"Ông có thể nghĩ rõ, đừng tự dưng giúp người khác tiêu trừ tai hoạ, không cẩn thận lại là tự mình hại mình."

Chương 46: Liệt hỏa đốt người

"Thời điểm tôi mới vừa điều tra Lạc Hải, lại phát hiện có rất nhiều thứ xuất hiện ở trên mạng." Tần Khải chỉ vào màn hình nói với Thẩm Nghiêm.

Thẩm Nghiêm nhìn về phía màn hình, lại là một trang web weibo, chỉ là lần này người đăng bài không phải là toà soạn báo XX, dĩ nhiên đó là một tài khoản có tên "Lạc Hải chân nhân"

"Lạc Hải chân nhân?" Thẩm Nghiêm cau mày —— đây chẳng lẽ là tài khoản weibo của Lạc Hải.

"Tôi xem qua giới thiệu cá nhân tài khoản này, đại khái thực sự là bản thân Lạc Hải, ngữ khí nói chuyện cũng rất giống." Tần Khải nói: "Tôi đã xem weibo của ông ta, nội dung cũng không nhiều, bài viết sớm nhất được viết vào một năm trước. Thế nhưng đội trưởng, anh xem bài viết gần đây một chút."

Thẩm Nghiêm nhìn về phía màn hình, chỉ thấy nội dung bài viết mới nhất chính là: "Nghĩ tới nghĩ lui, khó có thể an lòng. Sai lầm của người khác là vô tâm, chúng ta càng phải có lòng từ bi. Lão phu quyết định, ngày vu minh tại trước miếu thần thụ cử hành nghi thức cầu phúc tiêu tai, vì người chết siêu độ, cầu phúc cho người đang sống. Hoan nghênh các vị đạo hữu cùng tham dự." Cuối cùng còn tag thêm vài tài khoản của tổ chức đạo giáo.

"Đây là gì vậy?" Thẩm Nghiêm cau mày: "Lạc Hải muốn cầu phúc cho La Chí Tường?"

"Đội trưởng anh cũng hiểu như vậy đúng không?" Tần Khải nói, trên mặt cũng mang theo vẻ nghi hoặc khó hiểu: "Tôi đọc xong cũng có cảm giác đó, nhưng vấn đề là không phải Lạc Hải có thù oán với La gia hay sao? Làm sao lại đột nhiên thay đổi 180 độ, bắt đầu giúp người ta cầu phúc? Đây không phải là mặt trời mọc lên từ phía Tây à?"

Thẩm Nghiêm cũng cảm thấy chuyện này rất là quỷ dị, nhìn lại bài viết này, lại phát hiện lượt chia sẻ đã vượt qua hơn 1000 lượt, vẫn phong phú như trước, thế nhưng có nhiều người đểu biểu thị muốn đi xem trò vui.

Không nghĩ tới, mới vừa giải quyết chuyện tòa soạn, Lạc Hải bên này lại náo loạn, lần này xem ra động tĩnh tựa hồ lớn hơn lần trước.

Thẩm Nghiêm nói với Tần Khải: "Đi, đi nhà Lạc Hải."

Thời điểm hai người đi tới cửa nhà Lạc Hải, ngoài dự liệu của mọi người, nơi này dĩ nhiên có không ít người đến xem náo nhiệt, có mấy phóng viên không biết đến từ toà soạn nào đang vây quanh Lạc Hải phỏng vấn ông ta, mà bản thân Lạc Hải lại đứng trước cửa nhà, một mặt hoà khí trả lời vấn đề của mọi người.

Thẩm Nghiêm, Tần Khải đến gần đoàn người, dựa gần vào một chút để nghe câu hỏi của phóng viên: "Lạc đại sư, không phải trước đây ông từng nói tập đoàn Bằng Trình có tội thì phải chịu sao? Tại sao bây giờ đột nhiên lại muốn trợ giúp bọn họ cầu phúc?"

"Ôi chao, lão phu từ trước đến giờ chưa từng nói tập đoàn Bằng Trình có tội thì phải chịu." Lạc Hải lắc lắc ngón tay, cố làm ra vẻ mà nói: "Lại nói, người tu đạo nên có lòng dạ từ bi, trước đây lão phu quá mức tức giận, mới có thể hạ nguyền rủa. Lão phu ngồi ngẫm nghĩ lại, cảm thấy như vậy là không đúng, cho nên mới quyết định làm lễ cầu phúc."

Một phóng viên chưa từ bỏ ý định mà hỏi tiếp: "Nghe nói tổng giám đốc tập đoàn Bằng Trình La Chí Cường mấy ngày trước gặp phải hoả hoạn bị trọng thương, ông sẽ giúp anh ta cầu phúc chứ?"

Nghe thế câu hỏi có ý đồ riêng như thế, Lạc Hải cũng lộ ra nụ cười đầy thâm ý: "Hành động này của lão phũ là muốn cầu phúc cho tất cả mọi người gặp cực khổ, nếu như vị La tiên sinh kia cần thiết, lão phu tự nhiên cũng nguyện cầu phúc cho cậu ta."

Thẩm Nghiêm, Tần Khải vừa nghe lời này đều nhíu mày.

Bên kia, Lạc Hải tựa hồ đã biểu diễn xong chuẩn bị thu sạp: "Các vị, tại hạ còn phải đi chuẩn bị để ngày mai tiến hành cúng bái, thứ cho tại hạ không thể tiếp các vị, xin lỗi, xin lỗi." Nói xong, La Hải quay người trở về nhà, lưu lại trợ lý của ông ta đứng ở cửa ngăn cản mọi người tiễn khách.

Thẩm Nghiêm cùng Tần Khải liếc mắt nhìn nhau, hai người đi đến cửa nhà Lạc Hải.

Trợ lý của Lạc Hải ngày hôm qua đã gặp Tần Khải, biết đến hắn là cảnh sát, nghe đến hai người nói muốn đi vào tự nhiên không dám cản. Hai người đi vào trong nhà, chỉ thấy Lạc Hải đang thu dọn đồ đạc, khóe miệng còn mang theo nụ cười đắc ý.

"Lạc Hải." Tần Khải mở miệng.

Lạc Hải vừa thấy Tần Khải cùng Thẩm Nghiêm, ngược lại cũng không quá bất ngờ. Trên mặt ông ta vẫn còn duy trì nụ cười, hỏi: "Hai vị cảnh sát tới tìm tôi có chuyện gì?"

"Nghe nói ông dự định buông tha La Chí Cường, còn dự định cầu phúc cho anh ta, chúng tôi quá kinh ngạc, tới xem một chút có phải là thật hay không."

Nghe đến trong miệng Tần Khải mang theo giọng điệu giễu cợt, Lạc Hải lại cũng không tức giận, ông ta vẫn mỉm cười nói: "Không sai, lão phu cảm thấy được làm người phải biết khoan dung, La quản lý tuổi không lớn lắm, không biết trên dưới phải trái cũng là chuyện bình thường, lão phu không nên tính toán người trẻ tuổi.

Lão phu trong lòng hổ thẹn, tự nhiên dự định giúp cậu ta làm pháp sự."

Giọng điệu này trước sau biến hóa quá lớn, rất khó để không khiến người ta cảm thấy hoài nghi: Làm sao không tới một ngày, lời giải thích của người này hoàn toàn trái ngược như thế?

Thẩm Nghiêm lập tức nhớ tới, chuyện ngày hôm qua La Đỉnh Hưng tìm Khương Kiến Đông bí mật an bài công việc. Chẳng lẽ, là để Khương Kiến Đông đứng ra làm hoà với Lạc Hải?

Nghĩ tới đây, Thẩm Nghiêm lạnh giọng mở miệng: "Thẹn trong lòng? Sẽ không phải là nhận được tiền của người ta, quyết định giúp người ta trừ hoạ đi?"

Nghe đến Thẩm Nghiêm nói như vậy, Lạc Hải càng phá lên cười ha ha. Ông ta cười một trận, mới dừng lại nhìn về phía Thẩm Nghiêm: "Đội trưởng Thẩm, nếu như cậu nguyện ý cho lão phu tiền, lão phu cũng sẽ đồng ý trừ hoạ giúp cậu."

Câu trả lời này ba phải cái nào cũng được, nhưng mà trong lòng Thẩm Nghiêm đã có đáp án, anh cười lạnh, nói: "Bây giờ ông đột nhiên đổi lập trường, không sợ ông chủ trước không tha cho ông?"

"Đội trưởng Thẩm, cậu đây là ý gì?." Lạc Hải giả vờ kinh ngạc hỏi ngược lại: "Lão phu một thân một mình, làm gì có ông chủ nào? Lại nói, lão phu đời này chỉ sợ thần phật.." Nói tới chỗ này, ông ta cố ý nhìn Thẩm Nghiêm cùng Tần Khải liếc mắt một cái: "Chỉ là người phàm, lão phu còn chưa từng biết sợ dù chỉ một người."

Lúc nói những lời này, Lạc Hải nhấn mạnh, hiển nhiên có ý đồ riêng.

Thẩm Nghiêm không để ý tới Lạc Hải cố ý châm chọc, mà là lạnh giọng nhắc nhở ông ta: "Ông có thể nghĩ rõ, đừng tự dưng giúp người khác tiêu trừ tai hoạ, không cẩn thận lại là tự mình hại mình."

Nghe nói như thế, biểu tình trên mặt Lạc Hải hơi trầm xuống, ông ta cười lạnh một tiếng: "Xin lỗi hai vị, lão phu còn có việc phải làm, thứ lỗi không tiễn được!" Nói xong, phất tay áo tiến vào buồng trong.

Thẩm Nghiêm mang theo Tần Khải rời khỏi nhà Lạc Hải. Tần Khải thấy bên cạnh không có ai, thấp giọng hỏi Thẩm Nghiêm: "Đội trưởng anh hoài nghi Lạc

Hải đã bị La gia mua chuộc?"

"Ừm." Thẩm Nghiêm gật gật đầu, đem chuyện ngày hôm qua nhìn thấy nói cho Tần Khải nghe."... Nếu như vụ án trước, Lạc Hải thật sự có người tiếp tay, như vậy hiện tại ông ta lại đứng về phía của La Đỉnh Hưng, rất có thể ông ta đã đem hung phạm khai ra. Mà hung thủ nghe được Lạc Hải làm phản, khẳng định cũng sẽ không bỏ qua cho ông ta. Cậu dẫn người theo dõi Lạc Hải, nếu không có gì ngoài ý muốn, hung thủ chẳng mấy chốc sẽ có hành động."

Thẩm Nghiêm để Tần Khải lưu lại gần nhà Lạc Hải theo dõi, mình thì quay về trở lại nội thành. Anh không biết Lạc Hải có nói cho Khương Kiến Đông hung thủ hay không, anh càng không biết Khương Kiến Đông hiện tại đang làm gì. Anh gọi điện thoại cho Khương Kiến Đông nhiều lần, nhưng thủy chung không có người nghe. Anh lái xe thẳng đến tập đoàn Bằng Trình, thế nhưng nhân viên công tác lại biểu thị, La Đỉnh Hưng cùng Khương Kiến Đông ngày hôm nay đều không có tới làm. Thẩm Nghiêm liền chạy tới bệnh viện, lại phát hiện chỉ có thư ký La Chí Cường ở đây, người nhà họ La cùng Khương Kiến Đông cũng không ở đây, cũng không biết mấy người này là có tâm trốn tránh hay là đã bắt đầu hành động gì. Thẩm Nghiêm tâm trạng sốt ruột, lần thứ hai gọi điện thoại cho Khương Kiến Đông, thế nhưng bên kia vẫn như cũ không có người nghe.

Bất đắc dĩ, anh không thể làm gì khác hơn là gửi tin nhắn cho Khương Kiến Đông.

"Kiến Đông, tôi biết La Đỉnh Hưng bảo anh làm gì, nếu như anh biết đến cái gì mau nói cho chúng tôi biết, chúng tôi sẽ giúp các người bắt được hung thủ! Anh phải nhớ kỹ, anh đã từng là cảnh sát, vô luận dưới tình huống nào, tuyệt đối không nên làm chuyện trái pháp luật!"

Gửi xong tin nhắn, Thẩm Nghiêm nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động hồi lâu vẫn không có đáp lại, lông mày sâu sắc nhíu lại.

Đúng một ngày, Thẩm Nghiêm cũng không thể liên hệ với La Đỉnh Hưng hoặc là Khương Kiến Đông. Bất đắc dĩ, anh chỉ có thể một bên phái người theo dõi tập đoàn Bằng Trình và bệnh viện La Chí Cường nằm, một bên sai người nhìn chằm chằm Lạc Hải. Nhưng mà người theo dõi Bằng Trình trước sau vẫn không có động tĩnh gì, Lạc Hải bên kia lại vội vàng chuẩn bị cầu phúc, hai bên dĩ nhiên đều im ắng, sóng vẫn cư yên lặng đến quỷ dị, mãi đến tận ngày thứ hai triều dương mới bay lên...

Sáng ngày thứ hai chín giờ, trước miếu thần thụ.

Miếu thần thụ nằm ở vùng ngoại ô thành phố S, trong miếu này có một cây cổ thụ, nghe đâu đã có tuổi đời trăm năm. Trải qua nhiều năm cùng với lời đồn đãi của người dân, cây này liền được tôn xưng là "thần thụ", nghe đâu đứng ước nguyện dưới cây này sẽ rất linh thiêng, bởi vậy dưới cây đèn nhang không ngừng được thắp sáng. Sáng sớm chưa tới tám giờ, có một nhóm người lớn đi tới trong miếu, trong bọn họ có người trẻ tuổi chừng 20 tuổi, cũng có người lớn tuổi tầm năm mươi, sáu mươi tuổi, xem thần sắc hiển nhiên là đến xem trò vui, mà lại có người thực sự tin việc này. Ở giữa đã dọn lên một cái bàn, trên bàn che lại vải đỏ, phía trên còn để lô đỉnh hương nến, tựa hồ chính là đàn cầu phúc. Có hai người giống như nhân sĩ đạo giáo, đang ở nơi đó bận rộn, tựa hồ đang làm chuẩn bị cuối cùng.

Thẩm Nghiêm cũng đi tới miếu thần thụ, anh đứng ở cửa viện quét mắt một vòng, sau đó yên tĩnh đi tới một góc trong viện.

"Đội trưởng." Tần Khải thấp giọng chào hỏi anh.

"Thế nào?" Thẩm Nghiêm hỏi.

"Lạc Hải sáng sớm hơn bảy giờ đã đến nơi này, ông ta vừa tới đã có người đưa ông ta về sân sau. Bên kia cấm cửa, chúng tôi không vào được."

Thẩm Nghiêm gật gật đầu, hỏi tiếp: "Có phát hiện nhân vật gì khả nghi không?"

"Tạm thời vẫn không có."

Thẩm Nghiêm gật gật đầu, lần thứ hai nhìn về phía trong viện, bên trong tiểu viện đã có gần trăm người. Mà năm người tổ trọng án cùng với năm thành viên mượn tạm từ tổ khác, thì lại mặc thường phục phân tán ở bốn phía trong viện. Nói thật mọi người đương nhiên không muốn để cho Lạc Hải làm hoạt động này, thế nhưng hành động này dù sao không phạm pháp, hơn nữa còn dính đến vấn đề tôn giáo mẫn cảm, cho nên mọi người dù có muốn cũng không có cách nào ngăn cản, chỉ có thể phái thêm nhân thủ lại đây theo dõi. Thẩm Nghiêm nhìn những người này trong viện, trong lòng âm thầm lo lắng: Lát nữa tuyệt đối đừng xảy ra náo loạn gì...

Chín giờ, nghi thức cầu phúc đúng giờ bắt đầu. Lạc Hải đổi lại một thân quần áo đạo giáo, xuất hiện ở trước mặt mọi người. Trong đám người lập tức nổi lên một trận náo động nhỏ.

Mấy người tổ trọng án thần kinh căng thẳng, quan sát bốn phía chung quanh.

Lạc Hải đi đến phía trước tế đàn đứng vững, đầu tiên ông ta đối diện trời đất bái ba bái, sau đó cầm lấy lục lạc trên bàn, lắc leng keng mấy lần, trong miệng lẩm bẩm. Phía dưới trong đám người vây xem có người cũng cùng nhẩm theo.

Sau khi Lạc Hải thấp giọng niệm một trận, đột nhiên cất cao âm thanh, lớn tiếng mà thì thầm: "Đạo sinh vạn vật, vạn vật có linh, thiên phù hộ vạn vật, rơi xuống phúc chúng sinh!" Vừa nói, tay phải của ông ta từ bên trong lư hương trên bàn nắm lên một ít tàn hương, bắt đầu quăng về phía không trung.

Trong đám người phía dưới có người cũng cùng đọc: "Thiên phù hộ vạn vật, rơi xuống phúc chúng sinh!..."

Lạc Hải vẩy một trận, rốt cục ngừng tay. Ông ta đem lục lạc để qua một bên, cầm lên cây hương để ở một bên. Sau đó ánh mắt ông ta ở trên bàn nhìn một chút, lại cầm lên một cái bật lửa. Lạc Hải một tay cầm hương, một tay ấn xuống bật lửa ——

Hô!

Một ánh lửa mãnh liệt phụt lên, chỉ nghe phịch một tiếng, trên người Lạc Hải dĩ nhiên bốc lửa.

"A a a! Cứu mạng a!!" Tiếng kêu thảm thiết trong nháy mắt vang lên, trong nháy mắt Lạc Hải bị ngọn lửa vây quanh. Quần chúng xung quanh không nghĩ tới sẽ phát sinh chuyện như vậy, sợ đến rít gào chạy trốn bốn phía, càng không có ai nghĩ đi cứu người.

"Đi cứu người!!" Thẩm Nghiêm kêu to. Toàn thể cảnh viên lập tức chạy vào bên trong, nhưng mà lượng lớn khán giả đều từ giữa chạy ra bên ngoài, mấy người đứng bên ngoài muốn vào bên trong cực kỳ khó khăn, mọi người mắt thấy Lạc Hải sắp bị thiêu thành một quả cầu lửa, nhưng chính là không chen vào được.

Rốt cục, Thẩm Nghiêm cùng Giang Lệ trước hết vọt tới bên người Lạc Hải, lúc này Lạc Hải đã ngã trên mặt đất, vẫn đang thống khổ lăn lộn giãy dụa. Thẩm Nghiêm cùng Giang Lệ cởi áo khoác, dùng sức đập lửa trên người Lạc Hải, nhưng mà lửa đã tương đối lớn, đập như thế nào cũng không tắt. Chỉ nghe được tiếng kêu Lạc Hải càng ngày càng thê thảm.

"Tránh ra tránh ra! Nước đây!!" Bên cạnh vang lên một trận tiếng la. Chỉ thấy Trình Hải Dương bưng một chậu nước vọt tới. Thẩm Nghiêm Giang Lệ vội vã tránh ra, Trình Hải Dương vung hai tay lên, một chậu nước lập tức giội vào trên người Lạc Hải.

Trong nháy mắt lửa được tiêu diệt.

Lúc này, Tần Khải cùng mấy cảnh viên cũng bưng nước chạy tới, mấy chậu nước dội vào, cuối cùng triệt để dập tắt lửa trên người Lạc Hải. Vậy mà lúc này, Lạc Hải đã ngã xuống mặt đất quanh thân đen kịt, hoàn toàn mất hết âm thanh.

Thẩm Nghiêm đến gần, thăm dò hơi thở Lạc Hải, sau đó anh ngẩng đầu lên, trầm trọng lắc đầu một cái...

Hết chương 46.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play