Ví dụ như hắn hi vọng thời điểm Thẩm Nghiêm đói bụng, cậu ấy sẽ được ăn đồ ăn hắn mua, thời điểm cậu ấy uống say, có thể dựa vào vai của hắn, trong lúc Thẩm Nghiêm không vui, có thể nói hết với hắn thậm chí là rơi lệ, mà thời điểm cậu ấy vui vẻ, hắn cũng là người đầu tiên nhận được tin tức tốt...

Chương 57: Xoắn xuýt

Thời điểm hai anh em nhà họ Thẩm tâm ý tương thông tâm sư một hồi, phía bên kia, Trình Tấn Tùng vẫn như cũ sống trong hoang mang cùng xoắn xuýt. Sau hôm tán gẫu với Thẩm Nghiêm, ở bên ngoài Thẩm Nguyên đã đối xử với hắn giống như lúc trước, thế nhưng hắn phát hiện, Thẩm Nghiêm vẫn chưa chân chính buông tay. Thời điểm nói chuyện với hắn, thái độ của Thẩm Nghiêm vẫn luôn mang theo cảm giác xa cách không dễ phát hiện, nụ cười không bao giờ tự nhiên giống như lúc trước. Trong lễ liên hoan của mọi người, Thẩm Nghiêm vẫn ra sức uống, rõ ràng cho thấy muốn uống say, mà Trình Tấn Tùng ngay cả lập trường mời rượu cũng không có... Hơn nữa, biểu hiện Thẩm Nghiêm sau khi say rượu càng làm cho Trình Tấn Tùng đau lòng, đối phương vẫn luôn không nói nhiều với hắn, đều nói say rượu thấy chân tâm, lẽ nào ở trong tâm lý của Thẩm Nghiêm dĩ nhiên vẫn luôn né tránh hắn như vậy?!

Sau khi biết được tình cảm của Thẩm Nghiêm, trải qua cảm xúc khiếp sợ, lại bận bịu công tác, Trình Tấn Tùng rốt cục có thể không bị quấy nhiễu mà nghiêm túc suy nghĩ quan hệ giữa hắn và Thẩm Nghiêm, tỉnh táo lại tự hỏi bản thân, Trình Tấn Tùng phát hiện, hắn đối với Thẩm Nghiêm kỳ thực rất có hảo cảm. Ban đầu hắn cho là mình đối với Thẩm Nghiêm cũng giống như đối xử với những người khác đều là tình huynh đệ, nhưng mấy ngày nay, thời điểm Thẩm Nghiêm xa cách ở chung với hắn, Trình Tấn Tùng lại cảm giác được thiếu sót, hắn phát hiện, bản thân đối với Thẩm Nghiêm mong đợi xác thực nhiều hơn so với những người khác. Ví dụ như hắn hi vọng thời điểm Thẩm Nghiêm đói bụng, cậu ấy sẽ được ăn đồ ăn hắn mua, thời điểm cậu ấy uống say, có thể dựa vào vai của hắn, trong lúc Thẩm Nghiêm không vui, có thể nói hết với hắn thậm chí là rơi lệ, mà thời điểm cậu ấy vui vẻ, hắn cũng là người đầu tiên nhận được tin tức tốt... Giúp đỡ Thẩm Nghiêm làm hoà với em trai, cùng cậu ấy đi tìm phòng ở, đưa cậu ấy đi bệnh viện, quan tâm ba bữa của cậu ấy, giúp cậu ấy dọn nhà, vì cậu ấy xuống bếp.. Nếu như tất cả những thứ này đối tượng là một người phụ nữ mà nói, Trình Tấn Tùng sẽ không chậm trễ chút nào mà rõ ràng, mình thích cái người kia. Mà cũng là bởi vì đó là một người đàn ông, Trình Tấn Tùng sơ ý mà đem nó quy kết thành "Tình huynh đệ". Mà bây giờ sau khi chọc thủng tầng giấy này, Trình Tấn Tùng phát hiện, trái tim của mình trong lúc vô tình đã đắm chìm quá nhiều. Nhưng là, Trình Tấn Tùng rõ ràng, hai người cùng nhau, chỉ có tình cảm là không đủ, quan niệm thế tục, áp lực gia đình, còn có rất nhiều vấn đề cần phải đối mặt...

Trình Tấn Tùng ngồi trước máy vi tính, vô ý thức di chuyển con chuột. Trên màn ảnh là một diễn đàn về đồng tính luyến, bọn họ đang thảo luận vấn đề "chọn tình yêu hay là chọn cha mẹ." Chủ bài biết nói cha mẹ hắn đã từng "Một khóc hai nháo ba thắt cổ" như thế nào, ép hắn chia tay người yêu đồng tính, trở lại con đường bình thường cưới vợ sinh con. Phía dưới có rất nhiều comment, có người đưa ra kiến nghị làm thế nào câu thông với cha mẹ, mà có rất nhiều người kể lại chuyện mình gặp lúc trước come out với cha mẹ. Mà có mấy bình luận khiến cho Trình Tấn Tùng nhìn thấy tương đối hoảng sợ. Giam cầm, tuyệt thực cưỡng bức... Trình Tấn Tùng không nghĩ tới, thậm chí có cha mẹ sẽ dùng thủ đoạn bức bách đứa con của mình như vậy. Hắn nhìn có mấy người tàn nhẫn mà viết "Lão tử mỗi ngày không trở về nhà, dù có cưới vợ cũng không sinh con cho mấy người", Trình Tấn Tùng không có cách nào trách cứ những người này vô tình, bởi vì bọn họ cũng đang sống ở trong thống khổ. Như vậy, nếu như hắn thừa nhận với cha mẹ? Cha mẹ hắn sẽ như thế nào?....

"Này con trai, phát ngốc cái gì đấy?" Một cái tay vỗ trên bả vai Trình Tấn Tùng, làm cho Trình Tấn Tùng sợ hết hồn, hắn vội vã xoay người lại, chỉ thấy cha Trình đứng ở phía sau, buồn cười mà nhìn mình.

"Cha, cha vào phòng con làm sao lại không có động tĩnh gì vậy?" Trình Tấn Tùng che ngực nói, một bộ dạng bị dọa cho phát sợ.

"Cha đứng ở đây hơn nửa ngày rồi, là tại con thất thần không phát hiện. Hừ, dựa vào tính cảnh giác này của con, ngày nào đó bị hung phạm trói đi con cũng không biết!" Lão gia tử cười mắng một tiếng.

"Khụ, đạo hạnh tầm thường của con làm sao so với cha được? Cha là lão tiền bối, là người dẫn đường." Trình Tấn Tùng nịnh nọt nói, dáng dấp giống như cún con chọc cười lão gia tử.

"Lớn như vậy rồi mà vẫn không nghiêm túc được". Cha Trình nở nụ cười một tiếng, nói: "Mẹ con nấu ăn xong rồi, bảo cha gọi con xuống ăn cơm."

"Được rồi!" Trình Tấn Tùng đứng lên, tiện tay tắt trang web, sau đó hắn đứng lên lười biếng duỗi người dùng cái mũi hít hít: "Ồ ~ là sườn kho! Thật là thơm."

Trình Tấn Tùng đẩy phía sau lưng cha mình, đi vào phòng ăn, hắn đi ở phía sau không có chú ý tới, trong mắt cha Trình lóe lên một tia ánh sáng nghi ngờ...

Trên bàn cơm Trình gia từ trước đến giờ không có quy củ "ăn không nói" vừa ăn vừa nói là truyền thống nhất quán. Cha Trình và mẹ Trình đều đã đến tuổi về hưu, thế nhưng bởi vì hai người đều có kỹ thuật chuyên nghiệp, cho nên được đơn vị mời trở lại công tác, lúc thường nhị lão hai người mỗi người đều có công tác, mà công việc Trình Tấn Tùng cũng vội vàng, một nhà ba người có thể đồng thời an an ổn ổn ăn bữa cơm không nhiều, cho nên, mỗi lần ba người cùng nhau ăn cơm, Trình Tấn Tùng sẽ cùng Nhị lão nói chuyện phiếm. Lần này Trình Tấn Tùng vì phá án có công mà bắt được "hung thủ", đề tài của mọi người tự nhiên rơi xuống vụ án này.

"Nói đến, tên hung thủ kia xử như thế nào?" Mẹ Trình hỏi Trình Tấn Tùng.

"Còn không có, thế nhưng đã sắp xếp, phỏng chừng trong năm có thể mở phiên toà thẩm tra." Trình Tấn Tùng bổ sung một câu: "Nhất định là tử hình."

"Ừ, người như vậy nên bị trừng phạt! Hại người khắp nơi, quá độc ác!" Mẹ Trình không ngại bình luận.

Cha Trình ở bên cạnh vẫn luôn không nói lời nào lên tiếng: "Vụ án này tựa hồ phá án không dễ dàng?"

"Dạ, chúng con cùng pháp y cũng không thể phát hiện ra đầu mối gì, vẫn là nhờ vào chức năng định vị điện thoại của người bị hại cuối cùng, để cho chúng con tìm được hung thủ." Trình Tấn Tùng nói đến cái này tựa hồ nghĩ tới điều gì thú vị, cười bổ sung một câu: "Đúng rồi, diện mạo của cô ấy rất được, nghe nói Lễ Nguyên có hứng thú với cô ấy, mọi người còn cổ động cậu ấy theo đuổi người ta."

"Vậy sao?" Mẹ Trình cũng có điểm kinh hỉ, nhưng rất nhanh bà liền nhíu lại lông mày: "Tiểu Tùng con còn lớn hơn Lễ Nguyên đấy, con tính toán bao giờ thì tìm đối tượng đây?"

"Khụ khụ khục..." Trình Tấn Tùng không phòng bị dẫn lửa thiêu thân, dưới sự kinh hãi nuốt vào ngụm nước canh bị sặc phun cả ra ngoài.

"Ơ cái thằng này, mẹ chỉ hỏi con một câu thôi, đã khiến con sợ như vậy rồi à?!" Mẹ Trình một bên quở trách, một bên giúp Trình Tấn Tùng vỗ lưng thuận khí.

"Khụ khục... Mẹ, đừng nói như vậy... làm con sợ... Khụ khục..." Trình Tấn Tùng rốt cục bình tĩnh lại, hắn nói với mẹ mình: "Việc này không vội vàng được..."

"Không vội không vội, con đã 33 rồi, còn không vội vã! Ba con bằng tuổi con, đã kết hôn với mẹ rồi." Mẹ Trình trừng mắt.

"Ha ha, mẹ, coi như gấp con cũng phải tìm được người thích hợp chứ?" Mỗi lần mẹ Trình đưa ra cái vấn đề này, Trình Tấn Tùng đều trả lời như vậy. Nhưng là lần này câu này vừa ra khỏi miệng, trong đầu hắn đột nhiên hiện lên hình tượng của Thẩm Nghiêm.

Nụ cười trên mặt Trình Tấn Tùng trong phút chốc trở nên hơi cứng ngắc...

Bên kia, mẹ Trình không có phát hiện biểu tình biến hoá rất nhỏ của Trình Tấn Tùng, vẫn tiếp tục hỏi: "Vậy con nói xem, con định tìm người như thế nào?"

"Tìm người..." Trình Tấn Tùng chần chờ một chút, thử thăm dò hỏi: "Mẹ, nếu như...con tìm một đối tượng đặc biệt, một người cha mẹ chưa từng nghĩ tới, cha mẹ sẽ nghĩ như thế nào?"

"Đặc biệt như thế nào?"Mẹ Trình buồn cười hỏi ngược lại: "Con tìm người năm mươi sáu mươi tuổi hay vị thành niên?"

"Ôi chao mẹ của con ơi! Tìm vị thành niên là phạm pháp!Con trai của mẹ không có sở thích đặc biệt như thế đâu!" Trình Tấn Tùng xạm mặt lại.

"Không phải à?" Mẹ Trình nở nụ cười, sau đó lại thay đổi giọng điệu tương đối nghiêm túc, ngữ trọng tâm trường nói: "Tiểu Tùng a, con cũng không nhỏ, gặp được cô gái thích hợp hãy mau kết hôn đi, sớm sinh đứa con, thừa dịp mẹ và cha con vẫn còn khoẻ, sẽ giúp con trông cháu. Lúc thường con bận bịu như vậy..."

Trình Tấn Tùng không yên lòng gật gật đầu, vùi đầu ăn cơm. Bên kia mẹ Trình vẫn tiếp tục: "Mẹ đang cùng con nói chuyện đấy, con có nghe không?"

Ngay lúc này, trong phòng ngủ truyền đến một trận chuông điện thoại di động, Trình Tấn Tùng nhảy dựng lên chạy về phòng mình: "A có điện thoại! Con đi nhận điện thoại!"

"Cái thằng này mỗi khi em nói đến chuyện này nó đều lảng tránh như thế.." mẹ Trình tức giận trách cứ.

Mà bên kia, cha Trình nhìn dáng dấp hốt hoảng của Trình Tấn Tùng, suy nghĩ đến hành động vừa nãy của nó ở trong phòng sách, hơi nhíu mày.

Trình Tấn Tùng trở về phòng cầm điện thoại di động lên, thời điểm nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình, hơi ngẩn người —— dĩ nhiên là bên trong cục gọi tới.

Trình Tấn Tùng nhận điện thoại: "Alo? Vương trưởng? Dạ... Thật không? Có việc này? Được, vậy tôi chuẩn bị một chút, được."

Trình Tấn Tùng đi về nhà ăn, nói với cha mẹ mình: "Cha, mẹ, ngày mai con phải đi công tác nước ngoài, đi Australia."

"Australia?"Mẹ Trình lấy làm kinh hãi, cha Trình cũng kinh ngạc nhấc lên lông mày.

"Làm sao phải ra nước ngoài công tác? Có việc gì quan trọng à?"Mẹ Trình hỏi.

"Có hội nghị giao lưu kỹ thuật trinh sát hình sự, lực lượng cảnh sát mấy quốc gia cùng nhau giao lưu một ít kỹ thuật phá án, Vương trưởng nói tổ pháp chứng của bọn con là bộ ngành có thành tựu nhiều nhất toàn quốc, ông ấy để con đi theo bọn họ trao đổi một chút, thuận tiện cũng học một ít kinh nghiệm của những quốc gia khác." Trình Tấn Tùng nói.

Cha Trình gật gật đầu: "Ừ, đi ra ngoài học tập một chút cũng tốt. Khi nào thì đi? Đi thời gian bao lâu?"

"Ngày mai nửa đêm đi, hội nghị được tổ chức khoảng bốn ngày, hơn nữa vừa đi vừa về, đại khái khoảng sáu, bảy ngày. Ngày mai con phải đến cục một chuyến, chỉnh lý hồ sơ, sau đó còn phải thu thập đồ vật một chút."

Mẹ Trình gật gật đầu: "Được, vậy con ăn mau đi, lát nữa ăn xong thì thu dọn đồ đạc."

Trình Tấn Tùng gật gật đầu.

Sau bữa ăn tối, Trình Tấn Tùng bắt đầu chỉnh lý đồ vật, dọn dẹp một chút, lại không tự chủ bắt đầu thất thần. Đây không phải lần đầu tiên mẹ hắn giục hắn kết hôn. Tuy nói làm cảnh sát kết hôn muộn cũng là bình thường, nhưng là vào tuổi của hắn, đa số mọi người cũng đã thành gia lập thất, có con không phải một đứa thì cũng là hai đứa. Chỉ có Trình Tấn Tùng vẫn luôn đơn độc cho tới bây giờ. Nguyên nhân nói đến kỳ thực có chút buồn cười, bởi vì công việc làm cảnh sát này người bên ngoài nhìn vào vừa bận vừa mệt tiền kiếm thì ít, thực sự không phải công việc gì tốt, cho nên làm cảnh sát muốn gặp được đối tượng phù hợp cũng là chuyện khó khăn. Đối với rất nhiều lính cảnh sát tốt nghiệp trường cảnh sát chính quy mà nói, tìm được đối tượng thích hợp một chút là được rồi, dù sao điều kiện của bọn họ cũng không quá cao, có thể tìm được một người chịu đựng được tính chất công việc quanh năm không ở nhà của bọn họ đã coi như là may mắn. Nhưng là Trình Tấn Tùng thì khác, Trình Tấn Tùng cũng không phải xuất thân trường cảnh sát, hắn học tám năm trong trường đại học tốt nghiệp thạc sĩ hệ hoá học, hắn sở dĩ tiến vào Cảnh đội, hoàn toàn là bởi vì cha Trình ảnh hưởng. Cha Trình vẫn luôn có nguyện vọng thành lập một tổ thí nghiệm kỹ thuật cao dựa vào máy móc khoa học nghiên cứu bằng chứng phục vụ điều tra vụ án, vì thế, lão gia tử nỗ lực chừng mười năm. Mà Trình Tấn Tùng chịu ảnh hưởng của cha mình, mưa dầm thấm đất cũng lấy đó làm lý tưởng của bản thân. Cho nên, sau khi tốt nghiệp đại học, Trình Tấn Tùng tiến nhập Cảnh đội, dưới sự trợ giúp của cha Trình thành lập tổ thí nghiệm kỹ thuật trinh sát hình sự đầu tiên, cũng là tổ pháp chừng bây giờ. Nghiên cứu của tổ pháp chứng bọn họ có thể nói là đi đầu toàn quốc, trong đó nhân viên, cùng với nói là cảnh sát, không bằng nói là chuyên gia pháp chứng. Cho nên bên trong quan niệm của Trình Tấn Tùng, hắn vẫn luôn định vị mình là một nhà nghiên cứu khoa học. Bởi vì tâm lý phần tử trí thức quấy phá, Trình Tấn Tùng vẫn luôn hi vọng có thể tìm một người bạn đời xứng đôi với mình, có tư tưởng độc lập, có thể cùng hắn tiến hành giao lưu quan niệm, mà không phải đơn giản một ngày ba bữa, nuôi gia đình trải qua cuộc sống đơn thuần. Thế nhưng, có thể có bao nhiêu cô gái ưu tú như vậy? Không tốt, Trình Tấn Tùng nhìn không lọt; tốt quá, người ta khả năng lại ghét bỏ nghề nghiệp của hắn... Thường xuyên qua lại, cũng là đơn độc cho tới bây giờ. Cha mẹ Trình biết con trai có quan niệm như vậy, cho nên cũng không quá giục hắn. Mà hiện tại, Trình Tấn Tùng thật sự phát hiện có một người đáng để cho mình động tâm, thế nhưng hắn cũng không nghĩ đến người đó lại là đàn ông. Trình Tấn Tùng nghĩ vừa nãy mẹ Trình nói "đặc biệt như thế nào", trong lòng thầm nghĩ, người hắn động tâm so với mẹ hắn tưởng tượng đặc biệt hơn rất nhiều... Hắn biết cha mẹ mình trông mong hắn kết hôn sinh con đã lâu.. hắn có thể để cho cha mẹ tiếp thu Thẩm Nghiêm được không?...

Thôi thôi, tạm thời xuất ngoại một chuyến cũng tốt, thay đổi hoàn cảnh, có lẽ có thể làm cho hắn bình tĩnh suy nghĩ vấn đề rõ ràng hơn.

Ngày thứ hai, Trình Tấn Tùng đi đơn vị chuẩn bị hồ sơ hội nghị cần dùng, lại giao phó hạng mục công việc cho Lý Gia Vũ xong, sau đó mới chuẩn bị rời đi. Bởi vì tổ trọng án còn đang nghỉ phép, cho nên hắn cũng không có cố ý gọi điện thoại thông báo cho ai, chỉ là để Lý Gia Vũ thay hắn chuyển đạt. Mà hắn không nghĩ tới, trong một tuần hắn rời đi này, tổ trọng án —— hoặc nói Thẩm Nghiêm —— nghênh đón một thử thách to lớn...

Hết chương 57.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play