Lạc Lạc càng nghe càng cảm thấy lo sợ.
Rõ ràng là một nhân vật còn đang sống sờ sờ, đang là một người bình thường, thế nhưng chủ thần nói muốn tước đi mạng sống của người đó là tước một cách tàn nhẫn như vậy hay sao?
Hệ thống cũng nhận ra cảm xúc bất ổn của Lạc Lạc, nhưng nó vẫn phải tàn nhẫn đếm tiếp, bởi vì nó không có quyền hạn gì.
So với chủ thần chí cao vô thượng, nó chỉ là một hệ thống nhỏ nhoi có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
[1… Xin lỗi ký chủ…] Tuy rằng chính bản thân nó cũng không có lỗi gì.
Rõ ràng sau khi Lăng Hạo chết thì thế giới này không cần tới người xuyên qua nữa, nghĩa là nhiệm vụ của họ sẽ được hoàn thành trong tích tắc.
Thế nhưng cả hai đều không được vui vẻ khi được thông báo rằng nhiệm vụ sắp hoàn thành.
“Chủ thần của các người thật quá đáng! Tại sao có thể làm ra chuyện như vậy chứ?” Với chủ thần, Lăng Hạo chỉ là một nhân vật trong 3000 thế giới do hắn quản lí, nhưng với Lạc Lạc, Lăng nhị thiếu gia đã không còn là một nhân vật nữa mà là một người sống thực sự.
“Tôi nhất định sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn ta đâu!”
Hệ thống cũng không đành lòng.
[0… chuẩn bị thu hồi lại mạng sống của nhân vật phản diện số 1 Lăng Hạo của thế giới 3456…]
Lạc Lạc gần như tuyệt vọng, cuối cùng Lăng Hạo vẫn chẳng thể có được hạnh phúc như mục đích ban đầu.
Tuy nhiên…
Gi ọng nói ảm đạm của hệ thống đột nhiên trở lên cao vút và kèm theo đó là sự kinh ngạc không ngờ.
[Không thể nào… ký chủ… chủ thần vậy mà lại trả lại mạng cho Lăng Hạo, không trực tiếp thu hồi nữa…]
“Thật sao?”
Lạc Lạc cũng không hiểu tại sao mọi chuyện lại xoay như chong chóng như vậy, nhưng chỉ cần Lăng Hạo không sao là tốt rồi.
[Vâng, chắc chắn là thật.].
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Trùng Sinh Để Gặp Người2.
Ảo Ảnh Chợt Lóe3.
Trêu Chọc - Sơn Quỷ4.
Thà Đừng Quen Nhau=====================================
Một lát sau, chiếc taxi dừng lại ở cổng bệnh viện, sau khi trả tiền xe xong thì Lạc Lạc không chờ thêm một khắc nào nữa.
Cô lập tức hỏi thăm số phòng rồi đi tìm ông xã nhà mình ngay lập tức.
Lúc biết Lăng Hạo sắp phải rời khỏi thế gian này và hai người sẽ không còn hẹn ngày tái ngộ thì cảm xúc của Lạc Lạc thật sự như sắp mất khống chế.
Đến bây giờ trái tim cô vẫn còn đang đập bình bịch, cô muốn gặp Lăng Hạo ngay lúc này, muốn sà vào lòng hắn và chìm đắm trong tin tức tố mùi rượu vang đầy bá đạo độc nhất vô nhị của người đàn ông đó.
Chỉ có điều…
Khi Lạc Lạc đẩy cánh cửa phòng bệnh ra, hình ảnh trước mắt lại khiến cô cứng người lại.
Nữ chính… cô ta làm gì ở đây?
Có vẻ như Lương Vi cũng đã nhận ra có người mới tới, cô ta lập tức quay người lại, đối diện với khuôn mặt không vui của Lạc Lạc, lòng Lương Vi như nở hoa.
Nhưng cô ta vẫn cố tình làm ra vẻ cực kì bất ngờ.
“Lạc tiểu thư, sao cô ở đây vậy?” Không phải là Lăng nhị thiếu phu nhân như mọi người vẫn thường gọi mà lại gọi là Lạc tiểu thư, rõ ràng Lương Vi đã sớm có ý đồ khác với Lăng Hạo từ sớm.
“Tôi mới là người nên hỏi cô câu đó đấy, bạn học Lương.”
Bên ngoài trùng trùng điệp điệp là vệ sĩ, nếu không phải do Lương Vi có hào quang nữ chính chói mù mắt người khác thì có khi Lạc Lạc còn hoảng hốt cực độ khi biết cô ta vào được căn phòng bệnh VIP này.
Lương Vi quả nhiên là mặt dày, sau khi nghe Lạc Lạc hỏi như vậy thì chỉ cười nhẹ rồi đáp.
“Đương nhiên là tới chăm sóc Nhị thiếu gia rồi.” Nói xong, bàn tay của cô ta được thể mơn trớn lên khuôn mặt điển trai của Lăng Hạo, thậm chí cô ta còn cúi người xuống, hòng đặt một nụ hôn nên Alpha khiến bao người điên đảo kia.
Lạc Lạc sa sầm mặt mày, cô lập tức tiến tới đẩy Lương Vi ra.
“Yo, đừng như vậy chứ bạn học Lạc.”
Lạc Lạc không muốn trên người Lăng Hạo dính tin tức tố của bất kì Omega nào, sau khi đẩy Lương Vi, cô lập tức lạnh mặt đuổi cô ta đi.
“Lương Vi, tôi tạm thời chưa muốn tính toán với cô, tốt nhất là cô nên biết điều và cút khỏi đây đi.”
Lương Vi lại chẳng sợ, cô ta ghé lên trên chiếc bàn nhỏ gần tủ đầu giường, đưa ta lấy con dao nhỏ gọt hoa quả để gọt giỏ táo đang được đặt trên đó, động tác cô ta rất thuần thục.
“Nếu tôi nói không thì sao?”
Lạc Lạc không ngu ngốc đến mức bị cô ta chọc giận đến mất lí trí, cô chỉ nhíu mày khe khẽ.
“Mặt dày mày dạn.”
“Thì sao chứ? Dù sao đó cũng là bản tính của tôi mà.”
Lạc Lạc đúng là đã có cái nhìn mới về nữ chính mà.
“Cô câu dẫn hết người đàn ông này đến người đàn ông khác, đúng là có bản lĩnh.”
“Cảm ơn bạn học Lạc đã khen mình nhé.”
“Đúng là khá khen cho cô đấy Lương Vi, so về mặt đó quả là không ai làm lại. Nhưng tôi cũng nên nhắc nhở cô một câu, quá khứ có thể lặp lại đấy.”
Lạc Lạc đang nhắc đến chuyện năm xưa Lương Vi cặp bồ với vị giám đốc nọ rồi bị đánh ghen rất thảm.
Lương Vi nghe thấy vậy thì cười lạnh.
“Nhưng chỉ cần cô chết đi thôi thì Lăng nhị thiếu gia sẽ không nhớ mong đến cô nữa.” Nói đoạn, con dao gọt hoa quả trong tay Lương Vi lập tức thành vũ khí, cô ta cầm con dao đó lao thẳng về phía Lạc Lạc.
“Đi chết đi Lạc Lạc!”