Ngày hôm đó trôi qua rất nhanh, sau khi bữa tiệc kết thúc, Lạc Lạc theo chân Lăng Hạo chào hỏi lão phu nhân một câu rồi lên đường về nhà.
Trước khi về lão phu nhân còn cực kì vui vẻ kéo lấy tay hai người, hỏi han không ngớt.
“Vậy bao giờ hai đứa tính có em bé cho nội bế đây?”
Lạc Lạc quả thực muốn trốn tránh chủ đề này, nhưng Lăng nhị thiếu gia lại cực kì nhiệt tình.
“Khi nào có thì nhất định sẽ báo cho nội biết.”
Vừa nói Lăng Hạo còn không quên nháy mắt cho cô mấy cái rất là thiếu đánh.
Lạc Lạc bực bội nhưng không thể hất tay hắn ta ra trước mặt lão phu nhân được nên chỉ có thể nói mấy lời chống chế cho qua chuyện.
Thế nhưng trên đường về nhà Lăng Hạo vẫn chẳng chịu buông tha.
Ban đầu Lạc Lạc còn đáp lại hắn mấy lời nhưng về sau dứt khoát mặc kệ.
“Anh thích chúng ta sinh một cô công chúa nhỏ, nhất định sẽ giống em, khi ấy công chúa của chúng ta sẽ là công chúa nhỏ xinh xắn đáng yêu nhất.”
Lạc Lạc không tiếp lời, chỉ nhắm mắt ngồi dựa một bên.
Thế nhưng sự lạnh nhạt của Lạc Lạc không khiến trùm phản diện mất hứng thú.
“Em xem, anh có nên thiết kế phòng cho con của chúng ta từ bây giờ không nhỉ?”
“Không biết con gái của chúng ta sẽ thích màu gì, thích đồ chơi hay kim cương ha…”
“Không biết anh nên đặt tên cho con chúng ta là gì đây?”
Gân xanh trên trán Lạc Lạc giật giật, cô chịu hết nổi nên đành phải mở mắt ra.
“Lăng Hạo.”
“Ừm? Anh đây.”
“Câm miệng.”
Thế là suốt quãng đường còn lại Lăng nhị thiếu gia ở bên ngoài hô mưa gọi gió không dám ho he thêm một tiếng nào nữa.
Cuối cùng Lạc Lạc cũng có thời gian nói chuyện với hệ thống về vấn đề hồi nãy.
“Hệ thống, nam chính không chịu đi theo cốt truyện là sao?”
[Nam chủ của thế giới này, Lăng Hàn đột nhiên không đi theo suất diễn vốn có. Tên đó thậm chí còn không bị Lương Vi mê hoặc, sau khi tốt nghiệp cũng không đến nhà họ Lăng làm việc giống như trong nguyên tác mà trực tiếp ra nước ngoài và tự mình lập nghiệp. Không những vậy, theo thông tin mà hệ thống nghịch tập nhận được, Lăng Hàn đột nhiên từ trai thẳng hóa gay, từ đây không còn liên quan đến cốt truyện ngôn tình nữa.]
Lạc Lạc lần đầu thấy tình huống như vậy, cô không khỏi tò mò mà hỏi thêm.
“Vậy là nam chính thế giới này từ giờ sẽ là vị trí khuyết hay thế giới sẽ bổ sung một người nữa vào thay thế?”
[Hình như là không cần tới nam chính nữa, là do chủ thần phía trên thúc giục thế giới này nên được hoàn thành một cách nhanh chóng nên mới khiến nam chính Lăng Hàn trực tiếp lệch đường ray.]
“Chủ thần? Thần bí vậy sao?”
Hệ thống không ừ hử gì nữa, vì chính nó cũng chưa bao giờ được gặp chủ thần thật sự.
[Thế nên kí chủ, chúng ta buộc phải đẩy nhanh tiến độ thôi.]
Vốn dĩ trong bữa tiệc mừng thọ đó sẽ có đất diễn của nữ chính Lương Vi và cũng khiến cho Lương Vi và Lạc Lạc đụng độ nhau dẫn tới những phiền phức sau này.
Nào ngờ từ đầu đến cuối hai người lại chẳng có đụng chạm gì đáng để nói hết.
Đang đi đường, đột nhiên chiếc xe đang chạy phải thắng gấp lại.
Lạc Lạc còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đã lao vào một vòng ôm ấm áp.
Là Lăng Hạo kịp thời đưa tay ra đón lấy cô, tránh việc cô va đập vào thành ghế trước.
“Lái xe kiểu gì vậy hả?”
Tài xế cũng sợ hết hồn, anh ta lau mồ hôi túa ra trên trán, sau đó liên tục xin lỗi.
“Thưa Nhị thiếu gia, đột nhiên có người lao ra đường nên tôi không kịp phản ứng, là lỗi của tôi.”
Đúng là có một người đang nằm chắn trước đường.
Trông dáng vẻ thì là của phụ nữ.
Ăn vạ?
Lạc Lạc thấy vệ sĩ đi phía sau đã kịp đi xuống, sau khi được nâng dậy, cô gái kia cuối cùng cũng để lộ rõ mặt mày.
Là Lương Vi.
Không thể nào.
Nữ chính sao có thể xuất hiện ở đây được.
Nơi đây chính là con đường dẫn tới khu nhà giàu mà Lạc Lạc đang ở.
Một cô gái như nữ chính đây không nên có mặt tại đây vào thời điểm này mới đúng.
Mà nữ chính đúng thật là tài, lại còn biết được xe của Lăng Hạo để ngã xuống ngay lúc đó.
Thấy thần sắc Lạc Lạc có vẻ không tốt, Lăng Hạo nghĩ do cô mệt mỏi rồi còn phải chịu kinh sợ nên sắc mặt mới kém như vậy.
Lăng nhị thiếu đưa tay ra vỗ vỗ lưng cô.
“Tiểu Lạc ngoan, ngủ một giấc đi.”
Nhưng Lạc Lạc lại chẳng thể ngủ được.
Cô không biết Lăng Hạo sẽ làm thế nào với Lương Vi.
Rủi nhỡ Lăng Hạo đi theo đúng nguyên tác, say mê Lương Vi đến không thể cứu vãn thì làm sao?
Không phải Lạc Lạc ghen tị.
Mà là… mà là…
Cô chỉ lo nhiệm vụ của cô sẽ gặp vấn đề mà thôi.
Thấy Lạc Lạc mãi chú ý tới Lương Vi, Lăng nhị thiếu gia bỗng dưng hiểu ra điều gì đó.
Hắn vui vẻ cúi đầu xuống hôn lên chóp mũi cô.
“Bảo bối ngoan, đừng lo lắng.”
Sau đó hắn lập tức ngẩng đầu lên, giọng điệu cũng thay đổi.
“Ném cô ta sang một bên rồi đi tiếp đi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT