Chương 332

Ánh mắt của Tiêu Khôn Hoằng hiện lên lệ khí: “Chỉ bằng cô sao?!

“Đúng vậy, mặc dù tôi chẳng phải là cái gì, nhưng dựa theo pháp luật mà nói, di sản của ông cụ đều là của Hải Đào còn gì. Cái này đã sớm làm công chứng không phải sao?!

Ánh mắt Vương Ngọc San có chút chột dạ.

Thời điểm đối mặt với Tiêu Khôn Hoằng, cô ta luôn luôn có chút sợ hãi, sợ người đàn ông thâm sâu khó lường này.

Lúc đầu cô ta cảm thấy người đàn ông Tiêu Vinh kia đã đủ nguy hiểm, thế nhưng là cuối cùng Tiêu Vinh đối đầu với Tiêu Khôn Hoằng, chẳng phải cũng thua hay sao.

Cho nên nói, kẻ nguy hiểm nhất nhưng thật ra là Tiêu Khôn Hoằng mới đúng.

Vừa nghĩ tới chuyện mà cô ta làm, không có ai biết cả, Vương Ngọc San lại thêm mấy phần tự tin. Tiêu Khôn Hoằng nhìn thoáng qua trợ lý Tiêu: “Không phải nói ông cụ muốn đem tất cả tài sản đều mang đi hiến tặng sao?!

Trợ lý Tiêu thở dài: “Vốn dự định buổi sáng hôm nay luật sư tới sửa đổi di chúc.

Không đúng, buổi sáng luật sư vốn dĩ nên đến đây, vì sao buổi sáng không phát hiện ra việc ông cụ qua đời?!

Ánh mắt của Vương Ngọc San lóe lên một cái, sau đó nói: “Thời điểm buổi sáng, căn bản không có luật sư nào đến cả.!

Trợ lý Tiêu nhíu mày: “Cái này không đúng, rõ ràng đã nói là buổi sáng sẽ đến.!

Anh nhớ kỹ rất rõ ràng.

Thân thể của ông cụ không phải là rất tốt, ông ấy rất gấp gáp muốn thừa dịp mình còn tỉnh, đem di chúc sửa đổi.

Trợ lý Tiêu lập tức gọi điện thoại, chuẩn bị hỏi thăm luật sư bên kia.

Lúc này, viện trưởng từ bên trong văn phòng đi ra nói: “Chuyện này thì tôi có thể giải thích một chút, thời điểm buổi sáng luật sư đúng là có đến đây, nhưng bác sĩ của chúng tôi ở bên này đang chuẩn bị làm làm kiểm tra cặn kẽ cho ông cụ, cho nên luật sư bên kia tạm thời dời thời gian xuống là buổi trưa.!

“Như vậy vì sao buổi sáng thời điểm làm kiểm tra, không phát hiện ra ông cụ xảy ra chuyện?

Thi Nhân nhìn xem người viện trưởng này, luôn cảm thấy chuyện này có chút bất thường, viện trưởng này có vấn đề.

Viện trưởng cố gắng cười: “Quả thật có sắp xếp như vậy, nhưng ai biết được vì sao mà người bác sĩ phụ trách kiểm tra kia bống có việc, trong nhà của anh ta có một chút việc, nên anh ta tạm thời xin nghỉ. Sau đó chúng tôi cũng sửa thời gian lại. Nhưng ai có thể nghĩ đến liền có trùng hợp như vậy.!

Bọn họ không có đi kiểm tra, kết quả cũng không có phát hiện ra việc ông cụ qua đời.

“Viện trưởng, có phải ông coi tất cả mọi người đều là người ngu phải không, sẽ bị lừa gạt bởi lời nói này của ông sao?!

Sắc mặt của Thi Nhân trở nên lạnh lùng, đây rõ ràng chính là đùn đẩy trách nhiệm.

“Mợ chủ Tiêu, chúng tôi cũng không nói láo. Thật sự là khoảng thời gian này tình huống của bệnh viện cũng không tốt lắm, rất nhiều bác sĩ đều đã rời đi. Cho nên vấn đề nhân sự cũng không phải rất đầy đủ, mới có thể xuất hiện sai lầm như vậy?!

“Vậy tôi hỏi ông, buổi sáng không có y tá đi kiểm tra phòng sao?!

“Có, nhưng y tá lười biếng không đi, chúng ta đã đuổi và trừng phạt y tá trực ban đó rồi, nhưng trước kia tầng cao nhất cũng không phải là nơi mà chúng ta có thể tùy tiện đi lại, nhân viên hộ lý bên người của ông cụ vẫn luôn là cô Vương Ngọc San đây mà.!

Tay của Vương Ngọc San bỗng nhiên nắm chặt lại: “Ông nói bậy bạ gì đó, ý của ông là do trách nhiệm của tôi sao?!

“Cô Vương Ngọc San, điều tôi nói vốn dĩ chính là sự thật.!

“Sự thật cái rắm ấy, trước kia là do Tiêu Vinh yêu cầu tôi ở bên cạnh ông cụ, là muốn chúng tôi tra tấn lẫn nhau. Nhưng các bác sĩ, y tá là của bệnh viện các thế nhưng là cho tới bây giờ cũng không ít. Chính là trách nhiệm của các ông, đừng có mà đẩy lên người tôi.” Giọng nói của Vương Ngọc San đột nhiên cất cao, muốn dùng thanh thế để vượt trên đối phương.

Cô ta mới không có khả năng thừa nhận mình đã làm những chuyện này đâu.

Trách nhiệm lần này nhất định phải đẩy lên bệnh viện, nếu không, đến lúc đó điều tra ra cái gì, cô ta liền thảm rồi.

“Đúng vậy, là do y tá không đi kiểm tra phòng, quả thật là trách nhiệm của bệnh viện chúng ta. Y tá cũng đã bị trừng phạt rồi.!

Chuyện này, viện trưởng cứ xử lý hời hợp như vậy.

Trách nhiệm thì có, nhưng y tá lại bị đẩy ra gánh trách nhiệm này.

Chuyện này liền lâm vào thế bí.

Thi Nhân nhìn thấy sắc mặt của viện trưởng, đã cảm thấy tức giận, rõ ràng là do bọn họ cố ý.

Vương Ngọc San quay đầu nhìn Tiêu Khôn Hoằng: “Anh thấy chưa, đây đều là do sai lầm của bệnh viện, không liên quan gì tới tôi cả.!

Cô ta là vô tội.

Thi Nhân nhìn xem dáng vẻ điên cuồng của Vương Ngọc San, tựa hồ hoàn toàn không giống với Vương Ngọc San ở trong trí nhớ, hiện tại Vương Ngọc San nhìn rất tiều tụy, quầng thâm mắt cũng rất đậm, trạng thái nhìn qua cũng rất không tốt.

Cô ta không nghĩ tới Vương Ngọc San, lại trở thành dáng vẻ này khi ở đây.

Mà cũng đúng thôi, dám hợp tác cùng với một người đàn ông như Tiêu Vinh, thì làm sao có thể chiếm được chỗ tốt.

“Thi Nhân, Thi Nhân, chị hãy nhìn em đáng thương như vậy đi, dù sao chi và Tiêu Khôn Hoằng cái gì cũng có, còn em thì không có cái gì cả, để lại di sản cho em và con đi. Nếu không sau này con trai và em phải sống như thế nào đây?!

Vương Ngọc San trực tiếp ôm lấy đùi của Thi Nhân, lúc này đến cả tôn nghiêm cô ta cũng không cần.

Lúc này chỉ cần có thể để cho Thi Nhân mềm lòng, chỉ cần ông cụ được hỏa táng, tất cả chứng cứ cũng biến mất, như vậy sau này cô ta mới được tự do, vui vẻ.

Cho nên hiện tại không thể thất bại trong gang tấc được.

Năm năm qua, cô ta cố gắng như vậy cũng là vì tài sản của ông cụ , tuyệt đối không thể bỏ qua tài sản đã sắp đến tay này được.

Chỉ cần có tiền, cho dù cô ta có già rồi thì cũng có thể sống rất tốt.

Hiện tại Vương Ngọc San thực sự cảm thấy tiền mới là quan trọng nhất.

Thi Nhân nhìn Vương Ngọc San đang ngồi dưới đất, không có gì khác biệt với mấy bà cô ngồi ở đầu đường cả, ánh mắt của cô rất lạnh nhạt: “Vương Ngọc San, vì sao cô cảm thấy cầu xin tôi sẽ hữu dụng?” Ánh mắt của Vương Ngọc San hơi dừng một chút, đúng vậy nhỉ, vì sao chứ?

Cô ta cũng không biết, nhưng có cho cô ta mười cái lá gan, cô ta cũng không dám ôm đùi của Tiêu Khôn Hoằng, nhất định sẽ bị đá văng ra.

“Vương Ngọc San, nhiều năm như vậy đến bây giờ, cô vẫn không thay đổi một chút nào cả. Vì sao cô và mẹ kế vẫn cho rằng tôi dễ nói chuyện như vậy, sẽ tha thứ cho các người, lại bởi vì một câu xin lỗi của các người mà mềm lòng?!

“Bởi vì, bởi vì chị là người tốt. Em là người xấu, em không cần mặt mũi, em không từ thủ đoạn, chị thương xót cho em đi.!

Vương Ngọc San có chút hoảng hốt.

Thi Nhân không mềm lòng sao? Hiện tại cô ta đã trở thành người bên cạnh của Tiêu Khôn Hoằng, chẳng lẽ sẽ quan tâm những vật này?

Thi Nhân cười lạnh: “Dựa vào cái gì tôi phải thương hại cô chứ? Tôi là người tốt, thế nhưng sẽ không có tình cảm gì với cô cả.!

Vương Ngọc San lập tức sửng sốt, tại sao mọi chuyện lại không phát triển dựa theo những gì cô ta đã nghĩ cơ chứ?

Lúc này, sau khi trợ lý Tiêu đã gọi điện thoại xác minh, sau đó mới nói: “Luật sư bên kia cũng đã trả lời, so với lời của viện trưởng vừa nói kia cũng không khác biệt lắm!

Nhưng bệnh viện bên này, nhất định có điều gì đó đáng ngờ.

Nhưng điều này, nếu như không có chứng cứ hoàn toàn xác thực thì khó mà nói.

Thi Nhân cau mày, đẩy Vương Ngọc San ra: “Di chúc của ông cụ sẽ dựa theo những gì ông cụ mong muốn để thực hiện. Còn về phần tâm tư nhỏ của cô, đừng tưởng rằng người khác đều là đồ đần!

“Không được, các người dựa vào cái gì sửa đổi di chúc của ông cụ?!

Thời điểm mà Vương Ngọc San nghe được tin tức này, đầu óc đều ngơ ngác.

Rõ ràng di chúc không sửa đổi, chẳng lẽ cô ta vẫn thất bại sao?

Đây không có khả năng, vì sao lại thành như vậy cơ chứ?

Vương Ngọc San đứng lên, nhìn chằm chằm Thi Nhân: “Các người không thể sửa đổi di chúc của ông cụ, các người không có tư cách làm như vậy.!

Vì sao cô ta lại có thể để cho tài sản sắp đến tay rồi còn bay mất được chứ?

“Vương Ngọc San, cô nên biết rõ một chuyện răng, tài sản của ông cụ từ trước tới nay đều không thuộc vê cô.

Cũng không thuộc về Hải Đào, đó là những gì ông cụ để lại cho con cháu của nhà họ Tiêu, cô không xứng, biết không?!

Cô ta không xứng!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play