"Một người đối với cả cha và tôi đều cực kỳ quan trọng."
Chương 48: Hung thủ sau lưng.
Trình Tấn Tùng mang Thẩm Nghiêm đi đến phòng làm việc tổ pháp chứng, Thẩm Hạo và Lý Gia Vũ đang ở trong phòng, Trình Tấn Tùng một bên đi vào trong phòng vừa giải thích cho Thẩm Nghiêm:: "Vừa nãy Thẩm Hạo ở trên mạng tìm được một đoạn video, là một bạn trên mạng quay lại quá trình Lạc Hải bị thiêu chết, chúng tôi ở bên trong đó phát hiện vấn đề, "Nói xong, hắn gật đầu với Thẩm Hạo đang ngồi trước máy vi tính. Thẩm Hạo hiểu ý, mở ra đoạn video kia.
Thẩm Nghiêm nhìn về phía màn hình, quả thật là video quay lại cảnh Lạc Hải bị thiêu chết. Khoảng cách của người quay cách Lạc Hải tương đối gần, hiệu quả quay chụp rất rõ ràng.
Đột nhiên, Trình Tấn Tùng chỉ vào màn hình nói: "Dừng lại!"
Thẩm Hạo ấn xuống nút tạm ngừng.
"Lùi về 3 giây trước, một lần nữa thả chậm một chút."
Thẩm Hạo nghe theo.
"Cậu xem nơi này, " Trình Tấn Tùng chỉ vào màn hình nói với Thẩm Nghiêm: "Cậu có chú ý đến động tác này của Lạc Hải không?"
Thẩm Nghiêm tỉ mỉ mà nhìn màn hình, đây là trước khi Lạc Hải châm lửa, chỉ thấy con mắt của ông ta ở trên bàn nhìn một vòng, sau đó nhìn chằm chằm một chỗ lộ ra thần sắc bất ngờ, sau đó, ông ta đưa tay ra chỗ đó, cầm lên bật lửa trên bàn.
"Lạc Hải thật giống như có chút ngoài ý muốn..." Thẩm Nghiêm phân biệt nói.
"Không sai, bởi vì bật lửa này căn bản không phải của ông ta." Trình Tấn Tùng xác định mà nói: "Nghi thức thắp hương bái Phật, cần thắp hương có thể sử dụng nến hoặc là diêm, mà rất ít khi dùng đến bật lửa. Tôi vừa nãy đã hỏi trợ thủ của Lạc Hải, cậu ta rất khẳng định cậu ta đã chuẩn bị diêm cho Lạc Hải."
Thẩm Nghiêm nhớ lại tình cảnh Lạc Hải bị bén lửa, hiểu được: "Cho nên, hung thủ đã dùng bật lửa này thay thế?"
"Đúng," Trình Tấn Tùng gật gật đầu, chỉ chỉ vào một cái bật lửa đã bị cháy đen đến hơn nửa."Đây là cái bật lửa chúng tôi nhặt được ở hiện trường, cậu xem một chút liền hiểu."
Nói xong, Trình Tấn Tùng hướng Lý Gia Vũ gật đầu. Lý Gia Vũ cũng gật đầu, đeo vào dụng cụ phòng hộ và mặt nạ, cầm lấy bật lửa đi tới vị trí tương đối thoáng bên cạnh.
"Chú ý xem."
Lý Gia Vũ đem bật lửa cầm ở trong tay, sau đó ấn xuống nút đánh lửa, bật lửa trong nháy mắt phun ra một ngọn lửa lớn, cao tới hơn nửa mét, ngọn lửa đại khái khoảng ba giây mới tắt, mà sau khi chờ ánh lửa thối lui, Thẩm Nghiêm phát hiện, trên dụng cụ phòng hộ của Lý Gia Vũ bị ngọn lửa thiêu ra một vết tích màu đen.
"Cái bật lửa này từng bị người nào đó giở trò, một khi châm lửa, khí gas bên trong trong nháy mắt phun ra, sẽ hình thành ngọn lửa lớn, người bình thường không có phòng bị, nhất định sẽ bị đốt. Thời điểm chúng tôi nhặt được cái bật lửa này, bên trong đã không còn khí gas, chúng tôi một lần nữa bơm khí ga vào cho nó, mới phát hiện vấn đề." Trình Tấn Tùng bổ sung tiếp: "Chúng tôi kiểm nghiệm hiện trường, phát hiện bên trong tàn hương Lạc Hải vung ra bị người ta trộn bột photpho vào, bởi vậy thời điểm Lạc Hải vung hương, photpho sẽ dính vào trên người ông ta. Có chất dẫn cháy, hơn nữa có trang bị châm lửa như vậy, Lạc Hải khẳng định khó thoát khỏi cái chết."
"Chúng tôi hỏi qua nhân viên công tác trong miếu," Lần này nói chuyện chính là Lý Gia Vũ: "Bọn họ nói thời điểm bọn họ lắp đặt tế đàn, bật lửa cùng tàn hương trong lô đỉnh cũng đã ở trên bàn. Nói cách khác, hung thủ là nhân lúc người ta không để ý cầm đi bao diêm của Lạc Hải, sau đó lại để bật lửa lên trên rồi đổ bột photpho vào bên trong lư hương."
"Cho nên, hung thủ ngày hôm nay có đi hiện trường?! Hắn nhất định là nhìn Lạc Hải trúng chiêu, sau đó mới thừa dịp náo loạn đi ra ngoài! Đáng chết!" Thẩm Nghiêm ảo não nói: "Lúc đó nên ngăn cản những người kia!"
Trình Tấn Tùng biết đến Thẩm Nghiêm đang suy nghĩ gì, quan tâm nói: "Trước tiên cậu đừng lo lắng, tôi còn chưa nói hết mà. Cậu còn nhớ vụ hoả hoạn ở nhà La Chí Cường không?"
Thẩm Nghiêm ngẩng đầu.
"Lúc đó ở hiện trường hỏa hoạn phát hiện hộp thuốc lá của La Chí Cường, " Trình Tấn Tùng nói, cầm lên một túi vật chứng trên mặt bàn, bên trong có một hộp thuốc lá làm bằng kim loại bị cháy đen."Hộp thuốc lá này được đặt phía dưới tủ đầu giường, ban đầu tôi cho là sau khi hoả hoạn phát sinh nó mới bị đốt cháy, sau đó thời điểm đội viên cứu hỏa đến dập lửa, nó mới được ngăn chặn. Thế nhưng sau khi Lạc Hải xảy ra chuyện, tôi phát hiện một vấn đề, " Trình Tấn Tùng nói, cầm hộp thuốc lá đi tới bên cạnh Lý Gia Vũ, đặt ở bên cạnh dụng cụ phòng hộ bị cháy xem của Lý Gia Vũ: "Cậu xem hai vết cháy này có giống nhau không?"
Thẩm Nghiêm vừa nhìn, quả nhiên, hai vết tích cháy đen giống nhau y hệt!
"Cho nên, vụ hoả hoạn ở nhà La Chí Cường căn bản không phải bất ngờ! Mà là hung thủ cố ý đem bật lửa bỏ vào nhà La Chí Cường!" Thẩm Nghiêm tỉnh ngộ: "La Chí Cường một khi châm lửa, lửa kia cũng cháy như thế. Hơn nữa ngày đó La Chí Cường uống say, còn đập phá vài cái bình rượu, cho nên xảy ra hỏa hoạn là chuyện không thể ngăn cản!"
"Đúng, khả năng này, so với La Chí Cường tự mình đốt mình khả thi hơn nhiều đúng không. Thế nhưng" Nói tới chỗ này, Trình Tấn Tùng nhíu nhíu mày: "Chúng tôi đã kiểm tra vật chứng mang về từ hiện trường, cũng không có phát hiện loại bật lửa này, ngay cả mảnh vỡ cũng không tìm được. Tôi hỏi qua nhân viên cấp cứu, bọn họ nói cũng không phát hiện được bật lửa trên người La Chí Cường, cho nên, chúng tôi thiếu hụt chứng cứ mấu chốt để chứng minh suy đoán."
Thẩm Nghiêm cũng cau mày nghĩ tới —— vật kia đi nơi nào? Ngày đó chỉ có La Chí Cường ở nhà, sau đó xảy ra hoả hoạn, sau đó...
!
Một đạo sấm sét xẹt qua ở trong đầu.
"Tôi biết bật lửa kia ở chỗ nào rồi!" Thẩm Nghiêm nhìn về phía Trình Tấn Tùng, trong con ngươi lóe lên ánh sáng: "Anh quên mất? Lúc đó còn có một người đi vào hiện trường sao..."
Văn phòng tổ trọng án.
"La Chí Nguyên, nam, 26 tuổi, mẹ tên Trương Mỹ Thư, là vợ hai của La Đỉnh Hưng. La Đỉnh Hưng người này nghe đâu khi còn trẻ tương đối phong lưu, thời điểm vợ cả ông ta còn chưa chết ông ta đã ngoại tình với Trương Mỹ Thư còn sinh ra La Chí Nguyên. Sau đó vợ cả của La Đỉnh Hưng qua đời, ông ta liền kết hôn với Trương Mỹ Thư, La Chí Nguyên cũng danh chính ngôn thuận trở thành nhị thiếu gia La gia, khi đó cậu ta cũng đã 16 tuổi. Bốn năm sau, La Chí Nguyên tại thời điểm năm thứ nhất đại học cậu ta liền xuất ngoại, sau đó vẫn ở nước Mỹ đọc sách." Tần Khải nói cho tất cả mọi người báo cáo của mình: "Tôi gọi cho trường đại học của La Chí Nguyên, theo giáo viên cũ cậu ta kể lại, La Chí Nguyên lúc đó cực kì sốt ruột muốn xuất ngoại, không biết đến tột cùng xảy ra chuyện gì..."
"Sau khi xuất ngoại, La Chí Nguyên rất ít khi về nước, mãi đến tận một năm trước mẫu thân cậu ta qua đời, cậu ta mới trở về một lần, sau đó lại về Mỹ. Lần này là đầu tháng này cậu ta mới trở về. Quan hệ của La Chí Nguyên tương đối ít ỏi, lần này trở về cũng không ở trong nhà, cho nên hành tung của cậu ta, trên căn bản không có người nào có thể nắm rõ. Thế nhưng... " nói tới chỗ này, Tần Khải nhìn về phía Thẩm Nghiêm: "Tôi hỏi qua Khương Kiến Đông, hắn biểu thị, ngày La Chí Cường chết, La Chí Nguyên đúng là rất muộn mới đến bệnh viện, cũng là sớm hơn mười phút so với chúng ta."
Giang Lệ ở bên kia bổ sung tiếp: "Tôi đi trung tâm điện thoại điều tra, Lạc Hải gần đây có liên hệ với một số điện thoại, cái số này không được lưu trong điện thoại di động của Lạc Hải, hơn nữa mỗi lần trò chuyện xong ông ta đều xoá ghi chép trò chuyện, chúng tôi phải nhờ vào trung tâm điện thoại tìm ra số điện thoại kia. Sau khi tra xét, số kia là một sim rác không dùng chứng minh thư đăng ký, lần thứ nhất được sử dụng, cũng là vào đầu tháng này."
Đầu tháng, cũng chính là mười ngày trước khi vụ án của Vương Đại Khánh xảy ra."
"Về thời gian xác thực có thể giải thích, " Phương Lễ Nguyên nói: "Nhưng là La Chí Nguyên rốt cục có thù hận gì với tập đoàn Bằng Trình, lại muốn giết chết anh trai ruột của mình?"
"Những việc này, lát nữa chúng ta hỏi vợ của La Chí Cường một chút, đại khái sẽ biết." Thẩm Nghiêm nói.
Trong lúc này, Trình Hải Dương đẩy ra cửa phòng họp: "Đội trưởng, Vương Quyên đến."
Vương Quyên ngồi ở bên trong phòng tiếp khách, đôi mắt vẫn còn sưng tấy, hiển nhiên vẫn chưa thoát khỏi nỗi đau mất đi người thân. Thẩm Nghiêm chỉ nói một câu đơn giản "Nén bi thương", liền đi thẳng vào vấn đề: "Chúng tôi lần này tìm cô, là có một số việc muốn hỏi cô một chút. Những vấn đề này cực kỳ trọng yếu, cô nhất định phải trả lời thật lòng.
Vương Quyên nhìn vẻ mặt Thẩm Nghiêm cực kỳ nghiêm túc, gật gật đầu.
"Chồng cô và La Chí Nguyên, quan hệ của bọn họ thế nào?"
"Hai người bọn họ..." Vương Quyên chần chờ một chút, nói: "Rất tốt đẹp..."
"Thật?" Thẩm Nghiêm nhìn thẳng vào Vương Quyên.
Vương Quyên bị ánh mắt Thẩm Nghiêm nhìn chằm chằm, rốt cục chịu không được. Cô ngập ngừng nói: "Hai người bọn họ, hình như có mâu thuẫn..."
"Có mâu thuẫn gì?"
"Là... Nhà tôi có cái tủ bảo hiểm, có lần trong lúc vô tình tôi phát hiện một phần văn kiện bên trong, tôi vừa mở ra, phát hiện là một phần hồ sơ đã được công chứng, trên đó viết, sau khi lão gia tử chết La Chí Nguyên phải đem tất cả tài sản lão gia tử chia cho cậu ta chuyển hết cho Chí Cường..."
"Cái gì?" Tất cả mọi người lấy làm kinh hãi. Thẩm Nghiêm truy hỏi: "Cô chắc chắn chứ?"
Vương Quyên nhìn mọi người một cái, gật gật đầu.
"Cô có từng hỏi La Chí Cường việc này không?"
"Tôi hỏi rồi, nhưng là Chí Cường không nói... Thế nhưng có một lần anh ấy uống say, có nói tới La Chí Nguyên..."
"Nói cái gì?"
"Nói tên kia là súc sinh, chuyện loạn luân cũng làm được..." Âm thanh Vương Quyên càng nói càng nhỏ.
"Loạn luân?" Tổ trọng án tất cả mọi người vừa nghe đều rơi vào trầm tư, cùng ai?...
"Đội trưởng! Tra được!!" Tần Khải kêu to chạy vào văn phòng tổ trọng án: "Tôi có hỏi một bạn cùng phòng của La Chí Nguyên thời đại học, cậu ta nhớ lại, khi đó La Chí Nguyên xác thực từng có bạn gái! Hai người vốn đang rất tốt, sau đó không biết tại sao đột nhiên chia tay, không bao lâu sau La Chí Nguyên liền xuất ngoại. Sau khi La Chí Nguyên xuất ngoại không bao lâu, cô gái kia liền tự sát."
"Tự sát? Chết rồi?"
"Ừm. Tôi tra được bức ảnh của cô gái kia," Nói tới chỗ này, Trên mặt Tần Khải hiện ra thần tình phức tạp: "Anh xem một chút đi..."
Thẩm Nghiêm vừa nhìn, giật nảy cả mình. Anh lập tức dặn dò: "Tần Khải, gọi điện thoại cho Duệ Hằng, để cho anh ta khám nghiệm thi thể của La Chí Cường một lần nữa, những người khác chia binh hai đường, đi tìm La Chí Nguyên!"
Thẩm Nghiêm cùng Trình Hải Dương lái xe tới tập đoàn Bằng Trình, Thẩm Nghiêm chạy vào bên trong liền hỏi: "La Đỉnh Hưng đâu?"
Nhân viên đón tiếp bị bộ dạng của Thẩm Nghiêm làm cho sợ hết hồn: "... Chủ tịch ông ấy không ở đây..."
"Ông ấy đi đâu? Vậy La Chí Nguyên có ở đây hay không?"
"Không... Cũng không ở đây..."
Ngay lúc này, điện thoại di động Thẩm Nghiêm vang lên, Thẩm Nghiêm nhận điện thoại, đầu kia truyền đến âm thanh có chút lo lắng của Phương Lễ Nguyên: "Đội trưởng, không xong! Chúng tôi hỏi người giúp việc nhà La Đỉnh Hưng, bà ta nói La Đỉnh Hưng cùng La Chí Nguyên vào khoảng chừng nửa giờ trước đã ra khỏi nhà."
"Cái gì?!" Thẩm Nghiêm giật nảy cả mình: "Không tốt, La Chí Nguyên có thể sẽ ra tay với La Đỉnh Hưng! Khẩn trương đi tìm cậu ta!!"
"Làm sao vậy?" Khương Kiến Đông nghe thấy cảnh sát nói chuyện, vội vã chạy tới, hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
"Anh có biết La Đỉnh Hưng cùng La Chí Nguyên đi nơi nào hay không?" Thẩm Nghiêm cầm lấy cánh tay Khương Kiến Đông mặt đầy lo lắng: "La Đỉnh Hưng gặp nguy hiểm!!"
***
Lúc này, nghĩa trang.
La Đỉnh Hưng chậm rãi mở mắt ra, lần đầu tiên nhìn thấy chính là bia mộ trước mặt, lão lấy làm kinh hãi, muốn đứng dậy, lại phát hiện toàn thân mình vô lực. Lão kinh hoàng quan sát trái phải, lúc này mới phát hiện bản thân đang ngồi bên trong một chiếc xe lăn, hai tay còn bị trói ở phía sau.
"Tỉnh rồi?" Âm thanh La Chí Nguyên từ một bên truyền đến, La Đỉnh Hưng vội vã quay đầu, lúc này mới phát hiện, La Chí Nguyên đang ngồi ở trước bia mộ, trong tay cậu ta còn cầm một con dao sắc bén, đang cười ha ha mà nhìn mình, chỉ là trong mắt kia không có bất kỳ ý cười, mà là lộ ra lãnh khốc vô tận.
"Chí... Chí Nguyên?..." La Đỉnh Hưng có chút không thể tin nhìn đứa con thứ hai của mình, bị thuốc tê làm cho đầu mê man có chút vận chuyển trì độn, chỉ có thể mơ hồ nhớ lại, trước đó tựa hồ là La Chí Nguyên nói phát hiện chuyện liên quan đến vụ hoả hoạn ở nhà của Chí Cường, sau đó lão liền theo nó lên xe, sau đó liền...
La Đỉnh Hưng giật giật thân thể, lại phát hiện toàn thân vẫn không thể động đậy, lão không hiểu hỏi: "Con... Con làm cái gì vậy?..."
"Mang cha tới gặp một người," La Chí Nguyên nhìn về bia mộ phía sau, nhẹ nhàng vuốt ve dòng chữ trên bia mộ, giọng điệu mang đầy tình cảm mà nói: "Một người đối với cả cha và tôi đều cực kỳ quan trọng."
La Đỉnh Hưng nhìn về phía bia mộ, trên đó viết một cái tên hoàn toàn tên xa lạ: Ngô Chí Nhã...
"Định vị được điện thoại di động của La Chí Nguyên!" Bên trong xe, Thẩm Hạo nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính, lớn tiếng kêu lên: "Điện thoại di động La Chí Nguyên nằm ở phía tây nam 13km."
"Phía tây nam 13 km?" Trình Tấn Tùng đối chiếu bản đồ nhìn một chút: "Là nghĩa trang! Nghĩa trang trong rừng! Mộ của Ngô Chí Nhã!"
"Nhanh đến nghĩa trang." Trong một chiếc xe khác, Thẩm Nghiêm cúp điện thoại, nói với Trình Hải Dương làm tái xế. Trình Hải Dương lập tức ấn xuống còi cảnh sát, hết sức đạp van gas.
Xe nhanh chóng tiến lên, kèm theo tiếng còi cảnh sát sắc bén, cấp tốc đi tới nghĩa trang.
Bên trong xe, Khương Kiến Đông lo lắng gọi điện thoại di động La Đỉnh Hưng, nhưng thủy chung vẫn không có người nghe. Thẩm Nghiêm xem bức ảnh trong tay, trong hình một cô gái mỉm cười — -- --khuôn mặt tươi cười có rất nhiều nét tương tự La Đỉnh Hưng lúc còn trẻ...
Hết chương 48.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT