Ngồi trên xe ngựa lắc lưu, Điềm Tư Tư cảm thấy mình không say như những lần trước nữa. Dường như nàng đã quen với nhịp điệu này rồi. Đại Tráng đang đánh xe ngựa phía trước cất tiếng hỏi:

“Vương phi, chúng ta đi đâu đây?”

Điềm Tư Tư thật ra cũng đang suy nghĩ vấn đề đó. Nàng về thời đại này mấy ngày vẫn chưa rõ tình huống các hoạt động ở đây.

“Đại Tráng, ngươi cứ kiếm đại một khu phỗ sầm uất nào đó đi.”

Tiểu Lệ bên cạnh suy nghĩ một chốc, bỗng nói: “Vương phi, hay người đến phố Chi Bảo đi, ở đó tập trung kinh doanh trang sức, thật sự rất sầm uất. Các phu nhân của quan trong kinh thành khi mua trang sức đều đến đó.”

“Được, vậy đến đó đi.”

Trước khi đánh xe vào phố Chi Bảo, Điềm Tư Tư bảo Đại Tráng gỡ chiếc lồng đèn có ghi tên Bình Nhạc Vương Phủ ra khỏi xe ngựa.

“Vương phi, chiếc đèn này là để tránh có kẻ mạo phạm người. Sao người lại bảo gỡ ra?”

“Chúng ta là lén đi quan sát tình hình, không nên rêu rao. Thân phận Bình Nhạc Vương phi của ta cũng chẳng được ưa thích gì, chi bằng tránh đi thì hơn.”

Đại Tráng đánh xe ngựa vào Phố Chi Bảo. Điềm Tư Tư bên trong vén màn lên. Đúng như lời Tiểu Lệ nói, nơi đây sầm uất tấp nập người ngựa. Từ ngoài nhìn vào cũng có thể thấy trang sức châu báu bày biện lấp lánh; các quý tiểu thư phu nhân cùng nha hoàn ra vào tấp nập.

“Vương phi, trước đây ở chợ người, nô tỳ nghe nói kẻ vào được đây không sang thì quý. Một món trang sức cũng đủ cho một gia đình bá tánh bình dân sống sung túc cả năm.”

Nàng gật gù với lời của Tiểu Lệ. Bản thân nàng trước kia cũng là cành vàng lá ngọc nhưng quả thật cũng chưa nhìn thấy nhiều trang sức quý báu như vậy.

“Đại Tráng, Tiểu Lệ các ngươi có từng nghe nơi này do ai quản lý hay không?”

“Bẩm Vương phi, trước nô tài có nghe đồn là do anh em họ hàng xa của Ngự sử quản lý ạ?”

Lại là Ngự sử? Trong kinh thành tiệm cầm đồ đã do Ngự sử quản, đến nơi này cũng do Ngự sử phu nhân quản lý? Điềm Tư Tư cảm thấy thật khó tin. Lão Thái Hậu còn đó không có lý nào để một vị quan nắm trong tay nhiều thứ như thế. Trừ khi…?

“Tiểu Lệ ngươi có biết Thái Hậu với Ngự sử có quan hệ gì với nhau không?....Ý ta là ngươi có nghe người khác nói gì không?”

Tiểu Lệ nghĩ nghĩ một hồi lại lắc đầu: “Nô tỳ không nghe nói ạ, hơn nữa trước kia khi đương kim thánh thượng lên ngôi, Ngự sử đại nhân còn từng quỳ trước điện phản đối. Chuyện này nổi tiếng toàn kinh thành.”

“Thế sau khi Hoàng thượng lên ngôi, trong nhà Ngự sử đại nhân có thay đổi gì không?”

Đại Tráng nhíu mày suy nghĩ, bỗng nói: “Thưa Vương phi, thay đổi lớn thì không có, bất quá, Ngự sử sau khi Hoàng thượng đăng cơ ít lâu đã nạp vào phủ hai tỷ muội ruột làm thứ phi; sau đó mới cho người thân mình tiếp quản Phố Chi Bảo.”

Điềm Tư Tư nở nụ cười, xem ra tất cả đều có nguyên nhân. Có lẽ nàng không thể nhúng tay vào mớ sinh ý châu báu này được rồi; nàng vẫn chưa đủ sức đắc tội Thái Hậu đâu.

“Đại Tráng ngươi ghé tiệm phía trước, ta xem một vài món đồ.”

Đại Tráng nghe vậy liền dừng xe ngựa, lấy ghế cho Điềm Tư Tư bước xuống. Tuy cửa tiệm này nhìn có vẻ sang quý vô cùng nhưng lại vắng người, nàng đã chú ý đến trước cửa tiệm có treo một chiếc chuông gió bằng ngọc thạch rất xinh đẹp. Điềm Tư Tư lướt một vòng cửa tiệm, chưởng quỹ thấy cô ăn mặc sang quý thì niềm nở vô cùng: “Phu nhân muốn mua gì, có thể nói tiểu nhân đi lấy cho ạ.”

“Ta muốn mua chiếc chuông gió treo ở ngoài kia, chưởng quỹ ngươi nói xem nó đáng giá bao nhiêu?”

Chưởng quỹ lấp tức cứng mặt, cười làm lành: “Phu nhân, chiếc chuông kia là bảo vật trấn tiệm của tiểu nhân. Rất tiếc là không bán ạ.”

“Dù ta có ra giá bao nhiêu cũng không bán?

Chưởng quỹ lắc đầu: “Phu nhân thông cảm, tiểu nhân không bán ạ.”

“Được rồi, nếu ngươi không bán thì ta không gượng ép nữa. Ngươi lấy cho ta đôi khuyên tai này đi, Tiểu Lệ đưa tiền cho chưởng quỹ.”

Trên xe ngựa, Tiểu Lệ mang đầy thắc mắc hỏi Điềm Tư Tư: “Vương phi, đôi khuyên tai này chất liệu tầm thường, chế tác cũng kém thế mà giá lại đắt như thế. Người sao lại mua nó chứ?”

Cô thấy tức giận dùm Vương phi aaaa, đôi khuyên tai này giá cùng lắm là 5 lượng bạc thôi thế mà tên chưởng quầy lúc nãy hét một phát 20 lượng bạc. Hèn gì cửa tiệm chả có một ai mua cả. Thế mà Vương phi nhà cô vẫn trả tiền mà không kì kèo cơ chứ.

Điềm Tư Tư chỉ cười mà không đáp Tiểu Lệ. Cô đang có một suy nghĩ táo bạo. Nếu cô đoán không lầm, cửa tiệm trang sức lúc nãy có trá. Xem ra đi một vòng Phố Chi Bảo cũng đem lại không ít thu hoạch hay ho đây. Nhưng mà xui là cô đã tiêu mất một một phần năm số tiền rồi.

Điềm Tư Tư nghĩ vẫn là cần đem bán đống của hồi môn này để lấy vốn làm ăn rồi. Nàng lại cảm thấn, thân là Bình Nhạc Vương phi mà chẳng dựa dẫm được gì vào hoàng gia cả.

Xe ngựa bỗng nhiên dừng lại một cách đột ngột; không đợi Điềm Tư Tư hỏi thì Đại Tráng đã nhanh nhẹn thông báo: “Vương phi phía trước có cãi nhau, chúng ta tránh đi hay sao ạ?”

Điềm Tư Tư đang định bảo tránh đi thì bỗng nghe có người nói đến mình. Tiếng hét rất to giữa đám đông cãi nhau:

“Ha…. Triệu Bình ngươi nghĩ ngươi là ai, Bình Nhạc Vương phi ở phủ sao ngươi không sủng hạnh đi, ở đây mà giành mỹ nhân với ta. Hay là cái cô Điềm gia đó không đủ hấp dẫn ngươi.”

“Hàn Thực, ngươi dám đối với Vương gia ta hỗn láo sao, chuyện nhà ta không đến lượt ngươi quản. Ngươi đừng ỷ có Thái Hậu chống lưng mà vô pháp vô thiên.”

Tiếp theo là tiếng cãi nhau mà Điềm Tư Tư không còn nghe rõ nữa. Đại Tráng được phân phó đi nghe ngóng đã quay trở lại.

“Vương phi, nô tài vừa nghe được thì ra là Vương gia và Hàn Thực đại nhân tranh giành nhau một cái vòng tay vàng, để lấy lòng hoa khôi Điệp Lâu Các.”

“Hàn Thực?” ….

Tiểu Lệ như hiểu được thắc mắc trong lòng chủ nhân của mình, nhanh chóng giải đáp thắc mắc: “Vương phi, Hàn Thực là ngũ gia Hàn gia, đệ đệ ruột của Thái Hậu. Dù đã đến tuổi tứ tuần nhưng vẫn chưa có chính thê, thường xuyên qua lại với các cô nương ở Điệp Lâu Các.”

“Ta hiểu rồi, hèn gì dám lao vào đánh nhau với cả Bình Nhạc Vương gia. Kệ họ muốn đánh thì đánh, Đại Tráng chúng ta đi.”

- ---------------------

Bên này, sau khi đánh đấm một trận với Hàn Thực, Triệu Bình tức tối đi về phủ. Đang ngồi trước án thư thì hắn nghe Ám Nhất đi vào bẩm báo:

“Bẩm Vương gia, lúc nãy Vương phi có đến Phố Chi Bảo, đã nhìn thấy ngài và Hàn ngũ gia đánh nhau.”

“Cô ta đến Phố Chi Bảo làm gì?”

“Bẩm Vương gia, Vương phi đã ghé vào cửa tiệm đó mua một đôi khuyên tai.”

Triệu Bình lập tức nhướng mày, cửa tiệm đó, là trùng hợp hay cô ta cố ý?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play