"Vị này chính là mẹ tôi, Trương Bình. Mẹ, vị này là đồng nghiệp cục cảnh sát của con, Thẩm Nghiêm."
Chương 10: Đột phá
Trình Tấn Tùng để những người khác trước tiên về cục cảnh sát phân loại hồ sơ bệnh án bệnh viện, mình thì lôi kéo Thẩm Nghiêm lên xe.
"Chúng ta đi nơi nào vậy?" Thẩm Nghiêm hỏi.
"Đi tìm một người." Trình Tấn Tùng vừa lái xe vừa nói.
Thẩm Nghiêm thấy bộ dạng Trình Tấn Tùng một mặt chắc chắn, cũng không tiếp tục truy hỏi. Xe lái trong thành phố một lúc, rốt cục đi tới chỗ cần đến.
"Bệnh viện Nhân Ái?" Thẩm Nghiêm có chút kinh ngạc nhìn nơi này, đột nhiên phản ứng lại: "Nơi này có bác sĩ từ bệnh viên đại học y điều tới đây?"
Trình Tấn Tùng cười cười: "Khả năng có, thế nhưng hôm nay chúng ta đi tìm một người khác."
Trình Tấn Tùng dẫn Thẩm Nghiêm đi vào bệnh viện, trực tiếp vào thang máy, ấn nút, động tác của hắn làm đến vô cùng tự nhiên, bộ dạng phảng phất rất quen thuộc.
Thẩm Nghiêm nhìn hắn, trong lòng càng kỳ quái.
Thang máy dừng lại ở tầng 9, Trình Tấn Tùng ra thang máy, đi thẳng đến một văn phòng làm việc, Thẩm Nghiêm ngẩng đầu nhìn một chút, phòng chuyên gia khoa xương.
Trình Tấn Tùng gõ cửa một cái, bên trong truyền đến thanh âm của một người phụ nữ: "Mời vào."
Trình Tấn Tùng đẩy cửa ra, cười hì hì chào hỏi người bên trong: "Bác sĩ Trương, đang làm gì vậy?"
"Ừ, đang xem lại hồ sơ bệnh nhân." Người ở bên trong lạnh lùng trả lời, tựa hồ rất là bất mãn.
"Khụ, có khách đến mà không đón tiếp sao." Trình Tấn Tùng ngược lại là không có một chút nào không vui, tiếp tục cười hì hì đi về phía người kia. Thẩm Nghiêm theo ở phía sau, còn không đợi thấy rõ dáng vẻ của người kia, liền thấy người kia đứng dậy, đi về phía Trình Tấn Tùng, sau đó đột nhiên duỗi ra cái tay phải. Trình Tấn Tùng tựa hồ lấy làm kinh hãi, lập tức lui về phía sau, thế nhưng động tác người phụ nữ kia hiển nhiên nhanh hơn, một cái liền tóm được cánh tay Trình Tấn Tùng, sau đó lại dùng sức bẻ về phía sau.
Trình Tấn Tùng cơ hồ là lập tức kêu lớn lên: "Ôi chao, ôi ôi, đau a! Mẹ ơi, mẹ nhẹ chút!"
"Mẹ?!"
Thẩm Nghiêm giật mình trợn to hai mắt.
Nghe được âm thanh Thẩm Nghiêm theo bản năng phát ra, hai người bên kia đồng thời xoay đầu lại. Lúc này Thẩm Nghiêm mới nhìn rõ bộ dạng mẫu thân của Trình Tấn Tùng: Mặt trái xoan, tóc xoăn xử lý rất là tinh xảo, mặc bên trong áo bác sĩ là một cái áo kim tuyến màu đen, càng làm nổi bật khí chất cao nhã mà chuyên nghiệp của bà. Hơn nữa, nếu như không phải biết đến bà ấy chính là mẫu thân của Trình Tấn Tùng, Thẩm Nghiêm cơ hồ không thể tin được người phụ nữ này lại lớn tuổi như vậy. Bởi vì bà ấy nhìn qua hoàn toàn không giống một người hơn 50 tuổi.
Nhìn thấy có người ngoài ở đây, mẹ Trình tựa hồ có hơi bất ngờ, tay cũng không tự chủ giảm bớt khí lực. Trình Tấn Tùng vội vàng thừa cơ rút tay mình ra, tằng hắng một cái, bắt đầu giới thiệu hai bên: "Vị này chính là mẹ tôi, Trương Bình. Mẹ, vị này là đồng nghiệp cục cảnh sát của con, Thẩm Nghiêm."
Trình mẫu mỉm cười gật đầu: "Chào cháu. Ôi chao, trước đây không có nghe Tiểu Tùng đề cập tới cháu a?"
"Dạ, cháu mới vừa điều đến bên này không lâu." Thẩm Nghiêm giải thích.
Mẹ Trình gật gật đầu, bà nhìn Thẩm Nghiêm, lại nhìn con trai mình: "Hai đứa hôm nay tới đây, có chuyện?"
"Ừm." Trình Tấn Tùng thu hồi cợt nhả vừa nãy, thay đổi một vẻ mặt tương đối nghiêm túc: "Mẹ, cơ sở dữ liệu của bệnh viện mẹ có thể tra được báo cáo kiểm nghiệm các loại dược phẩm bị cấm đúng không?"
Mẹ Trình gật gật đầu: "Ừm."
Nghe đến vấn đề Trình Tấn Tùng hỏi, Thẩm Nghiêm có chút hiểu được. Quả nhiên, Trình Tấn Tùng tiếp tục hỏi —— "Con đang muốn điều tra loại thuốc bị cấm vào chín năm trước."
"Thuốc bị cấm?" Mẹ Trình nhíu nhíu mày: "Chữa bệnh gì?"
"Cụ thể không rõ lắm, nói chung hẳn là thuốc nội khoa. Loại thuốc này khi dùng sẽ ảnh hưởng đến công năng tạo máu, gây ra tình trạng rối lọan máu."
"Bệnh máu chậm đông?"
"Con hoài nghi là bệnh porphyrin." Trình Tấn Tùng trả lời.
"Bệnh Porphyrin?" Mẹ Trình nhíu mày: "Loại bệnh này cũng không thấy nhiều."
"Dạ, chúng con đang tra một vụ án giết người, người bị hại đều là bác sĩ, hơn nữa đều bị rút sạch máu, chúng con đang hoài nghi những bác sĩ này đại khái đã kê đơn thuốc này cho bệnh nhân, dẫn đến việc huyết dịch của bệnh nhân bị ảnh hưởng. Hung thủ mới báo thù tàn nhẫn như vậy."
Mẹ Trình một bên nghe Trình Tấn Tùng nói một bên suy tư, sau đó gật gật đầu, đi đến chỗ đặt máy vi tính của mình.
Trình Tấn Tùng cùng Thẩm Nghiêm lập tức đuổi tới.
Mẹ Trình mở ra cơ sở dữ liệu chuyên môn, bắt đầu tìm tòi, Trình Tấn Tùng ở bên cạnh nhìn mẹ mình tìm kiếm, thỉnh thoảng cung cấp một ít ý kiến tham khảo. Thẩm Nghiêm không hiểu mấy kiến thức chuyên môn đó, không thể làm gì khác hơn là ở bên cạnh chờ. Qua một lúc lâu, đột nhiên, hai mẹ con dừng giao lưu, bọn họ đều nhìn chằm chằm màn hình, lộ ra một vẻ mặt ngưng trọng.
"Thế nào? Tìm được rồi?" Thẩm Nghiêm hỏi.
"Đại khái." Trình Tấn Tùng ngẩng đầu lên, hắn chau mày, thần sắc tương đối nghiêm túc: "Chúng ta vẫn là khẩn trương về cục cảnh sát đi. Tôi sợ Hứa Học Uy có nguy hiểm đến tính mạng."
Thẩm Nghiêm vừa nghe, sắc mặt rùng mình.
Hai người tạm biệt mẹ Trình, liền vội vã mà đi ra ngoài. Trình Tấn Tùng vừa đi vừa móc ra điện thoại di động, bắt đầu gọi điện thoại: "Này, Gia Vũ, cậu bây giờ còn đang ở cục cảnh sát đúng không? Cậu giúp tôi một việc, tìm kiếm trong hồ sơ bệnh án chín năm trước có thai phụ bởi vì huyết áp cao mà nhập viện không, sau đó xem nhóm máu của thai phụ đó là gì, cố gắng tìm nhanh lên cho tôi!
Chờ Trình Tấn Tùng cúp điện thoại, Thẩm Nghiêm liền giật mình truy hỏi: "Anh mới vừa nói Gia Vũ điều tra...Chẳng lẽ nói, người bị hại năm đó, có thể là phụ nữ có thai?"
Trình Tấn Tùng trầm trọng mở miệng: "Người bị hại hẳn là đứa trẻ..."
"Vừa nãy tôi và mẹ tôi kiểm tra danh sách thuốc bị cấm, kết quả phát hiện, chín năm
trước vốn đã từng xuất hiện một loại thuốc pha chế sẵn trị liệu huyết áp cao, thuốc này người bình thường uống vào sẽ không sao, mà vấn đề là bên trong thành phần của thuốc này chứa đựng một loại thành phần vi lượng, có thể sản sinh với kháng thể A bên trong hồng cầu của cơ thể mẹ, sau đó sẽ khiến máu trong cơ thể bị rối loạn. Nói cách khác, nếu như mẹ của đứa bé có nhóm máu A hoặc là AB, đứa nhỏ của bọn họ có 30% cơ hội bị mắc bệnh porphyrin." Ngồi trên xe, Trình Tấn Tùng vừa lái xe một bên cặn kẽ giải thích nguyên nhân cho Thẩm Nghiêm.
"30%? Đây là một tỉ lệ khá cao." Thẩm Nghiêm giật mình nói.
"Không sai, cũng chính vì như thế, loại thuốc này căn bản chưa được phép kiểm nghiệm, nếu như không phải mẹ của tôi có thể tìm được danh sách thuốc cấm, e sợ chúng ta căn bản không tra ra được."
"Anh nói thuốc này căn bản không được kiểm nghiệm. Vậy làm sao lại có bệnh nhân dùng nó?"
Nghe thấy câu hỏi của Thẩm Nghiêm, Trình Tấn Tùng nghiêng đầu liếc mắt nhìn anh: "Bởi vì thuốc này, chính là nghiên cứu phát minh của bệnh viện đại học y khoa liên kết với một công ty dược phẩm khác.
Thẩm Nghiêm giật mình trợn to mắt: "Anh là nói..."
"Không sai, tôi phỏng chừng bệnh viện đại học y lúc đó khuyên một số phụ nữ có thai tham dự thí nghiệm thuốc —— hoặc là nói, dưới tình huống những bệnh nhân đó không biết, liền cho bọn họ dùng thuốc chưa qua kiểm nghiệm."
"Sau đó, những phụ nữ có thai đó sẽ sinh ra đứa con bị bệnh! Bọn họ quả thực rất quá đáng!" Thẩm Nghiêm tức giận nắm tay.
"Bết bát nhất chính là, tác dụng phụ của thuốc này, đứa trẻ mặc bệnh này không nhất định sẽ sản sinh triệu chứng ngay khi mới sinh ra, rất có thể thời điểm một hai tuổi mới bắt đầu xuất hiện triệu chứng, hơn nữa theo số tuổi của bọn nhỏ tăng trưởng mà càng ngày càng nghiêm trọng."
"Cho nên nói, " Thẩm Nghiêm thuận theo dòng suy nghĩ của Trình Tấn Tùng phân tích: "Thời điểm những phụ huynh kia phát hiện con của bọn họ xuất hiện thứ bệnh kì quái này, e sợ căn bản không nghĩ tới có liên quan đến việc mẹ đứa bé đã dùng loại thuốc đó trong lúc mang thai."
"Hơn nữa, coi như nghĩ tới, phỏng chừng bọn họ cũng không có chứng cứ chứng minh là lúc trước bệnh viện cho bọn họ uống thuốc mới tạo thành kết quả." Trình Tấn Tùng tiếp bổ sung.
"Thế nhưng, vẫn là có người phát hiện ra vấn đề này, cho nên bắt đầu trở về báo thù? Nói như vậy có thể giải thích tại sao hung thủ muốn rút sạch máu của nạn nhân, thù hận lớn như vậy, xác thực có thể khiến cho hung thủ làm ra hành động kịch liệt như vậy." Thẩm Nghiêm phân tích nói, đột nhiên liền nghĩ tới cái gì: "Thế nhưng, Hứa Học Uy lấy đi máu nhiều như vậy, là muốn làm gì?"
Trình Tấn Tùng chần chờ một chút, mở miệng trả lời: "Tôi hoài nghi, đứa trẻ kia còn sống."
"Đứa trẻ? Anh nói đứa nhỏ bị bệnh kia?!" Thẩm Nghiêm lần thứ hai giật mình.
"Ừm. Người bệnh porphynrin khiến cho hồng cầu sản sinh máu rất kém, người bệnh nghiêm trọng nhất định phải dựa vào định kỳ truyền máu để duy trì sinh mệnh. Thời điểm Hứa Học Uy mất tích mang theo máu đi, tôi hoài nghi chính là đưa cho người bệnh kia." Trình Tấn Tùng dừng một chút, lại mở miệng: "Dựa vào thủ đoạn hung thủ giết chết hai nạn nhân có thể nhìn ra..."
"Hung thủ chỉ sợ sẽ làm cho Hứa Học Uy thật sự 'Chết không được tử tế'..." Sắc mặt Thẩm Nghiêm nặng nề mà bổ xung nửa câu sau.
Trình Tấn Tùng không nói tiếp, hắn dùng lực đánh vô-lăng một cái, xe liền dùng tốc độ nhanh chóng đi vào cục cảnh sát.
Thời điểm hai người bước chân vội vã chạy vào văn phòng cục cảnh sát, Lý Gia Vũ bên kia đã chỉnh lý xong hồ sơ bệnh án, "Tấn ca, chúng tôi điều tra, trong này tổng cộng có 7 phụ nữ có thai có nhóm máu A hoặc AB, bởi vì bảy người không phải đều sinh sản ở bệnh viện đại học y, cho nên Tần Khải bọn họ đang thông qua hộ tịch bên kia tìm kiếm tình huống hiện tại của 7 người phụ nữ có thai cùng với đứa con của bọn họ.
Trong lúc Lý Gia Vũ báo cáo tình huống, Tần Khải đang bận rộn ngồi trước máy vi tính, hắn đã tìm ra hồ sơ của 7 phụ nữ có thai, đang tìm kiếm thông tin người nhà bọn họ.
"Đội trưởng, anh tới xem, " Tần Khải di chuyển màn hình, phía trên có bảy bức hình của 7 người phụ nữ. Hắn một bên dùng tay chỉ vào màn hình một bên giải thích: "Căn cứ hồ sơ, bảy người phụ nữ này, người này đã qua đời, người này hiện tại đã đi nước ngoài, còn lại đều đang sống ở tromg nước."
"Qua đời trước tiên giữ lại, chuyển nhà đi nơi khác có thể loại bỏ." Thẩm Nghiêm nhìn chằm chằm màn hình chỉ huy Tần Khải.
Tần Khải di chuyển con chuột, một tấm hình từ trên màn ảnh biến mất.
"Căn cứ tình huống trước mắt phỏng chừng, đứa trẻ kia cần phải còn sống, cho nên, loại bỏ đi người không còn đứa nhỏ."
Tần Khải gật gật đầu, sau một trận thao tác, trên màn ảnh mất đi hai tấm hình.
Thẩm Nghiêm tiếp tục phân tích: "Giết người hút máu cũng vứt thi rất cần thiết thể lực, một người phụ nữ khẳng định không làm được, đứa nhỏ kia hiện tại hẳn là cũng khoảng 8 tuổi, khẳng định không được, cho nên, loại trừ những người đã có chồng tử vong."
Tần Khải liền mân mê mấy lần, "Hả?"
"Làm sao vậy?"
"Người phụ nữ này..." Tần Khải chỉ vào một tấm hình trên màn hình nói: "Cô ấy và chồng đều đã qua đời..."
"Cái gì?" Mấy người khác vừa nghe, đều trở nên cảnh giác. Thẩm Nghiêm nhíu mày, đến gần nhìn bức ảnh người phụ nữ và chồng cô ta: "Trần Tuệ, Hoa Chí Tường..."
"Hai người kia..." Một bên Trình Tấn Tùng đột nhiên lên tiếng.
"Làm sao vậy?" Tất cả mọi người lập tức quay đầu đi.
"Hai người kia..." Trình Tấn Tùng mang trên mặt chút thần sắc nghi hoặc: "Làm sao nhìn quen mắt như thế?..."
"Nhìn quen mắt?" Tần Khải sợ hết hồn: "Tấn ca, anh đừng làm em sợ đi? Người phụ nữ này ba năm trước đã chết, chồng cô ta người đàn ông này một năm trước cũng đã chết, anh nhìn quen mắt..." Không phải nhìn thấy quỷ đi?...
Đương nhiên, nửa câu sau, Tần Khải không có nói ra.
"Không phải, tôi thật cảm thấy có chút quen mắt, luôn cảm thấy đã gặp ở nơi nào đó..." Trình Tấn Tùng cau mày.
Thẩm Nghiêm nhìn Trình Tấn Tùng, mới vừa muốn mở miệng, đột nhiên, điện thoại văn phòng vang lên.
Thẩm Nghiêm đến gần nhận điện thoại, sắc mặt ngạc nhiên biến đổi: "Cái gì?!"
"Làm sao vậy?" Mấy người xem sắc mặt Thẩm Nghiêm không đúng, lập tức hỏi tới.
"Vợ Hứa Học Uy gọi điện thoại tới, nói con trai bọn họ cũng mất tích."
"Cái gì?!"
Hết chương 9.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT