Vị trí mà Hoàng chọn là một nhà hàng mang phong cách Tây rất yên tĩnh, nằm ngay trong trung tâm thành phố. Lúc hai đứa chúng tôi đến mới chỉ có Hoàng và Quân. Quân trước đây từng rất thích Kim Hoa, cậu ấy chính là người ngay buổi học đầu tiên đã được Kim Hoa vỗ vai chào hỏi đó. Quân kể với tôi, khoảnh khắc cậu ấy quay xuống nhìn Kim Hoa lần đầu ấy đã rơi vào lưới tình rồi, cứ như thế thích người ta suốt ba năm, mãi cho đến khi Kim Hoa đi du học mới buông được tấm chân tình. Tôi và Quân thân thiết với nhau cũng vì tôi đã làm tay trong cho cậu ấy suốt thời gian đó, chỉ tiếc là địch thủ vừa đông vừa giỏi, Kim Hoa cũng nói cô ấy không thích loại trẻ con giống như Quân, nên cuối cùng vẫn không thành đôi. Bây giờ hai người đó vẫn giữ mối quan hệ bạn bè thân thiết, thỉnh thoảng lại vẫn cà khịa nhau vài câu.

Trong lúc bốn đứa chúng tôi trò chuyện thì mọi người bắt đầu đến và lấp đầy chỗ ngồi. Người cuối cùng là Duẫn Thành.

Suốt mười năm liền, tôi tìm mọi cách tránh tất cả các buổi họp lớp, gặp mặt bạn bè cũng cố tình chọn buổi Duẫn Thành không đi. Tuy nhiên chạy trời không khỏi nắng, vẫn có những buổi tôi và cậu ấy đụng mặt nhau, lần cuối cùng tôi gặp cậu ấy là hai năm trước.

Tôi cũng không nhớ được, từ bao giờ chúng tôi đã trở thành loại quan hệ như thế này.

- ------------------------------------------------------------------------------------------------------

Bên phải tôi là Kim Hoa, còn bên trái tôi là Tuấn. Nắng gió của Úc đã khiến cậu ấy đen đi nhiều, nhưng nụ cười thì vẫn vẹn nguyên như mười năm trước. Trong nhóm, sau Kim Hoa và Duẫn Thành, tôi thân với Tuấn nhất.

Tuấn có một người bạn trai, bằng tuổi chúng tôi. Hai người yêu nhau năm năm rồi, hiện tại đang sống chung với nhau, nhà cũng là hai đứa cùng bỏ tiền ra thuê, Tuấn bảo nhà ở Úc đắt lắm, hai người đang cố gắng tiết kiệm để mua một căn hộ nho nhỏ. Chỉ có điều, Tuấn nói với tôi, lần này hai người trở về chính là để công khai với người nhà.

Tôi biết chuyện này thật sự không dễ dàng, vì cả hai người đều là con một, cậu bạn kia lại còn là cháu đích tôn. Mẹ Tuấn thì có thể sẽ dễ dàng đồng ý, Tuấn nói cô ấy đã ngầm chấp nhận chuyện cậu ấy thích con trai từ cấp ba rồi. Bố mẹ Tuấn đã ly hôn từ lâu, cậu ấy nói đợi đến lúc mẹ nghỉ hưu sẽ đón mẹ sang ở cùng.

"Mày ạ, tao lo lắm, người nhà bên kia chưa biết chuyện con cháu họ thích con trai, nhỡ lần này bọn tao về người ta lại nói tao làm hư con trai họ thì làm sao? Mày biết mấy kiểu kịch bản cẩu huyết ấy, bà mẹ vung cả đống chi phiếu để ép đứa con gái rời xa con trai họ. Tao không phải con gái, tao không cần tiền, tao chỉ cần cậu ấy thôi."

"Được rồi, cứ ăn đi đã, hôm nay là bữa ăn họp mặt, đừng để mấy thứ lo lắng đó làm mày ăn không ngon, trời đánh tránh bữa ăn cơ mà. Mai tao, mày với Kim Hoa đi cà phê, đến lúc đấy hẵng nghĩ."

Duẫn Thành ngồi ngay đối diện tôi. Suốt cả bữa ăn, tôi với cậu ấy chẳng nhìn nhau lấy một lần. Cậu ấy cười nói với Kim Hoa ngay cạnh tôi, nhưng không chú ý đến tôi, tôi cũng cố tình tránh ánh mắt cậu ấy.

Được rồi, ai bảo tôi cũng không dám nói chuyện với cậu ấy cơ chứ.

Tú Anh hạnh phúc kể cô ấy mới được cầu hôn tháng trước, có lẽ sẽ kết hôn sớm hơn dự định. Sau mối tình trẻ dại thời trung học, cuối cùng cô ấy đã tìm thấy một người mình yêu và yêu mình thật lòng, coi Tú Anh như quốc bảo trong tay mà nâng niu trân trọng.

"Lấy chồng làm gì sớm, tao phải tập trung lập nghiệp đã, ba mươi tuổi mới kết hôn."

Cô ấy đã từng thề thốt chắc nịch như thế.

Mọi người đều bận rộn cả, sắp đạt ngưỡng ba mươi nên ai nấy đều hốc hác hẳn, bảo muốn có thành tựu sớm để ba mươi lăm bốn mươi tuổi bắt đầu nghỉ ngơi. Hoàng chỉ được nghỉ hai tuần, sáng sớm ngày mai lại lên máy bay trở về Nhật. Chúng tôi còn định đi tiếp tăng hai, cậu ấy lập tức bảo.

"Thôi, các mày đi đâu thì đi, mai bốn giờ sáng tao đã phải lên máy bay rồi. Anh em ở lại mạnh khỏe, lúc nào qua Nhật thì báo tao một tiếng, tao lập tức nghỉ làm đưa anh em đi chơi."

Hoàng vẫn nhiệt huyết như thế. Cậu ấy là lớp trưởng lớp mười hai của chúng tôi, một tay quán xuyến chu toàn việc lớp từ trên xuống dưới, từ chuyện nhỏ đến chuyện lớn, không một lời than vãn nào. Buổi học cuối cùng, khi cả lớp tôi ngồi thành một vòng tròn tâm sự, chúng tôi hỏi cậu ấy có mệt không, nhiều trách nhiệm đến như thế lại phải một mình hoàn thành tất cả.

"Tao mệt chứ, nhưng tao chỉ có một suy nghĩ là nếu mình làm thì mọi người cũng sẽ làm, thế thôi."

Mặc dù lớp chúng tôi suốt ba năm thay đến bốn lớp trưởng, nhưng Hoàng là người chúng tôi tín nhiệm nhất, tôi tin tưởng chỉ cần có cậu ấy, lớp chúng tôi mãi mãi không bao giờ rời xa nhau.

- -------------------------------------------------------------------------------------------------------

"Chúng mày vẫn duy trì tình trạng như thế suốt mười năm qua?" Kim Hoa ngồi ở ghế lái phụ, dè dặt hỏi tôi.

"Làm gì có, mười năm rồi nó mới nói chuyện với tao đấy chứ."

Ăn uống no say xong, mọi người uống hơi nhiều nên chúng tôi quyết định không đi tăng hai nữa, tôi và Kim Hoa gọi taxi cho những đứa uống rượu, dặn dò lái xe cẩn thận, lại chờ bạn trai Tú Anh đến đón rồi mới yên tâm đi lấy xe. Duẫn Thành là người đàn ông duy nhất không uống rượu, cậu ấy nói để hai đứa con gái đi lấy xe lúc nửa đêm nguy hiểm lắm nên tiễn chúng tôi một đoạn, trước khi rời đi còn đặc biệt vẫy chào tôi.

"Sao mày không hỏi thẳng nó?"

"Lúc trước là không có can đảm, bây giờ thì biết là hỏi cũng chẳng có tác dụng gì."

Không khí trong xe đột nhiên trầm mặc hẳn.

"Thư Hoa."

"Sao?"

"Mày có muốn biết không?"

"Tự dưng hỏi tao làm gì?"

"Nếu mày muốn, tao sẽ giúp mày. Duẫn Thành với tao vẫn hay nhắn tin cho nhau, cậu ấy còn là anh trai tao nữa."

"Sao lại muốn giúp tao? Chuyện này đối với mày đâu có quan trọng đến như thế."

"Tao không muốn mày phải bỏ lỡ một người theo cách như thế."

Tôi hiểu lý do tại sao Kim Hoa lại nói như vậy.

Hết chương 7.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play