Trận tuyết đầu mùa đông bao phủ Lưu Thành, tới dữ dội, đi gấp gáp, lại rơi suốt cả đêm. Tảng sáng, các bạn hàng không có như mọi khi bày sạp thật sớm, phần lớn những đứa trẻ hay chơi đùa cũng bị gia trưởng để ở nhà, rất sợ vừa ra khỏi cửa con cái nhà mình sẽ bị đông lạnh. Chỉ có hai người bên dưới phòng ốc cũ nát kia, bọn họ không có giầy, đành phải cuộn mình ôm nhau dựa chung một chỗ, sưởi ấm lẫn nhau.

"Khất cái gia gia, ngươi cầm cái gì trong tay vậy." Mặc dù cơ thể bị đông cứng đến tê dại, nhưng Hoa Dạ Ngữ vẫn mỉm cười. Nàng vươn cánh tay nhỏ bé bị đông lạnh đến đỏ hồng nhìn lão ăn mày lấy một cành lá màu xanh biếc từ trong cái hộp nhỏ ra, tò mò hỏi. Cái hộp kia được bảo vệ rất tốt, bên ngoài giống như là làm bằng vàng, trên đỉnh còn có khối bảo thạch cực lớn, mà lá cây chỉ nho nhỏ một mảnh, nhìn qua khô héo nứt nẻ, giống như dùng sức đụng đến sẽ nát. Hoa Dạ Ngữ không hiểu vì sao lão ăn mày phải dùng cái hộp tốt như vậy đi bao bọc phiến lá cây hư hỏng này, chi bằng đem cái hộp bán đi mua bánh bao cho hai người ăn.

"Tiểu nha đầu, ngươi không hiểu, nếu như so sánh cái hộp này với chiếc lá, giá trị thực sự không đáng nhắc tới. Đây là thứ ta dự định dùng để cứu mạng, hiện tại tình hình này, chỉ sợ là vĩnh viễn không cần dùng. Nhìn ngươi đói như vậy, ăn nó cho đỡ cơn đói đi. "Thấy lão ăn mày thận trọng nâng phiến lá cây lên, tuy rằng Hoa Dạ Ngữ không rõ một chiếc lá cây ăn có ích gì, cơ bản không có biện pháp lấp đầy bụng, nhưng dưới ánh mắt mong đợi của lão ăn mày vẫn đem lá cây ngậm vào trong miệng, chậm rãi nuốt xuống.

Đúng là khác với trong tưởng tượng, chiếc lá này không phải khó ăn, trái lại có loại hương thơm thanh ngọt nhàn nhạt. Từ nhỏ Hoa Dạ Ngữ đã trôi giạt khấp nơi, nàng chưa ăn qua đường, cũng không biết phải hình dung mùi vị của phiến lá này như thế nào, chỉ có thể ở trong đầu nói ăn ngon. Mãi cho đến khi một chút mùi vị sau cùng trong miệng tiêu tan, Hoa Dạ Ngữ liếm liếm khóe miệng, vẻ mặt khát vọng nhìn lão ăn mày, lại bị đối phương lấy tay vỗ đầu. "Chớ có tham, ta tìm cả đời cũng chỉ giành được chiếc lá này, cỏ lung mê, thế gian khó tìm a."

Nghe lão ăn mày nói như vậy, Hoa Dạ Ngữ suy nghĩ một chút, không biết là có ý gì, nhưng lá cây kia cũng cho nàng biết được ngọt là loại tư vị gì lần đầu tiên trong đời. Vào giờ phút này, thân thể lúc lạnh lúc nóng, đau đớn ở da thịt và xương cốt đụng loạn xạ. Hơi thở ngọt ngào quen thuộc ập tới, Hoa Dạ Ngữ theo bản năng hé miệng, liền cảm giác được một luồng nhiệt ấm áp theo phía trên mà đến. Mặc dù là vị thuốc đắng chát, nhưng xen lẫn ngọt ngào khó có thể bỏ qua.

Trên đời này nếu còn có ai có thể cho mình cảm giác ngọt ngào như ăn kẹo mứt, cũng chỉ có Phó Bạch Chỉ.

"Liễu cốc chủ, nàng thế nào?" Đem chén thuốc trống rỗng đặt lên bàn, Phó Bạch Chỉ lấy khăn tay lau miệng, lo lắng hỏi. Hoa Dạ Ngữ bởi vì hôn mê mà không cách nào tự mình uống thuốc, bất đắc dĩ, Phó Bạch Chỉ chỉ có thể dùng miệng tới đút thuốc cho nàng. Phát hiện Liễu Tĩnh Mạt không trả lời, ngược lại dùng một loại ánh mắt kỳ quái nhìn bản thân, giống như là muốn đem mình xem thấu, nhìn đến mức nàng cực kỳ không được tự nhiên.

"Ta vốn tưởng rằng Phó cô nương là người bảo thủ, không nghĩ tới, là ta nghĩ lầm rồi." Liễu Tĩnh Mạt liếc nhìn phần thuốc còn sót lại bên khóe miệng của Phó Bạch Chỉ, lại nhìn nằm ở trên giường Hoa Dạ Ngữ, khẽ cười nói.

"Vãn bối không hiểu ý tứ của Liễu cốc chủ, hiện tại ta chỉ quan tâm tình huống của sư muội, xin cốc chủ ngài chớ thừa nước đục thả câu."

"Nàng chẳng qua là mất máu quá nhiều mà thôi, cũng không có quá nhiều lo ngại. Vết thương ở cổ tay mặc dù sâu, nhưng dùng qua thuốc mỡ của ta, chắc chắn sẽ không lưu lại bất kỳ vết sẹo gì."

"Vậy độc trên người nàng..." Nghe Liễu Tĩnh Mạt nói như vậy, Phó Bạch Chỉ cũng không có thanh tĩnh lại, nàng nhớ rất kỹ, sở dĩ Hoa Dạ Ngữ lập tức bị lão yêu bà kia khắc chế, rõ ràng là ngay từ đầu liền bị châm độc gây ra thương tích, thương tích kia ở ngay trên cổ.

"Ngươi vốn dĩ không biết thể chất của nàng đặc thù, thân thể của nàng có loại kháng độc, căn bản độc không thể gây thương tổn được nàng. Hiện tại thân thể nàng lúc lạnh lúc nóng là do bài trừ độc tố còn sót lại, nghỉ ngơi mấy ngày liền vô ngại, chỉ bất quá mấy ngày nay sẽ khó chịu một chút."

"Sao lại khó chịu, Liễu cốc chủ có biện pháp gì giúp nàng thoải mái không?" Nghe Liễu Tĩnh Mạt nói khó chịu, Phó Bạch Chỉ trong lòng không phải tư vị. Lúc lạnh lúc nóng chỉ là một mặt, Hoa Dạ Ngữ lúc mê man cũng cau mày, chỉ sợ những chỗ còn lại cũng rất khó chịu đi.

"Biện pháp thoải mái thật ra là có, bất quá ta cũng không cách nào thực hiện. Đêm nay cơ thể nàng sẽ lúc nóng lúc lạnh, ngươi là sư tỷ của nàng, từng giây từng phút nhất định phải ở bên người nàng. Nếu như trên người nàng nóng đến gay gắt ngươi hãy dùng chai nước cất này lau thân thể của nàng, lạnh ôm lấy nàng là được."

"Được, ta nhớ kỹ, vậy thân thể của nàng lúc nào mới có thể khôi phục lại có thể lên đường?"

"Các ngươi cần phải rời đi gấp?" Nghe Phó Bạch Chỉ hỏi như vậy, Liễu Tĩnh Mạt nghi ngờ nói.

"Thực không dám giấu giếm, đại thọ sáu mươi của gia sư cũng sắp tới. Hành trình lần này vốn là rất gấp, lại không nghĩ rằng sẽ phát sinh chuyện như vậy." Phó Bạch Chỉ nói, hơi nhíu mày. Nàng xác thực muốn nhanh chóng trở về, thứ nhất là tranh thủ thời gian đánh gảy khả năng Hoa Dạ Ngữ và Hách Liên Thịnh tiếp cận nhau, thứ hai, sinh nhật Lục Uyên, mình làm đại sư tỷ tất nhiên phải ra trận chuẩn bị. Hơn nữa... Chuyện xảy ra trong ngày sinh nhật, nàng đúng là ấn tượng khá sâu.

"Đã như vậy, đích thật là lưu lại không được. Ta sẽ chuẩn bị một chiếc xe ngựa thoải mái đưa hai người các ngươi ly khai, chỉ cần nàng tỉnh lại là có thể lên đường."

"Vậy cám ơn Liễu cốc chủ, ngoài ra, Liễu cốc chủ có biết, lão bà đánh lén tối nay là người phương nào? "

"Nàng là người phương nào trong lòng ta nhiều ít hiểu rõ, bất quá ngươi có biết hay không cũng vô dụng, nàng không phải là nhân vật ngươi có thể chọc nổi."

"Liễu cốc chủ, ta chỉ là muốn biết địch nhân này là ai, ngày sau nếu như đụng phải, cũng đề phòng tốt. Hôm nay ta đánh không lại nàng, nhưng không có nghĩa là ta vĩnh viễn đánh không lại."

"Minh tuyệt cung."

Liễu Tĩnh Mạt bỏ xuống những lời này liền xoay người rời đi, mà Phó Bạch Chỉ nghe được lại trầm sắc mặt. Minh tuyệt cung, lại là Minh tuyệt cung, dường như toàn bộ tai hoạ của mình và Hoa Dạ Ngữ đều là do cái tà giáo này mang tới. Nghĩ đến một màn nguy hiểm vừa rồi, còn có bản thân bất lực một lần lại một lần bị đánh ngã xuống đất. Phó Bạch Chỉ chán ghét bản thân như vậy không chịu nổi một kích, căm hận qua đi, không thể nào không để cho mình tỉnh táo lại.

Nàng nhớ lại hành vi của lão bà đó, thêm lời nói của Liễu Tĩnh Mạt lúc nãy, trong lòng đã có câu trả lời. Lão bà, nội công thâm hậu, hành sự quỷ dị, tà giáo Minh tuyệt cung. Tất cả đầu mối liên lạc với cùng nhau, Phó Bạch Chỉ tin tưởng, người tối nay gặp phải, chính là đương nhiệm cung chủ của Minh tuyệt cung, nhân xưng độc xà quỷ hạt Diêm la bà.

Theo an bài của mình trong nguyên bản, chủ nhân thân thể này Lục Quý Ly đã từng bị Minh tuyệt cung hại chết, cho nên mỗi khi gặp phải chuyện có liên quan đến Minh tuyệt cung, Phó Bạch Chỉ sẽ đặc biệt quan tâm. Chỉ là, nàng tuyệt đối không nghĩ tới đêm nay lại ở chỗ này gặp phải Diêm la bà, càng không có nghĩ tới mục đích của đối phương là Hoa Dạ Ngữ mà không phải mình...

Nghĩ đến tối nay Hoa Dạ Ngữ bị mất nhiều máu như vậy, Phó Bạch Chỉ ngồi ở mép giường, cau mày quan sát người trên giường. Đêm nay nàng thiếu chút nữa vì Hoa Dạ Ngữ mà bị lão bà kia giết chết, có lẽ ngay lúc đó nàng căn bản cái gì cũng không kịp nghĩ đến, vừa nghĩ đến chính là không thể để cho Hoa Dạ Ngữ cứ như vậy bị khi dễ. Chung sống càng lâu, Phó Bạch Chỉ liền biết, bản thân càng mềm lòng. Nàng coi Hoa Dạ Ngữ là bạn bè duy nhất mà mình có ở nơi đây, thậm chí ở sâu trong nội tâm, còn có chút ít rung động không giải thích được.

"Sư tỷ... Sư tỷ..."

"Ngươi đã tỉnh?" Trong thoáng chốc, Phó Bạch Chỉ nghe thấy Hoa Dạ Ngữ gọi mình, nàng vội vã cúi đầu nhìn, thất vọng phát hiện người nọ chưa có tỉnh lại, chẳng qua là trong lúc hôn mê kêu mình. Giờ đây khuôn mặt nhỏ nhắn vốn trắng nõn của Hoa Dạ Ngữ đỏ vô cùng, đôi môi cũng khô khốc nứt ra. Phó Bạch Chỉ vội vàng cầm lấy nước trà bên cạnh dùng vải bông thấm ướt đi lau cánh môi của nàng, đồng thời cởi quần áo trên người Hoa Dạ Ngữ ra, đem nước cất bôi lên người nàng.

"Sư tỷ, ngươi đừng tới nữa, đi mau... Nhanh chút rời khỏi đây." Cho dù là ở trong mộng, Hoa Dạ Ngữ như cũ nhíu chặc mày. Nàng khẽ gọi, thân hình gầy gò không ngừng run rẩy, chảy ra mồ hôi tinh mịn. Nghe được lời nói cấp bách của nàng, Phó Bạch Chỉ đau xót trong lòng, nàng chậm rãi vươn tay, dùng lòng bàn tay khẽ vuốt gò má của Hoa Dạ Ngữ, nằm xuống bên cạnh ôm chặc nàng vào trong lòng.

"Ngươi tới cùng là đang suy nghĩ cái gì? Vì sao nằm mơ cũng phải lo lắng cho ta? Hoa Dạ Ngữ, đừng tốt với ta như vậy, ta căn bản không phải là đại sư tỷ mà ngươi nghĩ. Ngươi lúc nào cũng nói thích ta, thật không rõ, chữ thích ấy tới cùng là có ý gì."

Tác giả có lời muốn nói: ẩm ướt tiểu sư muội các loại nỗ lực đưa rốt cuộc chiếm được ném một cái cột hồi báo, chỉ bất quá, đại sư tỷ cái này ích kỷ người đem, bây giờ còn thật không là dễ bị đả động. Này chương tính cái tiểu quá độ, toàn bộ hé ra không nghe được ẩm ướt tiểu sư muội nói chuyện đứng đắn quả thực quá nhớ niệm! Lại nói tiếp, luân nhà... Luân nhà gần nhất lưu ý dâm một cái ẩm ướt tiểu sư muội cùng đại sư tỷ h nghĩ tốt mang cảm a. Giả như sư tỷ sau này khi chưởng môn, ẩm ướt tiểu sư muội ở bên ngoài sẽ gọi sư tỷ chưởng môn. Sau đó hai người ox thời điểm!!! Liền...

Ẩm ướt tiểu sư muội: Chưởng môn, phó chưởng môn ~ quá nhanh...

Phốc, máu mũi, chưởng môn hai chữ tuy rằng nhìn như giản đơn, nhưng đại gia không cảm thấy thoạt nhìn cùng sư thái có hiệu quả như nhau cảm giác sao!

Ngay cả có loại sư thái... Tiểu ni muốn đi cảm giác...

Mọi người: Tác giả hôm nay đã hoàn toàn điên rồi, nàng nét mặt già nua cũng không cần, ta tức cũng đã nỗ lực đi áp chế nàng, ngăn chặn miệng của nàng, vẫn là không cách nào ngăn cản nàng lấy tay □□... Nói vậy người nào đó là tấn giang người thứ nhất bởi vì xanh lá chữ mà bị khóa tác giả...

Hiểu bạo: Anh anh anh, người ta rõ ràng là tiểu Thanh mới.

Mọi người: Ta van ngươi, ngươi trước nhìn mình một chút phía trên nói lại nói lời này khỏe?

Tiểu sư muội: Ha ha đát, mẹ ruột ngươi thực sự là được rồi, thời khắc ý dâm ta, ta không có mẹ con yêu hứng thú, ta chỉ yêu sư tỷ của ta. Sư tỷ, mau nhìn ta, chính diện đến ta.

Hiểu bạo: Chính diện cái quỷ gì! Sư tỷ rõ ràng thích mặt sau đến ngươi!

Tiểu sư muội: Chỉ cần là sư tỷ, chính diện mặt sau mặt trên phía dưới, coi như là chi phối đến ta cũng không quan hệ!

Mọi người: Sư muội, làm phiền ngươi □□ thời điểm xem trước một chút chính văn trong muốn chết không sống mình đi...

Sư muội: (⊙v⊙)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play