"Giết người xong có thể thảnh thơi ngồi vẽ lại, người này có phải có bệnh không?..."

Chương 26: Xác định liên quan

Sáng ngày thứ hai, Trình Tấn Tùng vừa đi vào văn phòng, liền nghiêm mặt gọi Thẩm Hạo tiến vào phòng làm việc của hắn.

"Tối hôm qua cậu nói cái gì với anh trai cậu?" Trình Tấn Tùng mở miệng, trên mặt hoàn toàn không có biểu tình hiền hoà ngày xưa.

Thẩm Hạo ngẩn ra, tiện đà phản ứng lại, cậu có chút không vui nhíu mày: "Em chỉ là dựa theo yêu cầu của anh, đem hồ sơ đưa cho đội trưởng Thẩm, nói cho anh ta biết chúng ta có chút phát hiện mới."

"Bớt giả bộ ngớ ngẩn với tôi đi!" Trình Tấn Tùng đột nhiên vỗ bàn một cái: "Cậu biết tôi hỏi cái gì! Cậu đối xử với anh trai cậu như vậy đấy à?!"

Thẩm Hạo cũng có phần tức giận: "Tổ trưởng, nếu như ở trên công việc em xảy ra vấn đề gì, anh phê bình em hoàn toàn tiếp thu; nhưng là quan hệ giữa em và Thẩm Nghiêm là việc tư.." Thẩm Hạo dừng lại một chút, từng chữ từng câu mà cường điệu: "Nó không liên quan gì tới anh cả."

"Việc tư? Cũng bởi vì cậu ấy không thể về đưa mẹ cậu đi bệnh viện, cho nên cậu cũng dự định để cho cậu ấy phải thay mẹ cậu đền mạng đúng không? Anh của cậu sốt tận 39 độ, cậu cũng không đưa cậu ấy vào bệnh viện? Cậu ấy sốt cao chết đi rồi cậu mới vừa lòng đúng không?!"

"Cái gì?" Thẩm Hạo sững sờ: "Anh ấy phát sốt?"

"Anh của cậu ngày hôm qua phải nhảy xuống sông để bắt nghi phạm, cảm lạnh phát sốt đến 39 độ, thời điểm tôi gặp cậu ấy, cậu ấy đã sốt đến mức thần trí không rõ. Cậu ấy như vậy cậu còn có thể nhẫn tâm bỏ mặc anh trai mình, rốt cục trong lòng cậu còn có anh trai hay không?"

Thẩm Hạo sửng sốt. Cậu nhớ tới, tối hôm qua sắc mặt Thẩm Nghiêm xác thực không quá tốt, thì ra là đang phát sốt...

Trình Tấn Tùng bên kia còn đang tức giận khiển trách: "Anh của cậu đem chuyện năm đó kể cho tôi biết, lúc trước cậu ấy không về nhà cũng là vì cứu người! Cậu ấy là cảnh sát cậu có hiểu hay không! Năm đó cậu còn nhỏ không hiểu chuyện, hiện tại cậu lớn như vậy rồi còn không nghĩ thông suốt à?! Cậu cho rằng mẹ cậu chết rồi cậu ấy không thương tâm sao?! Đó là mẹ của một mình cậu chắc?! Cậu nói cậu ấy không cứu mẹ cậu, tôi xem cậu còn không bằng cậu ấy đâu."

Thẩm Hạo kinh ngạc mà nghe Trình Tấn Tùng răn dạy, nhất thời càng không có cãi lại.

Trình Tấn Tùng dạy dỗ một trận, thấy biểu tình Thẩm Hạo có chút thay đổi, lửa giận cũng chậm rãi tiêu tan, hắn thở dài một hơi, cuối cùng mở miệng: "Thẩm Hạo, Trung Quốc có câu châm ngôn, gọi là 'Tử dục dưỡng nhi thân bất tại' (con cái muốn phụng dưỡng cha mẹ mà cha mẹ lại không còn) cậu hẳn phải biết có ý gì. Hiện tại ba mẹ cậu đều mất rồi, Thẩm Nghiêm là thân nhân duy nhất của cậu, lẽ nào cậu dự định cả đời đều không để ý đến cậu ấy, đợi đến ngày nào đó cậu ấy thật sự rời khỏi đây cậu mới vui vẻ sao? Cậu suy nghĩ thật kỹ đi."

Lui ra phòng làm việc của Trình Tấn Tùng, Thẩm Hạo vẫn còn hỗn loạn, trong đầu đều là dáng dấp tiều tuỵ của Thẩm Nghiêm đêm hôm qua. Anh ấy phát sốt? Còn sốt nghiêm trọng như vậy? Tại sao cậu lại không phát hiện ra?... Không đúng, cậu kỳ thực có cảm giác, lúc đó anh nói chuyện cổ họng khàn đến lợi hại, còn ho khan rất nhiều lần, chỉ là bản thân cậu lựa chọn tận lực quên đi. Nếu như anh ấy thật sự ở trong phòng làm việc sốt cao một đêm...

Thẩm Hạo đột nhiên rùng mình một cái.

Hoảng hốt ngẩng đầu, Thẩm Hạo sững sờ, bản thân cậu trong lúc vô tình đi tới cửa phòng tổ trọng án.

Người của trọng án tựa hồ đã bắt đầu bận rộn, Thẩm Hạo xuyên thấu qua cửa sổ đánh giá, chỉ thấy đám người kia đang tập trung cùng một chỗ, nhìn Thẩm Nghiêm cầm hồ sơ trong tay, thỉnh thoảng còn nói hai câu. Thẩm Nghiêm nhíu lại lông mày nghe những người khác nói chuyện, cho dù mở miệng cũng rất ngắn gọn. Lúc này áo quần anh sạch sẽ, khuôn mặt nghiêm túc, tiều tụy suy yếu ngày hôm qua đã hoàn toàn không thấy tăm hơi.

Thẩm Hạo có chút kinh ngạc: Nhanh như vậy anh ấy đã đi làm lại? Anh ấy thật sự khoẻ rồi sao?...

"Ôi chao, Thẩm Hạo? Tại sao cậu cũng tới đây?" Bả vai đột nhiên bị vỗ một cái, Thẩm Hạo sợ hết hồn, quay đầu nhìn lại, là Tần Khải và Tưởng Duệ Hằng.

Tần Khải nhìn bộ dạng ngẩn người của Thẩm Hạo, nhịn không được cười lên: "Tại sao cậu đứng ở đây? Có việc thì đi vào đi."

"À, không có việc gì, chỉ là muốn hỏi một chút báo cáo ngày hôm qua các anh xem qua chưa." Thẩm Hạo phản ứng lại, lập tức nói.

"Ồ xem rồi, sáng sớm đội trưởng liền gọi điện thoại nói cho chúng tôi, cho nên tôi đã túm Duệ Hằng tới đây rồi nè." Tần Khải nở nụ cười, mang theo điểm tán thưởng nhìn Thẩm Hạo: "Ui, tôi nói cậu được đó, tôi nghe Tiểu Hải nói, bạn học Phương Mẫn cũng xác nhận, thật sự có loại khả năng này! Thằng nhóc cậu thật sự rất lợi hại a! Sao lại nghĩ ra vậy?"

"Không phải tôi nghĩ, chỉ là tôi phát hiện một vài vấn đề, là Tấn ca nghĩ ra được." Lần thứ hai nghe người ta nói đến Thẩm Nghiêm, so với lúc trước Thẩm Hạo càng cảm giác không thoải mái—— không phải là chán ghét, mà là mang theo một chút hoảng loạn cùng không biết làm sao, vì vậy cậu vội vã quay người: "Không có chuyện gì tôi trở về đây."

"Ôi chao đúng rồi, cậu bảo Tấn ca có thời gian xuống đây một chút! Đội trưởng nói có một số việc muốn cùng anh ấy xác nhận một chút."

"Được." Thẩm Hạo cũng không quay đầu lại.

"Đứa nhỏ này lại làm sao vậy?" Tần Khải nhìn bóng lưng Thẩm Hạo gần như chạy trối chết, không giải thích được sờ sờ sau gáy. Tưởng Duệ Hằng nhưng lại lưu tâm đến Thẩm Hạo, thời điểm nghe đến Thẩm Nghiêm thằng nhóc kia rõ ràng không được tự nhiên.

"Tần Khải, Duệ Hằng, hai người đứng ở đây làm gì thế?! Mau vào đi!" Trong phòng truyền đến âm thanh Trình Hải Dương kêu to. Tần Khải lấy lại tinh thần, lập tức lôi kéo Tưởng Duệ Hằng đi vào.

Thẩm Nghiêm nghe tiếng ngẩng đầu, thấy Tưởng Duệ Hằng cùng Tần Khải tiến vào, lập tức mở miệng: "Thế nào?"

"Tôi không thể không nói, tôi có lúc cũng thật là bị liên tưởng phong phú của các người làm cho kinh sợ." Tưởng Duệ Hằng nhìn Thẩm Nghiêm liếc mắt một cái, mới tiếp tục nói: "Trải qua xác nhận, bên trong miệng mũi Phiền Chi Tự và Phương Mẫn trình độ tổn thương cơ bản tương đồng, nói cách khác, lượng thuốc mê bọn họ hít vào cơ bản cùng một nồng độ. Từ một góc độ này mà nói, hai vụ án xác thực là cùng một hung thủ." Sau khi hắn nói xong liền không nhịn được bỏ thêm một câu: "Có lúc tôi thật muốn đem đầu của Trình Tấn Tùng mở ra nhìn xem, trong đầu cậu ta rốt cục chứa cái gì, mà lại có thể suy nghĩ ra manh mối khó tin như vậy."

"Hình như tôi nghe thấy có người đang khen tôi." Một thanh âm từ ngoài cửa vang lên, Trình Tấn Tùng đi vào văn phòng tổ trọng án, mặt mỉm cười nói cho Tưởng Duệ Hằng.

"Ừ, tôi đang nghiên cứu xem nếu như mở đầu cậu ra, tính khả thi sẽ có bao nhiêu phần trăm." Tưởng Duệ Hằng nhíu nhíu mày.

"Tôi có thể đăng kí hiến tạng, 60 năm sau, cậu có thể yên tâm thực hiện được tâm nguyện." Trình Tấn Tùng tiếp tục hài hước nói, sau đó hai người đều bật cười.

"Anh đến rất đúng lúc, " Thẩm Nghiêm đối với Trình Tấn Tùng chào hỏi: "Anh đến giải thích cho mọi người một chút đi."

"Được." Trình Tấn Tùng thu hồi nụ cười, bắt đầu tiến vào hình thức công tác: "Ngày hôm qua, thời điểm chúng tôi xem lại ảnh chụp hiện trường tử vong của Phiền Chi Tự, ngoài ý muốn, phát hiện ra một hiện tượng, đó là cái chết của Phiền Chi Tự rất giống với một bức tranh sơn dầu nổi tiếng (cái chết của Marat)." Trình Tấn Tùng nói xong, lại đem một bức ảnh tranh vẽ đưa cho mọi người: "Đây là tác phẩm kinh điển tiêu biểu của Jaccques David, nội dung của bức tranh miêu tả lại cái chết của vị chính khách Marat bị đâm chết nằm ở bên trong bồn tắm. Mọi người đối chiếu bức ảnh chụp thi thể với tranh sơn dầu có thể phát hiện, thi thể Phiền Chi Tự giống y như đúc bức tranh của David."

Mọi người đến gần nhìn bức ảnh, quả nhiên hai người rất tương tự.

"Hơn nữa, " Trình Tấn Tùng tiếp tục bổ sung: "Ở bên trong đống tạp chất phát hiện được cái ghế hung thủ từng ngồi, còn có một cái tủ nhỏ. Chúng tôi đã tiến hành giám định nó, kết quả ở trên mặt tủ cũng phát hiện phản ứng luminol. Nói cách khác, hung thủ vì hoàn toàn mô phỏng theo bức họa này, còn cố ý dời cái tủ để ở bên cạnh bồn tắm sang chỗ khác. Chúng tôi đã tiến hành phân tích tro bụi trên mặt đất trong buồng tắm và tro bụi dính vào đống tạp vật, kết quả ở bên trong phát hiện một thành phần than chì—— loại bút chì này, thường dùng để vẽ bản nháp cho tranh sơn dầu." Nói tới chỗ này, hắn nhìn về phía Thẩm Nghiêm: "Cậu có nhớ, cậu từng nói hung thủ nhất định phải có thù hận sâu nặng với nạn nhân, mới có thể nhìn nạn nhân dần dần chìm vào tử vong hay không?"

Thẩm Nghiêm gật gật đầu.

Trình Hải Dương ở bên cạnh phản ứng lại, bỗng nhiên tỉnh ngộ mà nói: "Ồ!... Cho nên, người kia cũng không phải muốn xem Phiền Chi Tự chết, mà là đang vẽ tranh thi thể Phiền Chi Tự!"

"Không sai." Trình Tấn Tùng gật gật đầu.

"Vậy tại sao anh có thể xác định được vụ án của Phương Mẫn là cùng một thủ phạm với vụ án lần này?" Giang Lệ hỏi.

"Đầu tiên đương nhiên là bởi vì thuốc mê. Kỳ thực thời điểm ban đầu tôi nhìn thấy báo cáo khám nghiệm thi thể Phiền Chi Tự liền chú ý tới điểm này, liên tiếp hai vụ án, người bị hại đều bị chuốc thuốc mê dẫn đến hôn mê, như vậy không phải quá trùng hợp sao. Thế nhưng bởi vì tử trạng hai người chết đều rất khác nhau, cho nên ban đầu tôi không suy nghĩ theo hướng mày. Mãi đến tận khi phát hiện hung thủ giết chết Phiền Chi Tự có thể là hoạ sĩ, tôi mới nhớ tới, cái chết của Phương Mẫn rất giống một câu chuyện nổi tiếng"

"Câu chuyện gì?" Tần Khải Trình Hải Dương đồng thời truy hỏi.

"Công chúa ngủ trong rừng."

"Công chúa ngủ trong rừng?!" Mọi người đồng thời kêu thành tiếng, mọi người liếc mắt nhìn nhau, lại suy nghĩ một chút...

"Mẹ kiếp, dựa theo truyện cổ tích giết người, tương lai làm sao tôi còn dám kể chuyện cổ tích cho con tôi nghe..." Tần Khải lầm bầm.

"Sau khi có ý nghĩ này, tôi lại một lần nữa xét nghiệm lại vật chứng trong vụ án của Phương Mẫn, kết quả ở dưới thảm trải sàn cũng phát hiện được thành phần bụi than. Đến đây, tôi mới dám khẳng định, hung thủ là cùng một người."

Nghe đến Trình Tấn Tùng nói, Thẩm Nghiêm mới tiếp tục nói: "Mới vừa chúng tôi đã phân công nhau xác nhận, hai ngày trước khi Phương Mẫn chết đã từng vẽ một bức tranh phác hoạ ở trên đường đi dạo phố, mà ở trong máy vi tính của Phiền Chi Tự, thông qua ghi chép lịch sử, quả thật cậu ta có xem qua mấy trang web về hội hoạ. Cho nên, chúng ta bây giờ có thể cơ bản xác định, đây là vụ án giết người liên hoàn, hung thủ thông qua phương thức vẽ tranh tiếp xúc người bị hại sau đó giết bọn họ, lại đem hiện trường tử vong bố trí thành tác phẩm nổi tiếng, sau đó vẽ tranh cho thi thể."

"Giết người xong có thể thảnh thơi ngồi vẽ lại, người này có phải có bệnh không?..." Tần Khải lầm bầm.

"Không sai, người này nhất định là có tâm lý vặn vẹo nghiêm trọng." Trình Tấn Tùng trả lời: "Từ hành vi của hắn phân tích, hắn thật sự cố chấp với hội hoạ, bức thiết hi vọng bức tranh của mình có thể được người ta công nhận, nhưng mà cũng không như ý, cho nên hắn mới thông qua phương thức này sáng tác tác phẩm, dùng hi vọng đạt được thành công." Nói tới chỗ này, hắn hơi dừng lại một chút, sau đó cường điệu: "Thế nhưng, dựa vào quá trình hắn phạm tội xem xét, người này là môt người phi thường tỉ mỉ, cẩn thận, cơ hồ không có để lại sơ sót gì."

Thẩm Nghiêm gật gật đầu: "Cho nên, chúng ta muốn tìm hẳn là một người đàn ông 20-35 tuổi, hắn có khả năng vẽ tranh sơn dầu, nhưng tranh của hắn không được người ta ưa thích, hắn cần phải đến trường mỹ thuật, nhà trưng bày tác phẩm mỹ thuật, hành lang trưng bày để đưa tác phẩm của mình, thế nhưng nhiều lần đều thất bại. Tính cách của hắn có thể chia làm hai mặt, một mặt nội tâm hắn tương đối cực đoan mẫn cảm, không thể tiếp thu người khác phê bình chê bai tranh của hắn, mà bên ngoài hắn biểu hiện tương đối ôn hòa, có thể trong thời gian ngắn ngủi nhận được tín nhiệm của người bị hại, để qua đó tìm hiểu được tình hình của người bị hại." Nói xong, anh bắt đầu phân chia công tác: "Cho nên, chúng ta sẽ tiến hành từ hai phương diện này, Lễ Nguyên Giang Lệ, các cậu phụ trách đến trường mỹ thuật, nhà trưng bày, bảo tàng, nhìn xem có người gần đây đưa tác phẩm giống với hiện trường tử vong hay không; Tần Khải Hải Dương, các cậu đi đến mấy chỗ hoạ sĩ hay tụ tập tìm hiểu chút tin tức, trọng điểm là quanh khu vực hiện trường tử vong. Mọi người bất cứ lúc nào cũng phải bảo trì liên lạc."

"Dạ!"

Bốn người gật gật đầu, quay người rời phòng làm việc, Tưởng Duệ Hằng cũng cùng rời đi. Trình Tấn Tùng nhìn bọn họ sau khi ra cửa, đi tới bên người Thẩm Nghiêm.

"Tại sao không về nhà nghỉ ngơi thêm một chút?" Hắn có chút quan tâm mở miệng.

Thẩm Nghiêm còn đang lật xem hồ sơ, nghe đến âm thanh Trình Tấn Tùng ngẩng đầu, sau đó cười cười: "Không có chuyện gì, tôi đã hết sốt rồi."

Trình Tấn Tùng nhìn bộ dạng không thèm để ý của Thẩm Nghiêm, muốn phê bình lại biết không có tác dụng, cuối cùng bất đắc dĩ trợn mắt: "Ngày hôm nay uống nhiều nước nóng cho tôi!"

"Được ~" Thẩm Nghiêm thỏa hiệp mà đáp ứng, sau đó liền thu liễm nụ cười hỏi Trình Tấn Tùng: "Đúng rồi, thời điểm anh xem vụ án này, có phát hiện điểm chung giữa hai người bị hại không?

"Hả? Điểm chung?"

"Ừm." Thẩm Nghiêm gật gật đầu, lông mày hơi nhíu lại: "Tôi luôn cảm thấy, dựa vào tính cách hoàn mỹ của hung thủ, hắn đang lựa chọn đối tượng ra tay, hẳn là cũng không thể tùy tiện như vậy."

"Cậu cho là hung thủ lựa chọn mục tiêu đặc biệt ra tay?"

"Ừm. Chỉ là tôi xem hồ sơ của hai người kia, tuổi tác, giới tính, quan hệ, đều có khác biệt rõ ràng, tôi không hiểu hung thủ vì sao lại chọn hai người bọn họ." Thẩm Nghiêm liền cúi đầu nhìn về phía hồ sơ, có chút lo âu nói: "Tôi thật không hy vọng cần phải có thêm một người chết nữa để cung cấp manh mối cho chúng ta."

Hết chương 26.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play