Ngày thứ hai, người của tổ trọng án đem trọng tâm điều tra tập trung vào mối quan hệ của Phiền Chi Tự, lần thứ hai bọn họ tìm mấy bạn học và bạn cùng phòng có quan hệ tương đối tốt với Phiền Chi Tự, tiến hành điều tra dò hỏi. Kết quả thật sự có phát hiện —— một người bạn tốt của Phiền Chi Tự nhớ ra, Phiền Chi Tự thật sự đã từng cùng một người xảy ra tranh cãi nghiêm trọng.
"Đó là chuyện của một năm trước. Một năm trước nhà trường có tổ chức đại hội thể thao, khoa chúng tôi có đăng ký tranh tài bơi lội, lúc đó ban ba có một nam sinh tên gọi Vương Nãi Tân, hắn cùng Chi Tự đều tham gia hạng mục 100 mét bơi tự do nam, thế nhưng khác đội. Sau đó hai người đều đạt được thành tích, thế nhưng thành tích của Vương Nãi Tân thấp hơn Chi Tự, kết quả Vương Lão Tân nói là thầy giáo tính giờ ăn gian, tăng thêm cho hắn mấy giây đồng hồ... Cảnh sát, các anh cũng biết, loại thi đấu tính giờ trong đại học làm sao chuẩn xác bằng hội thể thao toàn quốc được, mà Vương Nãi Tân lúc đó không tha thứ, nhất định phải cùng Chi Tự thi đấu lại một lần, còn lôi kéo Chi Tự không cho cậu ấy đi. Sau đó trọng tài chính ở đó phán định thành tích của Chi Tự tốt hơn. Lúc đó Vương Nãi Tân tức giận đến mức, thiếu chút nữa động tay động chân với trọng tài."
"Chỉ vì thành tích thi đấu kém một chút mà gây sự sao?" Phương Lễ Nguyên hỏi.
"Ừm. Sau đó chúng tôi mới biết, điều kiện gia đình Vương Nãi Tân không tốt, nếu như tham dự hội thao đạt thành tích sẽ nhận được học bổng, cho nên hắn mới tích cực như vậy."
"Ừ, " Phương Lễ Nguyên lý giải mà gật gật đầu: "Đây chính là toàn bộ quá trình gây ra mâu thuẫn của hai người."
"Càng khó giải thích được là chuyện phía sau. Chi Tự người này, tương đối thích lãng mạn, lần tranh tài bơi lội kia, cậu ấy cuối cùng lấy được giải bạc. Kết quả thời điểm trao giải lấy được huy chương liền trực tiếp vọt tới chỗ Đào Giai Thiến đeo vào trên cổ cô ấy, để cho Đào Giai Thiến đáp ứng làm bạn gái của cậu ấy. Lúc đó hiện trường một trận rít gào, Đào Giai Thiến đều bị cảm động đến khóc, đáp ứng tại chỗ. Việc làm này của Chi Tự lúc đó đặc biệt náo động, đoạt luôn danh tiếng của quán quân... Kết quả không nghĩ tới ngày thứ hai Vương Nãi Tân lại tìm đến Chi Tự náo loạn, nói Chi Tự đoạt đi người hắn thích. Chúng tôi khi đó mới biết thì ra tên kia cũng yêu thích Đào Giai Thiến. Lúc đó đoàn người đều trợn tròn mắt, bởi vì gia hỏa này căn bản đều không nói chuyện nhiều với Đào Giai Thiến, Đào Giai Thiến đối với hắn hoàn toàn cũng không ấn tượng. Vương Nãi Tân lúc đó nói Phiền Chi Tự trước tiên là cố ý mua chuộc thầy giáo đạt được tư cách tranh tài, sau đó lợi dụng cơ hội đoạt giải này để tỏ tình trước mặt mọi người, khiến Đào Giai Thiến không có cách nào từ chối..." Nói đến đây, sinh viên kia cũng không nhịn cười được một chút: "Kỳ thực đoàn người chúng tôi đều biết, Chi Tự cùng Đào Giai Thiến đã sớm có ý với đối phương rồi, Chi Tự chỉ là tìm được thời điểm thích hợp mới mở miệng nói ra. Sau đó giáo viên phụ đạo tìm Vương Nãi Tân nói chuyện mấy lần, việc này mới coi như bỏ qua. Thế nhưng sau vụ kia chúng tôi đều cảm thấy Vương Nãi Tân người này có điểm cố chấp, cho nên cũng không tiếp xúc nhiều với cậu ta nữa."
Phương Lễ Nguyên gật gật đầu, hắn xem lại ghi chép của mình một lần: Bơi lội, tranh giành giải thưởng, đoạt người yêu, cố chấp, nhìn qua tựa hồ thật sự phù hợp suy đoán trước mắt của mọi người.
"Vậy Vương Nãi Tân hiện tại ở đâu?" Hắn ngẩng đầu hỏi.
"Khu bắc lầu 36 phòng 503..." Nhìn thấy Phương Lễ Nguyên rất nghiêm túc ghi chép, sinh viên kia đột nhiên hơi sốt sắng: "Cảnh sát tôi nói với các anh chuyện này, mong các anh điều tra rõ ràng."
"Chúng tôi biết rồi, " Phương Lễ Nguyên an ủi mà vỗ vỗ vai người học sinh kia: "Chúng tôi sẽ điều tra rõ ràng."
Trong tầm mắt xuất hiện một nhân vật khả nghi, mọi người đương nhiên phải tiến hành điều tra người này. Một khi điều tra đoàn người mới phát hiện, người tên Vương Nãi Tân này có khá nhiều hiềm nghi. Đầu tiên, vài sinh viên đều xác nhận, Vương Nãi Tân xác thực từng cùng Phiền Chi Tự xảy ra tranh cãi, nội dung cơ bản trùng khớp với lời sinh viên kia nói; hơn nữa, bạn học tiếp xúc với Vương Nãi Tân cũng đều thừa nhận, Vương Nãi Tân làm người có chút cố chấp, không thường giao lưu với bạn bè, ngay cả giáo viên chủ nhiệm của cậu ta cũng uyển chuyển mà khẳng định Vương Nãi Tân không phải là người giỏi giao tiếp —— hơn nữa, bạn học Vương Nãi Tân chứng thực, toàn bộ kỳ nghỉ Vương Nãi Tân không hề rời đi thành phố S, thế nhưng cũng không có ở trường học, không có ai biết hắn đi đâu làm cái gì.
Thẩm Nghiêm đem hết thảy tư liệu lật xem hai lần, quyết định: Mang Vương Nãi Tân về đây hỏi thăm một chút.
Bởi vì chưa có chứng cứ chứng minh Vương Nãi Tân là hung thủ, cho nên Thẩm Nghiêm cũng không định gióng trống khua chiêng, chỉ là muốn gọi Vương Nãi Tân tới đây là được. Không ngờ bạn cùng phòng Vương Nãi Tân lại nói cho lực lượng cảnh sát, Vương Nãi Tân từ hôm qua tới giờ vẫn chưa trở về ký túc xá, gọi điện thoại cũng không ai nhận. Thẩm Nghiêm gọi cho Vương Nãi Tân rất nhiều lần, quả nhiên không thể kết nối. Điều này làm cho mọi người càng cảm thấy không đúng. Vì vậy, mọi người bắt đầu tìm ra chỗ Vương Nãi Tân có thể đi, nhưng mà bản thân Vương Nãi Tân quá mức quái gở, thường thường đối với những nơi hay ra ngoài đều giữ kín như bưng, điều này làm cho công việc tìm kiếm trở nên khó khăn ngoài ý muốn. Vì vậy, mọi người quyết định buổi tối ngày mùng 7 lại đi đại học S một lần, ngày này là ngày nghỉ cuối cùng, Vương Nãi Tân rất có thể sẽ xuất hiện.
Ngày mùng 7 tháng 10, lại một dòng khí lạnh đột kích, đến lúc chạng vạng, lần thứ hai trời bắt đầu mưa. Rất nhiều học sinh cầm ô mặc áo mưa trở về trường học, khiến cho công tác theo dõi càng thêm khó khăn.
"Thế nào? Có phát hiện Vương Nãi Tân không?" Thẩm Nghiêm dùng ống nhòm quan sát, hỏi mọi người qua tai nghe bluetooh.
"Không có."
"Không có."
Mọi người từ ba giờ chiều vẫn luôn quan sát chăm chú đến hơn mười giờ tối, Vương Nãi Tân dĩ nhiên vẫn luôn chưa từng xuất hiện.
"Thời gian đóng cửa ký túc xá đại học S là 11 giờ, nếu như Vương Nãi Tân 11 giờ vẫn chưa trở lại, rất có thể đêm nay hắn sẽ không trở về." Phương Lễ Nguyên nói với Thẩm Nghiêm.
Thẩm Nghiêm khẽ gật đầu một cái: "Chờ một chút."
Giữa mùa thu đêm mưa đặc biệt lạnh giá, mọi người chờ ở bên ngoài sắp bảy tiếng đồng hồ, đã sắp bị đóng băng. Mắt nhìn sắp 10 giờ rưỡi, thời điểm mọi người ở đây đều cảm thấy không có hi vọng, một thân ảnh gầy gò xuất hiện ở trước cửa trường đại học S.
"Chú ý! Cửa bắc xuất hiện một nam thanh niên rất khả nghi! Cảm giác rất giống Vương Nãi Tân!" Tần Khải báo cáo.
Tất cả mọi người lập tức lên tinh thần.
"Tần Khải, cậu có thể xác định đó có phải Vương Nãi Tân hay không?"
"Tôi thấy hắn rất khả nghi, thế nhưng hắn đội mũ che dù, cho nên không thấy rõ lắm."
"Không sao, chờ một chút." Thẩm Nghiêm ra lệnh.
Người học sinh kia mặc áo nỉ có mũ, mũ đội ở trên đầu. Thân thể hắn hơi gầy, hiện ra có chút đơn bạc. Người này cầm theo dù đi vào bên trong, xem phương hướng quả thật là đi tới cửa ký túc xá. Đi tới dưới đèn đường, nam sinh ngẩng đầu lấy mũ xuống, mọi người lập tức thấy rõ mặt của hắn, chính là Vương Nãi Tân.
"Không sai, là Vương Nãi Tân." Thẩm Nghiêm xác định mà gật gật đầu, mang theo Phương Lễ Nguyên chạy ra.
"Vương Nãi Tân." Thẩm Nghiêm bắt chuyện.
Vương Nãi Tân dừng bước, nhìn từ chỗ tối có hai người đi ra.
"Đứng lại!" Thẩm Nghiêm lập tức quát to một tiếng, đuổi theo. Những người khác thấy thế, cũng lập tức đuổi theo.
Nói đến, ngày hôm nay người của tổ trọng án có chút sai lầm, vì không muốn làm kinh động đến sinh viên trong trường, mọi người cũng không lái xe vào trường học, mà là đỗ xe bên ngoài cửa Nam, cũng không nghĩ đến Vương Nãi Tân lại chạy trốn từ cửa bắc, hơn nữa xe của bọn họ không đi qua được đường nhỏ, Vương Nãi Tân hiển nhiên quen thuộc địa hình đường đi nơi này hơn so với người của tổ trọng án, thêm vào tố chất thân thể hắn không sai, mọi người đuổi gần mười phút, dĩ nhiên vẫn không bắt được. Thế nhưng, Vương Nãi Tân đại khái bị đuổi có chút bối rối, hắn cũng không biết chạy thế nào, dĩ nhiên chạy tới bờ sông!
"Vương Nãi Tân! Phía trước không còn đường! Cậu đừng chạy nữa!" Mọi người đứng cách Vương Nãi Tân khoảng năm sáu mét, lớn tiếng kêu lên.
Nhưng mà, tất cả mọi người cũng không nghĩ tới chính là, Vương Nãi Tân xoay người nhìn con sông kia một chút, lại quay đầu nhìn người của tổ trọng án đang từ từ áp sát, dĩ nhiên xoay người một cái, nhảy vào trong sông!
"Cái gì?!" Tất cả mọi người lập tức vọt tới, trong bóng đêm, chỉ thấy Vương Nãi Tân ra sức bơi đến bờ bên kia."
"Gay go! Hắn là vận động viên bơi lội!" Phương Lễ Nguyên giậm chân kêu to.
"Cái tên này có phải điên rồi hay không?!" Trình Hải Dương xách eo thở hổn hển không dám tin nói.
Trong lúc mọi người đều bị hành động điên cuồng của Vương Nãi Tân làm cho nhất thời không biết làm sao, một bóng người màu đen từ bên cạnh mọi người xẹt qua, thân ảnh kia ở giữa không trung vẽ ra một đường vòng cung đẹp mắt, sau đó, thẳng tắp rơi vào trong nước!
Mọi người khiếp sợ —— là Thẩm Nghiêm!!
Sau khi Thẩm Nghiêm nhảy xuống nước, cấp tốc bơi về phía Vương Nãi Tân, kỹ năng bơi lội của anh hiển nhiên chẳng hề kém so với Vương Nãi Tân, mọi người mắt thấy khoảng cách giữa 2 người càng ngày càng nhỏ, sau một động tác, Thẩm Nghiêm rốt cục đuổi kịp Vương Nãi Tân, hai người cứ như vậy ở trong nước triển khai tranh đấu, hai cái đầu ở bên trong nước chìm xuống lại nổi lên, khiến tất cả mọi người nhìn cũng cảm thấy hãi hùng khiếp vía, cơ hồ quên mất hô hấp.
Cũng không biết rốt cục qua bao lâu, Vương Nãi Tân đình chỉ giãy dụa, bị Thẩm Nghiêm trói lại cổ tay, kéo hắn bơi trở về...
"Trời ơi!" Tần Khải không nhịn được cao giọng hoan hô: "Đội trưởng anh giỏi quá!"
Bên trong phòng thẩm vấn.
Trình Hải Dương đem một chén nước nóng để tới trước mặt Vương Nãi Tân, sau đó lớn tiếng mở miệng: "Nói đi, tại sao cậu chạy trốn?"
Vương Nãi Tân co rúm lại thân thể, không lên tiếng.
"Đừng tưởng rằng cậu không lên tiếng chúng tôi sẽ không biết! Cậu nói đi! Buổi trưa ngày mùng 2 tháng 10 từ 12 giờ đến 4 giờ cậu ở nơi nào?!"
Nghe đến câu hỏi này của Trình Hải Dương, Vương Nãi Tân cuối cùng bất ngờ mà ngẩng đầu lên, hắn thấy Trình Hải Dương cùng Phương Lễ Nguyên, trong ánh mắt tựa hồ hơi có nghi hoặc cùng bất ngờ.
"Nói chuyện a! Câm à?!" Trình Hải Dương bất mãn mà vỗ bàn một cái.
"Tôi..." Vương Nãi Tân mở miệng, tựa hồ bởi vì lạnh mà âm thanh có chút khàn khàn: "Tôi đi ra ngoài làm công."
"Làm công?! Làm gì? Ở đâu?! Làm cái gì?! Có ai có thể chứng minh?!"
"Tôi làm đưa thư, ở bưu điện XX, buổi trưa hôm đó tôi vẫn ở bưu điện hỗ trợ phân chia đồ vật, không tin ngày mai các anh có thể gọi điện thoại đi hỏi."
Phương Lễ Nguyên cùng Trình Hải Dương đồng thời liếc nhau một cái —— từ phản ứng của Vương Nãi Tân, hắn hẳn là không nói dối.
"Vậy vừa nãy chúng tôi đuổi cậu, tại sao cậu lại chạy?!" Trình Hải Dương càng thêm giận không chỗ phát tiết.
Vương Nãi Tân lần thứ hai ngậm miệng lại...
***
Cùng tăng ca với tổ trọng án hôm nay còn có tổ pháp chứng, lầu bảy phòng pháp chứng đèn vẫn luôn sáng. Ngày đó, người của tổ pháp chứng đã tiến hành giám định vật chứng xuất hiện ở hiện trường —— ngoại trừ trong phòng xảy ra án mạnh, còn bao gồm tạp vật trên hành lang, vòi nước cùng với thùng nhựa đựng nước, nói chung, tất cả bằng chứng có thể có manh mối, tất cả mọi người không buông tha. Vẫn luôn bận đến tối mịt từ 5 giờ chiều tới giờ, vẫn không có phát hiện mang tính đột phá. Trình Tấn Tùng thấy tất cả mọi người mệt mỏi một ngày, liền bảo mọi người về nhà nghỉ ngơi. Trình Tấn Tùng vốn cũng dự định về nhà, nhưng hắn đến bãi đậu xe, mới phát hiện chìa khoá xe của mình để quên văn phòng. Bất đắc dĩ quay trở lại, lại ngoài ý muốn phát hiện, Thẩm Hạo dĩ nhiên còn ngồi ở trước bàn làm việc bận rộn.
"Hả? Làm sao còn chưa đi?" Trình Tấn Tùng có chút ngoài ý muốn.
"A, Tấn ca." Nhìn thấy Trình Tấn Tùng, Thẩm Hạo tựa hồ cũng thật bất ngờ, cậu theo bản năng mà đứng lên.
"Làm sao vậy? Đang làm gì?" Trình Tấn Tùng đi qua xem một chút, kết quả phát hiện Thẩm Hạo là đang xem bức ảnh hiện trường, bên cạnh còn có một bản báo cáo giám định.
Trình Tấn Tùng nở nụ cười: "Còn đang xem những thứ đồ này a?"
Thẩm Hạo có chút ngượng ngùng mở miệng: "Em muốn đối chiếu một chút, xem bức ảnh mình chụp có vấn đề gì không, hai là xem có thể phát hiện được gì không."
"Được rồi, vậy thì có phát hiện gì?" Trình Tấn Tùng cũng hứng thú.
"Cũng không tính là phát hiện, chỉ là em cảm thấy có một nơi có điểm kỳ quái, " Thẩm Hạo cầm lấy một tấm hình, đưa cho Trình Tấn Tùng: "Đây là ảnh em chụp cái ghế... đội trưởng Thẩm phát hiện. Em đã dựa theo góc độ ngồi ở trên ghế để chụp, em đã nghĩ tới lúc đó nếu là hung thủ ngồi trên chiếc ghế nhìn thấy cảnh tượng đó sẽ là hình dáng gì. Sau đó, Tấn ca, anh có cảm giác thấy cảnh tượng này có chút quen mắt không ạ?"
"Nhìn quen mắt?" Trình Tấn Tùng chau mày, tiếp nhận bức ảnh.
"Dạ, em luôn cảm thấy hình như đã gặp qua ở nơi nào." Thẩm Hạo tựa hồ cũng không quá chắc chắn, cậu lại bổ sung một câu: "Thế nhưng cũng có thể là em nhớ lộn."
Trình Tấn Tùng nhìn chằm chằm tấm hình này, trong bức ảnh thân thể nam tử nằm ở bên trong bồn tắm, đầu cúi xuống hướng về bên phải, tay phải để bên ngoài bồn tắm...
Một tia điện bỗng nhiên chợt lóe! Một ý nghĩ lớn mật đột nhiên đi vào đại não Trình Tấn Tùng.
Hắn đột nhiên chạy về phòng vật chứng, từ bên trong đống tạp vật từ hiện trường mang về, rốt cục hắn phát hiện một cái tủ gỗ nhỏ...
"Thẩm Hạo! Đi! Hiện tại theo tôi đi hiện trường vụ án!" Trình Tấn Tùng lôi kéo Thẩm Hạo, hưng phấn nói: "Nói không chắc tìm được manh mối mấu chốt phá vụ án lần này."
Hết chương 25.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT