Hôm nay là ngày phỏng vấn vòng hai của kỳ thi nghiên cứu sinh tại chức. Sáng sớm Thẩm Hạo đã dạy từ rất sớm, định ôn tập lại tài liệu một lần. Nhưng cậu mới vừa từ trong phòng đi ra, liền ngửi thấy mùi đồ ăn. Thẩm Hạo men theo mùi vị đi vào nhà bếp, ngoài ý muốn lại nhìn thấy Thẩm Nghiêm.
"Ơ anh về rồi à?" Thẩm Hạo có chút ngoài ý muốn hỏi: "Không phải anh nói tối hôm qua không về sao?"
"À, vốn là không dự định trở về, thế nhưng lại nhớ tới hôm nay em phải tham gia thi vòng hai, cho nên vẫn về xem em thế nào." Thẩm Nghiêm nói, xoay đầu lại: "Rửa mặt đi, anh sắp làm xong bữa sáng rồi."
"Dạ được."
Thời điểm Thẩm Hạo rửa mặt xong xuôi lần thứ hai trở lại phòng ăn, Thẩm Nghiêm cũng vừa hết bận. Thẩm Hạo ngồi xuống ghế, nhìn Thẩm Nghiêm dùng hai tay mang một cái bát lớn đi tới. Thẩm Hạo cúi đầu vừa nhìn, là một bát mì cà chua, phía trên còn có hai miếng trứng chần vàng óng. Nhìn bát mì trứng gà này, Thẩm Hạo nhất thời có một chút run rẩy.
Bên kia, Thẩm Nghiêm lại cầm tới hai cái đĩa nhỏ đựng bánh quẩy và bánh bao chiên, anh đem tất cả đồ ăn đặt lên trên bàn, có chút lúng túng nói: "Anh nhớ trước đây lúc em chuẩn bị thi cử, mẹ sẽ làm món này cho em ăn, hôm nay anh cũng thử làm xem thế nào, tuy không bằng mẹ, thế nhưng mùi vị chắc là tạm được. À mấy món khác anh mua ở dưới lầu, đều là mấy món em thích ăn." Thẩm Nghiêm nói xong, sốt sắng mà nói: "Em ăn thử đi."
Thẩm Hạo ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Nghiêm, Thẩm Nghiêm vẫn mặc trên người bộ quần áo đi làm ngày hôm qua, về đến nhà rồi cũng không kịp thay quần áo. Tinh thần anh nhìn có vẻ bình thường nhưng phía dưới mắt lại nổi quầng thâm rõ rệt, không cần phân tích phức tạp cũng có thể biết được, hẳn là sáng sớm hôm nay anh cố ý chạy về, làm cho cậu món ăn cậu thích nhất.
Người anh trai này thật là...
Không quen nói câu cảm ơn, vì vậy Thẩm Hạo chỉ nói: "Vậy em không khách khí", sau đó bắt đầu cầm đũa lên ăn.
Cũng vì Thẩm Nghiêm không phải người hay vào bếp, cà chua cắt miếng hơi lớn, mì trần vẫn chưa chín kĩ, nhưng bát mì này lại kèm theo một hương vị tình thân bù đắp hết tất cả khuyết điểm. Thẩm Hạo ăn đến sảng khoái, lúc ăn còn tranh thủ ngẩng đầu, nhìn Thẩm Nghiêm giơ lên ngón tay cái: "Không sai! Anh, anh thật sự có thiên phú nấu ăn!"
Nhìn bộ dạng Thẩm Hạo ăn đến vui vẻ, Thẩm Nghiêm cũng lộ ra nụ cười yên tâm.
Thẩm Nghiêm đưa Thẩm Hạo tới nơi tổ chức cuộc thi, sau đó mới quay người trở lại cục cảnh sát. Vừa đi vào văn phòng tổ trọng án, liền thấy Lý Gia Vũ và Tưởng Duệ Hằng đều chờ ở bên trong, mấy người tổ trọng án đứng ở một bên, tựa hồ đang xem hồ sơ gì đó.
"Thế nào? Có kết luận rồi?" Thẩm Nghiêm hỏi.
"Tôi đã đo lường kích thước to nhỏ bàn tay của mấy người kia sau đó đem so sánh với kích thước bàn tay của hung thủ, chỉ có Lý Hưng Quốc và một tên vệ sĩ khác có bàn tay gần giống với hung thủ, những người khác đều lớn hơn." Tưởng Duệ Hằng vừa nói, một bên đem dữ liệu so sánh đưa cho Thẩm Nghiêm.
"Chúng tôi cũng làm xong thí nghiệm rồi. " Lý Gia Vũ cũng đem một tệp hồ sơ đưa cho Thẩm Nghiêm: "Lực tay của tất cả mọi người đều lớn hơn nhiều so với hung thủ, bao gồm cả Lý Hưng Quốc. Chắc các anh cũng không nghĩ đến, ông lão Lý Hưng Quốc kia nhìn số tuổi không nhỏ, thế nhưng lực tay của ông ta quả thật không hề yếu, tôi nhìn qua nhất định lão già đó đã từng rèn luyện."
Thẩm Nghiêm nhìn dữ liệu nói: "Cho nên, kết luận là bọn họ đều không phải hung thủ."
Lý Gia Vũ gật đầu: "Người bình thường trong lúc giết người đều sẽ theo bản năng sử dụng toàn bộ sức mạnh của lòng bàn tay, lực tay khả năng so với lúc thường lớn hơn rất nhiều, cho nên những người này không phải hung thủ."
Phương Lễ Nguyên đứng bên cạnh nói với Thẩm Nghiêm: "Chuyện này cũng trùng khớp với lời khai của bảo vệ khu chung cư Lý gia." Ngày hôm qua bọn họ đi đến tiểu khu của Lý gia tiến hành điều tra, bảo vệ ở đó có cho bọn họ xem video, vào đêm xảy ra án mạng không nhìn thấy xe của Lý Hưng Quốc rời khỏi tiểu khu."
Thẩm Nghiêm gật đầu, kết quả này cũng không nằm ngoài dự liệu của anh. Vì vậy anh ngẩng đầu nói với Tần Khải: "Tần Khải, đi làm thủ tục cho Lý Hưng Quốc và vệ sĩ của ông ta đi, nói cho bọn họ biết có thể rời đi rồi."
Tần Khải gật đầu, quay người đi ra ngoài.
Thẩm Nghiêm nhìn Lý Gia Vũ cùng Tưởng Duệ Hằng nói: "Vất vả cho các anh rồi, bận bịu cả một buổi tối."
Tưởng Duệ Hằng cùng Lý Gia Vũ nhìn nhau một cái, sau đó hai người đồng thời lộ ra nụ cười. Tưởng Duệ Hằng quay đầu nhìn về phía Thẩm Nghiêm: "Cậu không cần khách khí với chúng tôi, đây không phải là chuyện lớn gì cả. Nhưng bây giờ hiện tại kẻ tình nghi đều bị loại bỏ, tiếp theo cậu định làm gì bây giờ?"
"Lý Quang Mân cùng Phùng Kiến Dân tình cảm rất tốt, hơn nữa cũng có nhân chứng chứng minh đêm đó bà ta không hề rời khỏi nhà; hiện tại cũng có thể loại bỏ hiềm nghi của Bạch Tĩnh và Lý Hưng Quốc, như vậy phương diện giết người vì tình có thể triệt để loại bỏ. Công tác tiếp theo chúng tôi sẽ điều tra tiếp..."
Đang nói, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, Thẩm Nghiêm ngẩng đầu, phát hiện là lính gác cổng đi vào.
"Đội trưởng Thẩm, mới vừa bên ngoài có người đưa cái này cho cậu, nói là giấy tờ khẩn cấp, bảo cậu xem ngay."
"Giấy tờ khẩn cấp?" Thẩm Nghiêm hơi cảm giác ngoài ý muốn nhận lấy —— hình như anh không nghe nói sẽ có thông báo giấy tờ khẩn cấp nào cần nhận.
Đây là một phong thư chuyển phát nhanh, phía trên phong thư chỗ địa chỉ người nhận chỉ viết qua loa tên Thẩm Nghiêm, mà bên chỗ người gửi lại hoàn toàn trống không. Thẩm Nghiêm vừa nhìn, theo bản năng mà nhíu mày.
Nhìn thấy sắc mặt không tốt của Thẩm Nghiêm, mấy người khác đều tiến tới. Tưởng Duệ Hằng hỏi: "Làm sao vậy, là ai gửi tới?"
Thẩm Nghiêm lắc đầu một cái, xé ra phong thư, vật bên trong lập tức rơi ra ngoài, mọi người vừa thấy, đồng thời kinh ngạc ——
Bên trong là bốn, năm bức ảnh, nhân vật trong ảnh đều là cùng một người —— Thẩm Hạo!!
Mọi người đồng thời nhìn về phía Thẩm Nghiêm.
Trong giây lát nhìn thấy bức ảnh, biểu tình Thẩm Nghiêm trong nháy mắt cứng ngắc giống như hoá đá. Anh nhìn chằm chằm những bức hình kia ba giây đồng hồ, sau đó đột nhiên quay người muốn xông ra ngoài!
"Lý Quang Bắc!" Thẩm Nghiêm giận không nhịn nổi mà rống to: "Ông ta dám động vào Tiểu Hạo, tôi sẽ không tha cho ông ta!!"
"Đội trưởng anh bình tĩnh một chút!!" Mọi người lôi kéo Thẩm Nghiêm, hét lớn.
"Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì à?" Ngoài cửa
đột nhiên xuất hiện âm thanh quen thuộc, phá vỡ khung cảnh rối loạn trong phòng. Mọi người quay đầu lại, kinh ngạc phát hiện người đứng ở cửa không ai khác chính là Trình Tấn Tùng.
"Tấn ca?" Lý Gia Vũ đi tới: "Không phải tuần sau anh mới về nước sao? Tại sao lại trở về sớm như vậy?"
"Nghe nói bên này các cậu có việc, cho nên chạy về sớm một chút." Trình Tấn Tùng tiện tay đem vali hành lý của mình để ở một bên, hắn nhìn vẻ mặt lo lắng của Thẩm Nghiêm, ân cần hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Thẩm Nghiêm dưới sự phẫn nộ không biết làm sao mở miệng, vẫn là Tưởng Duệ Hằng lên tiếng tóm tắt lại việc đã xảy ra.
Trình Tấn Tùng một bên nghe một bên xem bức ảnh, sau đó hắn ngẩng đầu, giơ bức ảnh hỏi Thẩm Nghiêm: "Cậu có biết đây là quần áo Thẩm Hạo mặc ngày hôm qua, hay là ngày hôm nay không?"
"Ngày hôm nay, hôm nay nó tham gia thi vòng hai, sáng sớm tôi đưa nó ra cửa, khăn quàng này là tôi bắt nó đeo." Thẩm Nghiêm nói xong, lập tức phản ứng lại, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Thẩm Hạo.
"Không được, Tiểu Hạo tắt điện thoại rồi." Thẩm Nghiêm lo lắng nói.
"Trước tiên đừng hoảng hốt, nếu như tham gia phỏng vấn, nhất định sẽ yêu cầu tắt điện thoại di động." Trình Tấn Tùng tỉnh táo phân tích: "Người này chỉ chụp trộm bức ảnh Thẩm Hạo, tôi nghĩ bọn họ sẽ không làm ra hành động đặc biệt gì với Thẩm Hạo đâu. Việc quan trọng bây giờ trước tiên thông báo với Thẩm Hạo một tiếng, bảo đảm sự an toàn của cậu ấy."
"Tôi đi." Thẩm Nghiêm nói xong liền muốn đi ra ngoài.
"Không, cậu đừng đi." Trình Tấn Tùng kéo Thẩm Nghiêm. Nhìn Thẩm Nghiêm sốt sắng như vậy, Trình Tấn Tùng mở miệng giải thích: "Bây giờ cậu gấp gáp như vậy, tôi sợ cậu lái xe sẽ xảy ra nguy hiểm, lại nói, cậu lại không quen thuộc đường đi của học viện cảnh sát hình sự, đi vào cũng chưa chắc tìm được cậu ấy." Trình Tấn Tùng nói nhìn về phía Phương Lễ Nguyên:
"Lễ Nguyên, cậu đi một chuyến đi. Trước khi đi cậu hãy gọi điện thoại cho giáo viên trong trường, nói cho bọn họ một câu nhờ bọn họ để ý đến Thẩm Hạo, sau đó cậu hãy xuất phát đến trường thi chờ cậu ấy thi xong thì đưa cậu ấy về."
"Không thành vấn đề." Phương Lễ Nguyên sảng khoái đáp ứng, sau đó hắn vỗ vai Thẩm Nghiêm, nghiêm túc nói: "Đội trưởng, yên tâm. Tôi nhất định đưa được Tiểu Hạo về.
Thẩm Nghiêm gật đầu, Phương Lễ Nguyên vừa gọi điện thoại vừa đi ra văn phòng. Thẩm Nghiêm nhìn Phương Lễ Nguyên rời đi, thân thể vẫn luôn căng thẳng rốt cục cũng thả lỏng ra.
Trình Tấn Tùng nhìn Thẩm Nghiêm khôi phục yên tĩnh, đi tới nhẹ giọng nói: "Đội trưởng Thẩm, vào phòng đi, tôi muốn nói chuyện với cậu một chút."
Thẩm Nghiêm nhìn hắn, gật đầu.
Hai người đi vào bên trong phòng làm việc của Thẩm Nghiêm. Trình Tấn Tùng mới vừa đóng cửa phòng, Thẩm Nghiêm liền nói câu: "Xin lỗi."
"Hả?" Trình Tấn Tùng xoay đầu lại.
"Vừa nãy là tôi quá nôn nóng." Thẩm Nghiêm thừa nhận sai lầm.
Trình Tấn Tùng cười, giơ tay giúp Thẩm Nghiêm chỉnh lại đầu tóc rối loạn, ôn hòa nói: "Là do cậu quan tâm quá nên mới lo lắng như vậy."
Trình Tấn Tùng đột nhiên làm ra cử chỉ thân mật khiến Thẩm Nghiêm hơi kinh ngạc, anh theo bản năng bước chân lùi về sau, có chút né tránh xen lẫn luống cuống. Trình Tấn Tùng thấy thế cũng không nói thêm cái gì, hắn hơi thu liễm nụ cười, nghiêm nghị mở miệng: "Thẩm Nghiêm, cậu và Lý Quang Bắc trước đây đã xảy ra chuyện gì?"
Thẩm Nghiêm ngẩn người, do dự một chút, không có lập tức mở miệng. Trình Tấn Tùng thấy thế, tiếp tục nói: "Ngày hôm qua Duệ Hằng gọi điện thoại cho tôi, nói với tôi chuyện Lý Quang Bắc uy hiếp cậu. Vừa vặn tôi gặp được đồng nghiệp là người H thị, tôi liền hỏi anh ấy một chút..."
Nghe đến đó, thân thể Thẩm Nghiêm hơi run rẩy, anh ngẩng đầu lên, nhìn thẳng ánh mắt của Trình Tấn Tùng, rốt cục mở miệng: "Không sai, Lý Quang Bắc chính là kẻ tình nghi trong vụ án sát hại cảnh sát ở H thị. Chúng tôi vốn đã có đầy đủ bằng chứng buộc tội ông ta, thế nhưng sau đó tôi phát hiện trong đó có một phần chứng cứ có vấn đề, cho nên tôi đã tự mình rút phần chứng cứ đó về, sau đó... Lý Quang Bắc được phán án vô tội..." Thẩm Nghiêm dừng một chút, mới tiếp tục nói: "Ông ta vẫn cho rằng, lúc trước chúng tôi có ý định lập bẫy hại ông ta, lần này lại trùng hợp điều tra tới cha của ông ta, vì vậy ông ta mới uy hiếp tôi..."
Trình Tấn Tùng nhìn Thẩm Nghiêm, hơi nhíu mày không nói gì. Thẩm Nghiêm mới vừa giải thích, hắn nghe Trần Đông nói qua, trên cơ bản lời của hai người cũng không khác nhau cho lắm, nhưng Trình Tấn Tùng lại cảm giác, Thẩm Nghiêm nhất định còn che giấu chuyện gì đó. Trần Đông nói cho Trình Tấn Tùng, phần chứng cứ kia là do chính đội trưởng đội cảnh sát yêu cầu rút ra, như vậy nói cách khác, chính Thẩm Nghiêm đã tự mình lấy đi phần chứng cứ trọng yếu buộc tội Lý Quang Bắc. Nếu như đúng là như vậy, Lý Quang Bắc cần phải cảm ơn Thẩm Nghiêm mới đúng, tại sao ông ta vẫn có thái độ ghen ghét Thẩm Nghiêm như thế? Còn có, vậy phần chứng cứ có vấn đề kia là do ai phát hiện? Theo Trần Đông nói cảnh sát bên kia chỉ là yêu cầu rút vật chứng, từ đầu tới cuối không hề đưa ra nguyên nhân, như vậy, phần chứng cứ này đến cùng có bí mật gì? Cảnh sát điều tra được chứng cứ lúc trước là ai?...
Đại khái là trong lòng có nghi hoặc, Trình Tấn Tùng nhìn về phía Thẩm Nghiêm trong ánh mắt của cũng không tự chủ có ý nghi ngờ. Nhưng mà, Thẩm Nghiêm lại không mở miệng giải thích, còn hơi dời ánh mắt đi chỗ khác —— đây là động tác điển hình của Thẩm Nghiêm khi trốn tránh một cái gì đó.
Trình Tấn Tùng thở dài trong lòng, thôi, Thẩm Nghiêm nếu không muốn nói, hắn cũng không nên hỏi. Huống chi, nội tình trong này, chỉ sợ cũng không khó suy đoán. Việc quan trọng bây giờ, là giải quyết vấn đề trước mắt.
Vì vậy Trình Tấn Tùng chuyển sang đề tài khác: "Vậy bây giờ các cậu đã điều tra được gì rồi, Lý Hưng Quốc có phải hung thủ không?"
"Không phải." Thẩm Nghiêm lắc đầu nói: "Sáng nay Duệ Hằng cùng Gia Vũ mới vừa có kết luận. Mới vừa rồi tôi còn để Tần Khải đi làm thủ tục cho Lý Hưng Quốc, sau đó nhận được bức ảnh của Lý Quang Bắc gửi tới."
Trình Tấn Tùng gật đầu.
Trong lúc này, có người gõ cửa phòng, Trình Hải Dương đẩy cửa ló đầu vào, sắc mặt không quá tốt nói: "Đội trưởng, Lý Quang Bắc đến, ông ta nói muốn đến đón cha ông ta đi..."
Thẩm Nghiêm vừa nghe, trên mặt lập tức hiện lên tức giận, đứng dậy muốn đi ra ngoài. Trình Tấn Tùng vội đưa tay kéo Thẩm Nghiêm lại.
"Cậu đừng đi, " Trình Tấn Tùng nói: "Tôi sẽ đi gặp người này."
Thẩm Nghiêm sững sờ, vội vàng lắc đầu: "Đừng! Người này lòng dạ độc ác, tôi sợ ông ta sẽ..."
"Không có chuyện gì, ông ta lợi hại đến đâu cũng là ở H thị," Trình Tấn Tùng nhìn Thẩm Nghiêm an ủi cười nói, thời điểm giương mắt lên, ánh mắt trở nên tự tin mà bình tĩnh: "Thế nhưng thành phố này là địa bàn của tôi..."
***
"Mấy người có ý gì? Dựa vào cái gì bây giờ còn không cho tôi đón cha tôi đi?" Trong lúc nghe Trình Tấn Tùng nói Lý Hưng Quốc vẫn không thể đi, Lý Quang Bắc trong nháy mắt nghiêm mặt. Luật sư bên cạnh ông ta cũng mở miệng: "Các người không có quyền..."
"Cảnh sát chúng tôi có quyền lưu giữ kẻ tình nghi 24 tiếng đồng hồ." Trình Tấn Tùng cũng không thèm nhìn luật sư kia, trực tiếp mở miệng. Hắn nhìn Lý Quang Bắc nói: "Hiện tại chưa qua 24 tiếng đồng hồ còn có 4 giờ nữa."
Lý Quang Bắc lạnh lùng nhìn Trình Tấn Tùng: "Có phải đội trưởng Thẩm các người lại giở trò gì không?"
"Không, việc này không liên quan đến đội trưởng Thẩm, là tổ pháp chứng chúng tôi có thí nghiệm vẫn chưa làm xong." Trình Tấn Tùng dùng giọng điệu công thức hóa trả lời: "Nếu như mấy vị có việc, có thể chờ 4 tiếng sau trở lại rồi lại nói."
"Không cần!" Lý Quang Bắc mở miệng: "Tôi sẽ ở đây đợi các người làm thí nghiệm."
"Tốt lắm, mấy vị đến phòng tiếp khách ngồi chờ đi, chờ chúng tôi làm xong xét nghiệm, sẽ đến thông báo cho mấy người." Trình Tấn Tùng quay đầu lại nói chuyện với Trình Hải Dương: "Tiểu Hải, dẫn bọn họ đi phòng tiếp khách."
"Xin mời!" Trình Hải Dương cũng không thèm nhìn Lý Quang Bắc chỉ tuỳ ý đưa tay ra làm động tác xin mời. Còn Lý Quang Bắc cũng chẳng nói gì nữa chỉ mang mặt lạnh đi theo sau
Trình Hải Dương đưa người tới phòng khách, sau đó dùng giọng điệu không khách khí nói: "Được rồi, các ông ở nơi này chờ một lát đi, đợi tổ pháp chứng làm xong thí nghiệm tôi sẽ thông báo cho các ông." Nói xong, hắn thật giống như nhớ ra cái gì đó, bổ sung nói: "Ồ đúng rồi, không có chuyện gì đừng đi loạn, tầng này chuyên điều tra những vụ án quan trọng, giả sử các ông không cẩn thận nghe được cái gì không nên nghe, chúng tôi xuất phát từ việc bảo mật thông tin vẫn phải tiếp tục giữ các ông lại."
Nói xong, cũng không đợi Lý Quang Bắc bọn họ trả lời, Trình Hải Dương trực tiếp rời đi, đóng sầm cửa phòng.
"Lý tiên sinh, ngài không cần lo lắng, bọn họ..." Luật sư đi tới bên người Lý Quang Bắc, vừa muốn mở miệng, Lý Quang Bắc giơ tay: "Không cần làm gì cả, chờ đi."
Hai người thêm vào một tên vệ sĩ cứ như vậy ngồi đợi trong phòng tiếp khách. Bên trong phòng khách này ngoại trừ bàn ghế không còn vật gì khác, ngay cả tín hiệu wifi cũng không có, chuyện này chỉ làm khổ người luật sư kia, ngồi ở chỗ đó buồn bực ngán ngẩm, một lát lại cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, còn không dám biểu hiện ra sự mất kiên nhẫn. Thế nhưng bản thân Lý Quang Bắc lại rất có nhẫn nại, trên mặt không nhìn thấy một tia nôn nóng.
Thời gian cứ như vậy từng giây từng phút mà chậm rãi trôi qua. Sau hai tiếng rưỡi, cửa phòng tiếp khách đột nhiên mở ra, Trình Tấn Tùng đi vào: "Các ông có thể ra rồi."
"Pháp y Trình thí nghiệm xong rồi?" Lý Quang Bắc mang theo trào phúng hỏi.
"Đúng, Lý Hưng Quốc đã thoát khỏi hiềm nghi, ông ấy có thể rời đi rồi."
Nghe Trình Tấn Tùng nói như vậy, Lý Quang Bắc cười khinh bỉ, đứng lên đi ra khỏi phòng. Mà khi ông ta vừa mới bước ra cửa phòng tiếp khách, liền cảm giác hoa mắt, chỉ thấy một người chỉ tay sang đây, sau đó lại nghe người kia kêu lên: "Chính là ông ta! Chính là ông ta bảo tôi theo dõi cảnh sát Thẩm! Chính là ông ta!!"
Lý Quang Bắc ngẩng đầu lên, đột nhiên ngẩn ra —— đây chính là gã thám tử hắn thuê?!
Bên kia, thám tử tư còn đang chỉ vào mặt Lý Quang Bắc, nói với mấy người Trình Tấn Tùng: "Đồng chí cảnh sát, chính là ông ta! Tối hôm qua ông ta đến gặp tôi, bảo tôi theo dõi một người, chụp mấy tấm hình. Ông ta nói chỉ cần sáng sớm hôm nay trước 8 giờ tôi đem bức ảnh gửi cho đội trưởng Thẩm cục cảnh sát, ông ta sẽ cho tôi 3000 NDT! Tôi có thể bảo đảm tuyệt đối là ông ta!! Tôi còn có ghi âm!!"
Lời vừa nói ra, trong lòng Lý Quang Bắc rùng mình. Hắn chỉ là tùy tiện tìm một người hù dọa Thẩm Nghiêm một chút, lại hoàn toàn không nghĩ tới tên thám tử tư kia dĩ nhiên lại lén lút ghi âm cuộc nói chuyện của bọn họ, càng không có nghĩ tới lực lượng cảnh sát lại có thể bắt được người nhanh như vậy!! Nghĩ tới đây, hắn quay đầu nhìn về phía Trình Tấn Tùng —— mới vừa rồi người này bảo hắn chờ trong phòng tiếp khách, chính là muốn đi bắt người?!...
Mấy người tổ trọng án nhìn cảnh tượng trước mắt, đều có cảm giác xả được cơn giận. Từ hôm qua đến bây giờ mọi người đã chịu đựng người tên Lý Quang Bắc luôn tỏ ra hung hăng kiêu ngạo này đủ lắm rồi, hiện tại cũng là lúc nên tính sổ với ông ta. Vì vậy Trình Hải Dương trào phúng mà nói với luật sư của Lý Quang Bắc: "Luật sư này, ông nói với ông chủ của ông một tiếng hiện tại có người tố cáo ông ta đe doạ người khác, vậy chúng tôi sẽ phải giam giữ ông ta mấy ngày."
Người luật sư kia khiếp đảm mà trộm nhìn Lý Quang Bắc, không dám trả lời.
Lý Quang Bắc không để ý đến Trình Hải Dương trào phúng, hắn chỉ là nhìn Trình Tấn Tùng. Xem ra, lần này hắn coi thường đối thủ.
Nhưng mà, lúc này trên mặt Trình Tấn Tùng lại không có biểu tình đắc ý. Hắn đi tiến lên hai bước, nói với Lý Quang Bắc: "Lý tiên sinh, mời ông vào phòng một chút."
Lý Quang Bắc cùng Trình Tấn Tùng đi vào phòng tiếp khách, Trình Tấn Tùng đóng cửa phòng.
"Cảnh sát Trình, anh muốn nói cái gì?" Lý Quang Bắc hỏi.
"Chuyện ngày hôm nay chúng tôi sẽ không truy cứu nữa. Thế nhưng tôi muốn khuyên Lý tiên sinh một câu," Trình Tấn Tùng nhìn Lý Quang Bắc, nghiêm túc nói: "Sau này, đừng tìm Thẩm Nghiêm gây phiền phức."
Nghe thấy lời này, Lý Quang Bắc gạt khóe miệng, lộ ra nụ cười mỉa mai: "Cậu đây là đang cầu xin tôi à?"
"Tôi không phải cầu xin ông, mà là cho ông một lời khuyên." Trình Tấn Tùng nói: "Thẩm Nghiêm điều tra cha ông, hoàn toàn là bởi vì công việc, cảnh sát chúng tôi làm việc xưa nay đều coi trọng chứng cứ, Thẩm Nghiêm càng không phải người không phân công tư. Tôi biết Lý tiên sinh cùng Thẩm Nghiêm có chút quan hệ, thế nhưng tôi tin tưởng dùng năng lực của Lý tiên sinh, nhất định sẽ biết được, người lúc trước yêu cầu rút chứng cứ chính là Thẩm Nghiêm, trong tình thế tiến thoái lưỡng nan như vậy mà cậu ấy vẫn làm việc rất trong sạch, cho nên sẽ không có chuyện cậu ấy lấy việc tư trả thù riêng."
Lý Quang Bắc nghe Trình Tấn Tùng nói như vậy, không có lên tiếng.
Trình Tấn Tùng nói tiếp: "Lần này tôi không bắt ông, là bởi vì ông chỉ là thuê thám tử tư chụp trộm mấy tấm hình của Thẩm Hạo, mà không làm ra hành động gì khác. Nếu như ông thật sự làm ra chuyện gì, ngày hôm nay chúng tôi nhất định sẽ không để ông rời khỏi đấy." Nhìn thấy thần sắc Lý Quang Bắc lộ ra xem thường, Trình Tấn Tùng cũng nhếch môi cười nói: "Đúng rồi dùng năng lực của Lý tiên sinh, lần sau muốn làm chuyện gì đó nhất định sẽ càng thêm cẩn thận, nhưng ông đừng quên lưới trời khó lọt, trên thế giới này không có chuyện gì là hoàn toàn không tra được." Nói tới chỗ này, Trình Tấn Tùng chậm lại tốc độ nói, nhấn mạnh từng chữ: "Cục cảnh sát thành phố S chúng tôi có truyền thống, chính là nếu như cảnh sát nào đó bị người khác uy hiếp, chúng tôi nhất định sẽ dùng toàn bộ lực lượng cục cảnh sát, nhất định đòi lại công đạo cho vị cảnh sát đấy."
Từng lời từng chữ cực kỳ nghiêm túc.
Lý Quang Bắc đánh giá Trình Tấn Tùng, hắn không nghĩ tới, vị cảnh sát thoạt nhìn ngoan ngoãn biết điều này nói chuyện ngược lại cũng rất có khí thế. Trình Tấn Tùng nói rõ ràng như vậy, Lý Quang Bắc trong lòng cũng nắm chắc, lúc trước hắn cũng chỉ là muốn hù dọa Thẩm Nghiêm một chút mà thôi, nếu như thật sự muốn đối nghịch với cảnh sát, tuy rằng phe mình không chắc chịu thiệt, thế nhưng cũng không bất kì lợi ích nào. Huống chi cha cùng em gái vẫn còn ở nơi này, không cần thiết vì chút chuyện như thế làm cho tất cả mọi người không sống yên ổn. Vì vậy hắn thu hồi địch ý, nhẹ giọng hỏi: "Tôi có thể đi đón cha tôi chưa?"
"Vậy Lý tiên sinh ông có đồng ý không??" Trình Tấn Tùng hỏi ngược lại.
"Nếu như các cậu đã nói như vậy, tôi hà tất để bản thân không thoải mái?"
Nghe được câu này, Trình Tấn Tùng biết Lý Quang Bắc đã đáp ứng, vì vậy hắn nói: "Cha ông cùng mấy vị vệ sĩ đang ở phòng bên cạnh, ông có thể sang đó đón ông ấy."
Lý Quang Bắc nhấc chân rời khỏi phòng, đi tới cửa, hắn quay đầu lại, nhìn Trình Tấn Tùng khẽ hất khóe miệng: "Cảnh sát Trình Tấn Tùng, đúng không?"
"Không sai." Trình Tấn Tùng không có vẻ sợ hãi chút nào mà gật gật đầu.
Lý Quang Bắc khẽ mỉm cười, quay người rời đi.
Hết chương 64.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT