Có lẽ là nguyên nhân trải qua vụ tai nạn này, hai người đều cảm nhận được ranh giới sinh tử kì thực rất ngắn, bởi vậy hai người càng thêm quý trọng

(Quyển 5: Trộm mộ bút ký) Chương 76: Dưỡng thương.

Những ngày dưỡng thương dài dằng dặc, khá là gian nan.

Lần này Thẩm Nghiêm bị thương, thật sự khá là nghiêm trọng. Xương sườn bị gãy đâm xuyên động mạch chủ trong bụng, mất máu rất nhiều, trong khi phẫu thuật bác sĩ còn phải truyền thêm 1000c máu, người cũng hôn mê bốn ngày mới thức tỉnh. Tuy rằng bác sĩ cũng nói tỉnh lại chứng tỏ không có nguy hiểm tính mạng, thế nhưng dù sao cũng bị thương khá nặng, thân thể lại tương đối suy yếu. Hơn nửa tháng đầu, Thẩm Nghiêm căn bản là không có cách xuống giường, nhiều ngày đều nằm ở trong bệnh viện. Cũng may có Thẩm Hạo cùng Trình Tấn Tùng làm bạn, mới không cảm thấy quá khó khăn chán nản. Hơn nữa, một đám người cục cảnh sát cũng coi như đầy nghĩa khí, cách mấy ngày sẽ tới nhìn Thẩm Nghiêm một chút, nói cho anh chuyện xảy ra ở cục cảnh sát. Ngay cả trong lúc nghỉ tết, mấy tên gia hỏa kia cũng tới bệnh viện, mang cho Thẩm Nghiêm sủi cảo ăn trong đêm giao thừa. Có người thân bạn bè quan tâm, người yêu làm bạn, tất cả những thứ này, cũng làm cho Thẩm Nghiêm hạnh phúc hơn rất nhiều so với quãng thời gian lúc trước.

Có lẽ thực sự là tâm tình ảnh hưởng thân thể, tình huống Thẩm Nghiêm khôi phục cũng tương đối khá. Đến thời điểm đầu tháng ba, xương sườn của anh cơ bản đã khép lại, miệng vết thương ở bụng cũng đã tháo chỉ. Bác sĩ biểu thị, anh có thể xuống giường đi lại.

Vì vậy, Thẩm Nghiêm cùng Trình Tấn Tùng thương lượng, muốn về nhà.

"Sao lại trở về sớm như thế? Xương của em tuy rằng khép lại, thế nhưng vẫn chưa hoàn toàn lành lặn đâu. Em nên ở bệnh viện dưỡng cho hết bệnh đi rồi mới được về, dù sao cục cảnh sát cũng chi trả tiền thuốc thang cho em rồi."

"Không phải là chuyện tiền nong, mà em ở đây lâu quá nên chán lắm rồi." Thẩm Nghiêm nói.

Nghe nói như thế, Trình Tấn Tùng nở nụ cười: "Em về nhà cũng có thể đi đâu? Em trai em đi làm bận rộn như vậy, anh cũng không thể ngày nào cũng qua được, không phải chỉ có một mình em?"

"Một người cũng tự tại hơn so với ở bệnh viện, dù sao em cũng chán bệnh viện rồi." Thẩm Nghiêm có chút buồn bực mà nói: "Anh có giúp em làm thủ tục xuất viện không? Anh không giúp em bảo Tiểu Hạo đi làm."

Trình Tấn Tùng xem dáng dấp Thẩm Nghiêm chán đến ngán ngẩm buồn bực, nhịn không được cười lên, hắn kéo tay Thẩm Nghiêm: "Được được, anh biết em chán sắp chết rồi, thế nhưng việc này anh cũng không thể tự ý quyết định, đợi anh đi hỏi bác sĩ rồi nói sau đi."

"Nếu như bác sĩ nói được, anh sẽ đồng ý chứ?" Thẩm Nghiêm hỏi.

"Ừm." Trình Tấn Tùng gật đầu.

Nghe nói như thế, trên mặt Thẩm Nghiêm mới vừa rồi còn nôn nóng đột nhiên nở nụ cười: "Kỳ thực hôm nay em đã hỏi bác sĩ rồi, ông ấy cũng đã gật đầu."

"Hả?" Trình Tấn Tùng sững sờ, tiện đà phản ứng lại: "Được lắm, sớm có âm mưu đúng không?!"

Thẩm Nghiêm lộ ra một nụ cười giảo hoạt: "Nếu em không nói như vậy, anh có thể không đồng ý sao?" Ngẫm lại nửa tháng đầu, Trình Tấn Tùng kiên quyết không cho Thẩm Nghiêm xuống đất, nhìn hắn còn nghiêm túc hơn cả bác sĩ, làm cho Thẩm Nghiêm dù có chán cũng không thể làm gì.

Trình Tấn Tùng không nhịn được xoa đầu Thẩm Nghiêm một cái: "Anh cũng là vì muốn tốt cho em! Lần này em bị thương nặng bao nhiêu em có biết không?!" Mấy lần hắn còn nằm mơ mơ tới bác sĩ từ trong phòng giải phẫu đi ra, tiếc nuối lắc đầu tuyên bố giải phẫu thất bại, mỗi lần thức tỉnh, đều là một thân mồ hôi lạnh.

Thẩm Nghiêm cũng không biết những việc này của Trình Tấn Tùng, chỉ là vô tình nở nụ cười: " Không phải em đã tốt lắm rồi sao. Được rồi được rồi, anh nhanh giúp em làm thủ tục đi, ngày hôm nay chúng ta sẽ về nhà."

Trình Tấn Tùng nhìn bộ dạng Thẩm Nghiêm vội vã không nhịn nổi, sau khi bất đắc dĩ cũng có chút an tâm. Người này đã có tinh thần làm loạn, chứng tỏ thân thể tốt lắm rồi. Trở về thì trở về thôi, bệnh việc nhiều người phức tạp, có một số việc, thật không tiện lắm...

Vì vậy xế chiều hôm đó, Trình Tấn Tùng liền giúp Thẩm Nghiêm làm thủ tục xuất viện, sau đó lái xe đưa Thẩm Nghiêm về nhà. Thẩm Hạo bị phong cách hành sự dứt khoát của hai người làm cho không ứng phó kịp, thời điểm mở cửa phát hiện anh trai mình đang đứng ngoài cửa, đủ năm giây không kịp phản ứng lại.

"Anh, anh xuất viện sao không nói cho em một tiếng?" Thẩm Hạo đem hành lý để tới một bên, một bên đỡ Thẩm Nghiêm đi vào trong phòng một bên hỏi: "Bác sĩ nói anh có thể xuất viện à?"

"Ừ, bác sĩ nói anh không có vấn đề gì lớn, chỉ cần chú ý nghỉ ngơi là được." Thẩm Nghiêm nói.

"Khụ khụ, " Trình Tấn Tùng ho khan một tiếng: "Nguyên văn của bác sĩ không phải nói như vậy đâu! Bác sĩ bảo em phải nằm ở trên giường nghỉ ngơi, mặt khác còn phải định kỳ trở lại kiểm tra."

Thẩm Nghiêm bị Trình Tấn Tùng bóc mẽ một trận làm cho lúng túng, nhìn mặt Thẩm Hạo lại bắt đầu xuất hiện lo lắng, anh vội vã mỉm cười bổ sung: "Đừng nghe anh ấy nói, không nghiêm trọng như vậy đâu."

Thẩm Hạo nhìn Thẩm Nghiêm liếc mắt một cái, không nói tiếp, chỉ là cẩn thận đỡ lấy Thẩm Nghiêm.

Bởi vì Thẩm Nghiêm xuất viện không báo trước, cho nên Thẩm Hạo hoàn toàn không có chuẩn bị, trong nhà ngổn ngang còn chưa nói, quan trọng là... Trong nhà đã không còn thức ăn. Mắt thấy hơn ba giờ chiều, Thẩm Hạo dọn dẹp nhà một chút, sau đó liền đi ra ngoài mua thức ăn.

"Em đừng đi để anh đi cho." Trình Tấn Tùng nói.

"Không có chuyện gì, Tấn ca ngày hôm nay anh cũng bận bịu một ngày rồi, hai người nghỉ một lát đi, em đi mua ít thức ăn, rất nhanh sẽ trở về." Thẩm Hạo vừa dứt lời, người đã ra khỏi cửa.

Thẩm Nghiêm chậm rãi đi vào nhà, anh ngồi ở trên giường của mình, vuốt ve ráp trải giường, khá là cảm khái nói: "Quả nhiên vẫn là nhà tốt nhất."

"Đúng " Trình Tấn Tùng ngồi vào phía sau Thẩm Nghiêm, tựa đầu gác lên trên vai của Thẩm Nghiêm, nhẹ giọng nói vào lỗ tai đối phương nói: "Vẫn là nhà tốt hơn..."

Thẩm Nghiêm cười khẽ: "Anh sao thế?"

Trình Tấn Tùng không lên tiếng, chỉ là đưa tay ra sờ vào trong vạt áo của Thẩm Nghiêm.

Thẩm Nghiêm sợ hết hồn: "Ôi!... Anh làm gì vậy?..."

Trình Tấn Tùng dùng tay sờ lên ngực Thẩm Nghiêm, hắn trầm thấp mà cảm thán: "Em gầy đi nhiều quá..."

Thân thể dưới bàn tay, xương sườn nổi lên rõ ràng, không cần đưa mắt nhìn cũng có thể cảm nhận được vết sẹo.

Thẩm Nghiêm nghe ra được giọng điệu thương tiếc của Trình Tấn Tùng, vì vậy anh buông lỏng thân thể, mỉm cười nói: "Không có chuyện gì, đợi một quãng thời gian ăn nhiều sẽ mập lên."

Tay Trình Tấn Tùng còn đang sờ vết thương kia, hắn nhẹ nhàng nói: "Sau này không được để cho mình bị thương."

"Ừm."

... Tư thế ôm ấp sau lưng không biết từ lúc nào biến thành đối diện, đồng thời có cảm giác trong lòng, đồng thời tới gần đối phương, đồng thời tìm đến môi đối phương, sau đó là một nụ hôn sâu đậm triền miên. Sau khi cùng nhau trải qua sinh tử, trải qua một tháng dưỡng thương cùng chăm sóc, từ lâu quan hệ của hai người đã trở nên thân mật hơn rất nhiều.

Dần dần, hôn môi bắt đầu thay đổi đến kịch liệt, Thẩm Nghiêm cảm giác được lực đạo của Trình Tấn Tùng càng lúc càng lớn, quần áo cũng bắt đầu cởi ra, bàn tay không thành thật di chuyển lên phía trên, đồng thời tập trung vào hai điểm trước ngực anh, Thẩm Nghiêm cũng dần dần động tình, một bên nhiệt liệt mà đáp lại, một bên cảm giác được phía dưới một bộ phận nào đó từ từ dựng lên. Trình Tấn Tùng cảm thấy hạ thân Thẩm Nghiêm biến hóa, vì vậy, hắn một bên sử dùng lực đẩy nửa người Thẩm Nghiêm xuống dưới giường, một bên đưa tay hướng phía dưới, sờ lên phân thân của đối phương.

"Anh! A..." Thẩm Nghiêm đột nhiên mở mắt ra, nhưng còn không kịp nói chuyện, liền bị Trình Tấn Tùng lần thứ hai hôn xuống ngăn cản. Thẩm Nghiêm dù sao trọng thương mới khỏi, trên eo căn bản không làm gì được, phải dùng hai tay mới có thể chống đỡ thân thể, căn bản không có biện pháp ngăn cản, rất nhanh liền bị Trình Tấn Tùng đột phá phòng tuyến.

"A! —— "

Giống như có dòng điện thông qua, thân thể Thẩm Nghiêm đột nhiên run lên. Mà nơi đó trong nháy mắt càng thêm phồng lớn.

Trình Tấn Tùng lấy ra phân thân của Thẩm Nghiêm, khẽ cười một tiếng: "Xem ra, nó khôi phục nhanh hơn em."

"Anh!..." Thẩm Nghiêm oán trách còn không kịp nói ra, vào lúc này tay Trình Tấn Tùng lại di chuyển, vì vậy tất cả lời nói đều biến thành tiếng thở dốc phát ra từ cuống họng nơi sâu xa nhất. Trình Tấn Tùng mang cho anh kích thích quá mức cường liệt không có cách nào so với lúc trước mình tự an ủi, Thẩm Nghiêm ngửa cổ ra sau, hết thảy cảm giác tựa hồ đều tập trung vào chỗ đó, cánh tay cơ hồ không chống đỡ nổi thân thể.

Trình Tấn Tùng phảng phất cảm thấy Thẩm Nghiêm vô lực, vì vậy dùng tay phải sờ vào cổ Thẩm Nghiêm, chậm rãi nằm xuống giường; mà tay trái, còn đang không ngừng tiếp tục tạo kích thích cho Thẩm Nghiêm. Hai cỗ thân thể thân mật dán vào nhau, Trình Tấn Tùng cũng có phản ứng rõ ràng.

Thẩm Nghiêm mê loạn cũng đưa tay duỗi vào trong quần của Trình Tấn Tùng, làm động tác giống đối phương. Tiếng hít thở ồ ồ vang ở bên tai, nhiệt độ chung quanh tựa hồ cũng nóng lên. Thân mật như vậy, trong lòng hai người đều đã kìm nén lại thật lâu. Chỉ là lúc trước Thẩm Nghiêm bị thương nặng, lại ở trong bệnh viện, thật sự là thời gian địa điểm đều không thích hợp, hiện nay rốt cục về đến nhà, hai người đều có chút không thể chờ đợi được nữa.

Thế nhưng nói đi nói lại, đối mặt với người mình yêu sâu đậm, làm gì có ai không hi vọng cùng với người mình yêu thân mật hơn đây.

Dù sao Thẩm Nghiêm còn chưa hồi phục toàn bộ, rất nhanh liền bắn ra. Anh nằm ở trên giường, mở miệng lớn hô hấp, hưởng thụ dư vị phía sau thuỷ triều.

Trình Tấn Tùng hôn Thẩm Nghiêm một cái, sau đó kéo tay đối phương, dùng nó tiếp tục vì mình phục vụ, chỉ chốc lát cũng bắn ra.

Hai người song song nằm ở trên giường, đồng loạt thở hổn hển, sau liền liếc mắt nhìn nhau một cái, đồng thời bật cười.

"Chưa từng thấy anh nóng lòng như thế, em vừa mới xuất viện." Trong thanh âm Thẩm Nghiêm lộ ra một loại gợi cảm khó cưỡng.

"Anh vừa mới phục vụ cho em xong đấy!" Trình Tấn Tùng chớp chớp mắt: "Em ở bệnh viện hơn nửa tháng rồi, nhịn gần chết rồi đúng không?"

"Cút đi" Thẩm Nghiêm dùng chân đạp tới, Trình Tấn Tùng cười né tránh.

Trình Tấn Tùng chưa hề nghĩ tới, mình cùng Thẩm Nghiêm ở chung có thể hài hoà hơn so với dự đoán. Có lẽ là nguyên nhân trải qua vụ tai nạn này, hai người đều cảm nhận được ranh giới sinh tử kì thực rất ngắn, bởi vậy hai người càng thêm quý trọng. Hơn nữa, tính cách của Trình Tấn Tùng và Thẩm Nghiêm cũng đều không tệ, Trình Tấn Tùng hướng ngoại, Thẩm Nghiêm hướng nội, lạnh nóng phối hợp đan xen mà bổ sung cho nhau. Trình Tấn Tùng nhớ lại lúc đầu, chính mình từng lo lắng bản thân có bài xích cơ thể đàn ông hay không, thế nhưng cảnh tượng mới vừa nãy phát sinh một cách tự nhiên—— thậm chí, ở trong nội tâm sâu xa của hắn, còn có một tia khát vọng "Thân mật hơn một chút"... Đương nhiên, hắn biết đến hiện tại tình trạng thân thể của Thẩm Nghiêm cũng không cho phép, bản thân hắn cũng không phải là hoàn toàn chuẩn bị xong. Thế nhưng, khoảng thời gian này ở chung, lại đủ khiến hắn tràn ngập tự tin đối với tương lai sau này.

Có câu nói, thương gân động cốt một trăm ngày. Thẩm Nghiêm tuy rằng xuất viện về nhà, thế nhưng thân thể vẫn không thể tính là hoàn toàn khôi phục, vẫn cần ở nhà nghỉ ngơi. Nhưng mà anh vốn không phải người có thể ngồi yên một chỗ, tuy rằng người vẫn không thể đi làm, mà có một số việc, cũng nên bắt đầu chuẩn bị.

Ngày này, Trình Tấn Tùng đến nhà Thẩm Nghiêm, phát hiện Thẩm Nghiêm đang lên mạng xem thông tin vé xe lửa.

"Hả? Em muốn đi đâu?" Trình Tấn Tùng hỏi.

"Em muốn đi H thị một chuyến."

"Đi H thị, làm gì?" Trình Tấn Tùng hỏi.

"Em muốn đi tìm Khương Kiến Đông và Lý Quang Bắc để hiểu rõ tình hình vụ án lúc trước."

Trình Tấn Tùng lúc này mới nhớ tới lúc trước Lý Quang Bắc đi đến bệnh viện, nói cho bọn họ một đáp áp. Vì vậy hắn hỏi Thẩm Nghiêm: "Vụ án lúc trước đến cùng xảy ra chuyện gì, em nói lại cho anh nghe tỉ mỉ một chút."

Thẩm Nghiêm gật gật đầu: "Năm ngoái ngày 28 tháng 5, H thị xảy ra vụ án nhảy lầu, người chết tên Đinh Vinh Khâm, 47 tuổi, là phó tổng công ty thương mại Viễn Dương của Lý Quang Bắc. Tuy rằng hiện trường cùng thi thể đều không tra ra được điểm tình nghi, thế nhưng vợ của Đinh Vinh Khâm nói, đoạn thời gian đó Đinh Vinh Khâm hình như có chút hoảng sợ, tựa hồ là có liên quan tới công việc. Mà công ty Lý Quang Bắc cũng có người chứng thực, trước một ngày khi Đinh Vinh Khâm chết, Lý Quang Bắc đã từng gọi Đinh Vinh Khâm vào bên trong phòng làm việc của ông ta hàn huyên rất lâu, nghe đâu sau khi Đinh Vinh Khâm đi ra sắc mặt rất không tốt. Hơn nữa Lý Quang Bắc có bối cảnh xã hội đen, cho nên, lúc đó bọn em hoài nghi, cái chết Đinh Vinh Khâm khả năng không đơn giản như vậy. Bởi vì lúc đó tổ của em còn có vụ án khác cần điều tra, hơn nữa vụ án này cũng không có gì lạ, cho nên, em chỉ phái một người đi điều tra vào vụ án này."

"Người này chính là Triệu Cương?"

"Đúng." Thẩm Nghiêm gật đầu, sau đó sắc mặt dần dần chuyển thành trầm trọng: "Nhưng mà ngày thứ năm Triệu Cương tiếp nhận vụ án này, liền bị người ta giết hại..."

"Cậu ta chết thế nào?"

Thẩm Nghiêm đau xót mà lắc đầu một cái: "Lúc đó em đang tham dự hội nghị ở tỉnh khác, đột nhiên nghe được tin tức Triệu Cương bị giết, em lập tức trở lại. Nghe đồng nghiệp nói, Triệu Cương mất tích một đêm, sáng ngày thứ hai thi thể bị phát hiện trôi ở trên sông, trên người trúng hai vết súng."

"Trúng đạn?" Trình Tấn Tùng kinh ngạc.

"Ừm. Là SIG Sauer 226."

Trình Tấn Tùng hơi nhíu mày: "Vậy súng kia tìm được chưa?"

"Không tìm được." Thẩm Nghiêm nói.

Trình Tấn Tùng gật đầu —— câu trả lời này, hắn cũng không ngoài ý muốn.

"Lúc đó Kiến Đông là đội phó đội trinh sát hình sự, anh ta nói với em, một ngày trước, Triệu Cương đã nói với anh ta, tựa hồ tra được một ít chuyện của Lý Quang Bắc, muốn đi xác nhận một chút, kết quả là xảy ra chuyện. Cho nên, người hiềm nghi lớn nhất, nhất định là Lý Quang Bắc. Thế nhưng Lý Quang Bắc không thừa nhận là ông ta làm, tiến hành điều tra cũng rất khó khăn, ngay cả lệnh khám xét cũng phải xin mấy ngày mới được. Chúng em đi đến nhà tình nhân Lý Quang Bắc điều tra, kết quả Khương Kiến Đông ở trên sàn nhà phát hiện chìa khoá Triệu Cương, lúc này mới lấy được chứng cứ xác thực. Sau đó cục cảnh sát rất nhanh liền đưa vụ án lên toà, nhưng là thời điểm em xem lại hồ sơ vật chứng viện kiểm sát đưa lên, phát hiện cái chìa khoá kia căn bản không phải Triệu Cương làm rơi ở đó, mà hẳn là có người thả ở đấy. Mà người có thể làm chuyện này, cũng chỉ có Khương Kiến Đông."

Thẩm Nghiêm hít sâu vào một hơi, nói tiếp: "Vì vậy, em liền đi hỏi anh ta. Anh ta nói là bởi vì điều tra không có tiến triển, mới nghĩ ra ý đồ này. Em không đồng ý chuyện anh ta làm ra, liền đi tìm đến cục trưởng, cuối cùng đem phần vật chứng kia rút về. Mà cũng bởi vì như vậy, vụ án mất đi vật chứng xác thực, không thể tố tụng." Thẩm Nghiêm nói nhiều như vậy, tựa hồ có hơi mệt mỏi, anh dựa vào ghế, thở dài: "Em vẫn luôn cho là cái chết Triệu Cương nhất định là Lý Quang Bắc làm, nhưng ngày đó ông ta nói với em như vậy, em nghĩ đã lâu, lại không dám xác định."

Trình Tấn Tùng nhất thời cũng không nói gì, tựa hồ đang phân tích lại sự kiện. Qua một chút, hắn mới mở miệng: "Vậy em muốn làm thế nào?"

"Em muốn đi tìm Kiến Đông và đồng nghiệp lúc trước tìm hiểu một chút chuyện khi đó. Cái chết Triệu Cương vẫn là một cái vết sẹo trong lòng em, em nhất định phải điều tra rõ chân tướng."

Trình Tấn Tùng gật đầu: "Anh hiểu rồi. Thế nhưng bây giờ em đi, cũng chưa chắc có thể tìm được người." Nhìn thấy ánh mắt Thẩm Nghiêm khó hiểu, Trình Tấn Tùng giải thích: "Em không biết, gần đây phía nam đang càn quét xã hội đen, từ phía Bắc rút đi không ít cảnh sát, anh nghe nói, đội hình sự trinh sát H thị cơ hồ bị điều đi toàn bộ."

"Có việc này?" Thẩm Nghiêm giật mình.

"Ừ, phía trên yêu cầu giữ kín, cho nên người bên ngoài cũng không biết tin tức. Nói không chừng bên này của chúng ta cũng phải điều người qua." Trình Tấn Tùng nói: "Lại nói, bây giờ tình huống thân thể của em, cũng không thích hợp ngồi tàu hỏa. Như vậy đi, em trước tiên đem việc này giao cho anh, anh giúp em đi hỏi một chút, có tin tức tôi sẽ thông báo cho em. Vụ án Triệu Cương đã qua hơn nửa năm, em chịu khó đợi thêm một hai tháng nữa, được không?"

Thẩm Nghiêm do dự một chút, gật đầu.

Quả nhiên như Trình Tấn Tùng từng nói, không quá hai ngày, đại đội trinh sát hình sự S thị cũng nhận được được lệnh đi phía nam tập kết. Đa số người của tổ trọng án và tổ pháp chứng đều bị kéo đi phía nam. Thẩm Nghiêm bất đắc dĩ, chỉ có thể một bên dưỡng thương, một bên kiên trì chờ đợi.

Cứ như vậy, đến tháng năm...

Hết chương 74.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play