"Dì Chúc, có thấy mấy bộ quần áo ngủ của tôi đâu không?" Bạch Vũ chuẩn bị đi tắm nhưng có tìm thế nào cũng không thấy mấy bộ đồ ngủ của mình, liền quay sang hỏi dì Chúc.
"Bây giờ thiếu gia mới tắm sao? Tôi nhớ lúc chiều Lâm thiếu gia có giúp tôi xếp đồ, hay thiếu gia hỏi cậu ấy xem" Dì Chúc ngó lên đồng hồ đã gần 10h lo lắng cho sức khỏe Bạch Vũ, cũng trả lời câu hỏi của anh.
"Tôi biết rồi. Cũng không còn sớm nữa, dì dọn vậy đủ rồi, mau đi nghỉ sớm đi" Bạch Vũ ngó thấy đống đồ mới được chuyển tới lại nói với dì Chúc mấy câu.
"Tôi qua xem Dạ Nguyệt tiểu thư xem cô bé ngủ chưa rồi sẽ nghỉ. Thiếu gia cũng nghỉ ngơi sớm đi" Dì Chúc dịu dàng nói với Bạch Vũ xong cũng rời đi.
Bạch Vũ đi lên tầng hai, vừa tới gần phòng ngủ của cậu liền ngửi thấy một mùi sữa đào thơm nồng nàn. Rất may mắn, ngoài anh ra thì trong nhà này chỉ có một bà dì và một con nhóc alpha chưa phân hóa, nên cũng không có nguy hiểm gì. Nhưng có kiềm chế được bản thân mình không thì Bạch Vũ không có chắc.
Lúc cậu và Bạch Vũ vừa từ bệnh viện trở về vẫn còn rất bình thường, cậu còn vui vẻ giúp dì Chúc xếp đồ, rồi dọn cơm lên ăn. Nhưng lúc đang tắm tự nhiên có cảm giác cơ thể nóng ran, toàn thân vô lực, đầu óc mụ mị, ngay cả ý thức cũng mơ hồ không rõ, toàn là điềm báo kỳ phát tình. Rõ ràng đã đề phòng từ trước mà uống thuốc ức chế rất sớm để pheromone không ảnh hưởng đến mọi người đến Bạch Vũ. Nhưng cậu không ngờ cũng là lần đầu gặp phải tình trạng thuốc ức chế hết hiệu lực sớm, gắng gượng lắm mới mặc lại được quần áo đàng hoàng. Cậu tay chân run rẩy cố gắng lục tìm thuốc ức chế mà do không chống đỡ được cứ như vậy lăn vào đống quần áo vẫn còn chưa sắp xếp xong.
Đám đồ ngủ của cậu và của anh được xếp bên cạnh nhau, quần áo cho dù mới giặt nhưng vẫn còn vương lại chút pheromone đăng đắng như có như không làm cậu muốn quấn lấy mà ngửi một cái. Lúc trước chưa từng tiếp xúc với alpha ở khoảng cách gần nên cậu không hề biết sự ảnh hưởng của pheromone alpha lên cơ thể mình là như thế nào. Hiện tại ở bên cạnh Bạch Vũ lâu như vậy, cậu không bị ảnh hưởng cũng là vì mùi của anh vốn rất nhạt, chỉ khi thân mật mới có thể ngửi thấy.
Omega có bản năng theo đuổi trời sinh với pheromone của Alpha, đặc biệt là lúc sát kỳ phát tình. Tất cả các giác quan đều trở nên vô cùng nhạy cảm mà pheromone này của Bạch Vũ vốn là mùi thật sự rất dễ chịu, như thể người đói meo ngửi được mùi cơm tẻ, như thể nắng hạn gặp mưa rào. Cậu không kìm lòng được quấn lấy mấy bộ quần áo ngủ của anh ngửa đầu hít sâu, trong một khoảng không gian mơ hồ nào đó, trong mắt cậu ẩn chứa vẻ say mê quyến luyến.
Sau một lúc giày vò, cơ thể không hề khá hơn là mấy mà ngược lại còn càng thêm run rẩy, cơn nóng cũng không hề giảm bớt. Cậu ý thức được mình nhất định phải uống thuốc ức chế ngay. Nếu càng tiếp xúc với pheromone của Bạch Vũ trên quần áo càng khó có thể chống lại, nếu để Bạch Vũ thấy được anh chắc chắn sẽ rất phiền lòng. Trong đầu thì suy nghĩ vậy nhưng cơ thể vẫn là thành thật nhất, quấn quần áo của anh thành một cái ổ nhỏ trên giường, lại chui chui rúc rúc vào khó khăn chịu đựng cơn phát tình.
Cánh của phòng cậu đột nhiên bị mở ra, không khí trong lành cùng mùi thơm kia tràn vào trong phòng làm cậu càng thêm hỗn loạn.
Bạch Vũ bước vào, dứt khoát đóng cửa lại.
Trong phòng khá tối, Bạch Vũ nhìn về phía giường lớn mềm mại, một cục toàn chăn và quần áo nằm trên đó, thỉnh thoảng còn khẽ động một cái. Mùi pheromone của Omega trong không khí càng nồng, càng ngọt. Bạch Vũ từ trước tới giờ luôn uống thuốc ức chế lâu dài tiên tiến cường lực nhất, làm cho hormone luôn dừng ở một độ ổn định, không dễ gì bị pheromone của omega lôi cuốn.
Mãi đến khi tới gần cậu, ở bên cậu lâu ngày ngửi thấy được mùi hương thơm ngọt, tinh khiết như mùi sữa đó, anh mới nhận ra mùi này không giống hương hoa ngọt ngào thô tục như Omega khác mà là mùi sữa đào ngọt dịu trong trẻo lại thơm ngát.
Bạch Vũ tới gần thấy cậu nằm co ro trong đống quần áo ngủ của mình, cả người run rẩy nóng bừng, hai mắt ướt đẫm nước, hai má ửng hồng diễm lệ, hàm răng trắng nõn cắn chặt lấy môi mỏng để không phát ra tiếng rên rỉ cùng thở dốc. Chiếc đèn ngủ với chút ánh sáng hiu hắt phản chiếu bóng dáng anh trên giường, cậu ngước lên nhìn anh, giống như làm sai điều gì đó mà cả khuôn mặt lấn giọng nói đều trở nên rất hỗn loạn "... Em... xin lỗi... thuốc ức chế..."
Bạch Vũ nghe thấy, lục lọi trong tủ đầu giường một chút liền tìm được thuốc ức chế dành cho omega. Ngồi xuống cạnh giường, anh dứt khoát nâng cả người cậu dậy, để cậu dựa vào người mình mà lôi hết đống quần áo vứt sang một bên, lại rất kiên nhẫn mà giúp cậu uống thuốc.
Thuốc ức chế cần một khoảng thời gian ngắn mới có thể phát huy hiệu lực, cậu nằm trong lòng anh tham lam mà ngửi mùi pheromone đăng đắng của anh, quấn lấy cơ thể săn chắc vững vàng kia mà thân mật cọ xát.
Bạch Vũ bất động, trong đầu là hai dòng suy nghĩ trái ngược nhau. Một bên là mặc kệ tất cả cùng cậu trải qua kì phát tình đầy khoái lạc nhưng sau đó sẽ bị cậu sợ hãi mà tránh xa, còn một bên là cố gắng nhẫn nhịn, chờ thuốc ức chế có hiệu lực, tiếp tục những tháng ngày tắm nước lạnh của mình.
Anh càng cố gắng nhẫn nhịn bao nhiêu thì cái cơ thể mềm mại mịn màng kia càng làm khiến anh thêm khó chịu. Khuôn mặt góc cạnh dưới chút ánh sáng ít ỏi càng trầm xuống, đôi mắt sâu đã nhuốm màu dục vọng, anh giữ lấy cằm cậu một đường hôn xuống đôi môi đang phát ra tiếng thở nhỏ như tiếng mèo rít mỗi khi hưng phấn, dùng cách này để truyền cho cậu ít pheromone của anh sẽ khiển cả hai dễ chịu hơn đôi chút.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT