Trước khi đi, Trần Khâm lại lôi ra chiếc trâm hoa của tôi dạo nọ. Tôi há mồm kinh ngạc, thứ này ngỡ đã mất từ lâu nhưng không ngờ hôm nay vẫn còn có thể gặp lại.
Nói ra cũng thật trùng hợp, đây là món quà đầu tiên Trần Khâm tặng tôi làm vật đính ước, rốt cuộc theo tôi suốt quãng thời gian mà tôi bị Thoát Hoan bắt đi. Lần gặp lại đầu tiên phần vì thấy tôi quen mắt, phần vì chiếc trâm này mới khiến anh ta chú ý đến tôi.
Trần Khâm thấy tôi thắc mắc, liền "hừ" một tiếng, đáp:
"Có nhớ cái hôm em bị Thoát Hoan làm cho bí bách quá phải ngất xỉu để giải vây hay không, chính tôi là kẻ thu dọn tàn cuộc cho em đấy!"
Còn thu dọn tàn cuộc nữa cơ đấy, không phải vì có anh ta nên tôi phải dùng đến hạ sách này sao? Nhưng nhận ra là tôi cố ý ngất xỉu thì anh ta xem ra cũng khá.
Tôi chồm người lên tặng Trần Khâm một nụ hôn xem như lời cảm ơn, anh ta lại còn không biết đủ mà còn muốn nhiều hơn. Tôi đẩy anh ra đánh lạc hướng:
"Vậy bao giờ chàng đến Vạn Kiếp?"
Vạt áo Trần Khâm đã hơi lỏng để lộ ra khuôn ngực rắn rỏi. Cơ thể anh vốn đã rất đẹp lại qua hun đúc của cuộc chiến vừa qua lại càng quyến rũ. Mặc dù có hơi gầy xuống nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng đến xúc cảm khi chạm vào, thậm chí còn có cảm giác thích thú hơn.
Anh ta ngồi ngửa cổ ra sau, phần ý xuân để lộ ra trước mặt tôi đến quá nửa.
Trần Khâm suy nghĩ một lát, đáp lời tôi:
"Việc trong triều còn bộn bề, tôi sẽ sắp xếp sau."
Trong lòng tôi tuy có hơi thất vọng nhưng nghĩ lại anh ta dù sao cũng là vua một nước, rất ít khi có thể làm theo mong muốn của mình. Trần Khâm thấy tôi xụ mặt bèn nắm lấy hai bên gò má của tôi kéo tới kéo lui, tôi trừng mắt nhìn anh ta, anh ta liền cười ha ha nói:
"Em giống như cùng trang lứa với Quốc Chẩn vậy!"
Tôi bĩu môi né tránh bàn tay háo sắc của anh ta, Trần Khâm lại ấn tôi xuống giường, đôi môi mát lạnh đảo qua đôi gò má tôi mơn trớn. Cả người tôi mềm nhũn chỉ biết thầm mắng trong lòng mà chẳng thể kêu la.
Buổi sáng lúc quờ quạng tỉnh lại thấy bên cạnh trống không. Tôi nhập nhèm mở mắt bỗng dưng nhìn thấy một bài thơ trên gối.
Mùi giấy mật hương chỉ thoang thoảng bên mũi. Tôi dụi mắt, thì ra anh ta lại tức cảnh sinh tình.
Lần này lại là:
"Chim chậm lời ca, liễu nở đầy,
Họa đường bóng lộng, mây chiều bay.
Khách đến, chuyện đời không hỏi nữa,
Cùng tựa lan can ngắm biếc ngày."
Tôi như thường lệ lấy bút đề hai chữ "cảnh xuân", rồi nhắm mắt ngủ tiếp. Trong mơ lại chập chờn hình ảnh một nam một nữ đứng tựa lan can dưới mái hiên có giàn tầm xuân phủ kín. Dõi mắt xa trông chỉ thấy hoàng hôn buông mình, đàn chim én sải cánh bay về nam. Trong gió xuân mơn man thổi, chàng trai dịu dàng khẽ vén lên lọn tóc qua vành tai của cô gái. Không gian ngan ngát mùi giấy mật hương.
Buổi sáng tinh mơ ngày Mồng bốn cả đám chúng tôi đã rồng rắn kéo nhau trở về, cả người và lễ vật tính sơ cũng đã gần năm xe. Tôi và chị Trinh nhìn nhau, tự cảm thấy đoạn đường này cũng đầy khổ cực.
Xe ngựa xóc nảy liên tục, tôi ngồi ôm Quốc Chẩn ngủ thiếp đi trong xe. Trong suốt đoạn đường chỉ nghe tiếng chị Trinh ở bên tai tôi nói thỏ thẻ gì đó, âm thanh thi thoảng hoà trong tiếng cười nói của nhóc Thuyên, nghe thật dễ ngủ, cũng thật yên bình.
Trong cơn mê man bỗng nhiên tiềm thức quay về lúc lên kinh cùng với Đan Thanh, giữa thực và ảo đan xen liên tục, lúc thì nghe tiếng Đan Thanh cười cười nói nói hòa cùng tiếng mưa rả rích rơi lộp bộp trên nóc xe ngựa, lúc thì tiếng chị Trinh cùng nhóc Thuyên hàn huyên gì đó bên tai làm tôi cảm tưởng như mình đang ở thời điểm của hơn sáu năm về trước.
Năm ấy tôi là một thiếu nữ với tâm hồn còn tươi trẻ như mùa xuân tò mò mới mẻ với mọi thứ, trái tim nhạy cảm như một đóa phù dung, buồn man mác khi chia xa mối tình đầu. Khi ấy Đan Thanh vẫn còn sống, còn kề cận bên tôi và vẫn chưa xảy ra trận hỏa hoạn ở Quân Hoa cung làm cháy rụi đi tất cả.
Đang chập chờn trong cơn mộng mị thì cả người bất chợt bị lay tỉnh. Tôi nhập nhèm mở mắt ra bỗng thấy gương mặt của Quốc Chẩn đang kề sát mình, nó lấy tay sờ sờ mặt tôi rồi hỏi:
"Mẹ gặp ác mộng hả?"
Tôi đưa tay lên má, hóa ra mình đã rơi nước mắt tự lúc nào.
Lúc này chiếc xe ngựa đang xóc nảy bỗng nhiên thắng gấp khiến mấy người bọn tôi ngã nháo ngào. Tôi phải ôm chặt Quốc Chẩn mới ngăn thằng bé không bị va đập vào khung xe ngựa, thằng nhóc Thuyên thì ngã chổng vó lên trời rồi ngồi dậy xoa đầu kêu la oai oái.
Nó tức mình định vén màn xông ra, tôi bèn nhanh chóng giữ tay nó lại, ra hiệu im lặng rồi hé mắt nhìn qua khe hở trên xe. Phía trước đương không lại truyền tới tiếng chém giết, quả nhiên đoàn xe ngựa đã gặp phải mai phục.
Lần trước là đám tàn dư của Thoát Hoan, lần này lại chẳng biết là ai đây nữa.
Cũng may trên đường đi có Cấm vệ quân đi theo bảo hộ khiến tôi bớt đi không ít nỗi lo, chỉ có điều nhìn lực lượng hai bên tương đồng e là sẽ có thương tổn.
Nhưng cũng hết cách, trước mắt tôi phải lo an nguy của mấy vị quý nhân trong xe, toàn là mầm non của quốc gia không đấy, tương lai đều sẽ trở thành rường cột nước nhà. Nhìn vào cách ăn mặc của bọn người này tôi cũng phần nào hiểu được thân phận của bọn chúng.
"Đây là sơn tặc ư? Đám người này đói ăn tới mức kéo nhau ra giữa đường cướp bóc cơ đấy!"
Thì ra là thằng nhóc Thuyên đã ngó nghiêng qua khe hở xe từ lúc nào, xem xong còn lẳng lặng đánh giá cục diện. Ban nãy không để ý, hiện tại thấy xung quanh vắng vẻ không một bóng người, con đường xuyên rừng chỉ toàn cây cối, nói thế thì có vẻ trách lầm bọn thổ phỉ này.
Tôi thấy miệng thằng nhóc này đã bị chị Trinh bịt chặt, bèn cười giảng giải:
"Cái này thì phải hỏi cha của con rồi, nào có ai sinh ra muốn mình làm ăn cướp đâu chứ?"
Thằng nhóc nghe thế thì giẫy lên, cũng may là miệng nó không có hét lên được.
Quốc Chẩn nghe thế thì lắc đầu:
"Giàu nghèo không được chọn, nhưng làm người tốt hay xấu thì được chọn!"
Lần này tôi phải nhìn Quốc Chẩn bằng một con mắt khác. Thằng bé vốn ít nói nhưng nhiều khi nói ra lại khiến người khác phải trầm trồ.
Trận chiến bên ngoài vẫn còn chưa xong, cả người tôi ngứa ngáy hết cả, giá như lúc này chỉ cần có ai ném cho tôi thanh kiếm thì tôi sẽ lập tức vén rèm lao ra ngoài ngay. Bọn thổ phỉ này đánh chặn ở đoạn đường gần Vạn Kiếp thì hết tám phần là nghe ngóng được ở Vạn Kiếp có tiệc lớn, quý tộc ở kinh thành sẽ nô nức kéo về đây.
Bên ngoài bỗng có thanh đao cắm phập vào, lưỡi đao xuyên qua lớp thành xe bằng gỗ hết phân nửa thanh đao, tôi giật mình đẩy bọn nhóc về phía sau, cánh tay bị lưỡi đao sượt qua một đường rướm máu.
Có điều sau đấy thanh đao bị mắc ở đó không dịch chuyển nữa, tôi thấy kì lạ lại mạo hiểm vén rèm ra xem thì thấy tên cướp đã bỏ mạng dưới kiếm của một cô gái.
Nhưng không cần tôi lo lắng, lúc này một đoàn người ngựa đi cùng hướng với bọn tôi cũng nhập bọn đánh giết với đám thổ phỉ kia, chỉ trong phút chốc đã giải quyết xong bọn chúng.
Thằng nhóc Thuyên lên tiếng cảm thán:
"Chà, còn hấp dẫn hơn mấy vở kịch mà con xem được trong phủ của ông sáu Văn!"
Lúc này bên ngoài đã vãn tiệc, đoàn người ngựa đó quả nhiên là Trần Nhật Duật cùng với tùy tùng đi cưới ở Vạn Kiếp ngang qua, còn cô gái nọ là ai thì tôi không hề biết.
Trần Nhật Duật mặc viên lĩnh bằng gấm trắng thêu trúc, chân đi hài đen, tóc không rối một sợi và quần áo cũng sạch sẽ không dấy vết máu nào. Anh ta lúc này vẫn đang ngồi trên yên ngựa, ánh mắt thì nhìn chằm chằm vào cô gái kia.
Cô nàng mặc chiếc áo màu đỏ sẫm quần đen, tóc cột đuôi ngựa trên đỉnh đầu, mày kiếm mắt sắc trông vô cùng khí khái, nhưng có vẻ bị cái nhìn xoáy vào của Trần Nhật Duật làm cho không được tự nhiên. Cô gái kia cũng đang ngồi trên yên ngựa, tay cầm đao còn dính máu, nhác thấy lợi hại vô cùng.
Lúc này thì thằng nhóc Thuyên đã vén hẳn rèm cửa sổ sang một bên để xem cho rõ.
Ngoài kia binh lính đang dọn dẹp bãi chiến trường còn hai người đó vẫn còn giương mắt nhìn nhau, không khí có vẻ giương cung bạt kiếm. Lát sau, tôi thấy Trần Nhật Duật nhếch môi cười, vẻ mặt khinh thường nói:
"Không ngờ cô còn theo tôi đến tận đây!"
Chất giọng Trần Nhật Duật có vẻ châm chọc, tôi vô thức quay sang thằng nhóc Thuyên thì nghe nó nhỏ giọng nói:
"Ái chà...hình như trước giờ ông sáu Văn chưa từng dùng giọng điệu đó nói chuyện với ai đâu!"
Tôi khá là tin tưởng lời nói của thằng nhóc Thuyên bởi nó hiểu rõ Trần Nhật Duật hơn tôi. Cô gái ngoài kia nhìn Trần Nhật Duật có vẻ cũng không thiện cảm mấy, bèn đáp:
"Ai nói là tôi theo anh, chỉ trùng hợp thôi nhé! Mà nhắc mới nhớ, anh còn là kẻ đi sau!"
Bên cạnh bỗng nhiên xuất hiện thêm một người, tôi quay sang thì thấy Mạc Đĩnh Chi đã leo lên xe từ lúc nào hiện tại đã tề tựu cùng chúng tôi xem kịch. Tôi nhìn thấy nó thì trong lòng vui mừng, bèn nhân tiện hỏi ngay:
"Đĩnh Chi này, cô gái đó là ai vậy?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT