Lạc Lạc quay người qua thì đã thấy Lương Vi như bị điên mà lao tới.

Chính hệ thống cũng không nghĩ nữ chủ đột nhiên trở lên điên cuồng như thế.

“Ký chủ cẩn thận đó!”

Lạc Lạc rất muốn chửi thề, dao đã gần đâm vào người rồi thì nên cẩn thận kiểu gì bây giờ.

Đằng sau là giường bệnh, phía trước lại là Lương Vi đang xông tới, đúng là không có lối thoát.

Lạc Lạc vốn muốn tung chân lên đá cho cô ta một cước, dù biết lần đá này kiểu gì cũng có thể vướng vào con dao kia nhưng cô cũng chỉ có thể làm vậy để tránh bị thương những chỗ nguy hiểm khác mà thôi.

Nhưng mà…

“Phập!”

Máu nóng bắn tung tóe lên mặt Lạc Lạc, cô ngỡ ngãng quay qua.

Phát hiện Lăng Hạo vậy mà lại đưa tay đỡ một dao kia cho cô.

Hậu quả là bàn tay đang lành lặn của Lăng nhị thiếu gia nay đã dầm đìa máu tươi.

Lương Vi vốn không có ý làm tổn thương Lăng Hạo, cô ta thấy đâm trúng hắn rồi thì cực kì kinh hoàng lùi dần về phía sau.

Buông tay ra, ấy vậy mà con dao ấy vẫn đâm trên tay Lăng thiếu gia, máu vẫn tuôn không ngừng.

Nghe thấy tiếng hò hét, vệ sĩ bên ngoài lập tức chạy vào.

Trông thấy bàn tay đầm đìa máu tươi của Lăng Hạo tất cả những người vừa chạy vào lập tức đè cứng Lương Vi xuống đất.

Lương Vi cũng là lần đầu tiên làm chuyện này, thêm vào đó còn đâm trúng nhân vật nổi danh bạo ngược như Lăng Hạo càng khiến cô ta hoang mang hơn.

Lạc Lạc trầm mặt xoay người, đỡ lấy bàn tay còn bị cắm dao của lăng Hạo, cô quay đầu nói với một người gần đó.

“Mau đi gọi bác sĩ đến đây.”

“Vâng.”

Một lát sau bác sĩ đã có mặt, Lăng Hạo ngoan ngoãn đưa tay ra để cho vị bác sĩ già dày dặn kinh nghiệm nhất trong bệnh viện kiểm tra và băng bó vết thương.

Lương Vi vẫn bị đè cứng một bên thấy vậy liền hò hét.

“Mau thả tôi ra! Thả tôi ra mau! Các người làm như vậy là phạm pháp, tôi muốn báo án!”

Nữ chính nguyên tác bị ngu à?

Lạc Lạc không có kiên nhẫn đi tới gần Lương Vi, nói.

“Báo án? Vậy cô báo đi cho tôi xem? Thử coi cảnh sát sẽ bắt cô hay bắt tôi?”

Nói xong cô bèn thả chiếc điện thoại xuống trước mặt Lương Vi, vệ sĩ thấy vậy cũng bỏ một tay của cô ta ra, tiện cho người này gọi điện thoại.

Nhưng bị thách thức như vậy Lương Vi vẫn không dám làm.

Lương Vi run giọng quát lớn như thể bản thân mới là người tội nghiệp nhất ở đây.

“Cô đừng có thách tôi, tôi…”

“Vậy thì gọi thử 113 cho tôi xem.”

Lương Vi không dám.

Một lát sau, vệ sĩ nghe lời lăng Hạo lập tức lôi Lương Vi vẫn còn đang cố giãy giụa ra ngoài.

Lăng Hạo thấy Lạc Lạc lo lắng cho mình như vậy thì cười khẽ, trong lòng hắn lại là hạnh phúc ngập tràn.

“Anh vui lắm.”

Lạc Lạc nghĩ đến bản thân đã lo lắng cho hắn như thế nào, thế mà hắn có thể ở đây nói hắn rất vui, đúng là làm tội mà.

“Anh còn dám vui? Anh còn cười được nữa à?”

Đây là lần đầu tiên Lạc Lạc nói với hắn bằng giọng điệu này, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc cô đang lo lắng cho hắn là hắn lại thấy trong lòng phơi phới.

“Anh không sao đâu, em đừng lo.”

Không lo sao cho được chứ.

Thấy bác sĩ nói vết thương trên tay Lăng Hạo không có gì quá nghiêm trọng, chỉ là chảy hơi nhiều máu mà thôi thì cô mới có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Lạc Lạc vừa quay người muốn gọt qua hỏa cho hắn thì lại thấy hắn hơi nhổm người dậy.

“Anh làm gì vậy?”

Vết thương của Lăng Hạo tuy không quá nghiêm trọng có thể gây chết người nhưng vết thương trên chân hắn lại là thật.

Thế nên trong thời gian này Lăng nhị thiếu gia vẫn là nên tạm thời quên đi việc đi lại bình thường.

Bác sĩ có nói chờ một tháng nữa thì chân Lăng Hạo mới có thể quay về như xưa.

Trong khoảng thời gian này, Lăng nhị thiếu gia muốn làm gì thì chỉ có thể dựa vào người khác.

Mà thân là vợ hợp pháp của vị thiếu gia đây, Lăng Hạo đành phải nhờ vợ yêu giúp sức thôi.

Lạc Lạc thấy hắn muốn đứng dậy bèn đưa tay ra đỡ hắn, hỏi hắn muốn làm gì.

Nào ngờ…

Cô lại nhận đuợc một đáp án đã vượt qua ngoài dự liệu.

“Anh muốn đi vệ sinh.”

Lạc Lạc quả thực chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này khi bác sĩ nói cô nên giúp hắn trong khoảng thời gian này.

Đang tính hỏi Lăng Hạo có thể tự đi được không thì đã thấy hắn vịn vào người cô, nói khẽ.

“Vợ yêu, đành phải nhờ em rồi.”

Cô nên làm gì tiếp theo?

Đương nhiên là đưa hắn vào phòng vệ sinh với vẻ mặt không tình nguyện rồi.

Đứng trước bồn cầu cao cấp trong phòng vệ sinh của phòng bệnh Vip, Lạc Lạc đen mặt hỏi Lăng nhị thiếu gia.

“Chắc anh chưa quên cách đi vệ sinh đâu ha?”

Người cơ hội như Lăng nhị thiếu gia có thể bỏ qua lần này à? Đương nhiên là không được rồi.

“Tiểu Lạc… Vợ yêu à… Tay anh đau, em có thể kéo khóa quần giùm được anh không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play