Ngày thứ hai, Thẩm Nghiêm liền dẫn người đi quê nhà Quách Chí Thành. Nhưng mà hai vợ chồng Quách Chí Thành cũng không ở nhà. Mấy người hỏi thôn dân gần đó mới biết, hai ngày trước Vương Tuyết Mai đã trở lại một chuyến, sau đó lại trở về thành phố S.
"Tuyết Mai trở về là lấy đồ vật, nói là chồng cô ấy bị bệnh." Một vị hàng xóm chừng 40 tuổi, nói với mấy người: "Ai, thật đáng thương, cậu nói xem không dễ dàng nuôi con lớn, đột nhiên lại mất con. Nhóm cảnh sát kia đến bây giờ vẫn chưa bắt được kẻ giết người, hai người bọn họ có thể không vội vã sao? Ngày đó Tuyết Mai trở về nói lão Quách nằm viện, cô ấy trở về lấy ít đồ, dự định ở trong thành phố làm việc vặt kiếm chút tiền, một bên chăm sóc chồng cô ấy, một bên tiếp tục điều tra chuyện của con trai. Ai, cậu nói xem bọn họ có đáng thương không..."
Mấy người vừa nghe không khỏi giật mình: Quách Chí Thành nằm viện?
Thẩm Nghiêm hỏi: "Bà có biết ông ấy nằm viện nào hay không?"
"Hình như tôi nghe Tuyết Mai nói bệnh viện nhân dân 3... ừ, đúng, chính là viện 3."
"Được, cảm ơn." Thẩm Nghiêm nói xong, quay người nói với mấy người: "Đi, đi tơi viện 3."
Vì vậy, mấy người lập tức lái xe chạy gấp rút về thành phố, thẳng đến bệnh viện nhân dân 3, kết quả, quả nhiên ở quầy tiếp tân của bệnh viện tìm được tên Quách Chí Thành.
"Xin hỏi, ông ta nhập viện khi nào?"
"Ông ta vào viện ngày 18." Bác sĩ phụ trách tiếp nhận bệnh nhân nội trú trả lời: "Bệnh nhân này bị lao phổi tương đối nghiêm trọng, gần đây lại chịu đả kích nghiêm trọng cuộc sống, cho nên bệnh tình càng trở nên nghiêm trọng. Thời điểm vừa tới bệnh viện chúng tôi, người bệnh sốt cao ho ra máu, tình huống rất khẩn cấp, trải qua mấy ngày dùng thuốc, bệnh tình mới có giảm bớt."
"Ngày 18?" Mấy người vừa nghe chính là chau mày. Thẩm Nghiêm hỏi: "Khoảng mấy giờ?"
"Tôi xem một chút... À, hẳn là buổi chiều 3 giờ mới làm thủ tục nhập viện."
"3 giờ? Vậy xin hỏi đêm đó ông ấy có từng ra khỏi bệnh viện không?"
"Không có. Lúc đó người bệnh đến sốt cao, còn ho ra máu, buổi tối chúng tôi còn phải tiến hành cấp cứu, ông ấy tuyệt đối không thể đi ra ngoài được."
Mấy người liếc mắt nhìn nhau. Thẩm Nghiêm tiếp tục hỏi: "Vậy xin hỏi, buổi trưa ngày hôm trước, ông ấy có ở bệnh viện không?"
"Buổi trưa ngày hôm trước? Đương nhiên có."
Trình Hải Dương chưa từ bỏ ý định mà tiếp tục hỏi: "Bác sĩ chắc chắn chứ?"
Bác sĩ nghiêm túc gật đầu: "Tôi xác định. Ngày đó là tôi trực ban, buổi trưa tôi có đi qua kiểm tra, ông ấy khẳng định ở bệnh viện."
"Được, cảm ơn bác sĩ."
Bác sĩ rời đi, mấy người đều tiến đến bên người Thẩm Nghiêm, Trình Hải Dương hỏi: "Đội trưởng, lẽ nào Quách Chí Thành này không phải hung thủ giết người?"
Thẩm Nghiêm lắc đầu một cái.
Trình Hải Dương có chút buồn chán mà nói: "Thật đúng là, thiệt thòi tôi còn tưởng rằng lần này có thể phá được án..."
"Suy nghĩ này của chúng ta không sai, chỉ là khả năng chúng ta chưa tìm được manh mối liên quan đến cả ba người bọn họ" Thẩm Nghiêm nhìn biểu tình có chút mất mát của mọi người, an ủi mà vỗ vai: "Không sao, chúng ta tiếp tục điều tra tình huống của hai người chết một chút, nhất định sẽ có phát hiện."
Mấy người ra bệnh viện lên xe, Phương Lễ Nguyên mới vừa khởi động xe, điện thoại Thẩm Nghiêm lại vang lên, là điện thoại cục cảnh sát.
"Alo?"
"Alo, đội trưởng bên các anh thế nào?" Đầu bên kia điện thoại là âm thanh Tần Khải, ngày hôm nay hắn phụ trách trực ban.
"Tìm được người, thế nhưng ông ta có chứng cứ chứng minh không có mặt ở hiện trường, cho nên ông ta không phải người chúng ta muốn tìm."
"Hả?" Nghe đến Thẩm Nghiêm nói như vậy, chẳng biết vì sao Tần Khải không có buồn nản, âm thanh trái lại có chút kích động, hắn lớn tiếng mà nói: "Vậy các anh mau trở lại, mới vừa nãy đội trưởng Hàn đội giao thông thành Đông cung cấp cho chúng ta một manh mối, tôi cảm thấy lần này chúng ta có thể tìm được hung thủ rồi!!"
Mấy người một đường bay nhanh chạy gấp rút về cục cảnh sát. Thời điểm vừa về đến phòng làm việc, liền thấy Tần Khải, Trình Tấn Tùng cùng Thẩm Hạo đều ở đây. Tần Khải nhìn thấy Thẩm Nghiêm tiến vào, lập tức bước nhanh đi tới: "Vừa nãy đội trưởng Hàn đội giao thông thành Đông gọi điện thoại cho chúng ta, nói ngày hôm qua anh hỏi anh ấy chiếc xe gây chuyện có phải xe công chở hàng không, hôm nay anh ấy đột nhiên nhớ tới, ba năm trước trước cửa đại học kiến trúc cũng từng xảy ra một vụ tai nạn giao thông bất ngờ, lúc đó xe gây chuyện chính là một chiếc xe công lớn."
"Cái gì?!"
"Không sai." Tần Khải xác định mà gật gật đầu: "Tôi vừa nghe cũng sợ hết hồn, vì vậy lập tức bảo bọn họ gửi hồ sơ tới, đội trưởng, anh xem một chút đi."
Tần Khải nói xong lại đem một phần văn kiện đưa vào trong tay Thẩm Nghiêm.
Thẩm Nghiêm cấp tốc mở hồ sơ ra. Quả nhiên, thời gian vụ tai nạn xe cộ này xảy ra vào ngày 11 tháng 12 ba năm trước, mà địa điểm chính là trên đường cái trước cửa đại học kiến trúc, người bị hại tên Lan họ Đổng, nữ 20 tuổi, là sinh viên năm hai đại học kiến trúc.
"Tài xế gây chuyện tìm được không?"
"Không! Đội trưởn Hàn nhớ lại, lúc đó cửa đại học kiến trúc không có đèn đường, tình huống của cô bé này cũng giống với Quách Húc, cũng là tài xế bỏ trốn, không tìm được người làm chứng mục kích, chỉ có thể từ hiện trường phán đoán là do xe công gây ra. Bởi vì đại học kiến trúc gần với công ty vật liệu xây dựng...thường thường có xe tải lớn tới tới đi đi, cho nên người nhà cô gái hoài nghi là do công ty vật liệu xây dựng làm, nhưng đội giao thông đi điều tra lại không tìm được xe có vết tích gây chuyện. Vụ án này đến bây giờ cũng chưa được phá."
"Công ty vật liệu xây dựng?" Thẩm Nghiêm truy hỏi: "Là công ty của Triệu Nghiễm Kiến."
Tần Khải xác định mà gật gật đầu, hắn lại mở miệng: "Đội trưởng, anh biết không, sau khi chuyện này xảy ra, bọn họ mới cho lắp đèn đường bên ngoài đại học kiến trúc. Mới vừa rồi tôi cùng Thẩm Hạo đồng thời điều tra tin tức lúc đó, anh đoán xem chúng tôi tra được cái gì?"
Thẩm Nghiêm nhìn thấy mọi người cùng nhau nhấc mắt nhìn về phía anh, Tần Khải lại nhìn Thẩm Hạo chớp mắt một cái, Thẩm Hạo đưa tới một tờ báo cũ. Thẩm Nghiêm nhìn thấy người trong bức ảnh không khỏi cả kinh: "Đây là Phùng Kiến Dân?!"
"Không sai. Thời điểm đại học kiến trúc lắp đặt đèn đường xong trên báo chí có đưa tin. Lúc đó Phùng Kiến Dân vẫn là quận phó khu thành đông, ông ta phụ trách kiến thiết khu này, anh nhìn xuống phía dưới một chút đi, " Tần Khải chỉ vào một chỗ trong tờ báo, thì thầm "Dương phó phòng cục quản lý đèn đường bộ xây dựng cũng nói, sau này nơi này đèn đường nhất định bảo đảm sáng ngời, sẽ không bao giờ để cho thảm kịch xảy ra."
"Kết quả, hiện tại lại xảy ra một vụ tai nạn giao thông." Thẩm Nghiêm thả xuống tờ báo, hỏi Tần Khải: "Cha mẹ người bị hại ở đâu?"
"Cha của Đổng Lan tên là Đổng Văn Huân, mẹ tên là Nhạc Linh. Đây là địa chỉ đăng kí lúc đó." Tần Khải nói, đem địa chỉ đưa cho Thẩm Nghiêm.
Thẩm Nghiêm tiếp nhận tờ khai, vẫy tay với tất cả mọi người: "Đi, xuất phát!"
Mấy người dựa theo địa chỉ tìm tới, lại bất ngờ biết được tin tức Nhạc Linh hai tháng trước đã nhảy lầu tự sát. Theo hàng xóm bên cạnh kể lại, từ sau khi con gái qua đời Nhạc Linh liền mắc phải bệnh trầm cảm, trước đây đã từng tự sát mấy lần, thế nhưng đều bị chồng bà ấy Đổng Văn Huân phát hiện ngăn cản. Mà hai tháng trước, Nhạc Linh vẫn thừa dịp Đổng Văn Huân không chú ý nhảy lầu tự sát. Sau khi Nhạc Linh tự sát, Đổng Văn Huân cũng rất ít về nơi này cư trú, hàng xóm nói đã có rất nhiều ngày chưa từng nhìn thấy ông ta xuất hiện. Hơn nữa, người của tổ trọng án cũng từ hàng xóm tìm được tin tức quan trọng chính là bản thân Đổng Văn Huân thuận tay trái.
"Xin hỏi, cô có biết Đổng Văn Huân công tác ở đâu không?
"À, Đổng Văn Huân là thầy giáo đại học công nghệ, hình như là dạy hóa học." Hàng xóm trả lời như thế.
"Được. Cảm ơn." Thẩm Nghiêm xoay đầu lại, phân phối công tác cho mọi người: "Giang Lệ, anh ở lại chỗ này chờ Đổng Văn Huân; Tần Khải, Hải Dương, hai người các cậu đi đại học công nghệ tìm xem, Lễ Nguyên, anh lấy ảnh của Đổng Văn Huân đi trung tâm tắm rửa, hỏi hỏi nhân viên ở đó, có thấy qua người này hay không. Tôi về cục cảnh sát chờ tin tức của mọi người, một khi xác định là ông ta, tôi lập tức đi xin lệnh truy nã."
"Rõ." Tất cả mọi người lập tức phân công nhau triển khai.
Rất nhanh, bên trung tâm phòng tắm rửa có tin tức, nhân viên công tác chứng thực, cùng ngày xảy ra án mạng bọn họ xác thực gặp được Đổng Văn Huân. Mà bên trường học công nghệ cũng có tin tức, sau khi vợ của Đổng Văn Huân qua đời, ông ta đã xin nghỉ dạy những tiết chính, bởi vậy thời gian của ông ta tương đối tự do, có đầy đủ thời gian gây án. Từ hôm qua sau khi Dương Chí Bằng chết, Đổng Văn Huân cũng không xuất hiện ở trường học. Tổng hợp thông tin mỗi phương diện, tổ trọng án đã có thể cơ bản xác định, Đổng Văn Huân chính là hung thủ sát hại Triệu Nghiễm Kiến, Phùng Kiến Dân cùng Dương Chí Bằng.
Xét thấy tình huống như thế, Thẩm Nghiêm lập tức xin toà án lệnh khám xét sáng ngày thứ hai toà án liền phê chuẩn, vì vậy tổ trọng án thêm vào tổ pháp chứng mấy người chia binh hai đường, đi đến nhà Đổng Văn Huân và trường học tiến hành lấy bằng chứng điều tra. Mọi người từ trong nhà Đổng Văn Huân tìm được một cây búa, sau khi được tổ pháp chứng thí nghiệm, đây chính là hung khí sát hại Triệu Nghiễm Kiến. Mà ở bên trong máy tính ở trường học ông ta, cũng tìm được thông tin tìm kiếm về Phùng Kiến Dân và Dương Chí Bằng. Đến đây, chứng cứ xác thực. Sau khi được Vương trưởng phê chuẩn, công an thành phố S lập tức ở phát lệnh truy nã Đổng Văn Huân toàn thành phố.
"Anh nói xem, người một nhà ba người đang an ổn như vậy, thế nhưng lại nhà tan kẻ nát." Thẩm Nghiêm cầm điện thoại cảm khái.
"Đổng Văn Huân quả thật là người đáng thương, " Trình Tấn Tùng ở đầu dây bên kia nói: "Hi vọng tòa án có thể xử nhẹ chút."
Cảm giác đề tài quá nặng nề, vì vậy Thẩm Nghiêm thay đổi đề tài: "Được, không nói những thứ này. Anh chuẩn bị báo cáo ngày mai thế nào rồi?"
"Không còn nhiều lắm, cũng gần hoàn thành rồi. Đúng rồi, ngày mai em có phải đi không?"
"Xem tình huống đi, nếu như ngày mai có tin tức Đổng Văn Huân, em phải tham gia bắt giữ, cho nên không thể tới."
"Được, mấy kỹ thuật đó em có tham gia hay không cũng không quan trọng, dù sao có anh ở đây, nếu như không hiểu vấn đề gì, em trực tiếp gọi cho anh là được."
"Ha ha, vậy nếu như em cần thỉnh giáo có cần học phí không?"
"Cần, riêng với em học phí khá cao đấy!" Trình Tấn Tùng cười phản bác, sau đó liền nghe đến đầu kia truyền đến âm thanh Thẩm Nghiêm cười khẽ.
"Thẩm Nghiêm, " Trình Tấn Tùng cảm khái nói: "Anh rất hối hận không ở cạnh em sớm hơn một chút."
"Hiện tại cũng không tính là muộn." Thẩm Nghiêm mỉm cười trả lời, một lát sau, lại nói một câu: "Kỳ thực, em sợ có ngày anh sẽ hối hận..."
"Không đâu, Trình Tấn Tùng anh đỉnh thiên lập địa đường đường là nam tử hán, sẽ không bao giờ hối hận!"
Cũng không biết có phải hưng phấn hay không, Trình Tấn Tùng nói câu này không khống chế âm lượng, trực tiếp hô lên. Còn không đợi Thẩm Nghiêm đáp lời, Trình đại tổ trưởng lại nghe thấy âm thanh của cha mình:"Hối hận? Con làm chuyện gì sai lầm hay sao mà phải hối hận?"
"A?!" Trình Tấn Tùng sợ đến mức suýt chút nữa từ trên ghế ngã xuống. Hắn quay đầu lại, nhìn cha Trình mới vừa vào cửa oán giận: "Cha, sao cha vào phòng lại không gõ cửa vậy?!"
"Ha, thằng nhóc này, từ lúc nào cha vào phòng con thì phải gõ cửa vậy hả?" Cha Trình bưng một đĩa hoa quả đi vào.
"A không." Trình Tấn Tùng hạ thấp giọng nói với Thẩm Nghiêm "Anh cúp trước nhé.", sau đó liền tắt điện thoại.
"Làm sao, nói chuyện với ai thế, còn không cho cha nghe. Bạn gái à?" Cha Trình cười hỏi.
"Không, làm gì có, đồng nghiệp của con thôi." Trình Tấn Tùng vội vã giả bộ ngớ ngẩn: "A cam, quá tốt rồi, đúng lúc con đang khát."
Nhìn hành động Trình Tấn Tùng rõ ràng có ý tứ che giấu, cha Trình hơi cau lại lông mày. Nhưng ông không nói thêm gì nữa, mà là nhìn về phía máy tính của Trình Tấn Tùng: "Đây chính là báo cáo ngày mai con phải trình bày à?"
"Dạ, thời điểm đi Australia tham gia hội nghị nghe được một vài thứ." Trình Tấn Tùng một bên ăn hoa quả một bên trả lời: "Ôi chao đúng rồi cha, nói mới nhớ lần này con đi Australia, có gặp được học sinh của cha, anh ấy gọi là Trần Đông, cha có ấn tượng không?"
Thời điểm nghe đến cái tên Trần Đông này, biểu cảm trên mặt cha Trình rõ ràng hơi ngạc nhiên. Ông ngẩn người, mới nói: "Trần Đông à... Cậu ấy hiện tại thế nào?"
"Hả? Rất tốt, hiện tại anh ấy là trưởng phòng kỹ thuật viện kiểm sát H thị, tuổi trẻ tài cao."
"Vậy à, năm đó cậu ấy cũng rất tốt..." Chẳng biết vì sao, Trình Tấn Tùng cảm thấy được bên trong giọng điệu của cha mang theo mùi vị cảm khái, hắn kỳ quái ngẩng đầu, nhưng cha Trình lại không hề có ý tứ trả lời, chỉ là nói với hắn một câu "Đừng ngủ quá trễ", sau đó liền rời khỏi phòng...
Lệnh truy nã của Đổng Văn Huân được phát ra, ngày thứ hai cục cảnh sát nhận được mấy cú điện thoại, đều là cung cấp tin tức liên quan tới Đổng Văn Huân. Tổ trọng án tiến hành phân tích điều tra tin tức tình báo, cuối cùng lấy được một ít tin tức quan trọng liên quan tới Đổng Văn Huân, trong đó có người còn cung cấp nơi ở hiện tại của Đổng Văn Huân. Theo như hắn nói, vào tháng trước Đổng Văn Huân có thuê lại căn phòng nhỏ của hắn, thế nhưng hai ngày gần đây ông ta vẫn chưa trở lại. Xác nhận mục tiêu đối phương miêu tả đúng là Đổng Văn Huân, Thẩm Nghiêm lập tức để Trình Hải Dương mang theo mấy người của tổ pháp chứng đi hiện trường kiểm tra. Nhưng mà làm cho tất cả mọi người đều không nghĩ tới chính là, hai người kia mới vừa đi không lâu, cục cảnh sát bên này lại có một người đến —— Đổng Văn Huân tự mình đến cục cảnh sát tự thú.
Đổng Văn Huân ngồi ở bên trong phòng thẩm vấn, ông ta là một người đàn ông gầy giống như một bộ xương di động. Hai má ông ta lõm xuống, mang trên mặt bệnh trạng tái nhợt. Ông ta lấy kính mắt xuống, dùng một loại âm thanh bình tĩnh không lay động tự thuật nói: "Ba người kia đều là tôi giết —— Triệu Nghiễm Kiến, Phùng Kiến Dân, Dương Chí Bằng. Chính là bọn họ, làm hại tôi tan cửa nát nhà."
"Ông giết bọn họ thế nào" Thẩm Nghiêm hỏi.
"Triệu Nghiễm Kiến là tôi dùng búa đập chết. Khi đó vừa vặn có vụ án giết người bằng búa, tôi liền mua cây búa, sau đó thừa dịp lúc ông ta uống rượu xong đi về nhà, tôi liền từ phía sau đập chết ông ta. Phùng Kiến Dân tôi theo dõi ông ta đã lâu, bên cạnh ông ta luôn có người đi cùng, không tiện hạ thủ. Sau đó bị tôi phát hiện cách mấy ngày ông ta sẽ một mình đi ra ngoài gặp tình nhân, tôi liền thừa dịp vào lúc này giết chết ông ta. Dương Chí Bằng là tôi dùng dao giết chết ông ta ở trung tâm tắm rửa. Các người không cần hỏi, chính là tôi làm."
"Tại sao ông lại tới tự thú?"
Nghe đến vấn đề này, trên mặt bình tĩnh của Đổng Văn Huân đột nhiên có chút thay đổi, ông ta nhìn Thẩm Nghiêm nói: "Người tôi giết đều là kẻ đáng chết, tôi muốn báo thù cho nên xưa nay tôi không có suy nghĩ chạy trốn," Nói tới chỗ này, Đổng Văn Huân đột nhiên lộ ra một nụ cười có chút vặn vẹo, ông ta dùng một loại âm thanh có chút âm lãnh chậm rãi nói: "Tôi chỉ là muốn xác định, bọn họ dù muốn chạy cũng không chạy được..."
Đổng Văn Huân bị người mang đi trên mặt ông ta vẫn mang theo vẻ bình tĩnh đến đáng sợ, mà ở ngoài phòng thẩm vấn, Thẩm Nghiêm lại nhìn bóng lưng Đổng Văn Huân hơi nhíu mày.
"Đội trưởng, làm sao vậy?" Phương Lễ Nguyên hỏi.
"Tôi luôn cảm thấy, biểu hiện Đổng Văn Huân có chút kỳ quái." Thẩm Nghiêm nói.
"Có lẽ ông ta đại khái cảm thấy sống không bằng chết?" Phương Lễ Nguyên nói
Thẩm Nghiêm cau mày, cũng không nói tiếp.
"Hiện tại ông ta đã bị chúng ta bắt được, nếu như ông ta muốn làm chuyện gì, cũng không làm được." Phương Lễ Nguyên an ủi: "Đúng rồi, không phải anh nói xế chiều hôm nay anh phải tham gia hội nghị sao, anh có đi không?"
Thẩm Nghiêm lúc này mới đột nhiên nhớ tới, anh lập tức giơ tay nhìn đồng hồ: 13 giờ 5 phút, còn có 25 phút. Thời gian vẫn tới kịp.
Nhìn thấy biểu tình Thẩm Nghiêm, Phương Lễ Nguyên liền biết Thẩm Nghiêm muốn đi. Vì vậy hắn mỉm cười gật gật đầu: "Được anh đi đi, người đã bắt được, chuyện còn lại chúng tôi có thể giải quyết. Anh mau đi đi."
Thẩm Nghiêm do dự một chút, nhưng cuối cùng, ý nghĩ muốn gặp Trình Tấn Tùng vẫn chiến thắng cái khác. Vì vậy anh vỗ vai Phương Lễ Nguyên một cái: "Vậy được, bên này nhờ anh."
Phương Lễ Nguyên cười cười: "Được, đi nhanh đi."
Hội nghị giao lưu kỹ thuật lần này, chủ yếu là giao lưu kỹ thuật về hệ thống an ninh công cộng, mục đích của nó là để giới thiệu kinh nghiệm giám sát và công nghệ tiên tiến của nước ngoài. Lần hội nghị này là do bộ giao thông S thị làm chủ, mấy ban ngành khác chỉ là theo tính chất tượng trưng phái lãnh đạo bộ ngành đến tìm hiểu một chút kinh nghiệm tiên tiến của nước ngoài. Bởi vậy, nơi tổ chức hội nghị cũng là cục công an giao thông thành Đông.
Thời điểm Thẩm Nghiêm đến dưới toà nhà, cúi đầu vừa nhìn đồng hồ ——13 giờ 38 phút, hội nghị mới vừa bắt đầu.
Thẩm Nghiêm dừng xe xong, vừa mới chuẩn bị vào cửa, liền nghe thấy điện thoại di động vang lên. Vừa nhìn, là dãy số tổ trọng án.
"Alo."
"Đội trưởng!" Đầu bên kia điện thoại truyền đến chính là âm thanh Lý Gia Vũ lo lắng: "Tôi cùng Tiểu Hải hiện đang ở trong căn phòng Đổng Văn Huân thuê ở tạm, ở đây chúng tôi phát hiện vật liệu chế tạo thuốc nổ cùng chút ít tàn dư thuốc nổ! Tôi hoài nghi, Đổng Văn Huân rất có thể đã chế tạo thuốc nổ!!"
"Tôi xác định! Tiểu Hải đang điều tra máy vi tính của Đổng Văn Huân, xem có thể tìm được chỗ ông ta đặt thuốc nổ không, anh khẩn trương tìm người đi hỏi Đổng Văn Huân một chút, xem ông ta đến tột cùng đã giấu thuốc nổ ở đâu, mục tiêu là ai?"
Trong lúc này, đầu bên kia điện thoại truyền đến âm thanh lo lắng Trình Hải Dương: "Đổng Văn Huân gần đây xem đều là website cục cảnh sát! Tổng cục, mỗi phân cục đều có! Mẹ nó không phải là ông ta sẽ ra tay với cục cảnh sát chứ?!
Ngay lúc này, trên tầng mơ hồ truyền đến một trận tiếng vỗ tay, Thẩm Nghiêm đột nhiên tỉnh ngộ —— đại hội!
"Tôi biết rồi, mục tiêu của Đổng Văn Huân chính là hội nghị giao lưu kỹ thuật thành Đông! Ông ta sở dĩ đi tự thú, là muốn cho chúng ta thả lỏng cảnh giác! Tôi bây giờ đang ở bên ngoài hội trường, tôi sẽ đi vào thông báo bọn họ! Gia Vũ! Cậu lập tức gọi điện thoại về cục cảnh sát, thông báo bọn họ khẩn trương phái chuyên gia gỡ bom tới đâu ngay!" Thẩm Nghiêm nói xong, cũng không đợi đối phương trả lời, cúp điện thoại liền chạy vào bên trong toà nhà.
Hết chương 70.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT