Chương 333
Gương mặt của Thi Nhân vô cùng trào phúng, nhìn dáng vẻ thất bại thảm hại lại đang điên cuồng của Vương Ngọc San.
Trong lòng cô cảm thấy rất sảng khoái.
Dù sao năm năm trước là do Vương Ngọc San khiến cô lâm vào tuyệt vọng, nếu như không phải Vương Ngọc San, cô và các con cũng sẽ không gặp phải những chuyện như vậy.
Chuyện này chỉ có thể chứng minh một điều rằng, không phải là không có quả báo, mà là do chưa tới lúc mà thôi.
“Dựa vào cái gì cơ chứ?!
Vương Ngọc San hét lớn một tiếng, cô ta nhìn Thi Nhân: “Tại sao khi đó cô không chết đi, nếu như cô chết rồi, thì tất cả những điều của hôm nay đều thuộc về tôi và Hải Đào. Nhưng hết lần này đến lần khác cô vẫn còn sống, vì sao cô lại còn sống?!
Đúng vậy, vì sao?
Thi Nhân cười một tiếng: “Bởi vì các người cũng chưa chết, chưa gặp phải báo ứng, thì dựa vào cái gì mà tôi phải chết? Tất cả mọi thứ ở hiện tại, đều là báo ứng của các người, biết không?!
Đây đều là báo ứng.
Gương mặt của Thi Nhân ở trên cao nhìn Vương Ngọc San: “Mẹ của tôi là bị các người hại chết, cô nghĩ rằng tôi đã quên sao? Không có khả năng, tôi vẫn luôn nghĩ phải trả thù các người như thế nào, để cho các người sống không bằng chết. Hiện tại mục đích của tôi đã đạt đến, các người hiện tại còn sống, đã không bằng chết đi.!
Thi Đằng Sùng đã phá sản, nhà bọn họ cũng không có tiền để làm gì nữa.
Mẹ kế từ mợ chủ Thi biến thành một người phụ nữ ở đầu đường.
Mà hiện tại Vương Ngọc San cũng nghèo túng thành như vậy, Hải Đào cũng không phải là con của Tiêu Khôn Hoằng, tài sản của ông cụ cũng không để lại cho cô ta một phần nào cả.
Báo ứng như vậy, Thi Nhân cảm thấy rất đủ.
Hai mẹ con này đã mưu đồ nhiều năm như vậy, kết quả là lấy giỏ trúc mà múc nước, thành công dã tràng.
Thi Nhân chỉ cần nghĩ lại, đều cảm thấy rất vui vẻ.
Vương Ngọc San sửng sốt, cô ta cảm thấy như bị chọc điên vậy, muốn xông lên tát cho Thi Nhân hai cái bạt tai, cô ta đã sớm muốn làm như vậy, nhưng vẫn luôn không có cơ hội.
Hiện tại cô ta muốn gặp mặt Thi Nhân, đều trở nên vô cùng khó khăn.
Cô ta thật sự rất hận, vì sao cuối cùng cô ta sẽ thất bại thảm hại như vậy chứ!
Nhưng Vương Ngọc San cũng không đạt được mục đích, Tiêu Khôn Hoằng đã đá một cú, đá văng người ra xa, bảo tiêu bên cạnh trực tiếp đem Vương Ngọc San ấn ở trên mặt đất, giống như thịt cá đặt ở trên thớt, căn bản không thể động đậy.
“Thi Nhân, đều là lỗi của cô, vì sao cô lại xuất hiện ở trên thế giới này. Nếu như không có cô, tôi sẽ sống rất tốt.!
Mặt của Vương Ngọc San dán ở trên mặt đất, gương mặt vừa tức giận vừa thù hằn nhìn Thi Nhân.
Nếu như không có Thi Nhân thì tốt biết bao. Mắt của Thi Nhân nhìn người đang nằm sấp ở trên mặt đất, ánh mắt lạnh lùng: “Tôi cũng đang suy nghĩ, nếu như không có các người thì tốt biết bao nhiêu.!
Có lẽ Thi Đằng Sung sẽ không biến thành như vậy, có lẽ hiện tại mẹ của cô vẫn còn sống rất tốt.
Thế nhưng, thế giới này không có chuyện nếu như.
Ánh mắt của Tiên Khôn Hoằng lạnh lùng lại càng trở nên lạnh lùng hơn: “Dẫn người này đi, giam lại.!
Trước khi không thể điều tra rõ tất cả mọi chuyện, tốt nhất là những người có liên quan đều không nên rời khỏi, anh phải biết rốt cuộc Tiêu Vinh đã làm gì cái gì.
Chuyện mà ông cụ qua đời này, nhìn từ chỗ nào cũng cảm thấy không đúng lắm.
Vương Ngọc San bị kéo xuống, trong miệng của cô ta còn đang không ngừng chửi mắng Thi Nhân, dùng bất cứ lời lẽ độc ác, kinh tởm nhất.
Thi Nhân vẫn thờ ơ.
Hiện tại Vương Ngọc San cũng chỉ là một con chó rơi xuống nước mà thôi.
Tiêu Khôn Hoằng chau mày: “Nếu cô ta mắng một chữ nữa thì khâu miệng của cô ta lại, giống như mẹ của cô ta vậy.!
Lời này, thực sự rất có tính uy hiếp. Vương Ngọc San quả nhiên không dám mắng nữa Thế giới cũng trở nên yên tĩnh hơn. Thi Nhân nhìn thấy dáng vẻ chật vật không chịu nổi như vậy của Vương Ngọc San, vậy mà cũng không thoải mái như ở trong tưởng tượng.
Năm năm, chính cô cũng đã sống ở bên trong thù hận như vậy.
Đợi đến sau khi chuyện của ông cụ được xử lý xing, cô cũng muốn buông xuống hận thù của quá khứ, lại bắt đầu lại sống lại từ đầu.
Thi Nhân nhìn Tiêu Khôn Hoằng: “Tang lễ sắp xếp ở lúc nào?
“Ba ngày sau.!
Tiêu Khôn Hoằng nắm lấy tay của cô: “Em đi về trước đi.!
“Vậy còn anh?!
“Anh muốn mở một cuộc họp.!
Thi Nhân kéo tay của anh: “Vậy chúng ta cùng một chỗ đi, lúc này hẳn là em nên đứng ở bên cạnh anh.!
“Một lát nữa các con sẽ về rồi.!
Tiêu Khôn Hoằng nhìn cô, cô đừng đối xử với anh tốt như vậy, nếu không anh cũng không biết phải báo đáp cô như thế nào.
“Em đã nói cho mợ Hồng rồi, đợi lát nữa bà ấy sẽ đi đón bọn trẻ, mợ Hồng sẽ chăm sóc tốt cho các con.!
Thi Nhân cúi đầu, nhìn ngón tay của anh: “Không nên đuổi em đi, lúc này để cho em ở cùng với anh, có được hay không? Những sự kiện quan trọng như này, nên có người nhà ở cùng anh.!
Vốn dĩ nên có người nhà ở bên cạnh, Trái tim của Tiêu Khôn Hoằng giống như bị cái gì hung hăng đánh trúng, có một cái gì đó rất mềm mại, xuất hiện ở sâu trong lòng của anh, từng chút từng chút chiếu sáng thế giới của anh.
“Được.!
Người đàn ông nắm tay của cô , có loại cảm giác yên tâm mà từ trước đến nay không có.
Tiêu Khôn Hoằng đưa Thi Nhân đi đến phòng họp ở cuối hành lang, những người vừa phân phó cũng đã ngồi ở trong đó, còn có bác sĩ trưởng, viện trưởng, y tá trực ban, vẫn vân.
Sau khi hai người đi vào, phòng họp trở nên vô cùng yên tĩnh.
Viện trưởng chủ động đứng lên: “Cậu chủ Tiêu, mợ chủ Tiêu, các người rốt cuộc cũng đã đến, vừa rồi những người mà cậu chủ phân phó, đều đã gọi đến hết ở phòng họp rồi, nếu các người có điều gì muốn hỏi, trực tiếp hỏi là được.!
Thời điểm Thi Nhân muốn nói chuyện, thì Tiêu Khôn Hoằng đè cánh tay của cô lại.
Ánh mắt của anh đen như mực, không lên tiếng.
Sau đó trợ lý Tiêu đứng ra, cầm một chồng văn kiện ở trong tay, nhìn những người ở chỗ này, xác minh thông tin của từng người, đơn giản hỏi thăm một chút chuyện đã xảy ra vào tối hôm qua. Tất cả không hề khác với những gì mà viện trưởng đã nói.
Tối hôm qua y tá trực ban lười biếng không có đi tuần tra, buổi sáng thì lại bởi vì bác sĩ điều trị chính xin phép nghỉ cũng không thể làm kiểm tra cho ông cụ, một loạt sự trùng hợp như vậy, dẫn đếnc huyện ông cụ qua đời vào tối hôm qua, nhưng lại đến tận lúc buổi chiều khi luật sự đến mới được phát hiện.
Tất cả trùng hợp, đều được giải thích không mộ kẽ hở.
Trợ lý Tiêu gật gật đầu, cất kỹ văn kiện đi: “Cậu chủ, tôi đã hỏi xong!
Viện trưởng nhìn đến đây, đáy mắt lộ ra một tia đắc ý.
Tất cả đều đã sắp xếp, cho dù có tra hỏi thế nào cũng sẽ không có kết quả.
Chỉ cần đi điều tra, thì sẽ hướng về phương hướng mà bọn họ đã xây dựng ra lúc trước.
“Tôi còn có một vấn đề.!
Thi Nhân bỗng nhiên mở miệng, nhìn viện trưởng: “Tối hôm qua phòng bệnh của ông cụ có người nào ra vào không? Có camera giám sát hay không?!
“Mợ chủ Tiêu, camera giám sát thì có. Nhưng tối hôm qua có khả năng là bởi vì sơ sót, camera giám sát cũng không mở. Bảo vệ ở bên đó cũng ngủ cả buổi tối.!
“Ha ha, bệnh viện các người có bộ dạng này, còn có thể tiếp tục kinh doanh nữa sao?!
Thi Nhân cảm thấy rất tức giận.
“Không lừa dối gì cậu chủ, đây tình trạng tài chính của bệnh viện quả thật cũng không tốt, rất nhiều tiền thưởng của các bác sĩ đều không thể cho trả được, rất nhanh sẽ không thể tiếp tục kiên trì được. Cho nên mới sẽ xuất hiện những sơ xuất này.!
Nếu không phải xem ở việc Tiêu Khôn Hoằng vẫn còn ở đó, thì đoán chừng bệnh viện đã sớm không thể chống đỡ được nữa rồi.
Viện trưởng lại mang những lời này ra để lừa gạt người.
Tiêu Khôn Hoằng giữ chặt tay của Thi Nhân, hiện tại còn không phải thời điểm cần thiết.
Thi Nhân rất tức giận, nhưng viện trưởng chính là một con hồ ly già.
Tiêu Khôn Hoằng chậm rãi mở miệng: “Hôm nay trước hết kết thúc ở đây, trước tiên tan họp đi.!
“Cảm ơn sự thấu hiểu của cậu chủ Tiêu, về sau bệnh viện bên này còn phải làm phiền cậu chủ đầu tư thêm mới được, nếu không phải bệnh viện sẽ nhanh phải đóng cửa mất.!
“Được rồi, chuyện này thư ký sẽ giải quyết sau.!
Tiêu Khôn Hoằng nhìn viện trưởng mang theo người, nghênh ngang rời khỏi, ánh mắt trở nên tối tăm hơn rất nhiều.
Sau khi người đi rồi, phòng họp trở nên rất yên tĩnh.
Thi Nhân nhịn không được mở miệng: “Em cảm thấy chắc chắn là có vấn đề, viện trưởng không nói thật.!
“Anh biết.!
“Chuyện này, có phải là có quan hệ gì với Tiêu Vinh không?!