Sau lần họp hội nghị cổ đông ấy cùng với thông báo chuyển nhượng chính thức thì Bạch Phi cũng được nhân viên trong công ty chào đón nồng nhiệt, một phần vì danh tiếng, một phần đương nhiên cũng là vì nhan sắc.
Bạch Phi không có bạn đời, cũng không có con cái đương nhiên là sẽ toàn tâm toàn ý lo cho công ty nhưng... Gần đây, có một cái đuôi nhỏ khiến cho Bạch Phi phải cau mày lo lắng.
Rốt cuộc, người giám hộ chính thức của Dạ Nguyệt chính là Bạch Phi cho nên việc đưa đón cô nhóc đi học, chiều chuộng mấy cái yêu cầu của cô nhóc tinh quái ấy cũng là trách nhiệm và bổn phận của Bạch Phi. Dạ Nguyệt cũng đã xách hành lí chuyển qua biệt thự lớn ở hẳn, không còn làm phiền tới cuộc sống hạnh phúc vui vẻ ngọt ngào của anh trai cô nữa.
Sau khi đã hỗ trợ Bạch Phi làm quen với chức vị mới công việc mới thì Bạch Vũ cũng quay về văn phòng làm việc của mình. Hạ Tây Châu mặc đồ Tây, không thấy rõ mặt mày, chỉ thấy hai chân thẳng tắp thon dài, khí chất hào hoa phú quý trầm ổn, từng bước đi vừa kiên định chắc chắn cũng không kém phần thong dong, nhàn hạ.
Bạch Vũ vừ quay về tới trước cửa phòng làm việc đã lại thấy Tôn Thanh Thanh tất bật chuẩn bị trà và bánh. Hỏi ra thì mới biết, hội chị em omega do Hướng tiểu thư thành lập lại tụ tập ở phòng làm việc của anh rồi. Bất đắc dĩ, anh cũng chỉ có thể chấp nhận điều này.
"Anh..." Cậu thấy anh bước vào liền tươi cười nhìn sang.
Bạch Vũ thấy nụ cười ngây ngô hồn nhiên của cậu thì cũng đẩy nhanh tốc độ mà bước tới, cúi xuống nâng cằm cậu lên rồi nhanh như chớp mà hôn lên môi cậu.
"A, đồ xấu tính..." Hướng Hương Vãn nhìn thấy hành động rất tự nhiên của Bạch Vũ mà cũng phải đỏ mặt ngại thay cho cậu.
"Anh họ, không cần phải đánh dấu chủ quyền một cách lộ liễu vậy đâu." Phương Dật Nhiên lườm nguýt ông anh họ của mình, kì thị có thừa.
Bạch Vũ hôn cậu xong thì cong khóe môi cười nhạt, đưa ngón tay miết nhẹ lên cánh môi đỏ ửng của cậu rồi rất thỏa mãn rời đi, quay về bàn làm việc một cách không thể chăm chú hơn.
"..." Cậu ngây người ngồi đó, bị tấn công một cách bất ngờ như vậy khiến cho một người có tâm hồn trẻ thơ như cậu không kịp load.
"Nè, anh ta đánh dấu cậu chưa?" Hướng Hương Vãn nhỏ giọng hỏi một câu, thấy cậu vẫn ngây ra không trả lời liền trực tiếp kéo cái cổ cậu tới gần rồi ngó xem. Ngoài chỗ tuyến thể hơi nhô lên ửng đỏ một chút thì hoàn toàn không có vết tích gì của việc đánh dấu cả.
"Hai người... đã làm chuyện đó chưa?" Hướng Hương Vãn ghé sát tai cậu hỏi, hơi thở khi nói của cô phả vào tai làm cậu giật mình một cái.
"Làm chuyện đó..." Đang loading...
"Phải. Cái chuyện và bạn đời định mệnh hay mấy người yêu nhau hay làm ý...." Hướng Hương Vãn cố gắng giải thích cho em bé ngây thơ kia hiểu, cô cũng ngại lắm chứ bộ.
"...!!!" Cậu nhìn cô gái đang hỏi mình, nghĩ nghĩ ra rồi thì liền póc một tiếng, cả khuôn mặt đỏ bừng lên, giọng cũng lắp bắp "Chuyện... Chuyện đó... Tôi..."
"Nè, hai người đang nói cáu gì vậy?" Phương Dật Nhiên thấy hai người này cứ thì thầm nói với nhau cái gì đó thì liền tò mò ghé vào hỏi.
"Con nít như em không cần biết..." Hướng Hương Vãn đẩy cô bé mới có 15 tuổi kia ra, tiếp tục nhìn cậu thăm dò.
"Anh ấy cũng đã từng muốn... Nhưng bởi vì lúc đó tôi hơi sợ nên anh ấy đã dừng lại..." Cậu vì bị Hướng Hương Vãn nhìn như muốn thủng ra một lỗ đành phải lí nhí mà kể.
"Cho nên từ lúc đó đến bây giờ chưa hề làm gì cậu?" Hướng Hương Vãn có thể nói là kinh ngạc đến mức trợn mắt, suýt hét to với cậu. Trong lòng cô lúc này đang vừa chửi thầm Bạch Vũ vừa hả hê khi biết một kẻ lăng nhăng như anh phải nhịn cái nhu cầu đó lại lâu tới vậy. Cô cười khẩy nhìn sang phía bàn làm việc của anh, giọng không cao không thấp, không to không nhỏ mà nói một câu, mắt liếc xéo Bạch Vũ "Không nghĩ người lăng nhăng như vị tổng giám đốc đây lại có thể quý trọng người yêu tới vậy. Nhịn lâu như thế sợ là sau này có khi lại không dùng được cũng nên."
"Bớt nhiều chuyện!" Bạch Vũ đáp lời lại, mắt vẫn nhìn vào văn kiện, thần sắc âm trầm lãnh đạm, tàn bạo hung ác làm cho Hướng Hương Vãn còn đang đắc ý phải sợ mà rút lui.
Sau đó thì cái không khí trong phòng làm việc của tổng giám đốc vẫn chia đôi thành hai thái cực luôn.
Tôn Thanh Thanh bước vào, đi thẳng tới chỗ Bạch Vũ đang ngồi, cúi xuống nói vào tai anh cái gì đó.
"Cho vào. Tôi muốn xem cô ta còn trò đùa nhạt nhẽo gì nữa." Bạch Vũ vẫn rất bình thản mà nói với Tôn Thanh Thanh.
Tôn Thanh Thanh làm theo lời anh nói, mời cái vị khách không mời mà đến kia vào văn phòng.
"Chào anh."
"Nguyên tiểu thư, cô có việc gì muốn tìm tôi sao?" Bạch Vũ nhìn người vừa bước vào, cất giọng cao ngạo.
"... Chuyện lần trước anh nói với tôi ở vườn hoa... Rằng anh sẽ kết hôn với cậu ta để ông nội hài lòng, rồi sau đó mới rời bỏ cậu ta và cho tôi một danh phận đó..." Nguyên Nhã nhìn thấy cậu đang ngồi trên ghế sofa nhìn mình, lại bắt đầu giở giọng trà xanh mà nói.
Cậu nghe thấy lời Nguyên Nhã nói liền quay ra nhìn anh, ánh mắt mong đợi.
Nhưng chưa kịp để bất kì ai có phản ứng gì thì Hướng Hương Vãn đã tháo một bên giày cao gót mà xông tới trước mặt Nguyên Nhã, giơ gót giày nhọn hoắt về phía cô ta mà gằn giọng "Câm ngay cái giọng trà xanh đó lại, muốn gì nói lẹ đi."
"Vãn Vãn..." Tôn Thanh Thanh thấy Hướng Hương Vãn như vậy liền bức tới kéo cô ra xa Nguyên Nhã.
Còn Nguyên Nhã lúc này thì hết hồn chim én, tưởng đâu cái gót giày đó đã hôn lên đầu mình mấy cái rồi chứ. Cô ta điểu chỉnh lại tâm trạng, tiếp tục "Bạch Vũ, em tới đây là muốn nói với anh, em cần một lời giải thích hợp lý cho vết đánh dấu này."
Nghe Nguyên Nhã nói vậy thì Hướng Hương Vãn lại sôi máu muốn nện cô ta, cô thị Tôn Thanh Thanh ngăn cản thì quay ngoắt lại bước nhanh về phía Bạch Vũ, tay đập mạnh cái giày lên bàn Bạch Vũ "Tên khốn nhà anh, lúc đá tôi để về bên cậy ấy thì dứt khoát như vậy, sao bây giờ lại để một đứa omega mặt dày vô sỉ kia bám đuôi lâu như vậy? Dật Nhiên nói với tôi, anh với cô ta không phải dây dưa không dứt thì cũng là không rõ ràng rành mạch. Anh... còn muốn Lâm Sơ Mặc phải hiểu lầm anh bao nhiêu lần mới chịu hả?"
"Sao đột nhiên lại bênh vực vợ tôi thế?" Bạch Vũ đứng dậy vẫn không có vẻ gì là gấp gáp, mở miệng một câu liền "vợ tôi".
"Thì... bây giờ cậu ấy là bạn tôi... cậu ấy nhạy cảm lại hiền ngoan như vậy, đương nhiên phải bênh vực rồi." Hướng Hương Vãn vẫn là cau có không thôi, thấy Bạch Vũ bình thản đối đáp với mình thì lại càng tức.
"Vậy, tôi cũng nói thẳng, giữa tôi và cô ta không hề có một chút liên quan chứ đừng nói là dây dưa. Tất cả đều là cô ta tự biên tự diễn mà thôi. Nếu cô rảnh có thể xử lý cô ta giúp tôi." Bạch Vũ lại ngồi xuống ghế, cong môi khinh bỉ.
"Cô nghe rõ chưa, đúng là chỉ biết ảo tưởng. Nhìn lại bản thân cô xem... Còn dám có mặt mũi mà đòi so sánh với Lâm Sơ Mặc á. Bạch Vũ mà định bỏ rơi Lâm Sơ Mặc rồi đến với cô á, nực cười? Cô có cái gì mà có thể khẳng định chắc chắn điều đấy?" Hướng Hương Vãn nghe Bạch Vũ nói xong lại nhanh chóng phi tới chỗ Nguyên Nhã đang đứng như trời trồng, tiếp tục màn công kích đầy hài hước của mình.
Nhớ ghé xem truyện mới ạ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT