"Trình Tấn Tùng, tôi chúc anh và Thẩm Nghiêm hạnh phúc."

Chương 72-Phiên ngoại hai: Quan sát

Kỳ thực nói đến, trong lúc Thẩm Nghiêm còn hôn mê, đã có không ít người tới thăm. Trong số những người này đương nhiên là có lãnh đạo thành phố, đồng nghiệp khác ở cục cảnh sát, ngoài những người đến thăm hỏi theo lễ phép, thì có rất nhiều người thực sự quan tâm Thẩm Nghiêm, ví dụ đồng nghiệp cảnh sát được anh cứu ngày hôm đó, ví dụ một đám huynh đệ tổ trọng án tổ pháp chứng, còn có hai người bọn họ không nghĩ tới....

Người thứ nhất chính là Khương Kiến Đông

Vào ngày thứ hai sau khi Thẩm Nghiêm có chuyện, Khương Kiến Đông không biết từ đâu nghe được tin tức, liền trực tiếp từ H thị chạy tới. Người này vội vã chạy thẳng vào phòng bệnh giám hộ, làm cho Trình Tấn Tùng đang ngủ gật ở bên cạnh giường Thẩm Nghiêm sợ hết hồn.

"Ơ là anh à." Sau khi Trình Tấn Tùng thấy rõ người tới, thoáng bình phục tâm tình một chút. Hắn buông tay vẫn luôn nắm tay Thẩm Nghiêm ra, đứng lên.

Khương Kiến Đông nhìn bộ dạng Thẩm Nghiêm đầu quấn băng gạc, mặt còn đeo ống thở, trên mặt hắn lộ ra biểu cảm đau lòng. Hắn đi tới, một tay chống ở bên cạnh Thẩm Nghiêm, nhẹ giọng kêu lên một tiếng: "Thẩm Nghiêm?"

"Cậu ấy vẫn còn hôn mê." Trình Tấn Tùng ở một bên nhẹ giọng giải thích rõ.

Khương Kiến Đông nhìn chăm chú Thẩm Nghiêm, hồi lâu mới nhẹ giọng hỏi: "Vết thương của cậu ấy thế nào?..."

"Xương sườn bị gãy, đâm xuyên qua động mạch chủ trong bụng, chảy không ít máu. Thế nhưng từ hôm qua tới hôm nay, tình huống của cậu ấy ổn định không ít. Cứ theo đà này, bác sĩ nói có hi vọng tỉnh lại."

Nghe Trình Tấn Tùng nói như vậy, trên mặt Khương Kiến Đông tựa hồ bớt đi một chút lo lắng. Hắn lại nhìn Thẩm Nghiêm, sau đó đứng dậy, đi tới trước mặt Trình Tấn Tùng nói: "Đi ra ngoài tán gẫu một chút, được không?"

Trình Tấn Tùng gật đầu.

Khương Kiến Đông đi ra phòng bệnh, Trình Tấn Tùng cùng hắn đi ra ngoài, đi thẳng tới trên hành lang bệnh viện. Khương Kiến Đông vẫn luôn đi ở phía trước, nhưng mà, hắn đột nhiên xoay người mạnh một cái, một quyền lao ra! Trình Tấn Tùng không phòng bị, bị một quyền đập trúng bụng!

"A..." Trình Tấn Tùng ôm bụng, lảo đảo lui về phía sau hai bước.

"Cú đấm này, tôi thay Thẩm Nghiêm đánh anh!" Khương Kiến Đông tận lực đè thấp trong thanh âm mang theo phẫn nộ rõ ràng: "Lúc đó anh cũng ở đấy đúng không?! Tại sao không bảo vệ cậu ấy?! Biết rõ nơi đó có bom, tại sao không kéo cậu ấy ra ngoài, lại làm cho cậu ấy chịu tổn thương nặng như vậy?! Thẩm Nghiêm yêu anh như thế, coi như anh không yêu cậu ấy, cũng không thể trơ mắt nhìn cậu đi chết được?!"

Trình Tấn Tùng ôm bụng, một lúc lâu mới thoáng chậm lại, hắn chậm rãi đứng thẳng lên, mở miệng nói với Khương Kiến Đông: "Anh nói sai một chuyện..."

"Tôi nói sai?" Khương Kiến Đông lộ ra một nụ cười lạnh: "Anh đừng nói cho tôi nói anh không có cơ hội ngăn cản cậu ấy."

"Không, tôi phải nói cho anh, tôi yêu cậu ấy."

Biểu tình trên mặt Khương Kiến Đông trong nháy mắt cứng ngắc.

Trình Tấn Tùng nhìn Khương Kiến Đông, dùng một loại thái độ rất nghiêm túc nói với Khương Kiến Đông: "Không sai, tôi yêu cậu ấy, hơn nữa hai chúng tôi đã xác định quan hệ."

"Anh..." Khương Kiến Đông kinh ngạc đến mức chỉ phát ra được một từ.

"Đúng, chúng tôi đã xác định quan hệ rồi." Trình Tấn Tùng nói: "Lúc đó thời điểm mới vừa biết được chân tướng, tôi rất giật mình, quả thật cũng do dự một thời gian. Thế nhưng sau đó tôi nghĩ thông suốt, tôi cũng có tình cảm với cậu ấy. Hơn nữa, cậu ấy cũng đồng ý, cho nên, bây giờ chúng tôi ở cùng một chỗ."

Khương Kiến Đông bị lời nói thẳng thắn của Trình Tấn Tùng làm cho sững sờ, hắn không biết nên trả lời như thế nào.

Trình Tấn Tùng nói tiếp: "Chuyện lần này, tôi không tiện nói quá nhiều với anh, thế nhưng tôi có thể nói cho anh, tuy rằng tôi rất đau lòng Thẩm Nghiêm bị thương, thế nhưng sau này nếu như có chuyện tương tự xảy ra, tôi sẽ không ngăn cản cậu ấy." Nhìn thấy biểu tình Khương Kiến Đông lại có chút phẫn nộ, Trình Tấn Tùng nghiêm nghị nói: "Thẩm Nghiêm là một người đàn ông, tôi tin tưởng cậu ấy nhất định không hy vọng tôi bảo vệ cậu ấy giống như bảo vệ phụ nữ. Huống chi, cậu ấy vẫn là cảnh sát. Chức trách của cảnh sát là ngăn cản kẻ phạm tội, bảo vệ dân chúng. Thẩm Nghiêm trong thời khắc nguy cấp đã không màng tính mạng để cứu người vô tội, cho nên tôi cảm thấy rất hãnh diện vì có được một người yêu như thế. Anh và Thẩm Nghiêm là cộng sự nhiều năm như vậy, hẳn là cũng biết rõ cậu ấy, cậu ấy cực kỳ yêu quý công việc này, cho nên, tôi tuyệt đối sẽ không bởi vì sợ cậu ấy xảy ra nguy hiểm mà ngăn cản cậu ấy, làm cho cậu ấy cảm thấy vướng tay vướng chân, tôi sẽ để cậu ấy yên lòng đi làm chuyện cậu ấy muốn làm."

Khương Kiến Đông nghe Trình Tấn Tùng nói như vậy, biểu tình trên mặt biến đổi liên tục, tương đối lẫn lộn.

"Khương tiên sinh, chuyện ngày hôm nay kết thúc ở đây đi, tôi đi vào trước, chờ Thẩm Nghiêm tỉnh, tôi sẽ nói cho cậu ấy biết, anh đã qua thăm cậu ấy." Trình Tấn Tùng nói xong, quay người rời đi.

Khương Kiến Đông đứng tại chỗ, trong lòng nhiều cảm xúc lẫn lộn. Hắn nhớ lại quãng thời gian trước khi hắn và Thẩm Nghiêm còn làm cộng sự. Kỳ thực hắn đã sớm nhìn ra Thẩm Nghiêm có ý tứ với hắn, hắn cũng từng rất hưởng thụ cái cảm giác vui sướng ngọt ngào khi có người thầm mến mình, nhưng mà hắn lại không mở miệng nói cho Thẩm Nghiêm. Huống chi, hắn còn... Khương Kiến Đông đã nghĩ là bởi vì bí mật kia cho nên hắn không sánh bằng Trình Tấn Tùng, nhưng hôm nay, nghe được Trình Tấn Tùng nói những lời này, Khương Kiến Đông phát hiện, nếu như không có bí mật, tựa hồ hắn cũng không bằng Trình Tấn Tùng, thật sự, không sánh bằng...

Bí mật gì, đại khái đó chỉ là do hắn mượn cớ mà thôi —— vì bản thân hắn nhát gan, ích kỷ cho nên mượn cớ để chống chế...

Khương Kiến Đông đứng ngây ra chốc lát, lại một lần nữa đi về bên ngoài phòng bệnh của Thẩm Nghiêm. Xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh, có thể nhìn thấy Trình Tấn Tùng đang giúp Thẩm Nghiêm sửa lại tóc bên tai, sau đó lại nắm chặt tay cậu ấy. Hình ảnh kia phi thường hài hòa, hài hòa đến mức, bản thân hắn không tìm được chỗ nào chỉ trích...

Khương Kiến Đông yên lặng đứng một lát, rốt cục âm u rời đi.

Sau khi Thẩm Nghiêm tỉnh lại, Khương Kiến Đông lại đi gặp Thẩm Nghiêm một lần, khi đó Trình Tấn Tùng vẫn như cũ đứng ở bên cạnh Thẩm Nghiêm, Thẩm Nghiêm cảm ơn Khương Kiến Đông vì đã đến thăm, Khương Kiến Đông phát hiện, Trình Tấn Tùng tựa hồ cũng không đem chuyện mình đánh hắn một quyền nói cho Thẩm Nghiêm.

Khương Kiến Đông tự giễu cười, đúng là hắn thua rồi, thua tâm phục khẩu phục.

Khương Kiến Đông ngồi một lát lại đứng dậy rời đi. Trình Tấn Tùng tiễn hắn ra khỏi cửa.

Hai người đi tới hành lang, Khương Kiến Đông nhìn Trình Tấn Tùng, chân thành mà nói: "Trình Tấn Tùng, tôi chúc anh và Thẩm Nghiêm hạnh phúc."

Trình Tấn Tùng cười: "Cảm ơn."

Khương Kiến Đông quay người rời đi, không quay đầu lại nữa.

Người thứ hai Mẹ Triệu.

Từ sau khi Thẩm Nghiêm tỉnh lại, tốc độ khôi phục thân thể rõ ràng nhanh hơn không ít so với thời điểm hôn mê. Dù sao tuổi còn trẻ, thân thể lại tương đối tốt, bây giờ tỉnh lại có thể ăn uống, tốc độ khôi phục cũng nhanh hơn. Cho nên, ngày thứ ba sau khi Thẩm Nghiêm tỉnh lại liền được chuyển ra phòng ICU, về tới phòng bệnh thường, cũng chính là căn phòng lúc trước Trình Tấn Tùng ở. Mà Trình Tấn Tùng, tuy rằng bác sĩ nói Thẩm Nghiêm đã có thể xuất viện, thế nhưng thứ nhất hắn vẫn không yên lòng Thẩm Nghiêm, thứ hai đã sắp tới gần tết, chuyện ở cục cảnh sát không nhiều, vì vậy Trình Tấn Tùng đơn giản xin nghỉ phép. Thẩm Nghiêm khuyên hắn hai lần không có tác dụng, thêm nữa hai người đang trong giai đoạn ngọt ngào, trong lòng cũng không muốn tách khỏi đối phương, vì vậy liền đơn giản tùy theo ý hắn.

Chuyển về phòng bệnh bình thường, không có nhiều máy móc doạ người nữa, hai người đều cảm giác thở phào nhẹ nhõm. Thẩm Nghiêm hết nhìn đông tới nhìn tây quan sát phòng bệnh, bên kia, Trình Tấn Tùng lại mang ra cái máy vi tính.

"Vốn là muốn cùng em đi ra ngoài xem phim hẹn hò, kết quả không nghĩ tới xảy ra như thế chuyện này. Ngày hôm nay vừa vặn hai chúng ta đều không có việc gì, ở đây xem phim, được không?"

Thẩm Nghiêm cười cười: "Được~."

Nhìn thấy Thẩm Nghiêm gật đầu, Trình Tấn Tùng cười lấy ra bàn nhỏ có sẵn trên giường bệnh, sau đó đem máy vi tính đặt lên trên, hắn vừa mở máy vi tính ra vừa nói: "Anh cũng không biết em thích xem phim gì, cho nên tìm phim theo thể loại. Thế nhưng bây giờ vết thương của em còn chưa khỏe, nếu như cười dễ dàng làm vết thương đau, cho nên hài kịch tạm thời không thể xem. Bi kịch cũng không được, trong bệnh viện còn xem bi kịch cũng quá buồn, cho nên, anh nghĩ nên xem mấy bộ phim ngắn. Em xem, có phim hình sự xã hội đen, có khoa học viễn tưởng, còn có võ thuật, " Trình Tấn Tùng ngồi vào bên cạnh Thẩm Nghiêm, một bên di chuyển con chuột một bên hỏi: "Em thấy sao, em muốn xem phim nào?"

Thẩm Nghiêm nhìn lướt qua mấy cái tên phim, nở nụ cười nói: "Kỳ thực trước đây em rất ít xem phim, nếu không anh thích phim nào thì chọn phim đó đi, dù sao em cũng chưa từng xem."

Trình Tấn Tùng nghe vậy, nhìn Thẩm Nghiêm liếc mắt một cái, ánh mắt kia có đau lòng nhàn nhạt. Thẩm Nghiêm nhìn Trình Tấn Tùng đang nhìn anh, không hiểu nháy mắt mấy cái: "Làm sao vậy?"

"Không có gì, vậy chúng ta xem bộ phim đang hot hiện nay đi." Trình Tấn Tùng nói mở ra một bộ phim.

Máy vi tính bắt đầu phát một bộ phim điện ảnh, Trình Tấn Tùng ngồi ở gần mép giường bên cạnh Thẩm Nghiêm, đem thân thể kề sát bên người Thẩm Nghiêm. Thẩm Nghiêm nhìn hắn uốn éo người ngồi không thoải mái, vì vậy nói: "Nếu không anh ngồi chỗ này đi."

"Hả?" Trình Tấn Tùng tựa hồ không nghe rõ.

"Em nói để em dịch sang đây, anh ngồi vào đây đi." Thẩm Nghiêm nói xong lại chỉ vào vị trí gần sát bên cạnh mình.

Trình Tấn Tùng hiểu được, có điểm do dự hỏi: "Như vậy có ảnh hưởng đến em không?"

"Không có chuyện gì, giường bệnh này đủ rộng. Anh đỡ phải uốn éo như thế, em nhìn anh thôi cũng thấy mệt rồi."

Trình Tấn Tùng nhìn giường bệnh một chút, tựa hồ cũng còn đủ chỗ, suy nghĩ thêm đề nghị của Thẩm Nghiêm, không nhịn được cười nói: "Em nói như vậy có phải tính mời tôi lên giường em không?"

"Cút!" Thẩm Nghiêm trên mặt hiện lên một tia đỏ ửng: "Em sợ anh ngồi không thoải mái, vậy anh đừng lên đây nữa!"

"Như vậy sao được? Đội trưởng Thẩm, em nói chuyện phải giữ lời." Trình Tấn Tùng cười đứng lên: "Để tôi giúp em dịch sang bên kia."

Thẩm Nghiêm gật đầu, dưới sự trợ giúp của Trình Tấn Tùng, chậm rãi nhích người sang một bên.

Trong lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.

Trình Tấn Tùng đi qua mở cửa phòng, ngoài cửa là một người phụ nữ trung niên hơn 50 tuổi, Trình Tấn Tùng nhận ra, trong lúc Thẩm Nghiêm hôn mê, người này có đến thăm một lần.

"Chào dì." Trình Tấn Tùng gật gật đầu chào hỏi.

Mẹ Triệu đã hỏi thăm y tá trước khi đến đây, trước khi gõ cửa còn có chút bận tâm sợ tìm sai chỗ, thấy là Trình Tấn Tùng, cũng yên lòng. Bà hỏi: "Cảnh sát Thẩm có phải chuyển tới phòng bệnh này không?"

"Đúng vậy, mời vào." Trình Tấn Tùng nói, đưa bà vào trong phòng.

Bởi vì lúc nãy Trình Tấn Tùng chặn cửa phòng, cho nên Thẩm Nghiêm cũng không nhìn thấy người đến là ai. Trong lúc Trình Tấn Tùng tránh ra, mẹ Triệu Cương xuất hiện ở trong tầm mắt, Thẩm Nghiêm không khỏi kinh hãi.

"Dì Trương!..." Thẩm Nghiêm theo bản năng mà muốn ngồi dậy, thế nhưng hơi động liền kéo đến vết thương, đau đến mức anh lập tức phải che bụng lại.

"Ôi đừng nhúc nhích!" Trình Tấn Tùng cùng mẹ Triệu giật nảy mình, hai người đều đi tới đè Thẩm Nghiêm xuống.

"Đứa nhỏ này, trên người cháu còn đang bị thương đấy, chớ lộn xộn, nằm yên ở đây đi." Mẹ Triệu nói với Thẩm Nghiêm.

Thẩm Nghiêm nằm trở lại trên giường, sau đó lập tức hỏi: "Tại sao dì lại đến đây?"

"Dì xem báo nói cục cảnh sát đã xảy ra vụ án nổ bom, còn nói có một vị cảnh sát họ Thẩm bị thương, dì lo lắng là cháu liền tới xem một chút, kết quả dĩ nhiên thật sự là cháu. Thằng nhỏ ngốc này, đây chính là bom đấy, không phải chuyện đùa đâu." Mẹ Triệu nói chuyện, bên trong giọng điệu có một loại quan tâm xen lẫn trách cứ đặc biệt của những người làm mẹ.

Nghe mẹ Triệu nói, Thẩm Nghiêm hơi nở nụ cười: "Dì, không có chuyện gì đâu."

"Không có chuyện gì cháu sẽ không nằm ở chỗ này."Mẹ Triệu trách cứ một câu, sau đó cầm lấy bình thuỷ vẫn luôn xách ở trên tay: "Lần trước dì đến, nghe bọn họ nói cháu mất không ít máu, dì liền nấu cho cháu món canh này, có tác dụng bổ máu đấy." Mẹ Triệu nói xong lại mở ra bình thuỷ: "Cháu tranh thủ lúc còn nóng uống đi."

"Cảm ơn dì..." Thẩm Nghiêm cảm động lại muốn ngồi dậy, liền bị Trình Tấn Tùng cùng mẹ Triệu vội vã ngăn cản.

Trình Tấn Tùng cũng không biết người phụ nữ trước mặt là ai, nhưng nhìn phản ứng của Thẩm Nghiêm, rõ ràng đối với bà lão này rất có tình cảm. Vì vậy hắn đi tới bên người mẹ Triệu, lễ phép nói: "Dì à, dì ngồi đi, để cháu làm cho."

"Được." Mẹ Triệu đem bình giữ nhiệt đưa cho Trình Tấn Tùng.

Trình Tấn Tùng từ bên trong bình giữ nhiệt múc một chén canh, sau đó đưa cho Thẩm Nghiêm, Thẩm Nghiêm nhận lấy, từng miếng từng miếng uống vào.

"Món canh này thế nào?"

"Dạ." Thẩm Nghiêm gật gật đầu, trong thanh âm mang theo giọng mũi: "Uống ngon."

"Uống ngon là được. Vậy lần sau dì lại nấu cho cháu."

"Không cần đâu, quá phiền toái."

"Không phiền, dì cũng chỉ là một bà già một ngày ở nhà cũng không có việc gì. Cháu vừa mới làm phẫu thuật xong, không tĩnh dưỡng khôi phục, sau này sẽ để lại di chứng. Cháu phải chú ý một chút."

Lúc này, Trình Tấn Tùng đứng bên cạnh mở miệng cười: "Dì yên tâm, cháu nhất định theo dõi cậu ấy nghỉ ngơi thật tốt, cậu ấy chưa khỏi bệnh, cháu sẽ không để cho cậu ấy xuất viện." Nhìn thấy Thẩm Nghiêm muốn nói chuyện, Trình Tấn Tùng trợn mắt: "Dì nói rồi đấy, em có nghe không?"

Thẩm Nghiêm líu lưỡi, nhìn mẹ Triệu một chút, không thể làm gì khác hơn là ngậm miệng lại tiếp thu.

Nhìn thấy tình hình này, mẹ Triệu cũng thoáng yên lòng khóe miệng khẽ nhếch lên. Bà đứng lên: "Vậy cứ thế, dì không làm lỡ cháu nghỉ ngơi. Dì về nhé."

Thẩm Nghiêm lại muốn ngồi dậy, Trình Tấn Tùng ngăn cản, nói: "Em nằm nghỉ ngơi đi, để anh tiễn dì ấy cho."

Trình Tấn Tùng đưa mẹ Triệu ra phòng bệnh, mẹ Triệu bảo Trình Tấn Tùng trở về, thế nhưng Trình Tấn Tùng vẫn đưa mẹ Triệu ra trạm xe gần bệnh biện, còn không ngừng căn dặn bà lão, trời lạnh đường trơn, chú ý dưới chân.

Mẹ Triệu nhìn Trình Tấn Tùng: "Cháu.."

"Cháu gọi Trình Tấn Tùng, dì gọi cháu là Tiểu Trình là được."

"À, Tiểu Trình a, cháu và Thẩm Nghiêm là đồng nghiệp sao?"

"Dạ."

Triệu mẫu gật gật đầu: "Con trai của dì trước đây cũng là đồng nghiệp của Thẩm Nghiêm." Nói tới chỗ này, trên mặt mẹ Triệu hiện ra một phần bi thương, bà thở phào, nói tiếp: "Thẩm Nghiêm đứa nhỏ này làm người không sai, nó lại không còn cha mẹ, bây giờ lại bị thương nặng như thế, phải làm phiền đồng nghiệp các cháu hỗ trợ chăm sóc nó một chút."

"Dì yên tâm, chúng cháu sẽ làm mà."

Mẹ Triệu nhìn Trình Tấn Tùng chốc lát, chậm rãi gật gật đầu. Sau đó lên xe rời đi.

Thời điểm Trình Tấn Tùng trở lại phòng bệnh, Thẩm Nghiêm đang ngóng trông tin tức. Nhìn thấy Trình Tấn Tùng trở về, liền hỏi: "Sao anh đi lâu thế? Không có việc gì chứ?"

"Không có, đưa lão thái thái đến trạm xe, nhìn bà ấy lên xe mới rời khỏi." Trình Tấn Tùng đi tới, hỏi Thẩm Nghiêm: "Bà ấy là ai vậy?"

"Trước đây em có đề cập với anh chuyện đồng nghiệp em bị giết đúng không? Bà ấy chính là mẹ của vị đồng nghiệp đó?"

Trình Tấn Tùng kinh ngạc: "Chính là vụ Lý Quang Bắc giết chết cảnh sát kia!"

Thẩm Nghiêm gật đồng.

Trình Tấn Tùng gật đầu, lòng nói chẳng trách vừa nãy bà lão lộ ra biểu tình bi thương như vậy. Hắn nhìn Thẩm Nghiêm, phát hiện Thẩm Nghiêm cũng lộ ra biểu cảm thương xót. Cậu ấy mới vừa làm xong phẫu thuật, tâm tình hậm hực bất lợi cho sức khỏe, vì vậy Trình Tấn Tùng ôm lấy Thẩm Nghiêm: "Đừng suy nghĩ nhiều như vậy, lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, chỉ cần là Lý Quang Bắc làm, nhất định sẽ điều tra được."

Thẩm Nghiêm gật đầu, nhẹ giọng nói: "Lúc trước em có gặp đồng nghiệp cũ, bọn họ nói nhất định sẽ tiếp tục điều tra vụ án này, cũng không biết hiện tại có phát hiện gì mới hay không."

Cũng không biết có phải là trùng hợp hay không, ngày thứ hai, Lý Quang Bắc liền cùng Lý Quang Mân tới bệnh viện, sau đó, nói cho Thẩm Nghiêm một cái đáp án anh hoàn toàn không nghĩ tới...

Hết chương 72.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play