"Ừ, vừa vặn, tôi phải nói cho cậu một chuyện, Khương Kiến Đông chết rồi."

Chương 87: Đáp án.

Tổ trọng án bắt đầu điều tra triệt để chuyện liên quan giữa ba người Lý Tu Viễn, Tề Phi cùng Hứa Bằng. Bọn họ tìm được bạn học thời đại học năm đó của Tề Phi, xác nhận Lý Tu Viễn nói Tề Phi đánh nhau với Hứa Bằng là thật, hơn nữa nguyên nhân tựa hồ quả thật cũng là vì một nữ sinh. Nhưng bạn học của Tề Phi biểu thị, tuy rằng Tề Phi lúc đó rất tức giận, nhưng sau đó được bạn bè khuyên giải cho nên cậu ta đã bỏ qua. Hơn nữa cậu ta còn lấy bi thương làm động lực, năm đó tốt nghiệp đại học danh tiếng ở nước Mỹ, tốt nghiệp thạc sĩ sớm hơn một năm, đi nước Mỹ học hành chăm chỉ học vị tiến sĩ. Chuyện Tề Phi xin đặc cách lên cấp cũng là thật, thế nhưng xác thực phù hợp với điều kiện được đặc cách lên cấp, không phải vì có mâu thuẫn với Lý Tu Viễn cho nên mới đi cửa sau.Còn chuyện Tề Phi nói Lý Tu Viễn trình độ không ra sao, xác thực Tề Phi cũng đã nói câu như thế, thế nhưng Tề Phi chỉ là thuận miệng nói một câu trong một lần thời điểm xem Lý Tu Viễn phát biểu luận văn, chẳng hề nói xấu khắp nơi giống như Lý Tu Viễn nói.

Nhưng mà, mặc dù có điều tra chuyện năm đó, thế nhưng tổ trọng án vẫn không thể tìm được bằng chứng Lý Tu Viễn chính là hung thủ sát hại Hứa Bằng hoặc Tề Phi. Nhân chứng vật chứng không có, bọn họ thậm chí ngay cả động cơ chân chính khiến Lý Tu Viễn giết người cũng không tìm thấy.

"Tôi cảm thấy, Tề Phi gặp nạn có liên quan đến cái chết của Hứa Bằng." Phương Lễ Nguyên phân tích nói."Lý Tu Viễn vẫn luôn nhắc đi nhắc lại là Tề Phi giết chết Hứa Bằng, mà chính anh ta phát hiện chân tướng mới dẫn tới việc Tề Phi nảy sinh sát ý. E sợ sự thực tình huống lúc đó là ngược lại, là Tề Phi phát hiện chân tướng giết người của Lý Tu Viễn, sau đó mới dẫn tới họa sát thân."

"Nhưng mà... Tề Phi đã phát hiện ra cái gì? Chúng tôi đã điều tra ký túc xá trường học và nơi ở của Tề Phi ở cổ mộ, trong đó đều là hồ sơ chuyên môn, không thấy Tề Phi đang tìm kiếm thứ gì đặc biệt..."

Trong lúc mấy người khác thảo luận, Thẩm Nghiêm vẫn luôn xem hồ sơ. Trình Hải Dương vừa dứt lời, liền nghe đến Thẩm Nghiêm "Khoan đã!" Một tiếng.

"Làm sao vậy?" Mấy người khác lập tức tỉnh táo tinh thần.

"Các cậu có nhớ không, năm đó ông chủ bán thiết bị cho Hứa Bằng từng nói, kế hoạch ban đầu của Hứa Bằng là đi phía Nam, mới bắt đầu cậu ta vẫn luôn buồn rầu vì không có tiền, sau đó cậu ta đột nhiên nói đã giải quyết vấn đề tiền nong, còn tiêu tiền mua một đống thiết bị rất đắt, thế nhưng sau đó cậu ta lại muốn trả lại thiết bị, vội vã đòi lại tiền?"

Nghe được vấn đề Thẩm Nghiêm vừa nêu lên, mọi người lập tức tỉnh ngộ: "Đội trưởng ý của anh là, khoản tiền kia rất có thể là Lý Tu Viễn đưa cho Hứa Bằng?!"

Thẩm Nghiêm gật đầu: "Lý Tu Viễn có thể là xuất phát từ một loại mục đích nào đó hoặc là bị Hứa Bằng bức bách cho nên cho Hứa Bằng một khoản tiền, nhưng mà sau đó không biết xảy ra chuyện gì, hai người bọn họ đã xảy ra xích mích, vì vậy Hứa Bằng vội vã đem tiền trả lại cho Lý Tu Viễn, còn số tiền kia cuối cùng không thể trả đúng hạn, vì vậy Lý Tu Viễn mới giết Hứa Bằng."

Mọi người vừa nghe, phát hiện phân tích của Thẩm Nghiêm vô cùng có khả năng. Phương Lễ Nguyên đứng dậy: "Tôi đi ngân hàng điều tra tài khoản ngân hàng của Lý Tu Viễn và Hứa Bằng!"

"Được."

Tần Khải hỏi: "Đội trưởng, vậy chúng tôi làm gì?"

Thẩm Nghiêm suy nghĩ một chút, phân phó ba người còn lại: "Giang Lệ, Hải Dương, hai người chia nhau đi hiện trường cổ mộ và đại học S, để cho bọn họ tỉ mỉ nhớ lại một chút trước khi Tề Phi xảy ra chuyện cậu ta có hành động gì kỳ quái hay không; Tần Khải, cậu lại đi liên lạc bạn cùng phòng của Hứa Bằng, để cho bọn họ nhớ lại xem Hứa Bằng có cái gì đặc biệt đáng giá giống như bảo bối hay không, hoặc là cậu ta có phát hiện được bí mật gì của người khác không."

"Rõ." Ba người gật đầu, lập tức rời khỏi.

Trong toàn bộ quá trình thảo luận, Trình Tấn Tùng cùng Lý Gia Vũ đều không nói gì. Đợi sau khi những người kia đều ra khỏi cửa, Trình Tấn Tùng nói với Thẩm Nghiêm: "Nói đi, em muốn chúng tôi làm gì?"

"Em muốn nhờ tổ các anh tra máy vi tính cùng bút ký của Tề Phi." Thẩm Nghiêm nói: "Tần Khải bọn họ đã điều tra qua một lần, trước hai ngày Tề Phi xảy ra chuyện, cậu ta vẫn xem tư liệu phương diện khảo cổ chuyên nghiệp. Em đoán, nguyên nhân cậu ta có chuyện chỉ sợ có liên quan đến mấy kiến thức chuyên môn đó. Những kiến thức chuyên môn này các anh hiểu biết hơn bọn em, cho nên em muốn nhờ tổ các anh nhìn xem đến cùng có phát hiện được cái gì hay không."

"Được." Trình Tấn Tùng thống khoái mà đáp ứng: "Anh đi tìm người mang tư liệu tới đây. Sẽ nhanh chóng cho em kết quả."

Lúc này, điều tra rốt cục có đột phá. Đầu tiên bọn họ tìm được tài khoản ngân hàng Lý Tu Viễn thời điểm anh ta còn học đại học, phát hiện tháng 5 năm năm trước xác thực có chuyển khoản 15 vạn cho một người, mà người nhận tiền chính là Hứa Bằng. Chuyện này sau khi phát sinh không lâu, tài khoản Lý Tiêu Viễn bị mất 15 vạn. Mà Hứa Bằng thì lại bởi vì nguyên nhân mất tích, số tiền kia đến nay vẫn còn bỏ ở ngân hàng. Mặt khác, Tần Khải cũng từ bạn cùng phòng Hứa Bằng hỏi thăm được, Hứa Bằng thật sự có một bảo bối đặc biệt.

"Là một quyển notebook, " Tần Khải báo cáo với Thẩm Nghiêm: "Hẳn là Hứa Bằng dùng để ghi chép khảo sát các nơi, mỗi lần Hứa Bằng ra khỏi nhà trở về, đều sẽ cầm theo quyển sổ kia. Hứa Bằng đặc biệt coi quyển sổ đó là bảo bối, có thể nói là chưa từng rời khỏi cậu ta. Cậu ta viết đều là kinh nghiệm thu thập được mỗi lần đi vào cổ mộ khảo sát, vì vậy bạn cùng phòng của cậu ta đều gọi quyển sổ đó là "trộm một bút ký."

"Trộm mộ bút ký?..." Thẩm Nghiêm thuật lại danh tự này.

"Đúng." Tần Khải xác định mà gật đầu: "Nghe đâu Hứa Bằng rất yêu thích cái tên này, mỗi lần bạn cùng phòng nói như thế cậu ta đều sẽ cười. Thế nhưng thời điểm trước khi Hứa Bằng mất tích mấy ngày quyển sổ kia hình như không thấy tăm hơi, thế nhưng bản thân Hứa Bằng không có ý kiến gì, những người khác cũng là không hỏi nhiều."

Nghe đến đó, Trình Tấn Tùng ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng: "Tần Khải, Hứa Bằng đã đi qua những chỗ nào?"

"A?" Tần Khải sửng sốt một chút, tiện đà phản ứng lại: "A cái này tôi thật sự chưa hỏi qua, ôi các anh chờ một chút..." Nói xong, hắn lấy ra quyển số ghi chép của bản thân, nhanh chóng lật lên: "Ồ có, bạn cùng phòng của cậu ta nói, bọn họ biết Hứa Bằng từng đi Đông Bắc, Thiểm Tây, Sơn Tây, Bắc Kinh... Toàn bộ phương bắc cơ bản đều đi qua rồi, à còn có Tân Cương cũng đi rồi!"

Nghe Tần Khải nói ra tên địa phương Hứa Bằng đã đi, Trình Tấn Tùng nhíu chặt lông mày. Hắn suy nghĩ một chút, đột nhiên đứng dậy đi ra ngoài.

Thẩm Nghiêm biết hắn nhất định đã phát hiện ra cái gì đó, vì vậy cũng bước nhanh đi theo ra ngoài.

Trình Tấn Tùng nhanh chân chạy lên trên tầng, chạy vội tới đống tài liệu cầm về từ văn phòng của Tề Phi, sau đó lập tức nhanh chóng lật xem. Chỉ thấy Trình Tấn Tùng dùng ngón tay nhanh chóng lật qua lại, đột nhiên, hắn thật giống như phát hiện cái gì, sau đó cấp tốc lấy bút vẽ một vòng đánh dấu đoạn văn đó lại, sau đó lại bắt đầu lật sang chỗ khác.

Cuối cùng lại tìm được một bản tin của webisite trường đại học S, Thẩm Nghiêm nhìn vào quyển sổ, Trình Tấn Tùng tổng cộng vẽ năm, sáu cái vòng tròn. Trình Tấn Tùng thả tay xuống, trầm mặt lạnh giọng quát mắng: "Cái tên Lý Tu Viễn này thật sự là một kẻ bại hoại."

"Xảy ra chuyện gì vậy?"

"Đội trưởng Thẩm, gọi tất cả tổ viên trong tổ của em, tốt nhất mang theo cả chó nghiệp vụ." Trình Tấn Tùng nói với Thẩm Nghiêm: "Nếu như suy đoán của tôi chánh xác, tôi đã biết thì thể của Tề Phi ở nơi nào rồi..."

"Năm đó Lý Tu Viễn sở dĩ sẽ cho Hứa Bằng nhiều tiền như vậy, là do anh ta mua thành quả nghiên cứu khoa học của Hứa Bằng." Ngồi vào trên xe, Trình Tấn Tùng rốt cục bắt đầu vạch trần đáp án cho Thẩm Nghiêm: "Năm năm trước ở Đại học S, website trường có đăng một tin tức, nội dung là một vị nghiên cứu sinh khoa khảo cổ căn vứ vào cổ văn truyền thuyết, tại thị trấn Hoàng Cừ Lâm phát hiện được một cái hầm mộ. Chỉ là cái hầm mộ này bởi vì bị rất nhiều kẻ trộm, quan tài bên trong đều bị huỷ hoại, cho nên giá trị khảo cổ chẳng hề cao. Thế nhưng một học sinh có thể thông qua nghiên cứu phát hiện được một toà cổ mộ, một điểm này vẫn là đủ làm người ta kinh ngạc rồi." Nói đến đây, Trình Tấn Tùng nhìn Thẩm Nghiêm một chút: "Em đoán xem sinh viên này là ai?"

Thẩm Nghiêm lập tức phản ứng lại: "Lý Tu Viễn?"

Trình Tấn Tùng gật đầu: "Không sai. Chuyện này sau đó báo tường của đại học S đã làm cuộc phỏng vấn riêng với Lý Tu Viễn, trong cuộc phỏng vấn đó Lý Tu Viễn nói mình đã bỏ ra thời gian hơn một năm, lật xem rất nhiều tư liệu, đồng thời hỏi thăm không ít dân bản xứ mới cuối cùng xác định cái cổ mộ này tồn tại. Nếu như anh ta nói thật, vậy anh ta cần phải có hiểu biết nhất định về cổ văn và truyền thuyết dân gian, nhưng bên trong luận văn tốt nghiệp của anh ta lại hoàn toàn không có những thứ này, chỉ có nội dung liên quan đến bảo vệ văn hoá di vật. Hơn nữa, trong hai năm anh ta học nghiên cứu, cũng không có bất kì bài phát biểu nào liên quan tới phương diện văn chương này."

Thẩm Nghiêm như ngộ ra mà gật đầu: "Cho nên, 15 vạn kia thật ra là tiền bản quyền Lý Tu Viễn trả cho Hứa Bằng."

"Ừm. Hơn nữa cũng không chỉ một cái này." Trình Tấn Tùng nói tiếp: "Từ đó về sau, Lý Tu Viễn trên căn bản mỗi kỳ nghỉ đều sẽ đi ra ngoài một lần, mỗi lần trở về sẽ phát biểu một báo cáo khác nhau, nội dung cơ bản đều là về các hầm mộ cổ xưa, mà địa điểm ở đó, bao gồm Hắc Long Giang Cáp Nhĩ Tân, Tích Lâm Mông Cổ, Thiểm Tây, Sơn Tây... Em có cảm thấy những chỗ này rất quen tai không?"

Thẩm Nghiêm nghiêm trọng nói: "Đều là nơi Hứa Bằng đã từng đi qua..."

Trình Tấn Tùng gật đầu: "Lý Tu Viễn hiện tại đang trình báo lên cấp, dựa theo yêu cầu, hắn cần phải cung cấp thành quả nghiên cứu những năm gần đây của mình, tôi phỏng chừng Tề Phi chính là nhìn thấy luận văn của Lý Tu Viễn mới phát hiện vấn đề. Mà Lý Tu Viễn đại khái là nhận ra được Tề Phi phát hiện bí mật của mình, mới quyết định ra tay trước, vừa giải quyết nguy cơ trước mắt, lại có thể giá họa cho Tề Phi."

"Chỉ là, anh ta không nghĩ tới thời điểm giết chết Tề Phi xuất hiện bất ngờ." Thẩm Nghiêm thuận theo dòng suy nghĩ của Trình Tấn Tùng tiếp tục suy đoán: "Tề Phi cũng không lập tức bị giết chết, trái lại còn ở trên mặt trên tay Lý Tu Viễn cào vài chỗ, Lý Tu Viễn biết đến vết thương này không có cách nào che giấu, mới nghĩ mánh khoé tự làm mình bị thương để lừa gạt người khác, ý đồ dời đi tầm mắt của mọi người."

Trình Tấn Tùng gật đầu: "Đúng, chính là như vậy."

Trong lúc nói chuyện, xe đã đi tới đích đến chuyến đi này của bọn họ —— di chỉ cổ mộ huyện Hoàng Cừ, cũng chính là cái cổ mộ lúc trước Lý Tu Viễn tuyên bố chính mình phát hiện.

"Trong tất cả địa điểm có mặt bên trong luận văn của Lý Tu Viễn, nơi này là nơi gần nhất, cũng là nơi duy nhất có thể ra tay nhanh chóng. Nếu như ngày đó Tề Phi phát hiện được chứng cứ gì, cậu ta sẽ đến nơi đầu tiên trong luận văn của Lý Tu Viễn để tìm hiểu tình hình, như vậy có khả năng nhất chính là chỗ này." Trình Tấn Tùng đi xuống xe, thả mắt nhìn bốn phía.

Thẩm Nghiêm cũng quét mắt nhìn một vòng, nơi này là một ngôi làng nằm ở phía đông ngoại thành huyện Hoàng Cừ, cái di chỉ cổ mộ kia nằm ở bên trong ruộng đồng của người dân, mà phía Bắc lại là một ngọn núi lớn. Trên núi cây cối cành lá xum xuê, một mảnh rậm rì yên tĩnh, hiển nhiên là nơi lý tưởng để vứt xác.

Vì vậy, Thẩm Nghiêm quay đầu lại, hạ lệnh cho tổ viên đã chuẩn bị xong tất cả: "Vào núi!"...

***

"Cộp!"

Một áo sơ mi nhuốm máu vứt ở trước mặt Lý Tu Viễn.

Lý Tu Viễn liếc mắt nhìn, sắc mặt trong nháy mắt chuyển thành xám trắng.

"Như thế nào, áo sơ mi này anh rất quen nhỉ?" Thẩm Nghiêm ngồi xuống, nói với Lý Tu Viễn: "Là chúng tôi phát hiện bên cạnh thi thể Tề Phi."

Lý Tu Viễn chậm rãi nắm chặt hai tay, hắn ngồi thẳng người ở chỗ đó, đôi mắt nhìn chằm chằm áo sơ mi kia.

"Chúng tôi tìm ở bên trong móng tay của Tề Phi phát hiện da của anh, thôn dân phụ cận cũng chứng thực, xế chiều ngày xảy ra án mạng, anh đã từng đi trong thôn hỏi về hành tung của Tề Phi. Nhân chứng vật chứng đầy đủ, anh muốn chạy cũng không chạy được đâu." Thẩm Nghiêm nhìn Lý Tu Viễn lườm một cái, nói một cách lạnh lùng: "Ngay cả bạn học kiêm đồng nghiệp của mình mà anh cũng ra tay sát hại dã man như vậy, anh đúng là loại người máu lạnh không bằng cầm thú."

"Là cậu ta ép buộc tôi..." Lý Tu Viễn cắn răng phát ra thanh âm thật thấp, giống như rắn độc hung tàn.

"Cậu ta ép buộc anh?" Thẩm Nghiêm cười lạnh một tiếng, lớn tiếng trách mắng: "Cậu ta chỉ là phát hiện chân tướng anh sao chép thành quả nghiên cứu khoa học của người khác, sau đó lại dùng danh nghĩa của mình để phát biểu! Năm đó anh bỏ ra 15 vạn, mua được thành quả nghiên cứu của Hứa Bằng, còn dùng danh nghĩa của anh để gửi tiền đi. Cảnh sát chúng tôi đã tra được ghi chép khoản tiền kia của anh, anh đừng có hòng chống chế."

Lý Tu Viễn nắm chặt hai tay, toàn thân đều đang run rẩy nhè nhẹ, tựa hồ đang đè nén tâm tình kích động cực độ.

"Nếu như anh chỉ là đạo văn còn chưa tính,anh dĩ nhiên còn giết chết Hứa Bằng. Làm sao vậy? Hối hận rồi? Ngại tiền cho quá nhiều muốn lấy lại à?"

"Tôi không có! Là chính cậu ta đổi ý!!" Đột nhiên, Lý Tu Viễn đột nhiên bạo phát, hai tay hắn đập mạnh vào bàn, kêu to: "Hứa Bằng tên kia rõ ràng đã đem bút ký bán cho tôi, không lâu lắm cậu ta lại đột nhiên chạy về, nói cho tôi cậu ta đổi ý, nói cái gì cậu ta muốn chứng minh cho bạn gái cậu ta là một người đàn ông, nói muốn đem tiền trả cho lại tôi, bảo tôi nói với mọi người cổ mộ đó là cậu ta phát hiện! Cậu ta đang nằm mộng ban ngày à?! Nếu như tôi thật sự làm như vậy, tôi làm sao có chỗ đứng trong giới khảo cổ! Cả đời này tôi đều không xong rồi! Cho nên tôi chỉ có thể giết cậu ta!!"

"Vậy Tề Phi thì sao?"

"Tề Phi cũng là tên khốn kiếp, ỷ vào bản thâm thông minh, ở trong trường nói xấu tôi! Nói tôi không bản lĩnh, nói tôi không trình độ, tôi không dễ dàng mới lên cấp, cậu ta lại thò một chân vào muốn cướp chỗ của tôi! Đã thế, cậu ta lại còn muốn điều tra tôi chuyện năm đó!! Rõ ràng cậu ta không muốn sống nữa!!" Lý Tu Viễn càng nói càng kích động, hắn đứng lên, đập mạnh bàn kêu to: "Tôi chỉ là muốn nâng cao học vấn thôi, tại sao bọn họ đều đến gây trở ngại tôi?! Là tại bọn họ đáng chết!!"

Lý Tu Viễn khàn cả giọng mà rống lên xong đứng ở nơi đó vù vù mà thở dốc. Hai mắt hắn đỏ chót trợn tròn lên, hoàn toàn không giống hình tượng nhã nhặn lúc trước.

"Nâng cao học vấn? Đừng làm mất mặt phần từ tri thức!" Trình Tấn Tùng vẫn luôn ở bên cạnh không lên tiếng đột nhiên lạnh lùng mở miệng: "Loại người như anh, bản thân không có bản lãnh không có trình độ, lại đi ăn cắp thành quả của người khác; gian lận bị người ta phát hiện, liền động dao giết người. Người như anh không tri thức không lương tâm, căn bản không xứng đáng nói đến hai chữ "học vấn". Chúng tôi đã nói chuyện này cho giáo sư Đào, giáo sư Đào nói, ông ấy sẽ gửi thư cho mấy toà soạn báo đăng bài của anh, nói cho bọn họ biết thành quả nghiên cứu của anh người phát hiện ban đầu chính là Hứa Bằng." Trình Tấn Tùng nhìn Lý Tu Viễn, nhấn mạnh từng chữ từng câu mà nói: "Năm đó anh trộm cái gì từ Hứa Bằng, tôi sẽ để cho anh trả hết tất cả về."

Trình Tấn Tùng nói xong, quay người đi ra phòng thẩm vấn. Thẩm Nghiêm cùng hắn rời đi. Cửa phòng đóng lại, tiếng gào thét cùa Lý Tu Viễn còn đang mơ hồ truyền đến ——

"Không được! Các người không thể lấy thành quả của tôi!! Đó là thành quả của tôi!!..."

"Thật không nghĩ tới Lý Tu Viễn bởi vì nguyên nhân này mà giết người, mấy người nó xem có phải hắn học đến ngu người rồi không?" Bên trong phòng làm việc, Tần Khải nói với mấy người khác.

"Lý Tu Viễn xuất thân từ nông thôn, vì để cho anh ta học tập, gia đình anh ta đập nồi bán sắt, đem hết thảy tiền bạc cho anh ta học hành. Ba mẹ anh ta đối với anh ta có kỳ vọng rất lớn, thế nhưng anh ta lại không có bản lãnh cao như vậy, cho nên mới đặt chân vào con đường tội lỗi này." Phương Lễ Nguyên nói.

Tần Khải gật đầu, đột nhiên nhớ ra cái gì đó: "Anh nói xem, Lý Tu Viễn nói Hứa Bằng năm đó đổi ý, là muốn chứng minh với bạn gái cậu ta liệu có phải là thật không?"

Lúc này, Trình Hải Dương ló đầu lại đây, vô cùng thần bí mà nói: "Các anh khoan hãy nói, chuyện này đội trưởng bảo tôi đi thăm dò, kết quả các anh đoán thế nào?"

"Làm sao vậy?" Mấy người khác đồng thời ló đầu qua.

Trình Hải Dương nhìn mọi người liếc mắt một cái, nhẹ giọng mở miệng: "Nữ sinh kia cũng mất tích!"

"Cái gì?!" Tất cả mọi người đồng thời lấy làm kinh hãi.

"Không lừa các anh!" Trình Hải Dương vẻ mặt thành thật giải thích: "Nữ sinh kia tên là Hạ Tuyết, chính là bạn gái trước của Tề Phi, học cùng lớp với Hứa Bằng, năm ấy sau khi tốt nghiệp đại học thì không có tin tức. Tôi hỏi bạn học của cô ấy, bọn họ đều nói Hạ Tuyết sau khi tốt nghiệp bảo là muốn về nhà, sau đó lại không có tin tức. Năm đó cô ấy cũng đổi số điện thoại, không có ai biết cô ta hiện tại đi nơi nào."

Tần Khải mở to hai mắt: "Lẽ nào, cô ta cũng bị giết hại?"

"Hẳn không phải." Trình Hải Dương lắc đầu một cái: "Bởi vì liên lạc cho cha mẹ của cô ta, cha mẹ của cô ta nói con gái mình vẫn sống tốt, chỉ là người ở nước ngoài. Thế nhưng cha mẹ cô ta tựa hồ có mâu thuẫn với con gái, căn bản không nói nhiều, chỉ nói hai câu liền cúp điện thoại."

"Nếu như vậy, vậy cũng không cần chúng ta quan tâm." Phương Lễ Nguyên nói: "Vụ án này phá được, mọi người chúng ta cũng có thể nghỉ ngơi một chút."

"Đúng, đặc biệt là đội trưởng." Trình Hải Dương cảm khái nói: "Anh ấy vì vụ án này mà phải chạy đôn chạy đáo cũng đủ mệt rồi."

"Ôi nói đến, các anh có cảm thấy đội trưởng đối với vụ án này đặc biệt để tâm không?" Tần Khải nói.

"Hả? Có sao?" Giang Lệ nói: "Đội trưởng đâu chỉ để tâm vụ án này."

"Không không không, tuyệt đối không phải." Tần Khải lắc đầu một cái: "Đội trưởng đối với vụ án này rõ ràng rất lưu ý, tựa hồ rất muốn khẩn trương phá án."

"Có thể là do lúc trước thời gian anh ấy nghỉ phép quá dài, bây giờ đi làm lại mới thần tốc như thế." Phương Lễ Nguyên nói một câu, làm cho mọi người cười một trận. Hắn nhìn phòng làm việc Thẩm Nghiêm, mỉm cười nói: "Vụ án này cũng phá được rồi, đội trưởng chắc có thể an tâm..."

Nhưng mà tất cả mọi người không biết là, giờ khắc này Thẩm Nghiêm chẳng những không có tâm tình khoan khoái, trái lại càng thêm phẫn nộ.

"Cái gì gọi là qua một thời gian ngắn lại nói?! Lý Quang Bắc ông đến cùng có ý gì?!" Thẩm Nghiêm đối với điện thoại rống to.

"Qua một thời gian ngắn lại nói chính là ý của tôi, tôi còn cần một chút thời gian mới có thể nói vụ án này cho cậu." Lý Quang Bắc không nhanh không chậm trả lời.

"Lý Quang Bắc! Ông đừng trả treo qua lại với tôi!" Thẩm Nghiêm lớn tiếng nói: "Khi đó ông đáp ứng tôi thế nào?! Chúng ta đã thoả thuận xong rồi, nếu như tôi tìm được hung thủ giết Hứa Bằng, ông liền đem chân tướng Triệu Cương bị giết nói cho tôi. Hiện tại tôi đã đáp ứng chuyện của ông, thế mà ông lại đổi ý?!"

"Tôi không có nói đổi ý, chỉ là muộn mấy ngày mà thôi." Lý Quang Bắc vẫn là dùng giọng điệu bình tĩnh "Tôi còn có chút hoài nghi cần xác định một chút, chờ tôi điều tra rõ ràng, tôi sẽ nói cho cậu biết."

Thẩm Nghiêm hít sâu một hơi: "Vậy ông cần bao lâu nữa?"

"Cái này khó nói, nhanh thì một tuần, chậm thì khoảng mấy tháng."

"Lý Quang Bắc!" Thẩm Nghiêm lần thứ hai nổi giận.

"Dù sao tôi đã nói thì nhất định sẽ làm được." Lý Quang Bắc đột nhiên ngắt lời Thẩm Nghiêm, âm thanh cũng càng thêm lạnh lùng: "Khoảng thời gian này tôi muốn chuyên tâm xử lý chuyện này, cậu không nên tới quấy rầy tôi, có tin tức tôi tự nhiên sẽ thông báo cậu."

Nói xong, Lý Quang Bắc trực tiếp cúp điện thoại.

"Alo?!Alo!!" Thẩm Nghiêm thấy điện thoại bị cắt đứt, tức giận cầm điện thoại di động đập về phía vách tường.

Bị Lý Quang Bắc "Cho leo cây" như vậy, Thẩm Nghiêm hoàn toàn ngột ngạt lửa giận trong lòng càng tăng cao, quyết định muốn đi tìm Lý Quang Bắc để hỏi rõ ràng. Trình Tấn Tùng biết không ngăn được Thẩm Nghiêm, lại sợ Thẩm Nghiệm đang phẫn nộ lái xe sẽ xảy ra chuyện, không thể làm gì khác hơn là xin sếp Vương nghỉ phép, cùng Thẩm Nghiêm đồng thời lái xe đi H thị. Nhưng mà không nghĩ tới, thư ký công ty Lý Quang Bắc lại nói cho hai người bọn họ biết, Lý Quang Bắc từ tối hôm qua đã đáp máy bay xuất ngoại. Thẩm Nghiêm bị tin tức này làm cho tức giận hơn, Trình Tấn Tùng thấy không ổn, liền vội vàng kéo Thẩm Nghiêm rời đi

"Ông ta là đang cố ý đang đùa em!!" Thẩm Nghiêm rống to.

"Ông ta đùa giỡn em cũng không cần dùng phương thức này." Trình Tấn Tùng kéo Thẩm Nghiêm đang nổi giận, lý tính mà phân tích: "Em ngẫm lại xem, Hứa Bằng cùng Lý Quang Bắc không quen không biết, phá án, đối với ông ta có ích lợi gì? Hơn nữa, dù cho ông ta có cùng em bàn điều kiện hay không, nên tra án vẫn là chuyện em phải làm, ông ta muốn nói cho em chân tướng cũng chỉ như đang tặng quà miễn phí cho em mà thôi."

Nghe thế, thân thể Thẩm Nghiêm hơi dừng lại một chút.

Trình Tấn Tùng thấy Thẩm Nghiêm đang lắng nghe, vì vậy mở miệng nói tiếp: "Cho nên anh cảm thấy, em không ngại tạm thời chờ một chút, nói không chắc ông ta thật sự còn có việc gì đó muốn điều tra. Hơn nữa, em cũng không cần dựa vào ông ta mới có thể làm được, " Trình Tấn Tùng nhìn Thẩm Nghiêm nháy mắt một cái: "Chúng ta cũng có thể tự mình điều tra mà không phải sao?"

Nghe đến đó, Thẩm Nghiêm đột nhiên tỉnh ngộ: "Đúng rồi! Trần Đông!!"

Vì vậy, hai người lập tức lái xe đi tới toà án nhân dân H thị. Nhưng mà lại một lần làm bọn họ giật mình chính là, Trần Đông cũng không ở trong viện kiểm sát. Thẩm Nghiêm bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là gọi điện thoại cho Trần Đông.

"Alo?" Trần Đông nhận điện thoại rất nhanh.

"Alo, Trần ca, là tôi, tôi là Thẩm Nghiêm. Tôi đến H thị, muốn dự định tiện đường ghé thăm anh một chút, người của viện kiểm sát lại nói cho tôi anh đã đi ra ngoài."

Ngoài ý muốn, Trần Đông bên kia càng nửa ngày không nói gì. Trong lúc Thẩm Nghiêm cho là không phải điện thoại xảy ra vấn đề, âm thanh Trần Đông lần thứ hai từ trong ống nghe truyền đến, hắn dùng ngữ khí trầm thấp nói: "Ừ, vừa vặn, tôi phải nói cho cậu một chuyện, Khương Kiến Đông chết rồi."

Hết chương 87.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play