Thời điểm Thẩm Nghiêm chạy về cục cảnh sát, bốn người khác cũng trở về. Trình Hải Dương vội vã mở miệng, thấy Thẩm Nghiêm về tới liền chạy nên báo cáo: "Toà soạn báo XX đã đáp ứng chúng ta, trước khi điều tra rõ ràng tin tức, sẽ không tiếp tục đưa lên bất kỳ tin tức gì liên quan đến vụ án này hoặc là Lạc Hải nữa."
Thẩm Nghiêm gật gật đầu, nhìn về phía Tần Khải: "Video đâu?"
"Ở đây." Tần Khải giơ lên một cái usb nhỏ, tựa hồ muốn nói lại thôi: "Đội trưởng, anh xem trước một chút đi."
Tần Khải nói xong, đem băng ghi hình bỏ vào máy tính, ấn xuống nút truyền phát.
Mấy người đồng thời vây lại xem.
"Lão tử hôm nay tới đây muốn nói chuyện với ông, con mẹ nó ông đừng rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt!"
Một tiếng gầm lên từ trong loa đột nhiên vang ra, khiến tất cả mọi người giật nảy mình, chỉ thấy trong video La Chí Cường đứng ở trước mặt Lạc Hải, chỉ vào mũi Lạc Hải mắng to.
Khác với La Chí Cường đang nổi giận, Lạc Hải ngồi đối diện lại có vẻ tương đối ôn hoà, ông ta chỉ vào một pho tượng để trên một cái bàn thờ dựng bên cạnh La Chí Cường, nghiêm trang nói: "Người trẻ tuổi, thần phận trước mắt, xin cậu đừng làm càn."
"Phật con mẹ nó!" La Chí Cường mắng một câu thô tục, cầm lấy pho tượng phật trên bàn ném xuống dưới đất, một tiếng "ầm" vang lên thật lớn, tượng phật làm bằng sứ bị đập xuống đất chia năm xẻ bảy, một miếng mảnh vỡ bay lên thậm chí bay qua camera.
"Lớn mật!" Lạc Hải hiển nhiên tức giận ông ta vỗ bàn một cái đứng lên, liếc mắt nhìn mảnh vỡ trên đất, sắc mặt âm trầm nói với La Chí Cường: "Vị này là tượng phật lão phu mời về từ Hoa Sơn, bây giờ cậu bất kính thần phật như thế, tất gặp báo ứng! Lão phu dám nói, không quá ba ngày, Hỏa thần sẽ giáng tội xuống cho cậu"
"Được! Ông để cho Hoả thần tới đây đi! Có bản lĩnh ông để cho hắn xuất hiện trước mặt lão tử! Lão tử ngược lại muốn xem quỷ thần trong miệng lão thần bói cả ngày chỉ biết ăn nói vớ vẩn rốt cục là dáng dấp gì!" La Chí Cường tựa hồ giận điên lên, cơ hồ không kiêng dè thân phận của mình chút nào.
"Người trẻ tuổi, " Lạc Hải cười lạnh một tiếng: "Bảo trì tỉnh táo, cẩn thận củi lửa."
La Chí Cường quay người đi ra ngoài, thân ảnh từ trong hình biến mất, không tới hai giây đồng hồ, liền nghe đến một tiếng đập cửa.
Hình ảnh đến đây kết thúc.
Thẩm Nghiêm nhíu mày nhìn về phía Tần Khải: "Chỉ có như vậy?"
Tần Khải có điểm bất đắc dĩ gật gật đầu: "Ông già kia nói, ông ta đoán được tâm tình La Chí Cường sẽ kích động, sợ hắn làm ra chuyện gì, cho nên mới chuẩn bị camera phòng ngừa vạn nhất."
"Vớ vẩn!" Trình Hải Dương xen mồm: "Làm gì có người nào rảnh rỗi đến mức đặt máy quay trong nhà mình."
"Lão già đó nói là vì phòng ngừa có người gây bất lợi cho ông ta." Tần Khải tiếp lời.
"Ông ta là chủ tịch quốc gia à? Còn gây bất lợi cắm rắm á." Trình Hải Dương bĩu môi: "Rõ ràng lão già này là cố ý lập bẫy. Biết được tính khí La Chí Cường không tốt, cho nên mới cố ý đặt camera trong nhà, đúng là con cáo già."
"Cáo già hay không cáo già kỳ thực không trọng yếu, tôi cảm thấy quan trọng nhất chính là hai câu nói cuối cùng của ông ta." Tần Khải tiếp lời: "Ông ta làm sao có thể đoán được nhà La Chí Cường sẽ xảy ra hoả hoạn?..."
Thẩm Nghiêm nghe đối thoại của hai người, vẫn luôn không mở miệng, lúc này anh quay đầu hỏi Giang Lệ: "Điều tra chứng cứ Lạc Hải không có mặt ở hiện trường lúc vụ hoả hoạn xảy ra chưa?"
"Điều tra rồi." Giang Lệ nói: "Thời gian này ông ta gặp mấy người hàng xóm cùng nhau ăn cơm ở một nhà hàng, chúng tôi đã xác nhận được rồi."
Thẩm Nghiêm hỏi tiếp: "Cậu đã đi gặp Lạc Hải, cậu thấy việc này thế nào?"
"Lạc Hải khẳng định có chuẩn bị, tôi cảm giác ông ta tựa hồ rất xác định La Chí Cường sẽ tới, cho nên ông ta từ rất sớm đã chuẩn bị kỹ càng. Hơn nữa, ông ta tựa hồ cũng nghĩ đến chúng ta sẽ đi tìm ômg ta. Thời điểm chúng tôi nói muốn video, ông ta liền trực tiếp lấy cho chúng tôi đoạn video này, hiển nhiên là đã sớm có sẵn. Thời điểm chúng tôi hỏi ông ta có chứng cứ chứng minh không có mặt ở hiện trường không, ông ta cũng trả lời rất nhanh không hề nghĩ ngợi."
Thẩm Nghiêm gật gật đầu, anh nhìn chằm chằm hình ảnh cuối cùng trong màn hình, sau đó dặn dò: "Cầm băng ghi hình, lên lầu!"
Mấy người cầm băng hình cùng đi đến lầu bảy, tổ pháp chứng bên này Lý Gia Vũ cùng Hứa Nhu không ở đây, Trình Tấn Tùng cùng Tô Mặc Hàm, Thẩm Hạo đang đứng cùng nhau, tựa hồ đang nghiên cứu cái gì đó. Nhìn thấy đám người Thẩm Nghiêm đi tới, ba người đều ngẩng đầu lên.
Thẩm Nghiêm thuyết minh sơ qua chuyện đã xảy ra, sau đó hỏi Thẩm Hạo: "Có thể giúp đỡ phân tích băng hình một chút không?"
"Không thành vấn đề." Thẩm Hạo tiếp nhận băng ghi hình, chỉ tay: "Đi phòng âm thanh đi."
Mấy người cùng Thẩm Hạo đi vào phòng phân tích âm thanh. Thẩm Hạo đầu tiên là cầm băng hình nhìn kỹ một lần, sau đó ngẩng đầu nói Thẩm Nghiêm: "Băng ghi hình này không có vấn đề gì, không có vết tích bị cắt."
Thẩm Nghiêm gật gật đầu. Thẩm Hạo đem băng hình bỏ vào bên trong máy phân tích, đem toàn bộ video truyền vào vào máy vi tính. Sau đó cậu mở ra một cái phần mềm. Lập tức, trên màn ảnh xuất hiện một đống đồ vật, phía trên là video hình ảnh, phía dưới có một hình dạng sóng, hẳn là âm tần. Mọi người thấy hai tay Thẩm Hạo ở trên bàn phím nhanh chóng thao tác, những hình ảnh kia, hình sóng cũng thuận theo không ngừng biến hóa, liền như vậy, qua đại khái hai phút, Thẩm Hạo ngừng lại, cậu quay đầu lại nói với mọi người: "Em đã kiểm tra, đoạn video này rất hoàn chỉnh, nói cách khác, ở giữa chưa từng bị chia cắt; mặt khác, âm thanh rất chuẩn xác với video, nói cách khác, âm thanh là do người trong video phát ra, không hề trải qua chỉnh sửa nào."
Thẩm Nghiêm gật gật đầu, kết quả này anh cũng không ngoài ý muốn.
Trình Tấn Tùng ở một bên lên tiếng: "Thẩm Hạo, từ đầu tới đuôi xem lại một lần nữa."
Thẩm Hạo gật gật đầu, ấn xuống video.
Video ngắn ngủi mấy phút, cho dù tiếp tục nhìn một lần, vẫn như cũ khiến người ta cảm thấy quỷ dị.
Trình Tấn Tùng cau mày nhìn về phía Thẩm Nghiêm: "Lạc Hải đã nói với La Chí Cường cẩn thận củi lửa sao?"
Khuôn mặt Thẩm Nghiêm nghiêm túc gật gật đầu: "Đúng, anh cũng cảm thấy kỳ quái đúng không? Nhưng là Giang Lệ Tần Khải đã hỏi qua, thời điểm hoả hoạn xảy ra Lạc Hải không có mặt ở hiện trường. Cho nên tôi còn muốn hỏi anh một chút, vụ hoả hoạn kia có thể thông qua phương pháp nào điều khiển lửa từ xa không?"
"Điều khiển từ xa?" Trình Tấn Tùng sững sờ, tiện đà lắc đầu một cái: "Chúng tôi đã kiểm tra hiện trường không tìm thấy bất kỳ trang bị nào có thể điều khiển từ xa, hơn nữa cho dù có loại trang bị này, hắn là thế nào để vào trong nhà La Chí Cường? Lẽ nào La gia gần đây có sửa sang gì?"
Thẩm Nghiêm lắc đầu một cái: "Chúng tôi có hỏi qua vợ của La Chí Cường, một năm gần đây nhà bọn họ không sửa sang gì cả, cũng không có thay đổi gia cụ. Cho nên tôi mới kỳ quái, La Hải làm thế nào để đoán ra nhà La Chí Chường chắc chắn sẽ xảy ra hoả hoạn."
"Chuyện này, có lẽ cũng không khó như vậy." Tô Mặc Hàm đứng một bên yên tĩnh hồi lâu đột nhiên mở miệng.
"Hả?" Tất cả mọi người lập tức nhìn về phía Tô Mặc Hàm.
"Lạc Hải đang nói chuyện theo cách ám chỉ." Tô Mặc Hàm nói: "Một người khi nảy sinh mâu thuẫn với người khác, sẽ theo bản năng mà làm ra hành vi ngược lại với lời nói của người nảy sinh mâu thuẫn với mình. Ví dụ như có đứa trẻ cùng cha mẹ đối nghịch, cha mẹ nó muốn nó làm chuyện này, nó sẽ đi làm chuyện ngược lại. Tình huống của hai người này chính là như thế La Chí Cường chán ghét Lạc Hải như vậy, cho nên hắn sẽ theo bản năng mà làm chuyện Lạc Hải không cho hắn làm. Lạc Hải nói hắn nên bảo trì tỉnh táo, hắn sẽ cố ý đi uống say; Lạc Hải nói cẩn thận củi lửa, hắn liền cố ý đi châm lửa hút thuốc." Nói tới chỗ này, cậu nhìn thấy Tần Khải và Trình Hải Dương trên mặt hai người tựa hồ xuất hiện thần sắc ý kiến bất đồng, vì vậy bổ sung nói: "Đương nhiên, Lạc Hải nói với những người khác sẽ không đạt hiểu quả này, mà vấn đề là La Chí Cường vốn là người thích hút thuốc ưa uống rượu, sau khi nghe Lạc Hải nói như vậy, đi hút thuốc uống rượu cũng không phải là chuyện bất bình thường."
Tần Khải có điểm không thể tin được mà mở miệng: "Mặc Hàm, theo như cậu nói, Lạc Hải đã dùng phương pháp thôi miên để La Chí Cường tự mình phóng hoả giết mình?..."
"Không tới mức thôi miên nghiêm trọng như thế, thế nhưng quả thật cũng có chút tác dụng ám chỉ tâm lý. Chỉ là La Chí Cường cho dù hút thuốc uống rượu, mà sẽ say đến mức không cẩn thận gây ra hỏa hoạn, chuyện này tính khả thi cũng là cực thấp." Tô Mặc Hàm dừng một chút, nói tiếp: "Nếu như Lạc Hải thực sự là dựa vào câu nói này khiến La Chí Cường tự mình đốt nhà, tôi chỉ có thể nói vận may Lạc Hải thật sự là quá tốt rồi."
"Đội trưởng, anh nói có thể Lạc Hải cũng là bởi vì chuyện này mới không dám đem video ra trước, mà là chờ nhà La Chí Cường thật sự phát sinh hỏa hoạn, mới công khai video, khiến mọi người cho là ông ta thật sự có thể nguyền rủa người khác?" Tần Khải nhỏ giọng hỏi Thẩm Nghiêm.
"Có thể." Thẩm Nghiêm đơn giản trả lời một câu, quay đầu hỏi Trình Tấn Tùng: "Chuyện hoả hoạn, có phát hiện mới không?"
Trình Tấn Tùng lắc đầu một cái: "Tạm thời vẫn không có. Bất quá vật chứng nhiều lắm, muốn khám nghiệm xong cần thời gian. Thế nhưng cậu yên tâm, chúng tôi sẽ nhanh chóng tiến hành. Vừa có phát hiện mới, tôi sẽ lập tức thông báo cho cậu."
"Em cũng sẽ đem đoạn video này lại cẩn thận phân tích một chút, nhìn xem có thể tìm được manh mối gì không." Thẩm Hạo cũng quay đầu lại nói.
"Được. Vậy thì nhờ các anh."
Thẩm Nghiêm nói xong, mang theo tất cả mọi người đi ra phòng làm việc của tổ pháp chứng. Lúc này đã là hơn bảy giờ tối, phần lớn người của cục cảnh sát đã nghỉ làm rồi, xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh hành lang, có thể nhìn thấy bên ngoài sắc trời đã tối từ lâu cùng ánh đèn đường mờ vàng.
Thẩm Nghiêm quay đầu lại xem tổ viên của mình, bốn người giữa hai hàng lông mày cũng hiện ra vẻ mệt mỏi. Từ sáng sớm tám giờ đến bảy giờ tối, mọi người cơ hồ bận rộn không thôi. Vì vậy Thẩm Nghiêm vỗ vai mấy người: "Ngày hôm nay tất cả mọi người cực khổ rồi, tất cả về nhà nghỉ ngơi một chút đi, ngày mai chúng ta lại tiếp tục."
Tần Khải hỏi: "Đội trưởng, vậy còn anh?"
"Tôi dọn dẹp một chút cũng trở về. Các cậu đi trước đi."
Mấy người gật gật đầu, lần lượt rời đi.
Thẩm Nghiêm nhìn mấy người đi xuống cầu thang, mới quay đầu lại, anh nhìn cửa phòng làm việc của tổ pháp chứng, lần thứ hai đẩy cửa đi vào.
Thẩm Nghiêm lần thứ hai đi đến phòng phân tích âm thanh, Thẩm Hạo còn ngồi trước máy vi tính, đối diện video vừa nãy tỉ mỉ mà nghiên cứu. Nghe đến có tiếng bước chân, Thẩm Hạo quay đầu lại, nhìn thấy Thẩm Nghiêm có chút ngoài ý muốn: "Hả? Anh còn chưa đi?"
"Ghé thăm em một chút." Thẩm Nghiêm nói: "Sao em còn chưa tan tầm?"
"Mấy ngày nay vì phân tích vật chứng đám cháy, chúng em vẫn luôn bận rộn. Ngày hôm qua Tấn ca, Gia Vũ ca bọn họ làm đến sau nửa đêm, ngày hôm nay Mặc Hàm cùng chị Tiểu Nhu cũng phải tăng ca, tuy rằng em không giúp được gì nhiều, thế nhưng lưu lại nhìn xem một chút, coi như cũng tăng thêm chút tri thức."
"Đừng làm cho bản thân quá cực khổ, sắp tới em con phải thi vòng hai đấy."
Thẩm Hạo vô tình nở nụ cười: "Không có chuyện gì, em vẫn tốt mà, mấy anh em ký túc xá bọn em vẫn luôn yêu thích hút thuốc tán gẫu, em làm ở đây, hiệu suất có thể cao hơn một chút."
Thẩm Nghiêm vừa nghe trong lòng cảm thấy tê rần. Lúc trước Thẩm phụ trị gia rất nghiêm, từ nhỏ đã nói cho hai đứa bé không thể hút thuốc. Thêm vào Thẩm mẫu thân thể cũng không khá lắm, sợ mùi thuốc lá, cho nên anh em nhà họ Thẩm xưa nay không hút thuốc lá. Cho dù là Thẩm Nghiêm đi nằm vùng, cũng chỉ có thể ở dưới tình huống cần thiết thì hút một điếu, nhưng xưa nay sẽ không chủ động hút thuốc. Thẩm Hạo càng là như vậy, hơn nữa trước đây nó vẫn luôn đi học, xung quanh người hút thuốc lá vốn cũng không nhiều, cho nên, ngay cả điếu thuốc cũng không động vào dù chỉ một điếu. Nhưng mà, cục cảnh sát nơi này không giống trường học, cảnh sát thời gian làm việc dài áp lực lớn, rất nhiều người đều dựa vào hút thuốc để giảm áp lực, trong đồn cảnh sát cơ hồ mỗi người đều là kẻ nghiện thuốc. Nhưng mà, ký túc xá cục cảnh sát đều là bốn người một phòng, khiến Thẩm Hạo cùng mấy người ở cùng phòng như vậy, còn ở mấy tháng, thực sự là làm khó cậu.
Nghĩ tới đây, trong lòng Thẩm Nghiêm dâng lên hổ thẹn, anh làm anh trai lại không chăm sóc tốt em trai mình. Thẩm Nghiêm nhớ tới lần trước Trình Tấn Tùng kiến nghị mình và Thẩm Hạo thuê phòng đi ra ngoài ở, hiện tại mới phát hiện, cái vấn đề này trọng yếu như vậy, cần phải giải quyết nhanh chóng.
Nghĩ tới đây, Thẩm Nghiêm hạ quyết tâm, anh nói với Thẩm Hạo "đừng làm muộn quá", liền quay người rời khỏi phòng.
Thẩm Nghiêm bước nhanh mà đi ra phòng làm việc của tổ pháp chứng, thời điểm Trình Tấn Tùng từ phòng vệ sinh đi ra, đúng dịp thấy Thẩm Nghiêm đi ra văn phòng, rẽ về hướng cầu thang.
Trình Tấn Tùng nhìn thấy Thẩm Nghiêm đi rồi quay lại, ban đầu hơi run run, tiện đà rất nhanh phản ứng lại, Thẩm Nghiêm hẳn là đến xem em trai. Hắn nở nụ cười, vừa định cùng Thẩm Nghiêm chào hỏi, lại phát hiện sắc mặt Thẩm Nghiêm khó coi mà bước nhanh đi ra, trong lòng lấy làm kinh hãi, lẽ nào cậu ấy lại cãi nhau với Thẩm Hạo.
Nghĩ tới đây, Trình Tấn Tùng quyết định về phòng làm việc đi tìm tòi hư thực.
Anh đi đến căn phòng Thẩm Hạo, chỉ thấy Thẩm Hạo còn ngồi trước máy bi tính. Nghe đến tiếng bước chân, Thẩm Hạo quay đầu lại: "Ôi chao? Tấn ca anh còn chưa đi?"
"À, quên mất ít đồ, trở về lấy một chút."
Thẩm Hạo gật gật đầu, tiếp tục quay đầu đi làm công tác. Trình Tấn Tùng tỉ mỉ quan sát, phát hiện biểu tình Thẩm Hạo đều rất thả lỏng, không nhìn ra một điểm tức giận mới vừa cãi nhau, vì vậy Trình Tấn Tùng bất động thanh sắc thăm dò: "Anh của cậu vừa nãy đã tới?"
"Dạ, tới đây căn dặn em chú ý nghỉ ngơi. Anh ấy lắm chuyện thật" Thẩm Hạo ngoài miệng tựa hồ đang oán giận, trong nụ cười lại mang theo một ít ấm áp.
Xem bộ dạng hạnh phúc này của Thẩm Hạo, Trình Tấn Tùng ngược lại lại càng kỳ quái, nói như vậy hai người này không cãi nhau sao? Vậy Thẩm Nghiêm làm sao lại có vẻ mặt đó?...
Nghĩ tới đây, Trình Tấn Tùng cùng Thẩm Hạo hỏi thăm một chút, quay người rời khỏi —— hắn muốn biết rõ, Thẩm Nghiêm đến cùng làm sao vậy.
Hết chương 44.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT