Rời khỏi Phố Chi Bảo, Điềm Tư Tư bảo Đại Tráng đi thẳng tới tiệm cầm đồ Dương Quang trong kinh thành. Tiểu Lệ ngập ngừng, khuyên bảo nàng:
“Vương phi, người thực sự muốn đi cầm đồ sao? Nếu để người khác biết chuyện này…”
Điềm Tư Tư lại không quá coi trọng mấy chuyện thể diện này cho lắm, nếu Bình Nhạc Vương gia đã thích diễn kịch, chẳng phải cô nên phối hợp theo sao: “Tiểu Lệ, ta biết ngươi lo cho ta nhưng thanh danh của mất lúc này thì kiếm lại được lúc khác. Vấn đề bây giờ cần đặt lên là kiếm kế sinh nhai và bành trướng thế lực của mình. Không nên vì cái nhỏ mà mất cái lớn. Hơn nữa, lão Thái Hậu nếu thấy ta không ngại thanh danh để bán của hồi môn kiếm tiền, sẽ càng dỡ bỏ lớp phòng bị ấy với ta thôi.”
Tiểu Lệ nghe cái hiểu cái không, nhưng Đại Tráng thì hiểu rõ chủ tử mình đang muốn gì. Hắn ta lần đầu gặp một nữ tữ có dã tâm và tầm nhìn lớn như thế. Hắn ta trước nay chỉ là một nông dân tầm thường, tuy là nam nhân nhưng thật sự hoàn toàn thua trong tay nữ nhân này.
Đến trước tiệm cầm đồ, Tiểu Lệ nhanh nhảu đòi đi vào nhưng Điềm Tư Tư ngăn lại:
“Đại Tráng, lấy lồng đèn treo lên xe đi. Ta phải cho cả kinh thành này biết Bình Nhạc Vương Phủ không có tiền, để nương tử mới vào cửa đi cầm đồ hồi môn.”
“Vâng, thưa Vương phi.”
Chưởng quầy tiệm cầm đồ Dương Quang là một nam nhân tuổi tầm năm mươi, dáng người cao gầy nhanh nhẹn. Nhìn thấy xe ngựa Bình Nhạc Vương phủ đậu trước cửa liền tiến lên tiếp đón:
“Bình Nhạc Vương phi đại giá quang lâm, không biết người đến nên không thể tiếp đón kịp thời. Người đâu mang trà long tĩnh thượng hạng ra tiếp đón Vương phi.”
Điềm Tư Tư thoải mái tiếp nhận sự đón tiếp nồng hậu của chưởng quỹ, nàng cũng muốn biết rốt cuộc trong hồ lô của hắn bán gì.
Chưỡng quầy xoa xoa tay nhìn nữ nhân trước mặt nhấp một ngụm trà.
“Bình Nhạc Vương Phủ hôm nay đến đây không biết là có chuyện gì ạ?”
Điềm Tư Tư tự nhiên như ruồi, không ngại mà mở miệng; “Chưởng quầy hỏi hay thật, ta đến tiệm cầm đồ tất nhiên là để cầm đồ rồi. Hay là ông không nhận đồ của ta. Ông yên tâm, hôm nay ta cầm đồ là của hồi môn của ta thôi, tuyệt đối không có một món đồ nào của hoàng thất đâu.”
Chưởng quầy ngạc nhiên, lần đầu tiên có Quý nhân đến cầm đồ mà tự nhiên công khai đến như thế. Chỗ của ông tất nhiên thỉnh thoảng cũng có phu nhân nhà quan đến cầm đồ. Nhưng không phải là để nha hoàn đi cầm thì cũng là giấu giấu diếm diếm, đi cửa sau tiến vào; làm gì có ai rêu rao khắp cả thiên hạ như này. Lại còn cầm của hồi môn nữa chứ. Chả phải là vứt mặt mũi của phu gia và nhà mẹ đẻ đi sao.
Bất quá, nếu người ta có lòng cầm đồ thì ông cũng nhận thôi. Chưởng quầy cười ha ha đáp: “Tất nhiên là nhận rồi thưa Vương phi, người đem đồ cho lão nhìn một lát rồi định giá cho người.”
Điềm Tư Tư ra hiệu để Tiểu Lệ mang hai bọc đồ to vào. Chưởng quầy dỡ ra thì cảm thán ngay tức khăn, quả là của hồi Điềm phủ, vòng tay trang sức, đồ cổ có đủ cả. Ông chắp tay với nàng rồi đi vào trong tính toán.
“Vương phi, sẽ thật sự cầm được giá chứ?”
“Nói cầm vậy thôi chứ ta muốn bán đứt đi cho rồi. Bất quà, sau này đống trang sức này vẫn có tí hữu dụng.”
Đúng lúc này, chưỡng quầy từ sau đi ra, đưa cho cô một tờ giấy. Phía trên đã ghi rõ danh mục các món hàng cùng với số tiền và lãi suất. Chưởng quầy nhín nhìn thái độ Điềm Tư Tư rồi nói:
“Vương phi, số hàng người đưa đều là thượng đẳng, cũng có vài món là hàng trung đẳng. Tiểu nhân đã ghi rõ trong danh sách. Người thấy số tiền này có được không ạ?”
Quả thực là rất được giá nhưng lãi suất cũng cắt cổ a.
Nhưng mà Điềm Tư Tư nàng cũng không quan tâm điều này lắm. Nàng chỉ lấy khế ước và hơn 1000 lượng vàng rồi quay đi. Trước khi đi còn không quên nói với chưởng quầy khi nào có đồ tốt sẽ quay lại.
“Cô ta không định chuộc đồ hay sao.”
Chuộc hay không chuộc có gì quan trọng chứ, chắc gì khi nàng có tiền chuộc cái tiệm cầm đồ Dương Quang này còn hoạt động đâu.
Điềm Tư Tư cười tươi bước ra khỏi cửa tiệm, xung quanh đó là dân chúng đang xì xào bàn tán.
“Đó là Bình Nhạc Vương phi đó, sa sút đến nỗi phải đi cầm của hồi môn à….”
“Bình Nhạc Vương gia làm gì có chí tiến thủ, lại sủng ái trắc phi, chắc là Vương phi thiếu tiền rồi….”
“…..”
Điềm Tư Tư hớn hở lên xe ngựa, vẻ mặt như vừa trúng được vàng, không chút nào để ý đến mấy lời nói chung quanh. Đây là thứ cô muốn, tốt nhất là đồn đến tận trong cung đi cho người ta biết cô thiếu tiền. Mà nàng thiếu tiền thật mà.
Trên đường về Vương phủ, xe ngựa đi qua một người đang bán chó con. Ổ chó có 5 con thì đã được mua hết chỉ còn lại một con cún đen xì, nhỏ xíu, kêu không ra tiếng. Điềm Tư Tư thấy vậy thì bảo Đại Tráng lại mua cho mình. Một con cún đen giá 2 đồng tiền, nghĩ thế nào cũng lợi.
“Vương phi, nó hơi bẩn hay người để nô tỳ ôm cho.”
Điềm Tư Tư từ chối: “Không cần, ta tự ôm được, lát nữa về ngươi lấy đống vải hồi môn lót tạm cho nó cái ổ đi.”
“Vương phi, người….sao…người lại…..”.
Đại Tráng lắc đầu với vợ mình. Vương phi thoạt nhìn là người mê tiền nhưng lại không bị đồng tiền chi phối. Một nữ nhân tuổi mới tròn đôi tám lại có tâm tư sâu như vậy, Bình Nhạc Vương Phủ không giữ nổi Vương phi.
*Sảnh chính Bình Nhạc Vương Phủ*
Triệu Bình đen mặt ngồi ở ghế chủ vị, đứng bên cạnh là Tiêu Đắc mặt không cảm xúc, tổng quản Phương Tề thì vẻ mặt vui sướng khi thấy người gặp nạn. Vừa nhìn thấy Điềm Tư Tư về, Triệu Bình tức tốc lao xuống ghế, vừa định tát cô một cái nhưng bị cô nhanh nhẹn tránh được.
Điềm Tư Tư hai tay ôm chú cún vào lòng, ngồi xuống ghế, tiếp tục chọc giận Triệu Bình:
“Thần thiếp bái kiến Vương gia, nếu người hôm nay vì đánh nhau thua Hàn Thực mà muốn trút giận lên người thần thiếp thì vẫn là nên từ bỏ đi, thiếp nghĩ bây giờ người nên đi an ủi Mạn muội muội thì hơn. Muội ấy chắc biết tin rồi. Có lẽ đang khóc ở hậu viện đấy.”
Hay lắm, mở miệng một câu châm chọc một câu. Triệu Bình đang giả vờ tức giận cũng trở thành tức thật sự. Hắn bật cười:
“Chuyện ta đánh nhau với Hàn Thực không đến lượt cô quản. Cô nói đi, tại sao lại đi cầm của hồi môn?”
“Của hồi môn của thần thiếp mới cầm được. Đồ vật của Vương gia toàn bộ là của Hoàng thất, chưởng quầy không dám lấy.”
Dám cả gan cố tình bắt sai trọng điểm, Triệu Bình tức muốn phun một ngụm máu, chỉ thẳng mặt Điềm Tư Tư: “Ta hỏi lại lần nữa, tại sao cô lại đi cầm của hồi môn. Cô muốn thiên hạ chê cười ta sao. Trong phủ này thiếu ăn thiếu mặc à?”
“Vương gia, ngài có vẻ nghe không rõ. Ta thiếu tiền nên mới đi cầm đồ. 100 lượng bạc của phủ ngài to lắm sao. Ngài phải hiểu, ngài không có nuôi nổi ta?”
Điềm Tư Tư cười trào phúng: “Để ta xem ngươi còn diễn kịch được tới khi nào.”
Triệu Bình lúc này cũng đã cứng họng rồi, Bình Nhạc Vương Phủ không nuôi nổi cô ta, cô ta miệng ăn núi lở à. Hắn tức tối đập bàn, không tranh cãi nữa. Bị một nữ nhân nói không nuôi nổi mình có gì mà đáng tự hào. Triệu Bình cũng không hiểu bản thân mình, bình thường hắn ta nhịn rất giỏi nhưng đối mặt với Vương phi mới vào cửa này thì không đè nén cơn giận mỗi khi đối phương khích bác được.
Điềm Tư Tư thấy phu quân mình sắp bùng nổ rồi cũng không thèm chọc giận Triệu Bình nữa:
“Thần thiếp cảm thấy hơi mệt, xin phép Vương gia lui xuống.”
“Cút đi…Cút…” Nữ nhân thật phiền phức.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT