Thời khắc này, Thẩm Nghiêm cảm giác chân thật trước nay chưa từng có, anh biết được dù cho con đường phía trước có khó khăn gì, người trước mắt này, vẫn luôn ở trước mặt anh —— cùng hội cùng thuyền, không rời không bỏ...

Chương 89: An ủi.

"Xin chào Nghiêm ca, tôi tên Triệu Cương, Nghiêm ca gọi tôi là Tiểu Cương là được."

"Thi thể được phát hiện ở trong nước... Trúng hai súng, đều ở gần tim, hung thủ quả thực là muốn đòi mạng..."

"Làm quen một chút đi, tên tôi là Khương Kiến Đông, thuộc tổ phòng chống tệ nạn xã hội..."

"Thi thể được phát hiện ở công viên sáng nay, bên ngoài không có vết thương, bước đầu hoài nghi có thể là tắc nghẽn cơ tim..."

"Nghiêm ca, năm nay ăn tết mẹ tôi dự định tới đây, anh đến nhà tôi ăn sủi cảo đi!

"Triệu Cương điều tra vụ án của Đinh Vinh Khâm, có phần vật chứng bị người ta đánh tráo."

"Thẩm Nghiêm, yêu thích hắn thì nói cho hắn biết, đừng làm bản thân tiếc nuối..."

"Tôi vừa mới bị cách chức tạm thời, bên này Khương Kiến Đông đã xảy ra vấn đề rồi..."

"Thẩm Nghiêm, chúc cậu hạnh phúc..."

"Thẩm Nghiêm, chuyện này sau lưng khả năng liên luỵ rất nhiều người..."

"Thẩm Nghiêm? Thẩm Nghiêm?"

Âm thanh Trình Tùng đem Thẩm Nghiêm kéo về hiện thực. Trình Tấn Tùng nói với anh: "Em muốn ăn cái gì?"

"Dạ.. em cũng không biết được, hay là anh quyết định đi." Thẩm Nghiêm đem thực đơn trả cho Trình Tấn Tùng.

Trình Tấn Tùng nhìn Thẩm Nghiêm mang theo bất đắc dĩ thở dài, sau đó nói với nhân viên phục vụ: "Vậy thì một bát canh cá, thêm nửa con gà hầm, món chính cho hai bát cơm tẻ đi, được rồi.."

Nhân viên phục vụ ghi tên món ăn vào sổ, gật gật đầu, cầm thực đơn rời đi.

Sau khi cùng Trần Đông tách ra, hai người liền lái xe quay trở về thành phố S. Dọc theo đường đi, Thẩm Nghiêm cơ hồ không nói gì, Trình Tấn Tùng biết đến trong lòng Thẩm Nghiêm đang rất loạn, cũng không nói thêm gì, chỉ là yên tĩnh lái xe. Từ H thị đến thành phố S lái xe cần hơn bốn tiếng đồng hồ, thời điểm hai người trở lại thành phố S, đã là buổi chiều 5 giờ hơn. Hai người cũng chưa ăn cơm trưa, mắt thấy đã đến giờ cơm tối, Trình Tấn Tùng cũng không có hỏi ý kiến Thẩm Nghiêm, trực tiếp lái xe đến nhà hàng.

Trình Tấn Tùng nhìn Thẩm Nghiêm, quan tâm hỏi: "Thẩm Nghiêm, em không sao chứ?"

Thẩm Nghiêm chậm rãi lắc đầu một cái.

Trình Tấn Tùng nhìn bộ dạng nói một đằng làm một nẻo của Thẩm Nghiêm, mới vừa muốn mở miệng nói thêm gì đó, bên kia nhân viên phục vụ cũng đã bưng cơm nước đi tới. Vì vậy Trình Tấn Tùng giúp đỡ đem thức ăn dọn lên bàn, sau đó đưa đũa cho Thẩm Nghiêm: "Đừng suy nghĩ nhiều, ăn cơm đi."

Thẩm Nghiêm gật đầu, tiếp nhận đũa yên tĩnh ăn cơm.

Trình Tấn Tùng nhìn Thẩm Nghiêm, lần thứ hai thở dài.

Hai người cứ như vậy lặng lẽ không tiếng động ăn xong cơm tối. Trình Tấn Tùng muốn đưa Thẩm Nghiêm về nhà, Thẩm Nghiêm lại lắc đầu: "Tạm biệt Tấn Tùng, anh lái xe đã hơn sáu tiếng đồng hồ rồi, chắc anh mệt lắm đúng không, về nhà nghỉ ngơi sớm đi. Em tự mình về là được." Ngày hôm nay lúc đi hai người thay phiên nhau lái xe, thế nhưng thời điểm trở về Trình Tấn Tùng sợ Thẩm Nghiêm suy nghĩ thất thần, kiên quyết không cho Thẩm Nghiêm lái xe.Cho nên ngày hôm nay hắn một mình lái xe hơn sáu tiếng đồng hồ, cũng đủ khổ cực.

Nhưng mà, Trình Tấn Tùng lại có sắp xếp khác: "Em lên xe trước, tôi mang em đi một nơi."

Thẩm Nghiêm lắc đầu một cái: "Không được Tấn Tùng, ngày hôm nay em hơi mệt một chút, muốn về sớm một chút."

"Việc này rất quan trọng, em theo tôi đi một chuyến, sẽ không làm lỡ quá nhiều thời gian của em."

Thẩm Nghiêm nhìn thái độ kiên trì của Trình Tấn Tùng, chỉ gật đầu, cùng hắn lên xe.

Thẩm Nghiêm suy đoán Trình Tấn Tùng có thể là muốn tìm một chỗ yên tĩnh cùng mình tâm sự, nhưng mà anh lại không nghĩ rằng, Trình Tấn Tùng dĩ nhiên dừng xe ở ngoài cổng một khu chung cư.

"Đến rồi, xuống xe đi."

Thẩm Nghiêm sững sờ: "Chúng ta đi đến nhà ai vậy?"

Trình Tấn Tùng khẽ mỉm cười: "Đến rồi em sẽ biết."

"Nhưng..." Thẩm Nghiêm còn muốn nói điều gì, nhưng mà Trình Tấn Tùng càng không nghe anh nói xong trực tiếp lôi kéo người đi vào bên trong khu chung cư.

Bên trong tiểu khu hoàn cảnh rất thoải mái, có một mảnh vườn xanh hoá, còn có luống hoa trồng hai bên. Bây giờ hơn bảy giờ tối, dưới lầu đều là dân cư đi tản bộ khắp nơi, bầu không khí khá là náo nhiệt an lành. Thẩm Nghiêm nhìn hoàn cảnh và kiến trúc đẳng cấp bên trong tiểu khu, thật giống như hiểu được điều gì, anh nhỏ giọng hỏi: "Chúng ta đang đi đến nhà lãnh đạo nào à?"

Trình Tấn Tùng không hề trả lời, vẫn là mang theo Thẩm Nghiêm đi về phía trước.

Hai người đi tới trước cửa toà nhà, vừa vặn có người mở cửa đi ra, hai người thuận lợi mà đi vào bên trong. Trình Tấn Tùng mang theo Thẩm Nghiêm tiến vào thang máy, ấn nút tầng 20.

"Ôi, chúng ta như thế này đi gặp mặt người ta có vẻ không đúng lắm đâu? Có nên mua chút hoa quả gì không?" Thẩm Nghiêm lại hỏi.

Trình Tấn Tùng vẫn như trước không lên tiếng, khóe miệng lại kéo ra một nụ cười. Thẩm Nghiêm rốt cục bị hắn làm cho tức giận, đẩy hắn một cái: "Này anh nói chuyện đi! Sao cứ im lặng mãi thế"

Keng! Ngay lúc này, cửa thang máy mở ra, đến tầng 20.

Thẩm Nghiêm trong lòng nhất thời có chút khẩn trương, cũng không biết Trình Tấn Tùng muốn đưa mình đến nhà ai. Trình Tấn Tùng mang theo ý cười mà liếc mắt nhìn Thẩm Nghiêm, trước tiên đi ra khỏi thang máy.

Trình Tấn Tùng đi tới trước cửa một căn nhà nằm ở hướng Tây, trong lúc Thẩm Nghiêm cho là hắn muốn nhấn chuông cửa, Trình Tấn Tùng dĩ nhiên từ bên trong túi móc ra chìa khóa, tra vào lỗ khoá kia, chìa khóa ở bên trong chuyển động hai lần, chỉ nghe "Cùm cụp" một tiếng, cửa mở ra...

Thẩm Nghiêm trợn to hai mắt, triệt để ngây người.

Nhìn thấy bộ dạng Thẩm Nghiêm đứng ngây ra, Trình Tấn Tùng rốt cục không nhịn được bật cười một tiếng, hắn đối với Thẩm Nghiêm chìa tay ra: "Đội trưởng Thẩm, mời vào."

Thẩm Nghiêm có chút ngây ngốc đi vào, Trình Tấn Tùng đi theo phía sau, ấn nút công tắc đèn bên cạnh. Trong nhà trong nháy mắt trở nên sáng ngời.

Đập vào mắt là gian phòng khách rộng rãi, thiết kế nam bắc thông suốt, toàn bộ phòng khách liếc mắt một cái là rõ mồn một. Tủ TV làm bằng gỗ, ghế sôpha màu xám bạc, cùng bàn trà đồng màu, tất cả đồ vật, tất cả đều là mới tinh.

Thẩm Nghiêm đến lúc này hoàn toàn kịp phản ứng, anh quay đầu nhìn về phía Trình Tấn Tùng: "Đây là nhà của anh?"

Trình Tấn Tùng mỉm cười gật gật đầu.

"Em không biết anh còn có nhà riêng..."

"Nhà này anh đã sớm mua trước đây rồi, chỉ là trước khi kết hôn, cũng là lười tới đây ở." Trình Tấn Tùng kéo tay Thẩm Nghiêm: "Đi, vào bên trong phòng nhìn."

Hai người đi qua phòng khách, đi vào bên trong phòng ngủ. Phòng ngủ phong cách rất tương tự phòng khách, cũng là màu sắc trắng đen phối hợp, giường màu đen, tủ đầu giường trắng đen đan xen, tủ quần áo màu trắng, đơn giản mà sạch sẽ. Trong phòng chưa được lắp đèn, chỉ ở trên tủ đầu giường để một cái đèn bàn nho nhỏ.

"Vốn là muốn qua một thời gian ngắn bố trí xong tất cả mơi đưa em tới, nhưng mà hôm nay nhìn bộ dạng này của em, thả em về nhà tôi không yên lòng, cho nên mới sớm mang em tới đây. Đêm nay em cũng đừng đi, ở đây một đêm, ngày mai lại về nhà."

"Hả?" Thẩm Nghiêm ngẩn ra, tiện đà lắc đầu: "Không được đâu."

"Không được, ngày hôm nay em trở về, nhất định sẽ một mình suy nghĩ bậy nghĩ bạ." Xem Thẩm Nghiêm còn muốn giải thích, Trình Tấn Tùng nói tiếp: "Lại nói em nhìn một chút sắc mặt em bây giờ ra sao đi? Nếu để cho Thẩm Hạo thấy, nó không lo lắng cho em mới là lạ.

Thẩm Nghiêm thuận theo tay Trình Tấn Tùng nhìn về phía gương, quả nhiên, gương mặt nghiêm túc của anh mang theo tái nhợt, thoạt nhìn thực sự là không tốt. Anh do dự một chút nói: "Vậy... Cũng được..."

Thấy Thẩm Nghiêm đáp ứng, Trình Tấn Tùng mới yên lòng gật đầu, hắn mở tủ quần áo, từ bên trong lấy ra một cái áo mỏng cùng một cái khăn mặt mới tinh: "Ngày hôm nay em vất vả một ngày cũng mệt mỏi rồi, đi tắm rửa đi, buồng tắm ở bên kia."

Thẩm Nghiêm cầm đồ vật đi vào buồng tắm, đơn giản tắm xong. Căn nhà này của Trình Tấn Tùng tuy rằng đồ nội thất tương đối đầy đủ thế nhưng đồ vật gia cụ lại thiếu xót, trong phòng tắm không chuẩn bị đồ để tắm, chỉ có hai túi đựng dầu gội đầu cùng một miếng xà phòng thơm. Thế nhưng cũng may là mùa hè, hơn nữa là đàn ông rửa ráy cũng không cần chú ý như vậy, cho nên Thẩm Nghiêm đơn giản tắm một lúc —— rửa đi một thân mồ hôi, như vậy là đủ rồi.

Trong lúc Thẩm Nghiêm đi tắm, Trình Tấn Tùng đã thay đổi ga trải giường mới ——nhà này không có ai ở, trên giường ga trải giường từ lâu cũng đã bám bụi. Thế nhưng cũng may là những thứ đồ này trong tủ còn có một bộ, vì vậy hắn liền đổi một cái mới. Như vậy, lát nữa hai người ngủ cũng có thể thoải mái chút.

Đổi xong ga trải giường, bên kia Thẩm Nghiêm cũng tắm xong đi ra, Trình Tấn Tùng hôn Thẩm Nghiêm một chút, cũng cầm quần áo đi vào buồng tắm.

Thẩm Nghiêm thả xuống khăn mặt lau tóc, ở trong nhà Trình Tấn Tùng đi vòng vo.

Đây là một căn nhà diện tích đại khái hơn 100m2, phòng khách nhà ăn ở phía đông, phòng ngủ và phòng đọc sách phía tây. Nhà bếp là không gian mở, nối liền với phòng khách, khiến toàn bộ phòng khách hiện ra phi thường rộng rãi, mà tủ bát màu đỏ lại làm nổi bật lên toàn bộ không gian. Phòng ngủ nhỏ phía bắc được Trình Tấn Tùng làm thành thư phòng, giá sách màu đen gọn gàng dựng ở góc tường. Trên giá sách đã để không ít sách, Thẩm Nghiêm tiện tay xem qua, đều là sách liên quan đến hoá học giám định, có vài quyển là tài liệu giảng dạy đại học. Bên trong phòng ngủ có một cửa sổ sát đất, cơ hồ chiếm hơn nửa mặt tường, đứng ở tầng 20 nhìn ra phía ngoài, tựa hồ gần phân nửa thành phố đều bị thu vào đáy mắt, ánh đèn sáng rọi chiếu sáng toàn thành phố, mỹ lệ mà yên tĩnh.

"Như thế nào, đẹp không?" Trình Tấn Tùng không biết tắm xong lúc nào đi ra, đứng ở sau lưng Thẩm Nghiêm, ôm lấy đối phương.

Thẩm Nghiêm yên tĩnh gật đầu.

"Thẩm Nghiêm," Trình Tấn Tùng duy trì tư thế ôm ấp, hắn tựa đầu dựa vào trên vai Thẩm Nghiêm, ôn nhu mà nói: "Trong lòng khó chịu thì nói ra đi."

"Bốn năm trước em được điều vào cảnh đội H thị..." Thẩm Nghiêm cách một lúc lâu, mới chậm rãi mở miệng: "Khi đó, em mới vừa chấp hành xong nhiêm vụ nằm vùng, được điều vào cục cảnh sát thành phố làm việc, Triệu Cương cùng Kiến Đông đều là người em mới quen biết. Khi đó Triệu Cương mới vừa vào tổ trọng án không bao lâu, là người nhỏ tuổi nhất trong đội, tuy rằng nhỏ hơn người khác, nhưng cậu ấy công tác lại rất nghiêm túc. Hơn nữa cậu ấy biết em cũng là một mình ở H thị, cho nên mỗi lần mẹ cậu ấy đến thăm, cậu ấy đều mang đồ ăn mẹ cậu ấy làm cho em ăn... Kiến Đông ban đầu là người của tổ chống tệ nạn, sau đó được điều vào tổ trọng án. Hắn quen biết rất nhiều người, rất nhiều lần chúng em tra án, đều là gián điệp của hắn cung cấp tư liệu... Nhưng là chuyện Triệu Cương đã xảy ra hơn một năm, em chẳng những không có bắt được hung thủ giết cậu ấy, trái lại còn khiến cho Kiến Đông phải bỏ mạng! Ghê tởm nhất chính là, em biết bọn họ là bị người ta hại chết, nhưng em lại chẳng làm được cái gì cả!!"

Bên trong âm thanh phẫn nộ của Thẩm Nghiêm mang theo giọng mũi mơ hồ. Thân thể cương trực khẽ run rẩy, tựa hồ đang đè nén bi phẫn cực lớn.

"Đứa ngốc, đừng nghĩ như vậy." Trình Tấn Tùng mở miệng: "Nếu như không phải em phá được vụ án Phùng Kiến Dân, Lý Quang Bắc sẽ không nói cho em vụ án Triệu Cương có nội tình; nếu như không phải biết đến có nội tình, em sẽ không nhờ Trần Đông đi tìm hồ sơ, anh ta cũng sẽ không phát hiện chuyện vật chứng bị đánh tráo... Là sự kiên trì của em, mới để cho tất cả nghi điểm lần lượt lộ ra. Hiện tại viện kiểm sát đã biết vật chứng trong vụ án Đinh Vinh Khâm có vấn đề, tất nhiên sẽ truy ra được, mà chỉ cần tra được, sẽ có một ngày chân tướng rõ ràng."

Lời nói của Trình Tấn Tùng kiên định mà tràn ngập an ủi, Thẩm Nghiêm quay đầu nhìn hắn, gật gật đầu.

Dưới bóng đêm, bên trong ngôi nhà cao tầng, hai người ở trong ánh đèn đuốc chiếu sáng lấp lánh cứ như vậy hôn nhau. Nụ hôn này cũng không mang theo tình dục, mà là một loại biểu đạt tình yêu. Thời khắc này, Thẩm Nghiêm cảm giấc chân thật trước nay chưa từng có, anh biết đến, vô luận con đường phía trước có khó khăn gì, người trước mắt này, vẫn luôn ở trước mặt anh —— cùng hội cùng thuyền, không rời không bỏ...

Ngày thứ hai, Thẩm Nghiêm ở trong ánh mặt trời sáng rỡ tỉnh lại.

Nhà của Trình Tấn Tùng bởi vì lúc thường không ai ở, cho nên cũng không có treo rèm cửa sổ, hai người tối hôm qua lục tung tùng phèo, mới tìm ra một mảnh vai the treo tạm lên. Chỉ là rèm the này chống muỗi chặn ánh đèn và ánh trăng buổi tối, thế nhưng ánh nắng ban ngày lại hoàn toàn không ngăn được. Mặt trời từ từ lên cao, trong phòng lại sáng lên, muốn ngủ nướng cũng không thể.

Thẩm Nghiêm chính là bị ánh sáng làm cho tỉnh lại, toàn bộ giường chiếu đều bị mặt trời ấm áp chiếu vào, khiến cho người ta cảm thấy khá là thoải mái. Anh thỏa mãn khởi động thân thể tay vô ý thức sờ vào bên cạnh ——

Sờ vào chỉ thấy trống không.

Thẩm Nghiêm mở mắt, chỉ thấy trên giường lớn chỉ có một mình mình, Trình Tấn Tùng đã thức dậy rồi.

Thẩm Nghiêm đi ra phòng ngủ, vừa mở cửa liền thấy thân ảnh Trình Tấn Tùng trong phòng bếp. Giờ khắc này Trình Tấn Tùng mặc áo mỏng ở nhà, đang ở trước bếp bận rộn, trên bếp đặt một cái nồi nhỏ bốc lên hơi nước, ánh nắng buổi sớm chiếu tới thân ảnh Trình Tấn Tùng mang theo một vệt nhu hoà đến mê người.

Thẩm Nghiêm nhìn Trình Tấn Tùng như vậy, đột nhiên có loại cảm giác rất chân thật, rất hạnh phúc.

Nghe đến phía sau có động tĩnh, Trình Tấn Tùng quay đầu lại: "Ôi em tỉnh rồi à? Trùng hợp anh mới vừa nấu xong, tới ăn đi!"

Thẩm Nghiêm đi tới, tiếp nhận bát trong tay Trình Tấn Tùng —— mì chín chần nước lạnh trộn cùng cà chua, dưa chuột và cà rốt, còn có trứng gà muối nóng hổi để ở phía trên —— là món mì sốt Zha Jiang Mian.

Trình Tấn Tùng mỉm cười nói: "Căn bếp này vẫn chưa được khai hoả đâu, vừa vặn hôm nay nấu mì sốt Zha Jiang Mian cho em ăn." Nơi này lúc thường không ở đây, căn bản không có sẵn củi gạo dầu muối, hiện tại ăn những thứ đồ này, vẫn là sáng sớm Trình Tấn Tùng cố ý đi cửa hàng tiện lợi dưới lầu mua.

"Vậy anh cần gì phải làm, hai chúng ta xuống dưới lầu ăn cũng được mà."

"Khụ, bên ngoài ăn nào có sạch sẽ bằng nhà mình?" Trình Tấn Tùng một bên đem đũa đưa cho Thẩm Nghiêm, vừa nói: "Anh nói này, dù sao ngày hôm nay cũng là cuối tuần, bên trong cục cũng không có việc gì, lát nữa em và anh đi siêu thị một chút đi, hai chúng ta đi mua những đồ vật còn thiếu."

"Hả?" Thẩm Nghiêm sững sờ, ngẩng đầu nhìn Trình Tấn Tùng: "Mua đồ?..."

"Đúng, sau này hai chúng ta đều ở đây, cũng không thể thiếu đồ đạc cần thiết đúng không? Trình Tấn Tùng nhìn Thẩm Nghiêm: "Làm sao, em không muốn?..."

"Không phải, " Thẩm Nghiêm liền vội vàng lắc đầu, sau đó lại có chút chần chờ mà nói: "Chỉ là, em không nghĩ tới...chúng ta sẽ... ở chung...

Trình Tấn Tùng hiểu ý tứ Thẩm Nghiêm vậy cười nói: "Đừng sốt sắng, anh cũng chưa nói để em ngay lập tức chuyển tới đây. Ý của anh là, hai chúng ta có thể thỉnh thoảng tới đây ở. Nhà em có Thẩm Hạo ở đấy, hai chúng ta cũng không tiện ở trước mặt cậu ấy biểu hiện quá nhiều. Sau này chúng ta thỉnh thoảng tới đây ở hai ngày, cũng coi như hưởng thụ một chút thế giới hai người. Em nói xem được không?"

Thẩm Nghiêm nghe Trình Tấn Tùng nói như vậy, lại ngẫm lại tối hôm qua hai người ôm nhau ngủ ấm áp, nhẹ nhàng gật đầu.

(Tấn ca nghĩ trong lòng: Ha ha, quả nhiên vẫn là có nhà riêng là tốt nhất! Sau đó là có thể thỉnh thoảng, cùng Tiểu Nghiêm lăn giường, âu da! (^o^)/~)

Hết chương 89.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play