Nếu nói ngày trước Phó Bạch Chỉ không thích Hoa Dạ Ngữ thành thật, hôm nay nàng lại yêu chết sự thẳng thắn của người này. Mắt thấy Hách Liên Thịnh nghe qua lời nói của Hoa Dạ Ngữ sắc mặt thoáng trở nên buồn phiền và thất vọng, Phó Bạch Chỉ làm bộ như người hiền lành nói với hắn thật xin lỗi, nhưng thực ra là cố ý chém một đao.
"Hách Liên công tử, thực sự xin lỗi, sư muội của ta luôn đối với người lạ như vậy, xin ngươi đừng trách. "
"Tại hạ cũng không có trách móc, chỉ là..."
"Sư tỷ, thọ yến giải tán chưa? Chúng ta trở về phòng được không? Nơi này quá ầm ĩ, ta không có cách nào chuyên tâm nghe ngươi nói chuyện."
Lời của Hách Liên Thịnh lần thứ hai bị cắt đứt, mà Hoa Dạ Ngữ lại chưa hề phát hiện, tâm tư đều trôi dạt đến trên người Phó Bạch Chỉ. Hai người hôm nay đều có chút đạm trang, quần áo cũng là cố ý thay qua. Ngày hôm nay Phó Bạch Chỉ mặc chiếc váy dài màu trắng mà nàng vẫn thích, chẳng qua là ở ống tay áo và cổ áo trang trí một chút điều văn màu vàng.
Đai lưng màu vàng nhạt thắt ở bên hông, càng tôn lên vòng eo thon thả thướt tha của nàng. Tóc dài màu đen mờ ảo che khuất đôi gò má trắng nõn, ngay cả độ cong trên khóe miệng cũng ôn nhu như nước. Nghe nàng ở bên cạnh mình trò chuyện, đem động tác uống rượu của nàng nhìn ở trong mắt, chăm chú nhìn cánh môi mỏng hồng hồng của nàng, từng cái động tác giơ tay nhấc chân nho nhỏ của Phó Bạch Chỉ đều đánh động tâm tư của Hoa Dạ Ngữ.
Đại sư tỷ của nàng thực sự là cực kỳ xinh đẹp, chỉ cần nhìn như vậy, mình đã cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Hiện tại thật muốn tiến vào ngực nàng, để cho nàng ôm mình, muốn hôn lên má của nàng, thậm chí càng thân mật hơn là cánh môi. Ở chỗ này không thể làm, vậy liền trở về phòng làm là được rồi.
"Được, bây giờ liền dẫn ngươi trở về phòng." Liễu Tĩnh Mạt đã sớm mang theo Liễu Tử Linh rời khỏi, Phó Bạch Chỉ và Hoa Dạ Ngữ tự nhiên không có lý do gì tiếp tục ngây ngô ở đây. Nàng đứng dậy đở đã ngà ngà say Hoa Dạ Ngữ lên, một tay ôm eo, tay còn lại khẽ vuốt bả vai nàng. Thấy Hoa Dạ Ngữ nghe lời lại gần, cặp mắt hơi híp mỉm cười nhìn mình.
Cái nhìn này gần trong gang tấc, con ngươi đen sáng ngời như hắc động sâu thẳm đem mình hấp dẫn vào. Phó Bạch Chỉ đột nhiên cảm giác được, giờ phút này Hoa Dạ Ngữ mới thật sự là nàng. Mắt phượng híp lại, mang theo vẻ lười biếng và mị hoặc sâu tận xương tủy, đôi môi phấn hồng hé mở mang theo chút mùi rượu, dùng âm thanh cực kỳ nhỏ ở bên tai mình gọi
"A chỉ."
Cho dù những năm qua có vô số người kêu tên mình, nhưng Phó Bạch Chỉ lại chưa từng nghe người nào gọi dễ nghe như vậy. Như đàn cầm và đàn sắt nhẹ nhàng hòa tấu, huyền thủy cùng kêu, cho nên ngay cả nhịp tim của mình cũng bởi vì tiếng hô hoán này mà trật một nhịp. Phó Bạch Chỉ liếc mắt nhìn Hách Liên Thịnh ở một bên ngây người, chợt có một loại bất mãn tựa như bảo vật nhà mình bị kẻ xấu theo dõi. Vậy nên không thèm chào hỏi, liền mang Hoa Dạ Ngữ trở về phòng.
Trên đường, Hoa Dạ Ngữ cười rất vui vẻ, nàng ôm mình, đem trọng lượng cơ thể đặt trên người mình. Phó Bạch Chỉ sờ mặt nàng, xem như là thưởng cho biểu hiện thật tốt của nàng đêm nay. Chỉ cần nghĩ đến vẻ mặt như ăn phải ruồi của Hách Liên Thịnh, Phó Bạch Chỉ đã cảm thấy buồn cười. Cứ như vậy, mình chính là thay đổi sự quen biết của Hoa Dạ Ngữ và Hách Liên Thịnh, tiểu sư muội vẫn sẽ ở lại bên cạnh mình.
"Sư tỷ, ta rất thích gần gũi ngươi, giống như bây giờ." Hoa Dạ Ngữ thường ngày thích nói những thứ làm người chán ghét này, sau khi uống say lại càng thích. Nghe thanh âm hơi nhẹ của nàng, Phó Bạch Chỉ bất đắc dĩ cười, vỗ vỗ mặt nàng.
"Lúc ngươi uống say, hình như càng thích nói bừa."
"Cũng không phải là nói bừa, ta thực sự thích cùng a chỉ ở chung một chỗ, hiện giờ, ta thật là muốn hôn nhẹ ngươi."
Nghe xong lời Hoa Dạ Ngữ nói, Phó Bạch Chỉ muốn phản bác, thế nhưng chưa kịp mở miệng, hai má đã bị nàng hôn. Trong lúc nhất thời, nhiệt độ thân thể bỗng tăng lên, mà Hoa Dạ Ngữ nhất định không chịu bỏ qua há mồm đi cắn lỗ tai của mình. Là một người đã từng lĩnh hội qua ở hiện đại, lại cấm dục lâu như vậy, vừa bị Hoa Dạ Ngữ ngậm vành tai, Phó Bạch Chỉ liền giật mình một cái, thiếu chút nữa muốn buông tay ném đi Hoa Dạ Ngữ, may mà nàng vội vàng ổn định thân hình mới không bị ngã xuống.
Phó Bạch Chỉ đang suy nghĩ sự phát triển bây giờ rốt cuộc là cái tình hình lộn xộn gì, vì sao Hoa Dạ Ngữ muốn hôn mình, còn gò má vành tai không sót một cái. Nghĩ đến nụ hôn đêm qua, rồi thỉnh thoảng Hoa Dạ Ngữ còn ăn nói mập mờ, Phó Bạch Chỉ hơi cau mày, chỉ cảm thấy vị tiểu sư muội này càng ngày càng không thành thật. Lúc nào cũng trêu chọc mình không nói, uống say càng nghiêm trọng hơn, nói hôn thì hôn, ngay cả đại sư tỷ cũng không gọi, a chỉ a chỉ cái gì, tuy là thanh âm rất êm tai, nhưng vẫn là quá không biết lớn nhỏ đi.
"Sư tỷ, coi chừng." Ngay lúc Phó Bạch Chỉ oán thầm hành vi của Hoa Dạ Ngữ, một cái bóng đen thình lình nhảy ra khiến cho hai người cả kinh. Thấy Hoa Dạ Ngữ bị dọa đến thanh tỉnh vài phần, theo bản năng đem mình đẩy ra. Phó Bạch Chỉ không biết chuyện gì xảy ra, chỉ thấy bóng đen kia bước vài bước liền nhảy đến phía sau Hoa Dạ Ngữ, một tia sáng hiện lên, lúc này một cây kim châm dài nhỏ đang thẳng tắp cắm vào cổ Hoa Dạ Ngữ.
"A!" Đau đớn kịch liệt nương theo kim châm bị rút ra mà lan rộng tới toàn thân, Hoa Dạ Ngữ co ro nằm trên đất, rõ ràng trong cơ thể nóng như lửa, mà nàng lại thấy toàn thân lạnh như băng. Đầu khớp xương phát đau, giống như lưỡi dao sắc bén ở phía trên vạch ra một lỗ hỏng, toàn thân nàng cũng bị mất hết sức lực, hoàn toàn không thể động đậy.
"Xem ra thân cốt của nha đầu này quả nhiên khác hẳn với người thường, người bình thường trúng loại độc này chỉ sợ đã sớm chết, nàng lại còn có thể bảo trì thanh tỉnh." Lúc này, bóng đen kia đã ở bên cạnh Hoa Dạ Ngữ. Thân hình nàng gầy gò, mặc quần áo hạ nhân của Dược tiên cốc, âm thanh già nua sắc bén, mà trên mặt cũng tràn đầy nếp nhăn. Phó Bạch Chỉ tuyệt đối không nghĩ tới, bóng đen này lại là một lão bà.
"Ngươi làm gì vậy, thả nàng ra!" Thấy lão bà kia lấy một cái lọ ra, trực tiếp dùng dao nhỏ rạch cổ tay của Hoa Dạ Ngữ, đem máu dẫn vào trong lọ. Máu tươi đỏ thắm cùng sắc mặt trắng bệch của Hoa Dạ Ngữ làm Phó Bạch Chỉ đau nhói, mặc dù biết rõ thực lực khác xa nhau, nàng vẫn không cách nào ngồi yên không để ý, nhìn Hoa Dạ Ngữ bị độc phụ này bắt nạt.
Rút kiếm ra khỏi vỏ, Phó Bạch Chỉ vội vàng vận công đâm tới lão bà kia, ai ngờ đối phương ngay cả ngẩng đầu cũng không cần, vung tay lên liền đem mình đánh ra thật xa. Cơ thể đụng phải bức tường sau lưng, mặc dù Phó Bạch Chỉ cố nén nhưng vẫn nôn ra một ngụm máu tươi. Lão bà này nội công xác thực mạnh mẽ bá đạo, đừng nói là mình hiện giờ, sợ là luyện mấy năm nữa cũng khó mà đối địch.
Biết biện pháp hữu hiệu nhất bây giờ chính là tìm người của Dược tiên cốc đến giúp đỡ, nhưng Phó Bạch Chỉ không biết sau khi mình rời đi thì Hoa Dạ Ngữ làm sao. Nhìn người kia máu đã tràn đầy một bình. Giờ khắc này, Phó Bạch Chỉ không chỉ căm thù lão bà này, càng ghét bỏ bản thân vô dụng. Ngay cả tới gần cũng làm không được, mình thế này có ích lợi gì, coi là cái gì sư tỷ!
Phó Bạch Chỉ bỏ qua ý nghĩ tìm người giúp một tay, nàng lần thứ hai xông tới, rồi lại bị lão bà kia đánh ngã trên mặt đất, đến nỗi nàng chưa kịp đứng lên, đối phương đã dùng nội lực ngăn chặn nàng, làm cho nàng ngay cả hô hấp cũng cực kỳ khó khăn. Bàn tay bấu víu mặt đất dần dần rỉ máu, Phó Bạch Chỉ không ngừng di chuyển về phía trước, ý đồ đem Hoa Dạ Ngữ cướp về, nhưng nội công của lão bà kia quả thực hùng hậu, nàng tuyệt nhiên đánh không lại...
"Sư tỷ... Đừng để ý ta, mau rời khỏi." Lúc này, vẫn không lên tiếng Hoa Dạ Ngữ mở miệng, ánh mắt của nàng không còn thanh minh, nói mấy câu liền bắt đầu run rẩy, giống như là đã dùng toàn bộ khí lực. Nhìn nàng rõ ràng đã hết sức khó chịu vẫn còn để ý mình, Phó Bạch Chỉ cắn chặt răng, cố gắng đem tay với tới, muốn kéo Hoa Dạ Ngữ, lão bà kia cười một tiếng, từ trong lòng ngực móc ra môt cây dao găm, hướng thẳng mặt mình.
Lươi dao kia sắc bén, nhìn điểm sáng màu trắng bạc tiến thẳng về phía mình, Phó Bạch Chỉ ngược lại bật cười. Vì cứu người mà bị người giết, sợ cũng chỉ có kẻ bất lực là mình đi?
"Là người phương nào dám ở Dược tiên cốc đả thương khách của ta, nghĩ tới, hẳn là không đem cốc chủ ta đây để vào mắt đi." Lưỡi dao vốn nên hạ xuống đầu bị nội lực mạnh mẻ bắn đến một bên, Phó Bạch Chỉ liếc nhìn chẳng biết lúc nào đi tới bên cạnh mình, mặt mang nét cười Liễu Tĩnh Mạt, nàng khẩn cầu nhìn nàng, chỉ hy vọng nàng có thể giúp mình đem Hoa Dạ Ngữ cứu ra.
"Ta tưởng là ai, nguyên lai là tiểu nữ oa của Liễu gia, không nghĩ tới đã lợi hại như vậy. Lão bà ta hôm nay chính là nể mặt Liễu Nguyên phụ thân ngươi, liền đi." Lão bà kia nói, lè lưỡi liếm liếm dao nhỏ còn sót lại máu tươi của Hoa Dạ Ngữ, mặt lộ vẻ vui mừng. Thấy nàng coi chiếc lọ chứa đầy máu của Hoa Dạ Ngữ như trân bảo cất xong liền vận công chạy trốn, Phó Bạch Chỉ vội vàng đứng dậy đem Hoa Dạ Ngữ ôm lấy.
"Hoa Dạ Ngữ, ngươi sao rồi, Liễu cốc chủ, ngươi mau cứu nàng." Phó Bạch Chỉ lúc này đã hoảng hồn, nàng hốt hoảng nắm lấy cổ tay không ngừng chảy máu của Hoa Dạ Ngữ, vành mắt cấp bách đến đỏ hồng.
"Nàng trúng độc, vả lại mất máu quá nhiều, nếu là đại phu thông thường chắc chắn cứu không được, nhưng trên tay của Liễu Tĩnh Mạt ta, chưa bao giờ có người chết."
"Tốt, ngươi mau cứu nàng, nhất định phải cứu nàng." Phó Bạch Chỉ nói, cũng không biết khí lực từ nơi nào tới liền đem Hoa Dạ Ngữ ôm ngang, nhìn nét mặt lo lắng của nàng, rõ ràng là cơ thể khó chịu, Hoa Dạ Ngữ lại cảm thấy trong lòng mềm nhũn thành một mảnh. Nàng thực sự rất cảm tạ Phó Bạch Chỉ vừa rồi không có bỏ lại mình, nàng đã chịu đủ cảm giác cô đơn rồi, khó có người sẽ như vậy bất ly bất khí đối với nàng. Ngực vui sướng lan tràn ra, hẳn là khiến Hoa Dạ Ngữ vào giờ phút này nhịn không được nâng lên khóe môi.
"Nhất định sư tỷ... cũng... thích ta..."
Tác giả có lời muốn nói: không biết vì sao, tất cả mọi người nói lên chương tiểu tử linh nói rất tà ác. Kỳ thực, ta thật không phải là cố ý giáo nàng nói như vậy, mà là có ý định giáo nàng nói ha ha ha. Tiểu sư muội bất hạnh lần thứ hai bị sm, lần này sm đối tượng còn là một hèn mọn lão thái thái! Bất quá không quan hệ, sư tỷ thương ngươi, sư tỷ yêu ngươi, sư tỷ nộ cà trang b giá trị, lần này cuối cùng cũng không có chạy!
Vì vậy, tiểu sư muội sắp tới thập đại ảo giác liền màu đỏ tím sinh ra.
1. Sư tỷ rất ôn nhu
2. Sư tỷ rất lợi hại
3. Sư tỷ để ta không hãi sợ sinh tử
4. Sư tỷ đưa ta mèo là vì đối với ta biểu đạt ý nghĩ - yêu thương
5. Sư tỷ nhất định là thường thường nhìn lén ta
6. Sư tỷ ngực lớn hơn ta
7. Quần lót đến kỳ quái nước là mồ hôi
8. Liễu cốc chủ muốn ta lưu lại không phải là vì sách chủ cp mình thành công thượng vị
9. Tác giả quân đối với ta rất tốt
10. Sư tỷ định cũng là yêu thích ta
Hiểu bạo: Phốc, vì sao nói xong lời cuối cùng hai điểm không hiểu yêu thương ẩm ướt tiểu sư muội. ╮(╯▽╰)╭
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT