"Đội trưởng Thẩm, ra ngoài cẩn thận một chút."

Chương 62: Đối chọi gay gắt.

"Đã lâu không gặp, đội trưởng Thẩm."

Phương Lễ Nguyên cùng Giang Lệ đều chưa từng gặp mặt Lý Quang Bắc, cũng không biết người này là ai. Nghe được câu này, hai người đều có chút nổi da gà. Nhưng Thẩm Nghiêm không để ý đến trong giọng nói của Lý Quang Bắc mang theo ý tứ trào phúng, chỉ là dùng giọng điệu công thức hóa mở miệng: "Lý Hưng Quốc ở đây?"

"Không biết đội trưởng Thẩm tìm cha tôi có chuyện gì?"

"Liên quan tới cái chết của em rể ông, chúng tôi có một số việc muốn hỏi cha ông một chút."

Nghe được câu này, trên mặt Lý Quang Bắc hơi lộ ra biểu cảm cân nhắc, hắn nhìn Thẩm Nghiêm liếc mắt một cái, chậm rãi nghiêng người sang, để cho mọi người vào nhà.

Phòng khách nhà Lý Hưng Quốc rất lớn, trang trí trông xa hoa, nhưng cũng không hiện ra phô trương. Lý Hưng Quốc mặc một bộ quần áo ở nhà ngồi ở trong phòng khách, trên bàn trà để hai hộp quà cùng một bình trà nóng, nhìn dáng dấp tựa hồ Lý Quang Bắc là từ H thị sang đây thăm cha mình. Nhìn thấy Thẩm Nghiêm dẫn người vào nhà, Lý Hưng Quốc cầm lấy cốc trà trên bàn lên, hỏi: "Đội trưởng Thẩm, cậu tìm tôi, là vụ án Kiến Dân có tiến triển?"

Thẩm Nghiêm không có biểu cảm gì mà chỉ dùng đôi mắt nhìn một vòng xung quanh căn nhà, sau đó mới mở miệng: "Chúng tôi phát hiện được một ít manh mối, muốn mời Lý lão tiên sinh đi cục cảnh sát một chuyến, giúp chúng tôi củng cố việc điều tra."

Lý Hưng Quốc còn chưa mở lời, Lý Quang Bắc đã chen ngang bất mãn nói: "Có chuyện gì không thể nói ở đây à, đến cục cảnh sát của mấy cậu làm cái quái gì."

"Có vài vật chứng ở đồn cảnh sát, không tiện mang tới đây."

"Nếu như muốn mời cha tôi đi, thì phải đợi chúng tôi làm xong việc của mình đã, " Lý Quang Bắc cố tình làm khó, trào phúng mà cười cười: "Cha tôi và tôi đang chuẩn bị ăn cơm, đội trưởng Thẩm chờ chúng tôi cơm nước xong rồi nói sau đi."

"Chuyện này rất khẩn cấp, nếu như tới muộn, nhất định sẽ xảy ra chuyện không hay." Thẩm Nghiêm nhìn về phía Lý Hưng Quốc: "Lý lão tiên sinh ngang dọc thương trường nhiều năm như vậy, lẽ nào lại không hiểu đạo lý này hay sao?"

Lý Hưng Quốc đưa mắt nhìn Thẩm Nghiêm một chút, lại liếc nhìn đứa con nhà mình, cuối cùng đặt chén trà xuống: "Được thôi vậy tôi sẽ đi cùng với các người."

"Cha, con đi cùng cha."

"Không cần. Con vừa mới về, nghỉ một lát rồi đi thăm em gái của con đi, xem có thể giúp nó được gì không, mấy ngày gần đây tâm trạng nó không tốt." Lý Hưng Quốc một bên đứng dậy một bên dặn dò, Lý Quang Bắc thấy thế cũng không nói thêm nữa, chỉ là từ trong tay người giúp việc tiếp nhận áo khoác của Lý Hưng Quốc, giúp cha mình mặc vào.

Lý Hưng Quốc nói với Thẩm Nghiêm: "Đội trưởng Thẩm, chúng ta lên đường đi."

"Được." Thẩm Nghiêm gật đầu.

Đến khi đoàn người bọn họ đi đến cửa lớn, xe Lý gia đã chờ sẵn ở cửa, mấy tên vệ sĩ của Lý Hưng Quốc đã chờ ở ngoài cửa xe. Thẩm Nghiêm nhìn mấy tên vệ sĩ kia, liếc mắt ra hiệu Phương Lễ Nguyên, Phương Lễ Nguyên hiểu ý, khẽ gật đầu.

Cục cảnh sát.

"Lý lão tiên sinh, mời ngài đến phòng tiếp khách nghỉ ngơi một chút, chúng tôi đi lấy vật chứng." Thẩm Nghiêm nói với Lý Hưng Quốc xong liền quay người rời đi. Mà thời điểm anh đóng cửa phòng, đúng dịp thấy căn phòng bên cạnh, Phương Lễ Nguyên cùng Trình Hải Dương cũng vừa vặn từ bên trong đi ra.

"Thế nào?" Thẩm Nghiêm hỏi.

"Tiểu Hải cho bọn họ mỗi người một chén nước nóng, nhân cơ hội quan sát bọn họ một lần." Đối Thẩm Nghiêm nói: "Có một người là tên đã uy hiếp Bạch Tĩnh."

Nghe được câu này, Thẩm Nghiêm gật đầu. Sau đó mới mang theo Giang Lệ đi về phòng tiếp khách.

"Lý lão tiên sinh, ngày hôm nay chúng tôi mời ngài tới, là có một số việc muốn hỏi thăm ngài một chút." Thẩm Nghiêm ngồi xuống ghế liền hỏi thẳng: "Ngài có biết Bạch Tĩnh không?"

Thời điểm nghe đến cái tên này, trong mắt Lý Hưng Quốc khẽ động, thế nhưng rất nhanh liền trở về bình thường. Ông ta lắc đầu một cái: "Chưa từng nghe tới."

"Vậy sao?" Thẩm Nghiêm nói: "Nhưng chính cô ấy nói vệ sĩ của ngài đã từng gặp cô ấy, còn uy hiếp cô ấy phá thai sau đó rời khỏi thành phố S."

"Sao, có chuyện như vậy?" Lý Hưng Quốc hời hợt trả lời một câu, trên mặt cũng không có bất kỳ vẻ kinh ngạc nào.

"Vệ sĩ kia đang ở phòng bên cạnh, có cần tôi gọi anh ta tới xác nhận một chút không?"

Nghe được câu này, Lý Hưng Quốc lộ ra một biểu tình hơi cười nhạo, ông nhìn Thẩm Nghiêm, bên trong giọng điệu vững vàng mang theo uy hiếp cùng trào phúng mơ hồ: "Cậu gọi người phụ nữ kia lại đây, tôi muốn nhìn cô ta một chút, xem cô ta có thật sự chỉ ra chính xác người đã uy hiếp cô ta hay không?"

Thẩm Nghiêm đương nhiên rõ ràng lời này của Lý Hưng Quốc là có ý gì, vì vậy anh thở dài mở miệng: "Lý lão tiên sinh, tôi hiểu thân phận của ngài, cũng tin tưởng ngài có năng lực này, thế nhưng ngài cũng nên biết, chuyện này kẻ cầm đầu là Phùng Kiến Dân, Bạch Tĩnh cũng chỉ là một nhân vật nhỏ mà thôi, dùng thân phận địa vị của ngài, không đến mức so đo với một cô gái chứ nhỉ?"

"Hừ, Phùng Kiến Dân không có cái gì tốt, thế nhưng phụ nữ câu dẫn chồng của người ta cũng không phải là loại người tốt lành gì. Tôi có thể không quản, nhưng đứa nhỏ trong bụng cô ta tuyệt đối không thể lưu lại. Tôi sẽ không để cho con gái tôi có một ngày biết đến chồng nó có một đứa con riêng với người phụ nữ khác." Trên mặt Lý Hưng Quốc mang theo vẻ tức giận mà nói, hoàn toàn là dáng dấp người cha đang bảo vệ con gái của mình.

"Vậy ngài có nghĩ tới Bạch Tĩnh hay không? Cô ấy hiện tại cũng là một người mẹ, có người muốn uy hiếp tính mạng con của cô ấy, nếu như ngài là cô ấy ngài sẽ làm gì?" Thẩm Nghiêm hỏi ngược lại.

"Cô ta như thế nào tôi không quan tâm, dù sao đứa bé này tuyệt đối không thể lưu lại." Lý Hưng Quốc lạnh lẽo cứng rắn mà nói.

"Vậy tôi cũng phải nói cho ngài, cảnh sát chúng tôi tuyệt đối sẽ không dung túng loại hành vi đe doạ này, " Thẩm Nghiêm cũng tức giận: "Chúng tôi sẽ nghiêm túc điều tra cái chết Phùng Kiến Dân, cũng sẽ nghiêm túc điều tra người đã đe doạ đến tính mạng hai mẹ con Bạch Tĩnh."

Lý Hưng Quốc nghe vậy ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Nghiêm, trong mắt mang theo tức giận nặng nề, Thẩm Nghiêm thẳng thắn nhìn lại, không lùi dù chỉ một chút.

"Khụ khụ!" Phương Lễ Nguyên thấy dáng dấp hai người không ai chịu nhường ai, không nhịn được xen mồm vào, hắn dùng ngữ khí ôn hoà nói với Lý Hưng Quốc: "Lý lão tiên sinh, có một số việc kỳ thực ngài cần phải để người trong cuộc tự mình quyết định. Bạch Tĩnh làm tình nhân của Phùng Kiến Dân là vì cái gì, trong lòng mọi đều đều hiểu, hiện tại Phùng Kiến Dân chết rồi, Bạch Tĩnh làm sao có khả năng sẽ lưu lại đứa bé này? Nếu như ngài ép cô ấy quá, trái lại dễ dàng làm cho cô ấy sinh ra tâm lý phản kháng. Không bằng cho cô ấy một chút thời gian, để cho cô ấy suy nghĩ kỹ càng cô ấy có nên sinh ra đứa bé này hay không, cô ấy tự nhiên sẽ biết nên làm như thế nào."

Phương Lễ Nguyên phân tích hợp tình hợp lý, Lý Hưng Quốc nghe xong, biểu tình rốt cục dịu xuống, ông trầm tư chốc lát, mở miệng lần nữa: "Chỉ cần người phụ nữ kia xoá sạch đứa nhỏ, rời khỏi thành phố S, không để Quang Mân biết chuyện, chuyện này có thể bỏ qua."

Nhận được lời khẳng định, Thẩm Nghiêm cùng Phương Lễ Nguyên thầm thở phào nhẹ nhõm.

"Được rồi, các người tới tìm tôi là vì chuyện này? Bây giờ nói xong, tôi có thể đi chưa?"

"Xin lỗi, chúng tôi còn có vấn đề muốn hỏi."

"Còn có chuyện gì?"

"Chúng tôi muốn hỏi một chút, ngài có bao nhiêu vệ sĩ?"

Lý Hưng Quốc nhíu mày: "Câu này của cậu có ý gì?"

"Chúng tôi muốn biết một chút, mấy tên vệ sĩ của ngài buổi tối ngày 18 đã đi đâu và làm những gì?"

Lý Hưng Quốc nghe được ý tứ trong lời nói Thẩm Nghiêm, nhất thời giận tím mặt, ông ta vỗ bàn một cái: "Thẩm Nghiêm, cậu đừng vượt quá chừng mực!"

Nhưng mà, hành động Lý Hưng Quốc nổi giận cũng không hù doạ Thẩm Nghiêm, ngược lại, anh nhìn chằm chằm cái tay đã vỗ bàn của Lý Hưng Quốc, trên mặt hiện ra biểu tình nghiêm nghị.

"Lý lão tiên sinh, ngài thuận tay trái?" Thẩm Nghiêm hỏi.

"Đúng. Vậy thì thế nào?"

Thẩm Nghiêm cùng Phương Lễ Nguyên nhìn nhau liếc mắt một cái, sau đó Thẩm Nghiêm xoay đầu lại, nghiêm túc nói: "Vậy chúng tôi phải để ngài lưu lại đây một lúc."

Bởi vì bất ngờ phát hiện bản thân Lý Hưng Quốc cũng là thuận tay trái, vì không bỏ qua bất luận trường hợp khả nghi nào, lúc này Thẩm Nghiêm quyết định, tiến hành kiểm tra Lý Hưng Quốc cùng vệ sĩ của ông ta. Một mặt anh để Phương Lễ Nguyên dẫn người đi ra ngoài điều tra đám người Lý Hưng Quốc ở đâu và làm gì trong thời gian xảy ra vụ án, mặt khác thì lại để pháp y và pháp chứng tiến hành đối chiếu đo lường kiểm tra đám người Lý Hưng Quốc.

"Duệ Hằng, cậu có mấy phần khẳng định mấy người này không phải hung thủ."

"Thời điểm hung thủ ra tay giết người là dùng tay phải che miệng người bị hại, tay trái đâm dao. Tôi đã kiểm tra hai gò má của người chết có xuất hiện vết tích lưu lại, cơ bản có thể đánh giá kích cỡ bàn tay của hung thủ, thế nhưng bởi vì hung thủ lúc đó rất có thể mang găng tay, thêm nữa thời gian giữ không lâu, cho nên vết tích không được rõ lắm, chỉ có thể loại trừ một số khả năng không thực tế." Tưởng Duệ Hằng ăn ngay nói thật.

"Chúng tôi cũng sẽ tiến hành một số kiểm tra về sức nắm tay của mấy người này." Lý Gia Vũ ở một bên bổ sung: "Hung thủ trong lúc giết người nhất định là dùng lực rất lớn, chúng tôi thông qua độ sâu cạn và tính nghiêm trọng của vết thương có thể tính toán ra lực tay của hung thủ, sau đó tiến hành đo chỉ số lực tay của những người này, từ đó có thể trợ giúp việc so sánh xác định hung thủ." Lý Gia Vũ thấy Thẩm Nghiêm vẫn luôn cau mày, an ủi mà nói: "Yên tâm, chúng tôi sẽ làm hết mình."

"Được, vậy thì làm phiền các anh, có kết quả lập tức liên lạc với tôi." Thẩm Nghiêm nói xong, lo âu nhìn bên ngoài cửa sổ —— hi vọng việc điều tra so sánh này có thể có kết quả trước khi bị Lý Quang Bắc ngăn cản...

Tuy rằng cục cảnh sát bên này tất cả mọi người đã dùng hết khả năng tăng nhanh tốc độ, nhưng bọn họ chung quy vẫn là không thể nhanh hơn Lý Quang Bắc. Thời điểm không tới hai tiếng đồng hồ giam giữ Lý Hưng Quốc, không biết Lý Quang Bắc nghe được tin tức từ nơi nào liền dẫn người đi tới cục cảnh sát, khua chiêng gõ trống yêu cầu mang Lý Hưng Quốc rời đi.

"Xin lỗi, Lý Hưng Quốc bây giờ còn đang tiếp nhận điều tra của cảnh sát chúng tôi, tạm thời không thể để cho ông ấy rời đi." Thẩm Nghiêm nói.

"Cho nên, các cậu đến nhà tôi, nói cho cha tôi cái gì mà hỗ trợ điều tra, tất cả đều là nói hưu nói vượn, mục đích chính là muốn lừa gạt cha tôi đến cục cảnh sát để mấy người bắt ông ấy là kẻ tình nghi đúng không?" Lý Quang Bắc cười lạnh một tiếng, âm thanh lạnh như băng nói: "Đội trưởng Thẩm, cha tôi có hiềm nghi gì, bây giờ cậu nhất định phải nói rõ cho tôi, bằng không cậu phải thả cha tôi ra ngay lập tức."

"Chúng tôi hoài nghi ông ta có liên quan đến cái chết của Phùng Kiến Dân."

"Chuyện cười! Phùng Kiến Dân là em rể tôi, cha tôi làm sao có khả năng giết chết Phùng Kiến Dân, để cho em gái tôi phải đau khổ như vậy?!"

"Ba năm trước, cha ông đã từng bởi vì chuyện Phùng Kiến Dân bao dưỡng tình thân bên ngoài mà cảnh cáo ông ta, sau đó trong vòng hai năm Phùng Kiến Dân ngoan ngoãn không làm ra chuyện gì, cho đến bây giờ Phùng Kiến Dân không chỉ lần thứ hai quá trớn, hơn nữa còn có con với người phụ nữ khác, dựa vào sự nhạy cảm của cha ông, ông ta sẽ không phát hiện ra sao? Cha ông hai ngày trước đã từng phái người đi uy hiếp qua người phụ nữ kia, vì vậy cảnh sát chúng tôi có lý do hoài nghi cha ông sẽ ra tay với Phùng Kiến Dân."

"Nói bậy! Nếu như cha tôi biết Phùng Kiến Dân thật sự lại đi ra ngoài làm bừa, ông ấy cũng chỉ có thể đánh đuổi những người phụ nữ kia, ông ấy sẽ không nổi điên mà ra tay giết con rể mình! Cậu cho rằng những năm này cha tôi không phát hiện ra hành động của Phùng Kiến Dân?! Cha tôi muốn giết cậu ta, cậu ta chết một trăm lần cũng không đủ! Thế nhưng em gái tôi rất yêu Phùng Kiến Dân, chỉ dựa vào một chuyện này thôi, cha tôi tuyệt đối không thể để cậu ta chết!" Nói tới chỗ này, Lý Quang Bắc cười lạnh một tiếng, khinh bỉ nhìn về phía Thẩm Nghiêm: "Sẽ không phải là cảnh sát các người điều tra không ra hung thủ, liền tùy tiện kéo một người gánh tội thay chứ hả? Các người làm như vậy đâu phải là lần đầu tiên, đúng không? Đội trưởng Thẩm."

Nghe được câu này, Thẩm Nghiêm đang tỏ ra bình tĩnh trong nháy mắt bùng nổ lửa giận mãnh liệt, anh lập tức bước về phía trước hai bước, tựa hồ muốn xông tới đánh người, vệ sĩ phía sau Lý Quang Bắc vừa thấy điệu bộ này, lập tức liền xông tới, Giang Lệ cùng Tần Khải cũng lập tức chạy vội qua.

"Làm cái trò gì vậy?!" Tần Khải hét lớn một tiếng: "Nơi này là cục cảnh sát, các người còn dám ở đây đánh lén cảnh sát sao?"

Lý Quang Bắc giơ tay ngăn cản vệ sĩ phía sau.

"Đội trưởng" Bên này, Giang Lệ đứng ở phía sau Thẩm Nghiêm, ghé vào lỗ tai anh thấp giọng nói: "Bình tĩnh."

Nghe thấy Giang Lệ nhắc nhở, Thẩm Nghiêm hít sâu một hơi, cuối cùng cũng coi như đè xuống kích động muốn đánh người.

Lý Quang Bắc nhìn về phía Thẩm Nghiêm, lạnh lùng hỏi: "Đội trưởng Thẩm, vậy cậu cho tôi một câu trả lời hợp lý, các người điều tra đến lúc nào mới có kết quả?"

"24 tiếng đồng hồ." Thẩm Nghiêm nói một cách lạnh lùng: "Nếu như điều tra xác nhận cha ông và vệ sĩ không phải hung thủ, chúng tôi sẽ lập tức thả người."

"Tốt lắm, sáng sớm ngày mai tôi sẽ tới đón cha tôi." Lý Quang Bắc nói xong, âm trầm bổ sung một câu: "Nếu như tôi biết cha tôi ở đây bị mấy người đối xử trái pháp luật, tôi bảo đảm toàn bộ cục cảnh sát của các người đều không sống yên đâu."

"Ông yên tâm, chúng tôi không phải xã hội đen." Thẩm Nghiêm lạnh lùng trả lời.

Nghe được câu này, Lý Quang Bắc dẫn người đi ra ngoài, thời điểm đi tới gần cửa thang máy, Lý Quang Bắc xoay đầu lại nhìn Thẩm Nghiêm, âm u mà nói một câu: "Đội trưởng Thẩm, ra ngoài cẩn thận một chút."

Đây là đe dọa trần trụi, Giang Lệ lập tức lạnh giọng mở miệng: "Ông có ý gì?!"

Lý Quang Bắc từ trong mũi phát ra cười lạnh một tiếng, hắn chậm rãi nói: "Thành phố S không ít người, ai biết ngày nào đó có thể có thể xảy ra chuyện gì hay không?..."

Thẩm Nghiêm đột nhiên nghĩ đến một chuyện, anh tiến lên một bước lớn tiếng nói: "Lý Quang Bắc, ông có bất mãn gì thì cứ tập trung vào tôi, đừng làm tổn thương người vô tội."

Nghe thấy Thẩm Nghiêm nhắc nhở, Lý Quang Bắc chỉ là lộ ra một nụ cười khinh bỉ, sau đó liền quay người rời đi.

Đợi bọn họ rời đi, Giang Lệ cùng Tần Khải lập tức đi tới bên người Thẩm Nghiêm, Tần Khải hỏi trước: "Đội trưởng, Lý Quang Bắc này chính là con trai của Lý Hưng Quốc?"

Thẩm Nghiêm gật gật đầu: "Ông ta tiếp nhận toàn bộ việc làm ăn của Lý Hưng Quốc, thế lực của bọn họ ở H thị rất lớn."

"Toàn bộ việc làm ăn của Lý Hưng Quốc?" Tần Khải lập tức phản ứng lại: "Cho nên, ông ta cũng là xã hội đen?! Không trách ông ta dám nói lời như vậy..."

"Đây đúng là chỗ tôi lo lắng." Thẩm Nghiêm mang sắc mặt chán nản nói: "Thành phố S tuy rằng không thuộc phạm vi thế lực của Lý Quang Bắc, thế nhưng chúng ta vẫn như cũ không thể xem thường. Tần Khải Giang Lệ, các cậu lập tức gọi điện thoại cho Lễ Nguyên Hải Dương, để cho bọn họ chú ý an toàn; sau khi thông báo cho bọn họ, các cậu đi lên tầng bảo vệ tổ pháp chứng và tổ pháp y, ngày mai trước khi điều tra ra kết quả, trước tiên đừng để cho bọn họ rời đi!"

"Được." Giang Lệ gật gật đầu.

Thế nhưng Tần Khải không hành động ngay mà dừng lại hỏi Thẩm Nghiêm, hỏi: "Đội trưởng, anh muốn làm gì vậy?"

"Tôi phải đi ra ngoài một chuyến."

Tần Khải nghe xong không khỏi kinh ngạc: "Đội trưởng! Vào lúc này một mình anh đi ra ngoài, không an toàn đâu?!"

Giang Lệ cũng cau mày: "Anh đi đâu? Tôi đi cùng anh."

"Không cần, tôi không sao. Tôi đi gặp một người, bảo đảm bà ấy an toàn tôi sẽ trở lại. Các cậu không cần lo lắng cho tôi." Thẩm Nghiêm nói xong, cũng không đợi Giang Lệ, Tần Khải nói tiếp, liền mang theo áo khoác chạy ra văn phòng.

Thẩm Nghiêm chạy xe rất nhanh, không tới nửa tiếng đồng hồ liền đi tới khu chung cư mẹ của Triệu Cương đang ở. Anh nhanh chóng chạy như bay lên tầng, đi đến cửa nhà mẹ Triệu Cương, nhanh chóng gõ vang cửa nhà.

"Đến đây, ai vậy?" Bên trong truyền đến âm thanh có chút không kiên nhẫn của một bà già, Thẩm Nghiêm cũng không suy nghĩ nhiều, trực tiếp trả lời: "Dì Trương, là cháu, cháu là Thẩm Nghiêm."

Trong phòng đột nhiên an tĩnh chốc lát, Thẩm Nghiêm sợ bà lão tức giận, đứng ở cửa vội vàng mở miệng: "Dì Trương trước tiên dì đừng nóng giận, hôm nay cháu tới là có chuyện đặc biệt khẩn cấp nhắc nhở dì! Mấy ngày gần đây dì nhất định phải chú ý an toàn, không có chuyện gì không nên ra khỏi cửa! Nếu như đi ra ngoài nhất định tìm người đi cùng dì, nên chọn chỗ đông người mà đi, tuyệt đối không nên..."

Thời điểm đang nói, cửa đột nhiên mở ra. Thẩm Nghiêm không dự liệu được, có chút choáng váng.

Mẹ Triệu đứng ở bên trong nhà, mang trên mặt biểu cảm phức tạp, bà nhìn Thẩm Nghiêm chốc lát, cuối cùng nói một câu: "Vào đi."

Thẩm Nghiêm sững sờ —— anh hoàn toàn không nghĩ tới, mẹ Triệu dĩ nhiên sẽ để anh vào cửa. Mà lúc này, mẹ Triệu đem một đôi dép lê đặt ở trước mặt Thẩm Nghiêm: "Đi đôi này đi, đôi này to nhất."

Thẩm Nghiêm lúc này mới phản ứng được, vội vã đáp ứng một tiếng, thay đổi dép lê, đi theo mẹ Triệu vào nhà.

Nhà của người già hai phòng ngủ một phòng khách, trong phòng đồ đạc mặc dù có chút cũ kỹ, thế nhưng lại rất sạch sẽ. Trong phòng khách trên ngăn kéo có để mấy khung ảnh, bên trong chính là ảnh Triệu Cương chụp một mình hoặc là chụp cùng với mẹ. Thẩm Nghiêm nhìn những bức hình kia, trong lòng nhất thời nổi lên một cảm giác khó chịu.

Mẹ Triệu cầm chén nước nóng đi tới phòng khách, nhìn thấy Thẩm Nghiêm nhìn bức ảnh Triệu Cương, cũng không nói thêm cái gì, chỉ là đem chén nước đưa tới: "Trong nhà cũng không có lá trà, uống chút nước nóng này đi."

Thẩm Nghiêm liền vội vàng giơ hai tay nhận lấy: "Cảm ơn dì Trương."

Đi Trương nhìn Thẩm Nghiêm uống hai ngụm nước, sau đó mới chậm rãi mở miệng: "Dì xem tin tức, quãng thời gian trước các cháu đã phá được một vụ án lớn đúng không?"

Thẩm Nghiêm sững sờ, tiện đà phản ứng lại mẹ Triệu đang nói về vụ án dùng búa giết người, vì vậy gật đầu: "Vâng, Lý Hoành Vĩ đã xử, tử hình."

"Ừ, rất tốt. Tiểu Cương có nói cháu có năng lực phá án rất giỏi, nó rất bội phục cháu." Mẹ Triệu gật đầu, chậm rãi nói. Thẩm Nghiêm nhìn thần sắc mẹ Triệu nửa buồn nửa vui, biết đến bà khẳng định lại nhớ tới con trai, nhất thời cũng không biết nên trả lời như thế nào.

Hai người cứ như vậy nhất thời không biết nói gì. Qua một lúc, mẹ Triệu mới mở miệng lần nữa: "Vừa nãy nghe giọng cháu ở ngoài cửa gấp gáp như vậy, có phải đã xảy ra chuyện gì không?"

Thẩm Nghiêm lúc này mới nhớ tới, liền vội vàng nói: "Dì Trương, khoảng thời gian gần đây, dì nhất định phải chú ý an toàn. Tuyệt đối đừng ra khỏi nhà một mình, sau khi về đến nhà phải khóa kỹ cửa sổ, nếu như phát hiện có kẻ khả nghi, liền lập tức báo cảnh sát."

Trên mặt mẹ Triệu lộ ra thần sắc nghi hoặc: "Dì chỉ là một bà già, làm gì có ai muốn gây hại cho dì chứ?!"

"Dì không biết!..." Thẩm Nghiêm nói chuyện một nửa thì dừng lại. Anh biết đến nếu như nhắc đến Lý Quang Bắc, nhất định sẽ gợi lại chuyện làm cho dì Trương thương tâm. Nhưng là bây giờ tình huống nguy cấp, nếu như bà ấy thật sự xảy ra điều gì, bản thân anh sẽ hổ thẹn cả đời, vì vậy anh khẽ cắn răng, vẫn là quyết định ăn ngay nói thật: "Dì còn nhớ Lý Quang Bắc không?"

Quả nhiên, nghe đến cái tên này, sắc mặt của dì Trương trong nháy mắt biến đổi: "Cái tên bại hoại kia lại gây ra chuyện gì à?!"

"Ông ta đã đến thành phố S. Gần đây chúng cháu điều tra một vụ án, có thể liên quan tới cha của ông ta, ngày hôm nay ông ta đến cục cảnh sát, uy hiếp cháu bảo cháu phải cẩn thận. Cháu sợ ông ta sẽ tìm đến dì gây phiền phức, liền đến đây thông báo cho dì một tiếng." Thẩm Nghiêm nói tới chỗ này, biểu cảm trên mặt nghiêm túc mà cấp thiết: "Dì Trương, Lý Quang Bắc lòng dạ độc ác, dì nhất định phải chú ý an toàn! Nếu như phát hiện có chỗ nào không đúng, dì phải nhanh chóng gọi điện thoại cho cháu!"

Nhìn ánh mắt mang theo chân thành của Thẩm Nghiêm, trong lòng dì Trương nổi lên một tình cảm lẫn lộn. Sau khi Triệu Cương chết hơn nửa năm, bà vẫn không cho đứa bé này sắc mặt tốt, nhưng là đứa nhỏ này vẫn không quên bà, thỉnh thoảng sẽ lại đây một chuyến, cũng không lộ diện, đưa tiền xong liền đi, bà cũng không phải loại người máu lạnh, làm sao có khả năng không cảm động? Huống chi, chuyện ban đầu, vốn không phải lỗi của Thẩm Nghiêm...

Nhớ đến chỗ này, mẹ Triệu mở miệng, nói với Thẩm Nghiêm vẫn không ngừng căn dặn: "Cháu yên tâm đi, dì đã biết rồi. Dì sẽ tự mình chú ý." Nhìn thấy Thẩm Nghiêm còn không quá yên tâm, bà liền nở nụ cười: "Dẫu gì dì cũng là mẹ cảnh sát, vẫn có ý thức phòng bị cơ bản, yên tâm đi mà."

Nghe được câu này, Thẩm Nghiêm mới rốt cục gật đầu."Vậy dì Trương, dì có chuyện gì thì cứ làm đi, cháu trở về trước."

"Ôi chao? Cũng tới buổi trưa rồi, cháu ăn cơm chưa? Nếu không ở đây ăn cơm đi?"

"Dạ không được, cục cảnh sát bên kia còn có chuyện, cháu phải khẩn trương trở về."

Thẩm Nghiêm đứng dậy đi ra ngoài, mẹ Triệu cùng đi ra, thời điểm đi tới cửa, mẹ Triệu đột nhiên gọi anh lại: "Thẩm Nghiêm này, "

"Dạ?" Thẩm Nghiêm xoay người lại.

Mẹ Triệu giúp Thẩm Nghiêm phủi bụi trên quần áo, giọng điệu mang theo quan tâm nhàn nhạt nói: "Chính cháu cũng phải chú ý an toàn."

Thẩm Nghiêm nhất thời sững sờ, qua một lúc lâu anh mới phục hồi tinh thần lại, trong mắt dâng lên một tầng sương mù óng ánh.

"Dì Trương, dì yên tâm, cháu không sao." Thẩm Nghiêm mỉm cười nói, trong giọng nói mang theo giọng mũi không dễ phát hiện.

Mẹ Trình gật gật đầu, nói: "Chờ cháu phá án hết bận, rảnh rỗi thì đến đây, dì làm sủi cảo cho cháu ăn."

"Vâng ạ." Thẩm Nghiêm mỉm cười gật gật đầu, trong mắt hơi có nước mắt.

Rời khỏi nhà mẹ Triệu, tâm tình Thẩm Nghiêm buông lỏng hơn rất nhiều. Anh mới vừa ngồi vào trong xe, điện thoại di động liền vang lên. Cầm lấy vừa nhìn tên hiển thị là Tưởng Duệ Hằng.

"Alo, Duệ Hằng."

"Bây giờ cậu ở đâu?" Tưởng Duệ Hằng vừa gọi tới liền hỏi, âm thanh có chút gấp.

"Tôi đi ra làm ít chuyện, đang chuẩn bị về cục."

"Một mình đi ra ngoài?"

"Đúng."

"Cậu bảo chúng tôi chú ý an toàn, không cho đơn độc hành động, tại sao chỉ có cậu một mình chạy ra ngoài? Cậu có biết cậu là mục tiêu đầu tiên của Lý Quang Bắc không?!" Tưởng Duệ Hằng bất mãn mà trách cứ.

Nghe đến đó, Thẩm Nghiêm mới phản ứng được Tưởng Duệ Hằng là đang lo lắng cho mình, vì vậy anh hơi mỉm cười nói: "Yên tâm, tôi không sao. Tôi về ngay đây."

"Cậu tốt nhất khẩn trương trở lại cho tôi, nếu như tôi biết đến cậu còn tiếp tục hành động một mình như thế, đừng trách tôi đối với cậu không khách khí."

"Rõ, Tưởng pháp y." Thẩm Nghiêm phối hợp nói: "Được rồi không nói nữa, tôi phải lái xe, bây giờ sẽ trở về."

Tưởng Duệ Hằng để điện thoại xuống, lông mày nhíu lại vẫn không có buông ra. Nếu không phải Tần Khải nói ra, hắn còn thật không biết vừa nãy tổ trọng án đã xảy ra một màn nguy hiểm như thế. Lý Quang Bắc là người ra sao hắn cũng không biết, thế nhưng hắn lại biết xã hội đen làm thế nào để xử cảnh sát "vướng bận." Hắn làm sao có khả năng không lo lắng?! Huống chi, Trình Tấn Tùng hiện tại không ở đây...

Tưởng Duệ Hằng nhìn điện thoại di động tìm số điện thoại của Trình Tấn Tùng, trong lòng không khỏi lo lắng: Tấn Tùng ơi Tấn Tùng, đến lúc nào thì cậu mới trở về đây?"

Hết chương 62.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play