Cô giáo dạy văn năm lớp mười hai của tôi là một cô giáo trẻ, rất thích kể chuyện, mà có lẽ giáo viên dạy văn nào cũng như vậy cả. Mỗi khi đến tiết văn, hai mươi bảy đứa chúng tôi như bị thôi miên, ngoan ngoãn khoanh tay lên bàn nghe cô kể về sự nghiệp dạy học của cô, rồi chuyện cô quyết định lấy chồng thật muộn, cô bảo muốn bay nhảy, tận hưởng hết tuổi thanh xuân đi đã rồi mới lấy chồng. Năm nay cô vừa tròn ba lăm tuổi, đã kết hôn hồi hè. Cô kể hồi đầu năm cô đi chùa Hà cầu duyên, mua quẻ bói, chỉ định đi cùng bạn cho vui, chắc mẩm cầu thế thôi chắc gì đã có duyên, ai dè lấy được một người chồng hoàn toàn vừa ý, vừa có sự nghiệp, lại vừa yêu vợ.

Cả giờ nghỉ sau đó, Kim Hoa rạo rực trong lòng, bảo tôi sau Tết Nguyên đán nhất định phải đi chùa Hà. Cô ấy nói mười tám năm chưa biết mùi nắm tay là gì, ít nhất trước khi đi du học cũng phải được trải nghiệm một chút chứ, biết đâu lại có người quan tâm chăm sóc sang tận bên đó. Chúng tôi lên kế hoạch, tra giờ hoàng đạo, chọn ngày lành cẩn thận để đi, còn rủ đám con trai còn lại trong nhóm đi cùng nữa.

Thời tiết Tết Nguyên đán những năm gần đây đặc biệt nóng, trong vòng ba năm trở lại tôi đón Tết với quần đùi áo phông, hoàn toàn không biết tới viễn cảnh mặc áo phao đi chúc Tết là gì. Trời nóng như đổ lửa, tự dưng mọi người cũng lười biếng không muốn ra ngoài đi chúc Tết, ở trong nhà tránh nóng.

Cứ như một truyền thống lâu đời, đến dịp giáp Tết, gia đình tôi dù có bận rộn đến đâu cũng sẽ sắp xếp lịch, đặt vé thật sớm, lên tàu trở về quê một chuyến. Tàu về quê ngày Tết lúc nào cũng đông đúc, mọi người ngồi chen chúc với nhau trên những băng ghế gỗ, các gia đình ngồi thành từng khu, nhà nào xui xẻo mua vé trễ quá phải ngồi xa nhau thì thương lượng với người ngồi chỗ mình cần để đổi vé, bàn ăn nhỏ trên tàu xếp kín đủ thứ từ xôi nếp đến giò chả bánh chưng. Thứ tôi thích nhất mỗi khi trở về quê mỗi mùa Tết là mùi nhang, mùi hương người ta đốt cúng tổ tiên, việc đầu tiên khi về đến nhà là chạy lên sân thượng, hít một hơi căng lồng ngực thứ không khí trong lành thơm mát của vùng quê. Tôi luôn nhớ về một ngày ba mươi Tết nào đó khi còn nhỏ, vừa đi chợ hoa Tết về, khói hương lẫn trong sương mù và làn mưa bụi bay bay, cả nhà ngồi quanh quần bên mâm cơm, trò chuyện vui vẻ, tối đến sẽ cùng nhau xem Táo quân, lên chùa cầu cho một năm mới bình an. Lớn lên rồi, mỗi đứa cầm một cái điện thoại, chả mấy khi mở mồm ra nói chuyện với nhau, chợ hoa lâu rồi cũng không còn mở nữa.

Sinh nhật của Duẫn Thành năm nay vừa đúng mùng một Tết.

Đêm giao thừa, đúng thời khắc chuyển bước sang năm mới, tôi đứng trên cầu, vừa ngẩng mặt lên nhìn pháo hoa đang nở bung trên đỉnh đầu thành những tiếng giòn xốp vui tai, vừa nhắn cho cậu ấy một cái tin "Sinh nhật vui vẻ".

"Mày là người đầu tiên nhớ sinh nhật tao đấy, lại còn chúc đúng giờ nữa."

Duẫn Thành nói sẽ chở tôi đi nếu chúng tôi cùng nhau đi chùa, còn dọa là nếu tôi không ngoan ngoãn nghe lời cậu ấy thì cậu ấy sẽ quẳng tôi ở giữa đường cho tôi tự bắt xe buýt mà về. Chỉ là đúng mùng ba Tết, Kim Hoa nhắn tin cho tôi, nói bà nội cô ấy vừa mất, nếu tôi muốn đi có thể đi cùng với Tuấn và những người khác.

"Chắc tao không đi nữa đâu. Kim Hoa không đi, tao đi làm gì."

"Ờ, thế tao cũng không đi. Ngoài mày ra, tao chả cãi nhau được với ai cả."

- -------------------------------------------------------------------------------------------------------

Cũng giống như bao nhiêu nữ sinh trung học khác, sáu đứa chúng tôi đều yêu thích việc làm đẹp cho bản thân. Bắt đầu từ lúc vào lớp mười một, tôi đã học cách làm quen với sữa rửa mặt, kem dưỡng ẩm, những thứ mà mới vài tháng trước thôi tôi có chết cũng không đụng tới. Tôi học cách chăm sóc da, học cách chọn màu son nào tôn làn da của mình, cũng chọn xem cách ăn mặc nào phù hợp với mình nhất. Kỳ nghỉ hè năm ấy, cả lớp tôi cùng nhau đi du lịch, ngủ trong cùng một căn hộ, đến mười giờ tối dù có ham vui đến mấy đám con gái cũng tự giác lên phòng, vừa đắp mặt nạ dưỡng da vừa nói chuyện, căn đúng hai mươi phút mới bỏ ra, vỗ vỗ vài cái lên mặt để dưỡng chất thẩm thấu vào bên trong. Sáng sớm, mấy đứa con trai nhận nhiệm vụ gọi chúng tôi dậy vừa mở cửa phòng đã nhìn thấy đống mỹ phẩm của chúng tôi bày la liệt kín bàn trang điểm liền bảo, dăm ba cái đồ mỹ phẩm, mua rồi xong lại hỏng, mua làm gì cho phí tiền ra.

Sở thích của con gái, các cậu căn bản không hiểu có được không?

Thế nên mới nói, bắt bọn con trai đi mua mỹ phẩm quả là một cực hình. Tôi vẫn nhớ, ngày mùng tám tháng ba cuối cùng, các cậu ấy phải lập cả group chat chỉ để bàn xem mua quà mỹ phẩm gì tặng chúng tôi. Thậm chí, các cậu ấy không cẩn thận mua nhầm loại, còn bị Kim Hoa cằn nhằn suốt một thời gian dài.

Mùng tám tháng ba năm lớp mười hai được tổ chức vào ngày chúng tôi đi chụp kỷ yếu lần thứ hai. Con trai lớp tôi không tổ chức mấy ngày như thế này vào ngày chính xác bao giờ, lúc nào cũng sẽ tổ chức muộn một tuần, giống như trở thành truyền thống vậy. Thế nên đến những ngày như thế, chúng tôi chỉ có thể tủi thân nhìn sang lớp khác đầy ghen tị, nhìn các bạn nữ lớp người ta ôm nào bóng bay nào hoa, nhìn lại lớp mình thì chẳng có gì ngoài một tràng vỗ tay nồng nhiệt kèm câu "Chúc các bạn nữ ngày mùng tám tháng ba vui vẻ nhớ hihi".

Ngày hôm đó, lại tiếp tục là một ngày mưa. Chúng tôi thức dậy từ bốn giờ sáng để makeup, đến cả ăn sáng cũng ăn tạm bợ cho xong, hớn hở mong chờ một ngày thật đẹp để có một bộ ảnh thật long lanh, cuối cùng tâm trạng cả lũ đều trùng xuống vì mưa. Kế hoạch của chúng tôi vừa có chụp ngoài trời, vừa chụp trong nhà, thế nên tóc mái của tôi bị xẹp cả xuống, tóc được uốn xoăn cẩn thận cũng duỗi thẳng ra. Trời không quá lạnh, nhưng tôi lại chỉ vận một chiếc crop top cùng với quần short ngắn kèm áo denim, lạnh đến run lẩy bẩy.

Nói chung là nát.

"Này, Thư Hoa, nhìn mày bây giờ giống phò lắm."

Tôi đang nằm trên một chiếc giường kingsize lớn trong căn biệt thự mà chúng tôi dùng để chụp ảnh, một bên của tôi là Kim Hoa và Tuấn, một bên là Duẫn Thành, bốn người chúng tôi đang nói chuyện cười đùa vui vẻ. Đột nhiên có tiếng nói vang lên từ phía chân giường, tôi liếc xuống thì thấy một đôi mắt hấp háy và điệu cười nhe nhởn đến là đáng ghét.

Đây là một trong những nhân vật có tiếng tăm nhất trong lớp tôi, mà tiếng ở đây là tiếng xấu. Từ lớp mười cậu ta đã nổi tiếng vì vô lễ với giáo viên, hỗn hào với anh chị khóa trên, tán tỉnh bạn tôi rồi đá ngay tức khắc, lại còn thêm thái độ lúc nào cũng nhìn người bằng nửa con mắt. Cả lớp tôi không hề ưa cậu ta một chút nào, nhưng dù gì cũng là lớp mười hai rồi, chả nhẽ lại đi tính toán chuyện cũ với nhau à, thôi thì nhắm mắt nhắm mũi cho qua hết quá khứ đi. Tôi còn chưa kịp định hình chuyện gì vừa xảy ra, Duẫn Thành và Kim Hoa từ hai bên đã mắng xối xả.

"Mày bị điên à, đéo hiểu sao đi chửi bạn là phò. Vô duyên mà cứ tưởng mình hài hước chắc."

"Đây là sexy nhé, cmn mày có biết đánh vần chữ sexy không?"

Tôi âm thầm nhìn sang hai người bọn họ, giơ ngón tay cái tán thưởng. Thế mới nói đôi khi cứ phải ác lên một tí, người ta mới biết đường mà tôn trọng mình được. Nếu không có hai người bọn họ, chắc tôi vẫn giữ cái tôn chỉ tha thứ được đến đâu hay đến đó của mình ấy.

Sáu giờ tối.

Khi nghe mấy đứa con trai nói sẽ chụp ảnh party ở một khu vườn nào đó, lũ con gái phản đối kịch liệt. Trời tối đen, vừa mưa vừa ẩm, lại còn lạnh, trong vườn thì toàn đất là đất, dẫm lên toàn là bùn, đám chúng tôi lại còn có mấy đứa đi giày cao gót, đi không cẩn thận thì trẹo chân chứ chẳng đùa. Mùi mưa lẫn với mùi cỏ và bùn đất khiến trong đầu tôi chợt hiện lên hình ảnh "Bữa tiệc giữa khu rừng ma quái", sau này nhìn lại ảnh có khi nào muốn đốt luôn hay không. Tóc tôi lúc đó đã bết lắm rồi, miễn cưỡng chống đỡ được, tóc mái thì hoàn toàn biến thành mấy sợi tăm. Thế nhưng bọn con trai kiên trì quá, chẳng còn cách nào khác cả lũ đành rồng rắn dìu nhau xuống xe.

Sáu đứa chúng tôi ngồi trong lán đợi các cậu ấy chuẩn bị, vừa ăn vặt vừa than vãn, trời mẹ sao mãi vẫn cứ mưa, hôm nay đi chụp ảnh không xem ngày à. Tôi với Thái Linh còn lôi máy uốn tóc ra thử cứu vãn mớ tóc trên đầu mà chẳng ăn thua, tóc vẫn cứ duỗi ra thẳng đuột. Khoảng độ một tiếng sau thì sáu người ra bịt mắt chúng tôi dẫn vào, cậu bạn dẫn tôi còn đặc biệt chuẩn bị một tờ polime năm trăm nghìn để che mắt tôi, vừa dắt tôi vừa cẩn thận nhắc tôi tránh mấy vật thể lạ dưới gót chân.

"Từ từ, nào nhắm mắt lại mấy đứa kia."

"Ê cẩn thận nhầm đường ông ơi."

"Này tắt mất rồi kìa."

"Một, hai, ba."

Trước mắt sáu chúng tôi là hai hàng pháo sáng, mỗi đứa con trai cầm hai cây pháo sáng xếp thành hàng đón chúng tôi. Đứng giữa khu vườn tối đen lúc đó, chúng nó khiến tôi cảm thấy giống như cả thế giới của mình thu gọn vào trong tầm mắt, đang được thắp sáng bừng lên vậy.

"Đi nhanh lên bỏng tay bọn tao rồi."

Lãng mạn không quá năm giây.

Phía cuối con đường pháo sáng là một bức tường nhỏ bằng dây đèn, trên đó treo vô số những bức ảnh của sáu đứa chúng tôi. Ờm, chúng tôi sẽ cảm động lắm nếu đấy không phải là ảnh dìm. Chúng nó toàn chọn ảnh từ thời trẻ trâu ngu ngơ non nớt ấy, tỉ dụ như mấy bức ảnh selfie dùng sticker tai thỏ của Thái Linh chẳng hạn.

Nói gì thì nói, cảm động vì vẫn phải cảm động, chúng tôi còn tưởng quà mùng tám tháng ba thật sự chỉ có một tràng vỗ tay nồng nhiệt thôi ấy. Lúc đấy, có cô bạn đã bắt đầu khóc rồi. Chúng nó xúm vào dỗ, dỗ mãi cô ấy mới nín khóc, vừa sụt sịt vừa trách sao chúng mày chọn hình xấu thế, ảnh đẹp thì không chọn, ngày của bọn tao cũng không để bọn tao đẹp được à.

Bọn con trai cầm điện thoại, mở nhạc hát tặng chúng tôi. Hát nhiều lắm, tôi cũng không nhớ là có những bài gì nữa, cả lớp cùng hòa âm với nhau. Mặc dù tiếng loa nhạc lúc đó hơi bé, vẫn không thể ảnh hưởng đến nhiệt huyết sôi sục trong máu của chúng tôi lúc đó.

Đến khi chúng nó hát "Tìm lại bầu trời" thì Tú Anh bật khóc.

Tú Anh với tôi so ra là hai đứa con gái cá tính mạnh nhất, nên thấy cô ấy khóc đến tê tâm liệt phế như thế, tôi cảm thấy có cái gì đấy nhất định đã xảy ra rồi. Tôi có hỏi Kim Hoa, cô ấy chỉ bảo có lẽ vì Tú Anh xúc động thôi, đừng nghĩ nhiều. Mãi sau này mới biết, khi ấy Tú Anh cùng người yêu hai năm của cô ấy chia tay. Tú Anh kể, ban đầu là do người ấy theo đuổi nhiệt huyết quá nên mới đồng ý, về sau lại cảm thấy có người khác hợp hơn, thấu hiểu và đồng cảm với cô ấy hơn, cô ấy thích người ta, ai dè bị người yêu phát hiện, chưa kể đến là người cô ấy thích vốn đã có người yêu rồi, cậu ta cũng không hề thích Tú Anh. Mọi chuyện bại lộ, ba người lại còn học chung một lớp, lúc nào lớp tôi cũng sặc mùi khói lửa, Tuấn nói đúng vào hôm tôi nghỉ học hai người đó còn lao vào đấm nhau, rồi kéo nhau ra hành lang tâm sự như hai thằng đàn ông hết một tiết. Tú Anh và người yêu cũng có từng quay lại với nhau một lần, đến cuối cùng vẫn là chia tay, có lẽ cảm thấy không thể miễn cưỡng nổi.

Về sau này, tôi mới có thể hiểu được hết lời nói của cô ấy.

"Đây là lần cuối cùng bọn tao có thể tổ chức mùng tám tháng ba cho chúng mày. Tao biết thời gian của chúng ta không còn dài, chỉ còn vài tháng nữa là phải chia tay nhau rồi, nhưng hy vọng sau này dù có bao nhiêu người con trai tổ chức hai mươi tháng mười, hay mùng tám tháng ba cho chúng mày đi chăng nữa, mong chúng mày vẫn sẽ luôn nhớ về bọn tao."

Hết chương 9.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play