"Cho cậu mở mang công phu lãnh đạo nhà tôi, xem cậu còn dám chê cười tôi hay không."
Chương 21: Liên hoan ở Trình gia.
Ngày mùng 3 tháng 10, bầu trời trong xanh.
Thẩm Nghiêm dựa theo địa chỉ Trình Tấn Tùng cung cấp đi tới trước cửa một căn nhà, gõ cửa một cái, người mở cửa chính là Trình Tấn Tùng, hắn vừa nhìn thấy Thẩm Nghiêm liền bật cười: "Đội trưởng Thẩm, cậu đến muộn."
Thẩm Nghiêm cười cười: "Xin lỗi, không quen đường."
"Ừ, lý do này tôi có thể tiếp nhận, thế nhưng tổ viên tổ cậu không biết có đồng ý không, tôi cũng không dám chắc đâu nhé." Nói xong, Trình Tấn Tùng cũng nở nụ cười: "Mau vào đi.
Đi vào bên trong nhà, đầu tiên tiến vào tầm mắt Thẩm Nghiêm chính là phòng khách rộng rãi sáng ngời, phòng ốc kết cấu thông suốt, dưới ánh mặt trời ngày thu hiện ra đặc biệt rộng rãi thoáng mát. Bên trong phòng khách sử dụng gia cụ tối màu, tao nhã mà không xa hoa, cho thấy chủ nhà là người biết thưởng thức cái đẹp. Bên cạnh TV còn có một bể cá lớn, bên trong nuôi rất nhiều loại cá cảnh đẹp đẽ, trên mặt đất gần cửa sổ thì lại bày mấy chậu hoa cao to, ở dưới ánh nắng chiếu rọi, hiện ra đặc biệt vui tai vui mắt. Trình Tấn Tùng mặc quần dài áo ngắn tay đơn giản, cả người hiện ra cảm giác thả lỏng. Hắn mỉm cười giới thiệu cho Thẩm Nghiêm một chút bố cục nhà mình, sau đó liền kéo anh lên ban công.
Giờ khắc này, trên ban công cực kỳ náo nhiệt, trên lò nướng đã để đồ ăn, cách rất xa cũng có thể ngửi thấy được mùi vị thịt nướng. Bên cạnh bếp đặt hai cái bàn tròn, trên mỗi cái bàn đều có ô che nắng. Trên ban công người đông như mắc cửi, mọi người vừa nhìn thấy Thẩm Nghiêm xuất hiện, lập tức một trận rít gào: "Đội trưởng anh đến muộn!"
Tần Khải cầm theo cốc bia đầy ụ đi tới: "Đội trưởng, chúng tôi đã thoả thuận xong rồi, người tới muộn phải phạt rượu ~~~~ "
"Xin lỗi xin lỗi, tôi đến muộn, tôi nhận phạt." Thẩm Nghiêm cười cười, anh phối hợp tiếp nhận cốc bia đổ đầy, ngửa cổ xoay tay, uống một hơi cạn sạch, mọi người cùng kêu lên khen hay.
Liên tiếp làm ba chén, Thẩm Nghiêm rốt cục bị nhóm gia hỏa khó chơi này buông tha, được phép tiến vào ban công. Ngồi vào bên cạnh bàn, Trình Tấn Tùng cười đem một xâu cánh gà đưa vào trong tay anh. Cánh gà nướng vừa vặn, kinh ngạc hơn là còn mang theo vị ngọt, món này đối với cái bụng đã sớm trống rỗng của Thẩm Nghiêm mà nói thực sự là không thể tốt hơn. Thẩm Nghiêm một bên ăn một bên giương mắt nhìn chung quanh, ngồi bên cạnh anh chính là Giang Lệ, Trình Hải Dương, Tần Khải cùng Tô Mặc Hàm, mà Phương Lễ Nguyên, Lý Gia Vũ cùng Hứa Nhu thì đang ở bên cạnh lò nướng nướng đồ ăn, cách chỗ này xa một chút, Thẩm Hạo cùng một vị lão nhân trung niên ngồi ở một bên ban công, trên mặt hai người đều mang nụ cười, tựa hồ đang trò chuyện rất vui vẻ.
Trình Tấn Tùng thuận theo ánh mắt Thẩm Nghiêm nhìn lại, nhất thời hiểu rõ, hắn cười vỗ vỗ vai Thẩm Nghiêm: "Đi, dẫn cậu đi gặp lãnh đạo nhà tôi."
Trình Tấn Tùng mang theo Thẩm Nghiêm đi đến trước mặt lão nhân: "Ba, giới thiệu cho ba một chút, đây là Thẩm Nghiêm, tổ trưởng mới của tổ trọng án. Thẩm Nghiêm, đây là ba tôi."
Ông lão trung niên đang ngồi cười đứng dậy, cha Trình đại khái khoảng trên dưới 60 tuổi, tuy rằng có chút lớn tuổi, thế nhưng người rất có tinh thần. Vóc người lão nhân duy trì rất khá, hoàn toàn không giống như mấy ông lão béo phị, eo lưng ưỡn thẳng, hai mắt hữu thần, hơi có chút diện mạo quân nhân, chỉ là khí chất cũng chẳng phải kiên cường, trái lại có mấy phần cảm giác nho nhã
Thẩm Nghiêm khẩn trương đưa tay, hai cái tay đồng thời nắm lại ——
Bàn tay truyền đến một cảm giác đè ép rõ ràng, Thẩm Nghiêm biết vậy nên hơi bất ngờ, anh nhấc mắt nhìn về phía cha Trình, lại thấy đối phương vẫn cười hòa ái như trước, chỉ là bên trong cặp mắt kia mang theo mùi vị thử thách, mà sức lực cái tay kia cũng đang không ngừng gia tăng.
Thấy ánh mắt của lão nhân, Thẩm Nghiêm xem như là hiểu được, lão nhân gia là đang khảo nghiệm anh! Vì vậy, anh cũng nở nụ cười đáp lại, lặng lẽ nắm chặt tay phải.
Hai cái tay cứ như vậy nắm thật chặt, ai cũng không có ý tứ thả ra.
"Được rồi, anh đừng so tay với Tiểu Thẩm nữa." Âm thanh của một người phụ nữ đột nhiên xuất hiện, theo một tiếng "bốp" vang lên, cánh tay phải Trình phụ mà bị đánh một cái, lão nhân giống như bị điện giật trong nháy mắt liền buông lỏng tay ra.
Thẩm Nghiêm rút tay về, mẹ Trình đứng ở một bên, mỉm cười nói với Thẩm Nghiêm nói: "Tiểu Thẩm, đã lâu không gặp."
"Bác gái, chào bác." Thẩm Nghiêm chào hỏi—— người mới vừa xuất thủ chính là mẹ của Trình Tấn Tùng- Trương Bình.
Mẹ Trình cùng Thẩm Nghiêm bắt chuyện xong, quay đầu liền nhìn về phía cha Trình, bà mang theo chút bất mãn mà vỗ cha Trình một cái: "Anh bao nhiêu tuổi rồi, tại sao lại động thủ với đứa nhỏ như thế."
"Không, chỉ là muốn cùng Tiểu Thẩm luyện tay nghề một chút."Cha Trình xoa cánh tay bị mẹ Trình đánh, cười nói.
"Luyện cái gì mà luyện, người ta là khách tới chơi, không phải học sinh của anh..."Mẹ Trình không tha thứ, cha Trình cười nghe quở trách, cũng không phản bác. Trình Tấn Tùng đi tới bên người Thẩm Nghiêm, mở miệng giải thích: "Xin lỗi, cha tôi trước đây dạy học ở trường cảnh sát, cho nên nhìn thấy người khác mới thích luyện tay như vậy, chớ để ý ha."
Thẩm Nghiêm mở miệng cười: "Không có chuyện gì, thân thủ bác trai khá lắm."
Một nhà ba người đứng cùng nhau có thể phát hiện, tướng mạo Trình Tấn Tùng hiển nhiên giống mẹ hơn, ngũ quan tuấn mỹ di truyền từ mẫu thân, mà khí chất nho nhã dí dỏm lại di truyền từ cha hắn. Tất cả mọi người có thể cảm giác được, tình cảm cha mẹ Trình rất tốt, sinh trưởng ở gia đình như vậy, chẳng trách cả người Trình Tấn Tùng rộng rãi dương quang như vậy.
Trình Tấn Tùng nhìn thấy Thẩm Nghiêm vẫn luôn đưa mắt nhìn Thẩm Hạo, vì vậy mở miệng cười hỏi cha mình: "Ba, và Thẩm Hạo đang tán gẫu cái gì thế, vui vẻ như vậy?"
"À đang nói với đồng nghiệp con về chuyện lấy bằng chứng ở hiện trường?
Lấy bằng chứng ở hiện trường? Câu trả lời này khiến Thẩm Nghiêm khá là bất ngờ, anh nhìn về phía Thẩm Hạo, cơ hồ thốt lên hỏi: "Em muốn đi hiện trường?"
Lời vừa ra khỏi miệng, Thẩm Nghiêm nhất thời ý thức được không thích hợp. Bản thân biểu hiện quan tâm quá mức rõ ràng. Trong lúc anh đang lo lắng, Thẩm Hạo lại gật gật đầu, mở miệng nói: "Đúng, nếu tiến vào tổ pháp chứng, kỹ thuật toàn diện một chút tương đối tốt. Chỉ là tôi không có kiến thức về phương diện này, còn cần học lại từ đầu."
Trong lúc nói lời nói này, giọng nói Thẩm Hạo nhẹ nhàng ôn hòa, so với thời điểm giao lưu với những người khác không khác nhiều. Thái độ như vậy khiến Thẩm Nghiêm vô cùng bất ngờ.
Trình Tấn Tùng cười gật đầu: "Suy nghĩ chu đáo như vậy là chuyện tốt, nếu cậu có tâm tư muốn học hỏi, chúng tôi nhất định sẽ giúp đỡ cậu. Tôi có mấy quyển sách về kiến thức căn bản có thể cho cậu mượn xem một chút, sau này mọi người đi hiện trường vụ án, cậu cũng có thể cùng đi."
"Thật sao? Cảm ơn Tấn ca!" Thẩm Hạo trả lời. Nụ cười kia mang theo vui mừng, so với Thẩm Nghiêm cực kỳ giống nhau.
Nhìn thần sắc giống như đúc của hai anh em, trong lòng Trình Tấn Tùng cảm thán một trận. Đột nhiên, hắn hơi suy nghĩ ——
"Nói đi cũng phải nói lại, xuất hiện ở hiện trường vụ án lấy được chứng cứ là một chuyện, quan trọng nhất chính là phát hiện ra manh mối mấu chốt, " Trình Tấn Tùng ho nhẹ một chút, dùng một loại cường điệu chuyên nghiệp mở miệng: "Nếu có thể từ trong hiện trường hoàn cảnh phức tạp phát hiện ra mạnh mối giá trị, việc này ngoại trừ kỹ thuật cần thiết, cần phải có kinh nghiệm." Nói xong, hắn cố ý đem ánh mắt quét về phía Thẩm Nghiêm: "Phương diện này, cậu có thể học hỏi từ tổ trọng án."
Lời này của Trình Tấn Tùng khiến Thẩm Nghiêm có chút bất ngờ, anh trộm nhìn về phía Thẩm Hạo, vừa căng thẳng, lại mang điểm mong đợi.
Thẩm Hạo tự nhiên nghe được lời nói trong ý tứ của Trình Tấn Tùng, cậu hơi run run, tiện đà mỉm cười nhìn về phía Thẩm Nghiêm: "Đội trưởng Thẩm, anh không ngại tôi đến chỗ các anh học hỏi chứ?"
"Đương nhiên sẽ không, chúng tôi còn ước gì có thêm một thần thám giúp chúng tôi phá án." Thẩm Nghiêm vội vã trả lời, trong giọng nói không giấu được kinh hỉ.
Trình Tấn Tùng nhìn hai anh em nói chuyện, khóe miệng lộ ra nụ cười thư thái.
"Mấy người đang nói gì vậy?" Âm thanh Tần Khải từ bên kia truyền tới: "Nướng thịt xong rồi, mau tới đây ăn đi!!"
"Đến đây!" Mấy người bên này đồng thời đứng dậy.
Bên kia một đám người đã sớm náo nhiệt, mà Thẩm Nghiêm cũng bởi vì nói chuyện được với em trai mà hiện ra rất vui vẻ, trên mặt vẫn luôn mang theo nụ cười, ai đến chúc rượu cũng không cự tuyệt. Mọi người ăn uống chơi nháo, từ giữa trưa vẫn luôn đến buổi chiều.
Gần kết thúc buổi liên hoan, mọi người cùng nhau ngồi lại nói chuyện phiếm.
"Ai các anh còn có nhớ hay không, có một năm mùa đông, chúng tôi phải ở ngoài trời theo dõi một kẻ tình nghi?" Mặt Tần Khải ửng hồng do uống hơi nhiều rượu, hắn đưa ngón tay chỉ Trình Hải Dương: "Tiểu Hải cái tên này phải giả thành phụ nữ, tôi bảo cậu ta mặc váy cậu ta không chịu, kết quả chờ hai chúng tôi theo dõi không tới hai tiếng đồng hồ, nước mũi bắt đầu chảy không ngừng, đều sắp chảy thành sông ha ha ha!"
"Đệt! Anh còn không thấy ngại à?!" Trình Hải Dương lớn tiếng phản bác: "Tại sao anh không nói chân anh bị chuột rút tôi phải kéo anh lên, làm nhân viên cứu hộ hô hấp cho anh! Mẹ nó nụ hôn đầu của tôi cứ như vậy không còn, tôi thiệt thòi lớn rồi!"
Giang Lệ luôn luôn ít lời cũng tham dự vào: "Thế nhưng hi sinh lớn nhất là Lễ Nguyên, lần trước có nữ bệnh nhân tâm thần theo đuổi anh ấy tận một tháng."
"Ha ha, đúng rồi!" Tần Khải vỗ bàn cười như điên: "Suýt nữa thì trộm chứng minh thư của anh ấy đi đăng kí, ha ha ha!"
"Vậy tính là gì à, Gia Vũ của chúng tôi có lần buổi chiều phải tiếp nhận phỏng vấn của báo chí, kết quả buổi sáng đột nhiên nhận nhiệm vụ khẩn cấp, để chúng tôi đi bãi rác tìm vật chứng quan trọng. Chúng tôi một đám người ở bên trong bãi rác tìm kiếm 3 tiếng đồng hồ, mùi thối kia tắm cũng không sạch! Tôi còn nhớ lúc đó nữ phóng viên kia phỏng vấn xong quay lại còn che mũi vẻ mặt cực kỳ khó coi!" Hứa Nhu cũng cười vui vẻ.
"Thế nhưng Gia Vũ cũng làm ra cống hiến lớn cho chúng tôi. " Trình Tấn Tùng cười cùng bỏ đá xuống giếng: "Sau chuyện kia, chúng tôi ngay lập tức vào buồng tắm, tắm cả ngày mà cũng không hết mùi."
Đối mặt với chiến hỏa thiêu thân, Lý Gia Vũ hiển nhiên có cách ứng phó: "Nói tới chuyện đó, kỳ thực chúng ta cũng không sánh nổi Tấn ca, Tấn ca của chúng tôi bị mẹ Trình một tay áp giải, còn bị chụp lên báo nữa chứ!"
"Ha ha ha! Đúng đúng đúng!" Tất cả mọi người đồng thời cười ha hả, ngay cả mẹ Trình ngồi một bên cũng lộ ra nụ cười vui vẻ. Trình Tấn Tùng lấy tay đập Lý Gia Vũ một cái, một mặt vô cùng đau đớn khi bị anh em bán đi.
"Tại sao lại nói một tay áp giải vậy?" Thẩm Nghiêm có chút không tìm được manh mối, bên trong tất cả mọi người, chỉ có anh và Thẩm Hạo một mặt mơ hồ.
"Là như thế này, " Phương Lễ Nguyên cười giải thích: "Mẹ Tấn ca ở phương diện đông y rất lợi hại, còn biết điểm huyệt, có một lần báo chí phỏng vấn bác ấy Tấn ca cũng xuất hiện ở đó, mẹ Trình liền lấy Tấn ca ra làm người mẫu biểu diễn, sau đó bức ảnh Tấn ca bị mẹ Trình bắt chéo hai tay ra sau lưng, liền được lên báo."
"Thật?" Thẩm Nghiêm nhớ lại lại chuyện lần trước ở trong bệnh viện nhìn thấy Trình Tấn Tùng bị mẹ Trình dùng một tay áp giải, đột nhiên phản ứng lại, hắn cười nhìn về phía Trình Tấn Tùng: "Thì ra là như vậy."
Trình Tấn Tùng tự nhiên rõ ràng Thẩm Nghiêm đang ám chỉ cái gì, hắn bất mãn mà trừng Thẩm Nghiêm liếc mắt một cái: "Cười tôi? Một ngón kia của mẹ tôi là cấp bậc cao thủ đấy, không tin cậu thử xem!"
"Được rồi, tôi tin." Thẩm Nghiêm nhịn cười gật đầu, chỉ là vẻ mặt đó thấy thế nào đều không có ý tứ tin tưởng Trình Tấn Tùng thấy thế bất mãn, càng tiếp tục lôi kéo Thẩm Nghiêm: "Không được, tôi phải cho cậu cảm nhận một chút."
"A?!"
Chỉ vừa sửng sốt một chút, Thẩm Nghiêm thật sự bị Trình Tấn Tùng lôi kéo đứng dậy, mắt thấy thật sự bị kéo đến trước mặt mẹ Trình, Thẩm Nghiêm kinh hoảng lùi về sau, không nghĩ Trình Tấn Tùng lại chặn ở phía sau anh.
"Đừng chạy!" Âm thanh Trình Tấn Tùng sau tai truyền đến: "Cho cậu mở mang công phu lãnh đạo nhà tôi, xem cậu còn dám chê cười tôi hay không."
Trình Tấn Tùng đứng ở sau lưng Thẩm Nghiêm, lúc nói chuyện, ngực của hắn kề sát vào sau lưng Thẩm Nghiêm, hơi thở của hắn trực tiếp đảo qua lỗ tai Thẩm Nghiêm —— tất cả những thứ này, cũng làm cho Thẩm Nghiêm đột nhiên có chút bối rối.
"Đừng đùa tôi nữa!" Thẩm Nghiêm nói khẽ với Trình Tấn Tùng: "Nếu như tôi làm mẹ anh bị thương thì sao?"
"A, không dễ dàng đâu." Trình Tấn Tùng mỉm cười ở bên tai Thẩm Nghiêm khẽ nói: "Nếu cậu có thể chạy trốn trong tay mẹ tôi, tôi mời cậu ăn cơm."
Thì thầm xong, hai người đã đi đến trước mẹ Trình, mẹ Trình cười đứng dậy, hiển nhiên ngầm cho phép đề nghị đứa con nhà mình. Thẩm Nghiêm một trận bất đắc dĩ.
"Vậy bác gái, đắc tội."
Nói xong, Thẩm Nghiêm đưa tay bắt lấy hai tay mẹ Trình —— cân nhắc đến đối phương dù sao cũng là lão nhân gia, Thẩm Nghiêm căn bản không có ra chiêu thức gì. Nhưng mà cậu không nghĩ tới chính là, thời điểm mới đụng vào cánh tay mẹ Trình, mẹ Trình đột nhiên giấu tay đi, hai tay Thẩm Nghiêm trượt đi, bắt không được.
Trong lòng Thẩm Nghiêm lấy làm kinh hãi —— đó là chiêu "Vân thủ"!
Anh quay đầu nhìn về phía Trình Tấn Tùng, chỉ thấy Trình Tấn Tùng nghịch ngợm trừng mắt nhìn anh.
Thì ra là như vậy a.
Nhìn thấy chiêu thức ấy của mẹ Trình, Thẩm Nghiêm rốt cục yên lòng, đương nhiên càng có chút hứng thú. Thẩm Nghiêm xoay người lại, hai tay đột nhiên nhanh chóng duỗi ra, đến thẳng cánh tay phải của mẹ Trình!
Đây là một chiêu cơ bản dù sao tốc độ phản ứng của mẹ Trình không bằng Thẩm Nghiêm, lập tức bị tóm lấy tay phải.
Một kích thành công, Thẩm Nghiêm vẫn chưa muốn tiếp tục, anh vừa mới chuẩn bị rút lui buông tay, không nghĩ ngay tại lúc này, mẹ Trình đột nhiên cong lên khửu tay, dùng sức đánh một đòn về phía sườn của Thẩm Nghiêm!
Phảng phất giống như bị giật điện, Thẩm Nghiêm nhất thời cảm giác nửa người bên phải một trận tê rần, tay phải nhất thời mất lực...
Mẹ Trình thoải mái rút tay ra.
Xung quanh nhất thời vang lên một trận ủng hộ. Hứa Nhu càng là lớn tiếng kêu lên: "Bác gái thật là lợi hại!"
"Thế nào?" Trình Tấn Tùng cười vỗ vỗ vai Thẩm Nghiêm.
"Hiện tại bây giờ tôi đã biết rõ lúc trước ở bệnh viện anh làm thế nào mà chế trụ được tên trộm rồi." Thẩm Nghiêm vừa nói vừa xoa cánh tay của mình —— cánh tay bây giờ còn tê tê. Tuy rằng thật sự động thủ mẹ Trình không phải là đối thủ của Thẩm Nghiêm, nhưng là một chiêu công phu điểm huyệt này, cũng đủ để có hiệu quả tự vệ.
"Mẹ tôi đã từng phối hợp lực lượng cảnh sát phát minh ra một bộ võ thuật phòng thân." Trình Tấn Tùng cười cười: "Cho nên, đừng khinh thường lão nhân gia."
Trong lúc mọi người trò chuyện vui vẻ, đột nhiên, một tiếng chuông hỗn độn vang lên bốn phía, mấy người đồng thời nhìn đồng hồ trên tay mình.
"Có vụ án xảy ra, " Thẩm Nghiêm khép lại điện thoại di động, trên mặt đã khôi phục nghiêm túc thời điểm làm việc: "Tất cả mọi người xuất phát đến hiện trường."
Hết chương 22.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT