Chương 303

Thi Nhân mặc trên người bộ đồ công sở, từ trên xe bước xuống.

Mái tóc dài uốn xoăn nhẹ, trong tay cầm theo một chiếc túi xách cầm tay, từng cử chỉ giơ tay nhấc chân của đều mang theo khí chất thanh nhã sang trọng của một phu nhân.

Cô trang điểm tinh xảo, sau khi bước xuống xe liền nhìn thấy bà Hách.

Cô hơi sửng sốt một chút, không ngờ tới lại gặp phải kẻ thù không đội trời chung.

Kẻ thù gặp nhau, càng thêm căm giận.

Các phóng viên xung quanh ngay lập tức trở nên nhốn nháo ầm ĩ, đây thật sự là một tin chấn động.

Cách đây một thời gian, Thi Nhân tại buổi yến tiệc do nhà họ Hách tổ chức đã ra tay đánh người, sự kiện này đã gây náo loạn không ít.

Một người phụ nữ độc đoán như bà Hách, làm sao có thể chịu để yên.

Mãi cho đến sau khi Thi Nhân thua kiện, bà Hách mới công khai muốn khởi kiện Thi Nhân.

Nói tóm lại trong khoảng thời gian này, hai người đã liên tục chèn ép nhau trên mạng xã hội, bây giờ cuối cùng cũng được nhìn thấy hai người họ xuất hiện cùng một lúc, tất cả đều rất mong chờ sẽ có gì đó xảy ra.

Tốt nhất là nên cãi cọ to một chút, như vậy ngày mai sẽ có tiêu đề để giật tít rồi.

Khóe miệng Thi Nhân nở một nụ cười khéo léo, bước tới: “Bà Hách, đã lâu không gặp, vết thương do tai nạn xe lần trước đã đỡ hơn chưa?”

“Đương nhiên là đã lành rồi, tôi phúc lớn mệnh lớn, sẽ không có chuyện gì cả.”

Từ sâu đáy lòng bà Hách căm hận Thi Nhân đến mức chết đi sống lại, nhưng bây giờ đang ở trước mặt truyền thông báo chí, cũng không thể để lộ ra bộ dạng thâm độc căm ghét ai được, chỉ có thể giả vờ rộng lượng, miễn cưỡng mang theo bộ mặt tươi cười.

“Vậy thì tốt rồi, dù sao thì con người làm chuyện trái với đạo lý, buổi tối thường khó mà ngủ ngon, còn sợ ma sẽ gõ cửa nữa đó.”

Thi Nhân không hề mảy may nhượng bộ, hoàn toàn không muốn ở trước mặt cánh truyền thông bày ra bộ dạng hòa thuận.

Dù sao tất cả mọi người đều biết bọn họ có mâu thuẫn rồi.

Bây giờ làm bộ làm tịch cái gì nữa?

Nét mặt của bà Hách ngay lập tức cứng đờ, vừa muốn nổi giận, lại vừa muốn giữ lại hình ảnh đẹp trước mặt công chúng.

Thi Nhân nhìn thấy vậy liền vui vẻ vô cùng.

Cô đi thẳng về phía hội trường, cũng không hề quay đầu lại, đi bên cạnh là trợ lý Tiêu, còn có bốn vệ sĩ xung quanh.

Với những bài học đắt giá trong quá khứ, bây giờ đi đâu cũng có người đi theo xung quanh Thi Nhân.

Sắc mặt bà Hách tức giận đến mức chuyển màu như bảng màu, cũng đi theo sau vào hội trường.

Vẻ mặt bà ta trở nên u ám, nhéo chặt tay trợ lý, móng tay như đâm sâu vào da thịt, nhưng trợ lý cũng không dám kêu lên, chỉ có thể chịu đựng.

Một lúc lâu sau bà Hách mới định thần lại: “Con nhóc đáng ghét này, đợi sau khi buổi đấu giá kết thúc, tôi nhất định sẽ khiến cô ta không còn mặt mũi nào.”

Ở trước mặt truyền thông mà lại dám ăn nói với bà ta như vậy. Quả nhiên càng lớn càng giống Mạc Mộng Thần, tính cách cũng đáng ghét y như vậy.

Khi Thi Nhân xuất hiện tại buổi triển lãm trưng bày, rất nhiều người đều liếc nhìn cô.

Suy cho cùng với tình trạng hiện tại của tập đoàn Quang Viễn, vị trí của Thi Nhân rất lúng túng, chung quy thì kiện tụng thất bại, cũng không dám nói ra tình trạng của Tiêu Khôn Hoằng.

Vì vậy rất nhiều người đều cho rằng Tiêu Khôn Hoằng có lẽ là nếu không chết thì đã thật sự trở thành người thực vật.

Nếu không thì tại sao thà rằng để thua kiện, cũng không để cho Tiêu Khôn Hoằng lộ diện?

Thi Nhân biết đám người này đang nghĩ gì, nhưng cô không quan tâm.

Dù sao thì chuyện này, hôm nay cũng phải kết thúc.

“Nữ thần, nữ thần”

Mặc Tử Tây mặc một chiếc váy đi tới, bên ngoài khoác một chiếc áo vest, chân đi giày cao gót.

“Anh trai của em đâu rồi?”

“Anh ấy bận rồi, có không ít người vây xung quanh anh ấy, em cũng sẽ không tới để rước thêm phiền phức đâu, đi với chị là đủ rồi.”

Mặc Tử Tây ngồi bên cạnh Thi Nhân, trông ra được mối quan hệ rất tốt.

Rất nhiều người biết Mặc Tử Tây là ai, bây giờ nhìn thấy mối quan hệ giữa cô ấy và Thi Nhân, có vài người thì muốn tới xỉa xói vạch lá tìm sâu, cũng có người nhốn nháo muốn tới làm hòa.

Dù sao thì tới thời điểm này nếu có sự việc gì phát sinh, Mặc Tử Tây quay về cùng với anh trai khởi kiện, đến lúc đó sự việc sẽ khó mà giải quyết.

Thi Nhân lên tiếng: “Cảm ơn em đã tới với tôi.”

“Em chính là trợ lý của chị, em không ở cạnh chị thì ở cạnh ai?”

Thi Nhân cũng không vạch trần, biết được ý tốt của Mặc Tử Tây là được rồi.

Không lâu sau, Mạc Đông Lăng phát biểu tại buổi triển lãm, đứng trên sân khấu toát lên vẻ đẹp trai lịch lãm, đặc biệt thu hút ánh nhìn xung quanh.

“Trời ơi, Mạc Đông Lăng đẹp trai quá, anh ấy bao nhiêu tuổi rồi?”

“Hơn ba mươi rồi đó, nghe nói chưa lập gia đình.”

“Không biết người đàn ông xuất sắc này, kiểu phụ nữ nào mới có thể làm anh ta xiêu lòng. So với phụ nữ trông còn đẹp hơn, phụ nữ bình thường đứng trước mặt anh ta chỉ có thể cảm thấy tự ti.”

Thi Nhân nghe được những lời này, cùng với Mặc Tử Tây hai người liếc nhìn nhau.

Mặc Tử Tây hạ thấp giọng: “Anh trai em ấy, từ nhỏ đã thu hút sự chú ý của các cô gái.”

“Tại sao anh ta mãi vẫn chưa kết hôn, có bạn gái sao?”

Vấn đề này, Thi Nhân cũng có chút tò mò.

“Chị cảm thấy với tính cách đó của anh trai em, sẽ có bạn gái ư?”

“E hèm, tôi đoán là những người phụ nữ có mặt trong hội trường này, đều gấp rút muốn đi tới làm bạn gái của anh trai em.”

Lời nói của Thi Nhân rất chắc chắn, bất kể từ phương diện nào mà đánh giá, Mạc Đông Lăng đều là một người đàn ông rất xuất sắc.

“Anh trai của em rất kén cá chọn canh, hình như trước đây đã từng có bạn gái bên cạnh, nhưng mà nhiều năm như vậy vẫn đều độc thân, vì vậy chuyện giường chiếu có vấn đề hay không, anh ấy cũng không rõ.”

Mặc Tử Tây và Thi Nhân nhìn nhau, nói về chuyện tầm phào của Mạc Đông Lăng.

Sau khi Mạc Đông Lăng kết thúc bài phát biểu của mình, trước mặt anh ta vang lên những tràng pháo tay giòn giã.

Tiếp đó có một số nhà lãnh đạo lên phát biểu, sau đó mới là hoạt động đấu giá.

Mạc Đông Lăng ngồi ở vị trí trung tâm nhất của khán đài, thu hút ánh nhìn của vô số người.

Thi Nhân nhìn liếc qua chỗ đó, có vài vị trí còn trống, đại khái là do áp lực của Mạc Đông Lăng quá lớn, nên vị trí bên cạnh đều không có ai dám ngồi.

Cô nghĩ rồi liền nói: “Tử Tây, chúng ta qua bên đó ngồi đi.”

“Nữ thần, chị chắc chắn chứ?”

“Chắc chắn, em cùng tôi đi qua đó.”

Mặc Tử Tây gật đầu, nắm lấy tay của Thi Nhân, hai người trực tiếp cúi người đi thẳng tới bên cạnh Mạc Đông Lăng, vừa hay chỉ chiếm lấy hai chỗ trống bên cạnh anh ta.

Cảnh tượng này, khiến không ít người nhìn chằm chằm vào.

Có người thì thầm bàn tán sôi nổi: “Vị trí đó không có người ngồi sao?”

“Sớm biết thì tôi đã qua chỗ đó rồi.”

“Thi Nhân người phụ nữ đã kết hôn đó lại có thể tới chiếm vị trí ngồi, thật quá đáng.”

Rất nhiều người phụ nữ đều cảm thấy hối tiếc.

Thi Nhân không quan tâm tới mấy chuyện này, bình tĩnh ngồi bên cạnh Mạc Đông Lăng, sau đó trên sân khẩu đặc biệt nháy cho họ một tấm ảnh.

Mạc Đông Lăng hơi nhíu mày: “Cô Nhân.”

“Anh Lăng, thật trùng hợp quá, chỗ ngồi bên cạnh anh không có người chứ?”

“Không có.”

“Vậy tốt rồi, tôi cảm thấy tầm nhìn ở chỗ này không tệ, anh đừng để tâm tôi ngồi bên cạnh nhé.”

Thi Nhân không hề xấu hổ.

Mặc dù nhìn ra ý cười trong đáy mắt của Mạc Đông Lăng, nhưng anh ta cũng không hề vạch trần cô, vậy là được rồi.

“Cô Nhân, cho dù cô có ngồi bên cạnh tôi, tôi cũng sẽ không nói đáp án cho cô.”

“Tôi cũng không hỏi đâu.”

Thi Nhân bình tĩnh nhìn về phía trước, nở một nụ cười duyên dáng nói: “Tôi chỉ đơn thuần cảm thấy ban nãy anh Lăng đứng trên sân khấu phát biểu dáng vẻ thật sự rất đẹp trai, vì vậy mới muốn tới bên cạnh anh để được thơm lây.”

“So với chồng cô là Tiêu Khôn Hoằng có đẹp trai không?”

Người đàn ông đột nhiên nói tới vấn đề khác.

Thi Nhân suy nghĩ một chút, nịnh nọt nói: “Anh ấy làm sao có thể bằng anh được chứ, nhà họ Mạc dưới sự dẫn dắt của anh đã phát triển thịnh vượng.

Anh Lăng thật sự là càng lớn càng phong độ, tài năng lại vượt bậc.”

Dù sao thì lời hay cũng hạ bút thành văn, không mất tiền mua.

Khóe môi mỏng của Mạc Đông Lăng hơi nhếch lên, chăm chú nhìn cô: “Cô Nhân, không cần phải khen năng lực của một người đàn ông, nếu không tôi sẽ cho rằng cô đang ngâm ra hiệu điều gì đó với tôi đó.”

Ôi ôi: Thi Nhân bị nghẹn một chút: “À không, thứ tôi đang khen là năng lực làm việc.”

“Điều tôi nói cũng là năng lực làm việc.”

Mạc Đông Lăng không khách khí phản kích, Thi Nhân tức đến mức không nói được lời nào.

Hơn nữa cô đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng.

Những lời vừa nói ra, Tiêu Khôn Hoằng không nên biết.

Nếu như bị vua ăn dấm biết được những lời này, toàn thân cô đột nhiên nổi da gà, vẫn là không nên biết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play