Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía quan thần đó, quan thần quỳ rạp xuống trước mặt hoàng đế rồi nói
- “Thưa bệ hạ, hiện tại thần nghĩ chúng ta đủ mạnh để sang xâm chiếm nước khác rồi. Với lãnh thổ cằn cỗi, toàn là cát bụi như thế này rất khó để phát triển, vì vậy thần nghĩ chúng ta nên mở rộng lãnh thổ ra. Từ đó đất nước chúng ta sẽ ngày càng mạnh hơn”
- “Trẫm nghĩ ngươi nói cũng đúng. Xét về lực lượng quân binh của chúng ta bây giờ đã rất nhiều, vũ khí cũng đã cải thiện hơn. Nhưng ai sẽ là người ra trận đây? Chúng ta cần một người tải giỏi về võ nghệ…”
- “Thần nghĩ nên chọn nhị hoàng tử, nghe nói ngài ấy rất giỏi võ nghệ”
Quan thần đó vừa nói xong, tất cả đều hướng về Mạc Chi Dương nhìn, ngay sau lúc đó, mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao rồi nở một nụ cười gian xảo. Có vẻ ai cũng muốn Mạc Chi Dương ra trận vì xác suất để chiến thắng trở về là rất ít, rất nhiều khả năng có thể tử trận. Mục đích tên quan thần nói như vậy là để loại bỏ Mạc Chi Dương khỏi hoàng cung, và cũng không cho Mạc Chi Dương một cơ hội để trở về đây, họ muốn làm cho Mạc Chi Dương đau khổ, không có nơi để trở về, dã tâm của bọn họ là như vậy đó, độc ác, nham hiểm và đều có cùng suy nghĩ như vị hoàng đế tham lam kia. Mạc Chi Dương sau khi nghe xong tim liền nhói lên, cả người cứng đờ lại, Mạc Chi Dương hiểu được mục đích của bọn họ, Mạc Chi Dương biết bọn họ định làm gì, Mạc Chi Dương đều biết nhưng vì sao giờ này lại không thể đứng lên phản kháng chứ? Tại sao ngay lúc này cả người như cứng đờ, không thể làm gì được? Mọi người thấy phản ứng của Mạc Chi Dương liền cười một cách hả hê, Bạch Tử Lệ ở bên cạnh cũng nhận thấy được điều này, liền đứng lên từ chối lời đề nghị ấy
- “Thưa bệ hạ, thần nghĩ nhị hoàng tử không thể tham chiến được đâu ạ”
- “Vì sao?”_Hoàng thượng thấy Bạch Tử Lệ đứng lên từ chối hộ cho Mạc Chi Dương liền bất ngờ
- “Nhị hoàng tử đang mắc bệnh, thường xuyên hay ho ra máu rồi còn trí nhớ sụt giảm, thần sợ nếu cứ như vậy khi nhị hoàng tử ra trận sẽ không thể điều khiển được. Một người dẫn dắt đầu quân phải có một trí nhớ siêu tốt kèm theo phải mạnh khỏe, e rằng nhị hoàng tử của thần không thể đi”
Mọi người ai cũng bất ngờ trước câu nói ấy của Bạch Tử Lệ làm cho bất ngờ, ngay cả Mạc Chi Dương cũng bị câu nói ấy làm cho sững sờ, hoàng thượng nghe Bạch Tử Lệ nói như vậy liền không tin, cho truyền thái y đến kiểm tra và quả nhiên như Bạch Tử Lệ nói. Mạc Chi Dương hiện giờ đang mắc bệnh, mà căn bệnh này hiện tại không có thuốc chữa, được coi là bệnh nan y. Mà nếu cần người dẫn dắt đoàn quân ra trận thì phải là một người mạnh mẽ và có trí nhớ, chiến lược quân sự tốt, nếu mà cho Mạc Chi Dương ra thì đất nước họ phải thua mất, đến lúc đó đất nước khá lại xâm chiếm lại thì tính mạng của họ sẽ nguy hiểm. Vì vậy, bọn họ phải đặt tính mạng của mình lên hàng đầu, hàng loạt quý tộc kèm theo các quan thần còn lại đều phản đối chuyện này mà giao lại cho đại tướng quân. Hoàng thượng đang định để Mạc Chi Dương ra trận nhưng mọi người và quan thần lại nói như vậy liền chần chừ, vì bọn họ nói cũng có ý đúng, nếu thua trận thì đất nước sẽ bị đô hộ mất. Hoàng thượng liền thở dài, không khi này thì khi khác, kiểu gì cũng phải ép được Mạc Chi Dương ra trận mà thôi
- “Được rồi. Chuyện này ta sẽ giao cho đại tướng quân. Nhị hoàng tử bị bệnh thì nên dưỡng sức khỏe đi”
- “Nhi thần tạ ơn phụ hoàng đã quan tâm. Bây giờ nhi thần không khỏe, xin phép về trước ạ”
- “Ừ, được rồi. Về nghỉ đi”
Nói xong, Mạc Chi Dương cùng với Bạch Tử Lệ đứng dậy đi về, trong lúc Bạch Tử Lệ đứng lên, khăn che mặt đã thoáng hở ra một ít phần mặt và hoàng thượng đã thấy được nhan sắc thật sự ấy. Hoàng thượng đã bắt đầu mê mẩn Bạch Tử Lệ, trong đầu có ý định cướp Bạch Tử Lệ từ tay Mạc Chi Dương về làm thê thiếp thứ 50 của mình, rồi nở một nụ cười đê tiện. Hoàng hậu ngồi bên cạnh đã nhận thấy được hết, tay bà nắm chặt lại, móng tay đâm vào da thịt khiến nó chảy máu, chính thức từ đây bà ta đã ghim Bạch Tử Lệ và thứ bà ta muốn là loại bỏ Bạch Tử Lệ khỏi tầm mắt để hoàng thượng không thể mê mẩn nữa. Trên đường về, Mạc Chi Dương cứ thắc mắc rằng mình từ bé đến giờ chưa bị bệnh, sao bây giờ thái y chuẩn đoán là mắc bệnh nan y? Nhìn qua Bạch Tử Lệ thì thấy Bạch Tử Lệ đang ngồi nhìn ra bên ngoài, Mạc Chi Dương thắc mắc vì sao Bạch Tử Lệ lại biết được chuyện này, sao từ một người bình thường lại có thể thành một người mắc bệnh nan y được chứ?
- “Lệ Lệ, sao em lại biết được ta mắc bệnh cơ chứ?”
- “Dạ? Cái đó ạ? Ngài làm gì bị mắc bệnh gì đâu, ngài còn khỏe lắm”
- “Cái gì cơ? Em nói gì cơ?”_Mạc Chi Dương ngạc nhiên khi nghe Bạch Tử Lệ nói như vậy
- “Em nói là ngài còn rất khỏe, không mắc bệnh gì cả. Cái này là thủ thuật của em đó~”
- “Thủ thuật?”
- “À, cái này do mẹ em dạy ý mà. Vì hồi xưa người ta hay lạm dụng vì khuôn mặt của em nên mẹ em thường làm thủ thuật này mục đích để giả bệnh nan y cho người khác tránh xa ra. Còn làm như thế nào em sẽ dạy ngài sau nha~”_Bạch Tử Lệ đắc ý nháy mắt
- “Em đúng là…Đò xảo quyệt!”_Mạc Chi Dương bất lực thở dài trước sự khôn lỏi, tính ra chính Bạch Tử Lệ đã giúp Mạc Chi Dương thoát khỏi nơi khó chịu, ngột ngạt ấy.
- “Dù sao thì cũng cảm ơn em nhiều lắm”
Nói xong, Mạc Chi Dương yêu chiều hôn lên môi Bạch Tử Lệ rồi ôm chầm người thương vào lòng, Bạch Tử Lệ cũng vui vẻ khi đã giúp được Mạc Chi Dương. Hai người cứ ở bên cạnh nhau như vậy là cũng đủ hạnh phúc rồi
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT