong sự kiện này đóng vai trò gì. Các loại dấu hiệu đều đang ám chỉ khả năng hắn có vấn đề, thế nhưng Thẩm Nghiêm trước sau không muốn tin tưởng, anh không muốn tin tưởng bạn tốt cùng mình sóng vai chiến đấu nhiều năm dĩ nhiên lại là đồng loã sát hại đồng nghiệp mình. Cho nên, anh vẫn luôn không dám tìm Khương Kiến Đông lấy chứng cứ, theo bản năng mà cứ liên tục kéo dài vụ án này. Nhưng bây giờ, Khương Kiến Đông bị diệt khẩu sự thực đã rõ ràng mà bày ở trước mắt, chuyện này làm Thẩm Nghiêm cực kỳ hối hận. Nếu như anh sớm chất vấn Khương Kiến Đông, như vậy có khả năng sẽ sớm biết được chân tướng, giả sử Khương Kiến Đông bởi vậy mà gặp họa ngục tù, nhưng ít ra có thể bảo vệ một cái mạng, mà sẽ không giống như bây giờ, nộp mạng không công, ngay cả một chút manh mối cũng không hề lưu lại...
Chờ chút!
Trong đầu Thẩm Nghiêm thật giống như đột nhiên lóe lên cái gì. Anh nhắm mắt, muốn hồi tưởng lại
Manh mối... Đúng, manh mối! Khương Kiến Đông nếu như đúng là bị Ngụy Viễn sai khiến hoặc là ép buộc hãm hại Lý Quang Bắc theo cá tính của Kiến Đông, nhất định sẽ lưu lại chứng cứ, để ngừa ngày sau bị Ngụy Viễn diệt khẩu. Hung thủ đi đến nhà hắn, phỏng chừng cũng là muốn tìm được vật kia? Chỉ là, vật này sẽ là cái gì? Là giấy tờ, bức ảnh, hay là tin nhắn, điện thoại? Hung thủ đến cùng tìm được chưa?!...
Thẩm Nghiêm nhanh chóng tự hỏi, anh càng nghĩ càng sốt ruột, quả thực hận không thể lập tức chạy đến nhà Khương Kiến Đông, lục lọi hết tất cả mọi thứ của hắn. Nhưng anh không có quyền lợi này. Thẩm Nghiêm muốn nhờ Trâu Minh Viễn, nhưng vừa nãy nghe ý tứ Khâu Hạc Lâm, tựa hồ người của tổ trọng án lúc này đã đi đến nhà Khương Kiến Đông điều tra, Trâu Minh Viễn hiện tại tám chín phần đang ở cùng Chu Thần Cương, nói chuyện khẳng định không tiện. Lại nói, Chu Thần Cương đã hạ xuống lệnh cấm khẩu, lúc này anh lại hỏi, chẳng khác nào tiết lộ tin tức Khâu Hạc Lâm nói cho anh ra ngoài.
Thẩm Nghiêm đổi ý định, quyết định gọi cho Trần Đông.
Điện thoại rất nhanh được kết nối. Thẩm Nghiêm không đợi Trần Đông nói chuyện, nhanh chóng thấp giọng hỏi: "Alo, Trần ca, bây giờ anh nói chuyện có tiện không?"
Đầu kia hơi dừng một chút, nói tiếp: "Có thể, cậu có chuyện gì?"
"Trần ca, tôi mới vừa hỏi đồng nghiệp cục cảnh sát, Kiến Đông đúng là bị người ta giết chết, hắn bị tiêm suxamethonium clorid, hơn nữa nhà của hắn cũng bị người ta trà trộn, hoài nghi là sát thủ nhà nghề gây nên." Thẩm Nghiêm đơn giản đem chuyện Khâu Hạc Lâm nói thuật lại cho Trần Đông, nói tiếp ra suy đoán của mình: "Tôi đang nghĩ, nếu quả thật hung thủ thực sự là Ngụy Viễn, ông ta làm như thế, rất có thể là bởi vì trong tay Kiến Đông có nắm nhược điểm của ông ta, Ngụy Viễn sợ Kiến Đông tiết lộ, mới giết người diệt khẩu!"
Đầu bên kia điện thoại yên tĩnh một lúc, Trần Đông không trả lời, tựa hồ đang cân nhắc tính khả thi trong lời nói của Thẩm Nghiêm
"Đồng sự nói với tôi, trong nhà Kiến Đông bị người ta trà trộn, thế nhưng tôi cảm thấy bản thân Kiến Đông cũng là cảnh sát, nếu như hắn muốn giấu thứ gì, người khác cũng không thể tìm được dễ dàng như vậy. Kiến Đông nhất định đã đem đồ vật giấu ở nơi cực kỳ bí mật và an toàn. Tôi vốn là muốn gọi điện cho đồng nghiệp ở cục cảnh sát, để cho bọn họ tỉ mỉ kiểm tra di vật Kiến Đông một chút, thế nhưng..."
"Cậu nói cái gì?!" Trần Đông đột nhiên ngắt lời Thẩm Nghiêm tự thuật.
Thẩm Nghiêm ngẩn ra: "Tôi nói để cho bọn họ kiểm tra..."
"Không phải! Câu phía trước kia!"
"Phía trước?" Thẩm Nghiêm sửng sốt một chút, mới trả lời: "Tôi nói tôi vốn định gọi cho đồng nghiệp cục cảnh sát..."
"Không được! Không được gọi!" Trần Đông gầm nhẹ một tiếng, âm thanh vô cùng nghiêm khắc.
Thẩm Nghiêm bị sợ hết hồn, một loại cảm giác không quá tốt từ trong lòng mơ hồ bay lên: "Trần ca...ý của anh là gì?..."
Trần Đông trầm mặc một chút, rốt cục hít sâu một hơi, mở miệng lần nữa: "Thẩm Nghiêm, chuyện đến nước này, có mấy lời tôi không nên lừa gạt cậu nữa. Toàn bộ chuyện này, e sợ không đơn giản như cậu tưởng tượng đâu."
Thân thể Thẩm Nghiêm bỗng dưng chấn động.
Bên kia, Trần Đông vẫn còn tiếp tục nói: "Ban đầu chúng tôi tiến hành điều tra vụ án Đinh Vinh Khâm cực kỳ bí mật, hơn nữa, tôi cũng chỉ cùng Khương Kiến Đông tiếp xúc qua một lần, như vậy Ngụy Viễn làm sao biết được những chuyện này? Coi như là Khương Kiến Đông nói cho ông ta biết, Ngụy Viễn sợ cho nên quyết định hành động, ông ta làm thế nào đụng vào tư liệu vụ án trước đây của tôi, tìm người trách cứ tôi? Hơn nữa, tôi mới vừa bị cách chức tạm thời, cục cảnh sát liền nhận tin tức, cậu cảm thấy chuyện này nên giải thích thế nào?!"
Thẩm Nghiêm giống như bị gõ phủ đầu một gậy, cả người đứng ngẩn ở nơi đó. Anh không thể tin nói: "Cho nên Trần ca... Anh hoài nghi có nội gián..."
"Tôi cũng không muốn nghĩ như vậy, nhưng tình huống bây giờ lại làm cho tôi không thể không hoài nghi." Trần Đông nói tiếp: "Thẩm Nghiêm, bây giờ đối phương đã có cảnh giác rồi, địch trong tối chúng ta ngoài sáng, chúng ta nếu như muốn tiếp tục điều tra, nhất định phải càng thêm cẩn thận. Trước khi xác định được người nào tuyệt đối đáng tin cậy, không thể tuỳ ra nói ra lá bài tẩy của chúng ta đối với bất kì người nào. Chuyện cậu nói tôi sẽ nghĩ biện pháp, cậu tạm thời đừng liên hệ những người ở cục cảnh sát, chờ tin tức của tôi."
Nói xong, Trần Đông cúp điện thoại.
Thẩm Nghiêm ngồi trở lại ghế tựa, đầu ngón tay hơi run rẩy. Trần Đông nói giống như dội cho anh một gáo nước lạnh, khiến cho thân thể anh từ trên xuống dưới càng thêm lạnh lẽo, chuyện Trần Đông nói anh chưa bao giờ nghĩ tới, nhưng tất cả phân tích đều hợp tình hợp lý, khiến cho anh không thể không tin tưởng. Thẩm Nghiêm nhớ lại đồng nghiệp ở cục cảnh sát H thị, từng gương mặt quen thuộc, mang theo nụ cười thân thiết, mọi người đã cùng nhau tra án thức đêm bắt hung phạm, trong bọn họ thậm chí có người sẽ là nội gián? Là ai? Người này làm nội gián bao lâu? Hắn đã làm bao nhiêu chuyện xấu rồi?...
Đêm nay, Thẩm Nghiêm ngủ không được ngon, vẫn đang nằm mơ, một lát mơ tới cảnh tượng Khương Kiến Đông và Triệu Cương bị giết, một lát lại mơ tới tên nội gián kia tiếp tục để lộ bí mật ra bên ngoài. Thẩm Nghiêm nhìn tên nội gián kia mang theo văn kiện từ cục cảnh sát rời đi, vội vã đi theo phía sau hắn, muốn nhìn rõ dáng dấp của hắn, thế nhưng người kia đi quá nhanh, sương đêm lại quá dày đặc, trước sau anh không thấy rõ thân ảnh của người nọ. Thẩm Nghiêm trong lòng gấp gáp, cũng không lo đến bị phát hiện, bước nhanh chạy tới, nhưng ngay trong lúc này, thân ảnh của người nọ lại đột nhiên biến mất! Thẩm Nghiêm lo lắng tìm kiếm bốn phía, nhưng mà đúng vào lúc này, người kia cũng không biết làm sao đột nhiên xuất hiện, Thẩm Nghiêm đột nhiên xoay người lại, còn không đợi thấy rõ dáng dấp người kia, trước tiên lại thấy được một họng súng đen ngòm ——
Ầm!
"A!" Thẩm Nghiêm kêu to, đột nhiên từ trong mộng thức tỉnh.
"Thẩm Nghiêm?! Em làm sao vậy?!" Trình Tấn Tùng cũng bị làm cho tỉnh lại, vội vã mở đèn giường.
Trong nháy mắt trong phòng trở nên sáng ngời, trong mộng hắc ám dần dần biến mất, Thẩm Nghiêm sờ sờ ngực, tim vẫn còn đập đến lợi hại.
"Thẩm Nghiêm, em gặp ác mộng? Làm sao lại sợ như vậy?" Trình Tấn Tùng sờ sờ trán Thẩm Nghiêm —— tất cả đều là mồ hôi lạnh.
"Không có gì, chỉ là gặp ác mộng mà thôi." Thẩm Nghiêm hít sâu một hơi, để cho tim đập chậm rãi bình phục.
Nhưng mà, Trình Tấn Tùng cũng không dễ dàng bị lừa dối như vậy, hắn cau mày nhìn Thẩm Nghiêm: "Là chuyện Trần Đông nói cho em."
Thẩm Nghiêm do dự một chút, gật đầu.
Trình Tấn Tùng nhất thời lộ ra thần sắc bất đắc dĩ xen lẫn bất mãn: "Thẩm Nghiêm, em như vậy không được, áp lực trong lòng em quá lớn, em nhìn lại mình mấy ngày nay đi, vừa mất ngủ lại vừa gặp ác mộng, em tiếp tục như vậy thân thể sẽ không chịu nổi."
Thẩm Nghiêm cũng biết Trình Tấn Tùng là đang quan tâm mình, vì vậy cười khổ một tiếng: "Em biết, nhưng Tấn Tùng em cũng không có cách nào. Hiện tại biết rõ sau lưng chuyện này có nhiều vấn đề như vậy, nhưng em cái gì cũng không làm được. Vừa nghĩ tới đó, em lại cảm thấy cực kì thất bại..."
Trình Tấn Tùng hiểu rõ tâm tình Thẩm Nghiêm, Thẩm Nghiêm từ trước đến giờ là người không chịu thua, càng là tình huống khó khăn, đối phương lại càng chấp nhất ngoan cường. Hiện tại trong tình huống không thể làm gì như vậy khiến cho Thẩm Nghiêm cực kì khó chịu, vì vậy hắn an ủi: "Em lo lắng cũng vô dụng, bây giờ dù sao em cũng không làm việc ở H thị, quyền lực có hạn, em không thể vượt quyền điều tra." Trình Tấn Tùng xoa vai Thẩm Nghiêm, kiên nhẫn nói: "Em nên tin tưởng Trần Đông, anh ta hiện tại đã nói điều tra, thì nhất định sẽ nỗ lực điều tra rõ chân tướng. Chỉ là Thẩm Nghiêm em cũng rõ ràng, càng là vụ án trọng đại, muốn điều tra càng cần thời gian. Huống hồ hiện tại vụ án này khả năng còn dính đến nội gián, điều tra càng phải cẩn thận, việc này không vội vàng được."
Tắt đèn đi, hai người lần thứ hai nằm xuống. Nhưng Trình Tấn Tùng có thể cảm giác được, Thẩm Nghiêm ở bên kia lăn qua lộn lại, trước sau không ngủ. Trình Tấn Tùng biết đến như vậy không phải biện pháp, đơn giản quyết định dời đi lực chú ý của đối phương.
Vì vậy hắn vươn mình, lập tức nằm ở trên người Thẩm Nghiêm.
Thẩm Nghiêm vốn đang làmhg "Bánh nướng mặn không nhân", không phòng bị Trình Tấn Tùng lập tức đánh tới, bị sợ hết hồn: "Anh làm gì vậy?"
"Dù sao em cũng ngủ không được, tôi cũng không ngủ được, hai chúng ta làm chút vận động đi." Trình Tấn Tùng nói, bắt đầu cởi quần áo Thẩm Nghiêm.
"Này! Đừng làm rộn!..." Thẩm Nghiêm không nghĩ tới Trình Tấn Tùng đột nhiên hành động như thế, nhất thời có chút không ứng phó kịp.
"Khoa học tỏ rõ, đàn ông sau khi làm chuyện đó lượng đường trong máu sẽ giảm bớt, sẽ dễ dàng buồn ngủ. Nếu em không ngủ được, hai chúng ta làm một chút, sau đó em có thể ngủ ngon." Trình Tấn Tùng miệng hơi cười mà nói, tiếp tục giở trò với Thẩm Nghiêm.
"Bớt đi!Anh muốn làm thì tự đi mà làm!..."
Hai người đàn ông cứ như vậy ở trên giường nháo qua nháo lại, còn không đợi song phương phân ra thắng bại cao thấp, đột nhiên, điện thoại di động ở đầu giường leng keng vang lên, làm cho hai người đang nháo sợ hết hồn.
Là điện thoại di động của Thẩm Nghiêm.
Biểu tình hai người đồng thời biến đổi. Đêm hôm khuya khoắt ai gọi điện thoại tới, tuyệt đối không phải chuyện tốt, rất có thể là cục cảnh sát gọi tới.
Trình Tấn Tùng lấy điện thoại di động, nhìn lướt qua màn hình, thần sắc trong nháy mắt trở nên nghiêm túc.
"Làm sao vậy?" Thẩm Nghiêm đến gần, lập tức hiểu được —— bởi vì giờ khắc này trên màn hình điện thoại di động chính là "Dãy số không được hiển thị"...
Hai người đồng thời hơi liếc mắt nhìn nhau, bọn họ đều đoán được một khả năng...
"Alo?" Thẩm Nghiêm nhận điện thoại.
"Đội trưởng Thẩm, không nghĩ tới cậu dĩ nhiên còn không ngủ."Âm thanh Lý Quang Bắc từ đầu kia ống nghe truyền đến, trong thanh âm tựa hồ mang theo một tia ý cười yếu ớt.
"Ông tìm tôi có chuyện gì?" Thẩm Nghiêm hỏi.
"Lúc trước không phải tôi đã đáp ứng, sẽ đưa cho cậu một đại lễ sao? Tôi là tới thông báo cho cậu một tiếng, lễ vật kia đã được đưa qua, cậu có thể nhanh chóng nhận được."
Thẩm Nghiêm cau mày: "Đại lễ? Đại lễ gì?"
"Lát nữa cậu nhận điện thoại, thì có thể hiểu ý của tôi." Lý Quang Bắc cười ha ha, bắt đầu thần bí nói: "Ồ đúng rồi, nói cho vị kia nhà cậu, thời điểm làm việc thời nghiêm túc chút, đừng nhìn lầm, uổng phí một phen tâm ý của tôi."
"Này ông có ý gì?... Alo? Alo?!" Thẩm Nghiêm càng nghe càng mơ hồ, liên tục truy hỏi, nhưng là Lý Quang Bắc lại hoàn toàn không có ý giải thích, trực tiếp cúp điện thoại.
"Lý Quang Bắc nói cái gì?" Trình Tấn Tùng hỏi.
"Ông ta nói muốn đưa cho em một đại lễ, nói lễ vật lập tức tới ngay." Thẩm Nghiêm nghi hoặc mà nói: "Ông còn nói, bảo anh nghiêm túc làm việc, đừng nhìn lầm, uổng phí tâm ý của ông ta..."
"Sao cơ?" Trình Tấn Tùng đầu óc mơ hồ: "Lời này của ông ta có ý gì?"
"Em cũng không biết." Thẩm Nghiêm lắc đầu một cái: "Nhưng là em nghe ngữ khí ông ta nói chuyện, hẳn không phải là đang nói đùa."
—— huống chi, bây giờ đã là hai giờ đêm, Lý Quang Bắc không cần phải rỗi hơi làm chuyện như vậy."
Hai người lần này là hoàn toàn mất hết ý nghĩ đi ngủ, hai người cứ như vậy ngồi ở trên giường, tự đoán xem cái gọi là "Đại lễ" của Lý Quang Bắc đến tột cùng là cái gì, đương nhiên, bọn họ cũng không có nghi hoặc bao lâu, không tới mười phút, điện thoại di động Thẩm Nghiêm lần thứ hai vang lên.
Thẩm Nghiêm lập tức nhận điện thoại.
"Alo, là tôi... Cái gì?! Được, tôi đây liền thông báo những người khác!"
"Bên trong cục gọi điện thoại tới." Thẩm Nghiêm để điện thoại xuống, một mặt nghiêm túc nói với Trình Tấn Tùng: "Có vụ án xảy ra."
Hết chương 90.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT