Trong lúc Thẩm Nghiêm muốn làm như không có chuyện gì thu tay trở lại, người đàn ông đối diện lại đưa tay ra, phảng phất giống như nhìn thấy được, tay hắn chuẩn xác nắm lấy tay Thẩm Nghiêm.

Chương 2: Tình cờ gặp gỡ.

Sáng sớm ngày thứ hai, bên trong tổ trọng án đã bận đến bận đi.

"Tra được rồi, người chết tên Lý Ngọc Trung, 45 tuổi, nghề nghiệp là giáo sư đại học y. Phương Lễ Nguyên đi vào văn phòng, cầm theo tập hồ sơ báo cáo.

"A! Tôi nhớ ra rồi!" Tần Khải đột nhiên kêu lên, hắn chạy về phía trước bàn làm việc của mình, sau đó vỗ tay một cái: "Quả nhiên là ông ta!"

"Là ai?" Mọi người tò mò đến gần.

Tần Khải chuyển qua màn hình máy vi tính, phía trên hiển thị một tờ báo được đăng vào hai ngày trước, vị trí chính giữa là một tin tức rất bắt mắt ( Công bố kết quả bình chọn giải thưởng cống hiến y học năm nay, trưởng khoa đại học y giáo sư Lý Ngọc Trung), bên cạnh còn có một tấm hình, đúng là người chết bọn họ phát hiện được.

"Bác sĩ đại học y Lý Ngọc Trung, vẫn luôn tận sức với việc trị liệu bệnh về máu, đặc biệt trên phương diện trị liệu bệnh phorphyrin (rối loạn máu di truyền) đã có được cống hiến rõ rệt, cho nên được hội y học trao tặng giải thưởng, lễ trao giải sẽ được cử hành vào buổi chiều ngày 18 tháng 9..." Trình Hải Dương đọc xong tin tức trên báo mạng, sau đó trợn to hai mắt ngẩng đầu."Đây không phải là ngày nạn nhân chết sao? Cho nên, ông giáo sư này tham gia lễ trao giải xong thì chết?..."

Mấy người khác cũng cau mày. Lý Ngọc Trung chết, đến cùng có liên quan tới giải thưởng ông ta nhận được hay không?

"Không quản như thế nào, trước tiên tìm người nhà của ông ta, hỏi một chút tình huống đi." Thẩm Nguyên ngẩng đầu hỏi Phương Lễ Nguyên: "Đã liên hệ người nhà của nạn nhân chưa?"

"Rồi ạ, vợ của ông ta đang trên đường tới đây."

"Được, chờ bà ấy nhận thi thể xong, mời bà ấy tới đây."

Thẩm Nghiêm chưa nói xong, điện thoại di động của anh liền vang lên. Anh nhận điện thoại, rất nhanh mặt liền biến sắc.

"Tại sao lại như vậy?! Các người chờ chút, tôi lập tức tới ngay!"

"Làm sao vậy, xảy ra chuyện gì?"

"Một ít chuyện riêng." Thẩm Nghiêm cúp điện thoại, vội vã mà nói với Phương Lễ Nguyên nói: "Tôi có chút chuyện quan trọng nhất định phải đi ra ngoài một chuyến, Lễ Nguyên trước tiên anh tìm người thân của nạn nhân tra hỏi một chút, nhớ tới hỏi rõ ràng!" Sau đó, cũng không đợi Phương Lễ Nguyên trả lời, Thẩm Nghiêm liền vội vã mà chạy ra văn phòng.

"Việc tư, vì việc tư liền đem vụ án vứt cho chúng ta?..." Trình Hải Dương có chút bất mãn nhìn theo bóng lưng Thẩm Nghiêm rời đi, quay đầu trở lại liền oán giận. Hiếm thấy lúc trước cậu còn thay đổi một chút ý nghĩ đối với người này, thế nhưng lần này, Trình Hải Dương liền cảm thấy bản thân nên thận trọng một chút.

"Được rồi, xem bộ dạng của anh ấy, hẳn là có việc gấp." Phương Lễ Nguyên cầm lấy tập hồ sơ trên bàn, đối với Trình Hải Dương đùa giỡn: "Lại nói, công việc này không phải cậu am hiểu nhất sao, vú em sát thủ?"

"Đệt! Bớt gọi tôi bằng biệt danh này đi!" Trình Hải Dương lập tức tạc mao.

Trình Hải Dương bởi vì nhỏ tuổi nhất, diện mạo lại tương đối tuấn tú trong sáng, là loại hình đặc biệt khiến mấy bà cô yêu thích. Đừng xem Trình Hải Dương lúc thường miệng đầy bực tức nhảy nhót tưng bừng, lúc yên tĩnh lại, lời nói ôn tồn nhỏ nhẹ cùng mấy bà cô tán gẫu, lập tức có thể hỏi ra không ít tin tức hữu dụng. Bởi vậy người bên trong tổ đều gọi cậu ta là "vú em sát thủ"___ sát thủ của những bà cô.

"Được rồi, là cảnh sát Trình Hải Dương được chưa..." Phương Lễ Nguyên cười vỗ vỗ bả vai Trình Hải Dương còn đang bĩu môi thầm thì, hai người đồng thời đi ra ngoài.

Bệnh viện Nhân Ái.

Thẩm Nghiêm chậm rãi cất bước, từng bước từng bước đi ra ngoài, tiếng thét chói tai mới vừa nãy vẫn còn vang vọng ở bên tai anh.

"Cút! Cậu là tên khốn kiếp, cậu cút cho tôi!"

Một trận bất đắc dĩ.

Tối hôm qua điều tra lấy chứng minh dằn vặt đến hơn ba giờ sáng, sáng sớm đã phải đi làm, vừa nãy lại bị dằn vặt một trận, dù là Thẩm Nghiêm, cũng cảm thấy có chút mệt mỏi. Anh thả chậm bước chân, thế nhưng vừa mới đi qua chỗ ngoặt, liền bị một người đi đối diện tàn nhẫn mà va vào một phát.

Thẩm Nghiêm bị đau, anh có chút không vui ngẩng đầu nhìn người đến. Đối phương cũng nhấc đầu lên một chút, nhưng mà tầm mắt mới vừa cùng anh tiếp xúc liền lập tức cúi đầu. Sau đó, người kia không nói câu nào mà bước nhanh rời đi.

Nghề nghiệp mẫn cảm khiến Thẩm Nghiêm nhíu lại lông mày.

"Này." Thẩm Nghiêm mở miệng gọi người kia.

Nhưng mà, đối phương cũng không trả lời, vẫn là bước nhanh hơn.

Trong lúc này, từ phương hướng người kia xuất hiện đột nhiên truyền ra một tiếng thét chói tai của y tá: "A! Mọi người tới đây mau! Giết người rồi!"

Nghe đến tiếng kêu của y tá, người đàn ông kia nhanh chân bỏ chạy.

"Đứng lại!" Thẩm Nghiêm nhấc chân liền đuổi theo.

Y tá vẫn tiếp tục gào lên, tên đạo tặc vẫn nhanh chân chạy trốn, rất nhanh liền đưa tới sự chú ý của cảnh sát trực ban. Cuối cùng, tên đạo tặc bị vây chặt trên hành lang không người, mắt thấy cảnh sát từ hai bên sắp nhào tới, tên đạo tặc đột nhiên cắn răng một cái, vọt vào căn phòng phía sau.

"A!" Trong phòng chỉ có hai người, một người y tá cùng một bệnh nhân, y tá kia hoàn toàn không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, nhìn thấy người này xông tới, bị doạ sợ hết hồn. Mà người bệnh nhân kia cũng không quay đầu lại, mà là nghiêng người sang, mơ hồ có thể thoáng nhìn thấy trên mắt của hắn vẫn còn đeo băng gạc. Xem bộ dáng là một người mù. Tên đạo tặc vừa nhìn thấy tình huống này, liền gạt y tá sang một bên, sau đó lập tức kéo lấy người mù ngồi ở chỗ đó che ở trước ngực, một con dao ép lên cuống họng người mù.

Vào lúc này, cửa phòng bệnh cũng bị mở ra, rất nhiều người cầm súng vọt vào, Thẩm Nghiêm đứng ở phía trước, anh ghìm súng, nòng súng vững vàng mà nhắm ngay phía trước: "Anh không chạy được đâu, mau buông vũ khí xuống, đầu hàng đi."

"Các người đừng tới đây, lại tới một bước tôi liền giết người này!" Đạo tặc đem dao áp sát cổ bệnh nhân thêm một ít, lớn tiếng quát lớn. Tay gã hơi nhúc nhích, lưỡi dao loé lên hàn quang tựa hồ ngay lập tức có thể cắt vỡ cuống họng bệnh nhân.

Người bệnh nhân kia cũng không biết là không biết rõ tình huống hay là bị sợ cháng váng, dĩ nhiên không có giãy dụa, cũng không có phát ra âm thanh. Băng gạc trước mắt người kia rơi vào trong mắt Thẩm Nghiêm khá là chói mắt.

"OK!" Thẩm Nghiêm giơ tay lên, nòng súng hướng lên trời: "Anh không được làm tổn thương bệnh nhân, như vậy đi, anh thả anh ta ra, tôi làm con tin cho anh được không?"

"Tôi cần anh làm con tin làm gì!" Đạo tặc gầm lên, đem lưỡi dao kề sát thêm mấy phần.

"Bởi vì tôi là cảnh sát." Thẩm Nghiêm mở miệng."Anh bắt tôi, sau đó cùng lực lượng cảnh sát bàn điều kiện." Thẩm Nghiêm nhìn thấy trên mặt đạo tắc chợt lóe lên biểu tình dao động, lập tức dẫn dắt: "Bây giờ anh bắt người này, ánh mắt của anh ta không tiện, anh dẫn anh ta chạy trốn chẳng khác nào mua dây buộc mình, anh ta không nhìn thấy đường, nếu như ngã sấp xuống, anh còn cần phải kéo anh ta dậy, thậm chí ngay cả bản thân anh cũng bị liên luỵ."

Đạo tặc cắn răng không lên tiếng, mà biểu tình hiển nhiên có chút dung động

"Tốt lắm, anh bỏ súng xuống, cầm lấy còng tay đeo vào!" Đạo tặc ra lệnh.

"Tôi không mang còng tay."

"Đừng nói bậy!" Đạo tặc kề sát dao vào cổ bệnh nhân, tàn bạo nói: "Anh không có, chả lẽ người bên cạnh anh không có sao?! Để cho bọn họ đeo còng tay cho anh! Chìa khóa ném cho tôi! Bằng không hiện tại tôi lập tức làm thịt người này!"

Trong lòng Thẩm Nghiêm âm thầm lo lắng. Anh vốn là muốn thừa cơ tới gần tên đạo tắc này, rồi lại nghĩ cách chế phục hắn, nhưng là nếu như hai tay bị còng, hành động tất nhiên không thể dễ dàng. Thế nhưng bây giờ cũng chỉ có một mình anh làm được, nếu không làm tốt ảnh hưởng đến người vô tội, sẽ gây ra vấn đề lớn.

Nghĩ đến chuyện này, Thẩm Nghiêm mở miệng: "Được rồi! Tôi đeo!"

Anh hơi quay đầu, ra hiệu cho cảnh viên bên cạnh. Cảnh viên trực ban nhìn thấy gương mặt nghiêm túc của Thẩm Nghiêm không thể làm gì khác hơn là phối hợp gật gật đầu.

Thẩm Nghiêm giơ lên hai tay bị còng: Được rồi, hiện tại tôi đã bị còng rồi, anh thả bệnh nhân ra đi."

"Anh, lại đây." Đạo tặc ra lệnh.

Thẩm Nghiêm chậm rãi, từng bước từng bước đi về phía đạo tặc.

Cảnh viên phía sau căng thẳng cầm chặt súng, tìm kiếm cơ hội có thể nổ súng. Thế nhưng đối phương vẫn luôn trốn ở sau bệnh nhân, căn bản không tìm được góc độ thích hợp.

Thẩm Nghiêm từng bước từng bước tới gần, ngừng lại ở phía trước con tin, "Được rồi, tôi tới rồi đây, đem người thả ra đi."

Đạo tặc nhìn chằm chằm Thẩm Nghiêm trước mặt, chậm rãi duỗi ra cánh tay vẫn luôn lôi kéo con tin, kéo ra khoảng cách con dao và cái cổ của bệnh nhân.

Trong chớp mắt đạo tặc dự định đem con tin đẩy ra kéo lấy Thẩm Nghiêm, đột nhiên, con tin vẫn luôn không lên tiếng, giơ lên khửu tay, dùng tốc độ sét đánh không kịp đánh về phía dưới sườn của tên đạo tặc.

"Ạch!" Đạo tặc không có phòng bị, đột nhiên bị đánh, theo lí lần này cường độ cũng không phải rất lớn, nhưng là cũng không biết người kia đụng phải nơi nào của gã, đạo tặc chỉ cảm thấy giống như một dòng điện chạy qua, nửa người của gã đột nhiên tê rần, trên tay vô lực, dao lập tức rơi xuống đất.

Cơ hội!

Thẩm Nghiêm vẫn luôn chú ý, làm sao sẽ từ bỏ một cơ hội tốt như vậy, anh lập tức nói "Tránh ra", một bên dùng khuỷu tay mạnh mẽ đánh về phía tên đạo tặc. Mà bệnh nhân kia tựa hồ cũng tương đối thông minh, sau khi đánh một kích thành công lập tức tránh sang một bên, nhường ra vị trí cho Thẩm Nghiêm. Đòn đánh này của Thẩm Nghiêm đánh ở giữa ngực tên đạo tặc, khiến cho gã đạo tặc ngã vật xuống dưới đất.

Cảnh viên xung quanh hô nhau tiến lên, ngăn chặn lấy tên đạo tặc. Tên đạo tặc kia mãi đến khi bị nhiều cảnh viên xách lên, nửa người tê rần mới chậm rãi biến mất, biểu tình trên mặt gã hoàn toàn không dám tin tưởng, không hiểu tại sao mình lại xui xẻo như vậy, không giải thích được đã bị bắt lấy.

Thẩm Nghiêm đối với cảnh sát trực ban lấy ra thẻ chứng minh thân phận của mình, dặn dò bọn họ đem đạo tặc áp giải đến cục cảnh sát giao cho tổ trọng án. Sau khi làm xong xuôi, anh mới xoay người lại, nhìn bệnh nhân mới vừa giúp mình một đại ân.

Người bệnh nhân kia hoàn yên tĩnh đứng ở một bên, hắn mặc một áo sơ mi trắng, quần màu đen, quần áo vừa vặn càng làm nổi bật vóc người thon dài của hắn. Bởi vì đôi mắt bị băng gạc bao lại, không nhìn ra diện mạo người này, thế nhưng chỉ nhìn thân hình có thể đoán ra dáng dấp người này không phải loại khó xem. Hắn lặng yên đứng ở nơi đó, không có run rẩy sống sót sau tai nạn, khóe miệng thậm chí còn mang theo một nụ cười như có như không.

"Anh không sao chứ?" Thẩm Nghiêm một bên mở ra còng tay của mình, một bên đi qua hỏi.

"Không có chuyện gì." Người bệnh nhân kia mở miệng, giọng điệu hơi mang theo chút ý cười. Âm thanh trơn bóng như ngọc, rất là êm tai.

"Lá gan của anh thật là không nhỏ, lại dám đi đánh tên kia. Anh cũng không sợ hắn một đao cắt lấy động mạch chủ của anh, coi như anh đang ở trong bệnh viện, cấp cứu cũng không kịp." Theo lí, đối với người được giải cứu, lực lượng cảnh sát đều phải động viên một chút, nhưng là không biết tại sao, Thẩm Nghiêm cảm giác người trước mặt này căn bản cũng không bị sợ hãi, điều này làm cho anh không nhịn được nghĩ người này quá mức bình tĩnh.

"Ha ha, dao của tên kia đặt ở vị trí không đúng, cách động mạch cổ rất xa, coi như thật sự cắt xuống, cũng phải là chuyện lớn gì." Người đàn ông mỉm cười mở miệng: "Tay của tên kia vẫn luôn run, cho nên tôi cảm thấy vẫn là nhanh chóng để tên kia bỏ tay ra thì tốt hơn, giả sử tên kia run quá lại đâm nhầm chỗ khác thì quả thực là phiền phức lớn."

Nghe đến lời giải thích của người đàn ông, Thẩm Nghiêm nhịn không được cười lên, người này đoán chừng là có kiế thức y học, từ lời nói có thể đoán ra anh ta có hiểu biết về thân thể người, không trách vừa nãy lại trấn định như thế."Trên cổ chỗ để lấy mạng không ít, tổn thương khí quản cũng đủ để anh chịu khổ cả đời. Thế nhưng vẫn là cám ơn anh, giúp chúng tôi bắt được người này."

"Không có gì, chuyện phải làm." Người đàn ông nhàn nhạt mỉm cười.

"Anh đến đây khám mắt?" Thẩm Nghiêm liếc mắt nhìn bảng tên phòng bệnh, nơi này tựa hồ là phòng khám mắt.

"Ừ, đôi mắt tôi làm phẫu thuật nhỏ, hôm nay đến khám lại."

"Chúc anh sớm ngày bình phục." Anh theo thói quen đưa tay ra, muốn cùng đối phương nắm tay, nhưng là Thẩm Nghiêm vừa mới duỗi ra liền phát hiện không đúng, đôi mắt đối phương không nhìn thấy, hắn căn bản không biết động tác của anh.

Trong lúc Thẩm Nghiêm muốn làm như không có chuyện gì thu tay trở lại, người đàn ông đối diện lại đưa tay ra, phảng phất giống như nhìn thấy được, tay hắn chuẩn xác nắm lấy tay Thẩm Nghiêm.

"Cảm ơn." Người đàn ông cười ôn hòa trả lời.

Thẩm Nghiêm rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai người bệnh nhân cùng y tá.

"Trình tiên sinh, vừa nãy anh thật bình tĩnh." Y tá một bên nhẹ nhàng tháo băng gạc trên mắt người đàn ông, một bên xuất phát từ nội tâm mà than thở.

"Ha ha, không có gì, thấy nhiều tự nhiên thành thói quen." Người đàn ông tự nhiên trả lời.

Y tá có chút kỳ quái, cô có chút kinh ngạc, cái gì gọi là "Nhìn nhiều thành quen"?...

Lúc này, toàn bộ băng gạc đã lấy xuống, chỉ còn lại hai miếng băng hình vuông cuối cùng dính ở trên mắt người đàn ông.

Y tá kéo lên rèm cửa sổ, tắt đèn đi, sau đó, nhẹ nhàng gỡ xuống mảnh băng gạc.

"Thử mở mắt ra xem." Y tá nhẹ giọng nhắc nhở.

Người đàn ông phảng phất có điểm không thích ứng, hắn hơi nhúc nhích đôi mắt một chút, sau đó, mới chậm rãi mở ra...

Hết chương 2- quyển 2.

Lời edit: Người đàn ông bị thương ở mắt này là ai?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play