Chương 302

“Đang phát trực tiếp sao?”

Tiêu Vinh đi vào, liếc nhìn căn phòng đang trong trạng thái lộn xộn.

“Đúng vậy, tìm chút chuyện để làm, kiếm chút tiền.”

Vương Ngọc San không thể đi đâu cả, cũng không thể liên lạc với người bên ngoài, cuối cùng vất vả lắm mới xin phát sóng trực tiếp, giết thời gian một chút.

“Cô nói xem, đều là con gái của Thi Đằng Sùng, còn cô còn đang lăn lộn như thế này, bây giờ Thi Nhân đã là bà ba nhà họ Tiêu đứng chỉ tay năm ngón, giá trị tài sản lên tận hơn ba trăm năm mươi nghìn tỷ. Còn cô thì sao, giống như con chuột cái trong cống nước thối bên đường, vĩnh viễn không thấy được ánh sáng.”

Cánh tay của Vương Ngọc San chậm rãi thu gom, Thi Nhân, Thi Nhân, lại là cô.

Cô ta trở nên có chút tức giận bất bình: “Ai kêu mấy người các người mắt bị mù, đối xử tốt với con tiện nhân đó. Cô ta chỉ biết dỗ dành người mà thôi, các người đều bị cô ta trút thuốc mê gì rồi? Tôi không hiểu, con tiện nhân Thi Nhân kia hơn tôi chỗ nào?”

Vương Ngọc San bị giam cầm quá lâu, tính tình trở nên ngày càng ngày không tốt.

Ban đầu cô ta bị người Tiêu Khôn Hoằng bắt, con tiện nhân Thi Nhân kia bảo cô ta giữa cô ta và mẹ thì chỉ được chọn một người, chỉ một người không sao, còn người kia đi ngồi tù.

Cô ta đã bị vứt bỏ rồi.

Từ lúc đó, Vương Ngọc San biết rằng con người chỉ có thể sống vì bản thân mình.

Cũng là lúc đó, tính cách của Vương Ngọc San thay đổi rất nhiều.

Tiêu Vinh cười khẩy: “Mặc dù bây giờ tôi có xích mích với Thi Nhân, nhưng nếu thật sự so sánh thì ngay cả xách giày cho Thi Nhân cô cũng không có tư cách. Nếu người hôm nay rơi vào nông nỗi này là cô ấy, cô ấy sẽ không phát trực tiếp bán rẻ tiếng cười.”

“Tôi thành là như vậy đều là bị các người ép, có thể trách tôi sao?”

“Năm năm trước, lúc Thi Nhân bị đưa đến nước Mỹ, mang ba đứa con, cuối cùng trở thành nhà thiết kế Mạc Hồi nổi tiếng. Mà cô chỉ có thể trở thành một người đàn bà cười mua vui cho người khác, đây chính là chênh lệch giữa hai người.”

Vương Ngọc San cười khẩy: “Chênh lệch gì, dù sao cũng là kiếm tiền, có thể có chênh lệch gì chứ?”

“Nhưng bây giờ coi như cô thoát khỏi rồi, cũng không đuổi kịp giá trị của Thi Nhân. Cả đời này của cô cũng không mong có thể so bì với cô ấy.”

“Im miệng, đừng nhắc đến tên cô ta trước mặt tôi.”

Ánh mắt Tiêu Vinh trở nên u ám: “Nhưng cũng không phải không có cơ hội.”

“Cơ hội gì, anh cho tôi cơ hội sao?”

“Đúng đó, bây giờ tập đoàn Quang Viễn đã ở trong tay tôi rồi, tôi có thể suy xét một chút để Tiêu Thị cho cô và con trai, nếu như vậy, giá trị của cô cũng theo đó lên cao rồi.”

“Thật sao?”

Vương Ngọc San lộ ra vẻ ngạc nhiên mừng rỡ, sau đó trên mặt cô ta cảnh giác: “Anh muốn bảo tôi làm gì?”

Trên thế giới này sẽ không có bữa trưa miễn phí.

Huống chi là người đàn ông nguy hiểm như Tiêu Vinh.

“Không cần làm gì, bây giờ Tiêu Khôn Hoằng sống chết không biết trước, đến lúc Hải Đào làm con trai của anh ta, đương nhiên có quyền danh chính ngôn thuận thừa kế tập đoàn Quang Viễn. Dẫu sao tôi chiếm đoạt vị trí này, thì từ đầu đến cuối cũng bị gây khó khăn trên danh nghĩa.”

“Vậy à, được, tôi đồng ý với anh. Đến lúc đó nhất định sẽ đứng về phía anh.”

Tiêu Vinh gật đầu, sau đó cũng không quay đầu lại chuẩn bị rời khỏi.

“Tiêu, anh Tiêu.”

Bỗng nhiên thái độ của Vương Ngọc San trở nên tốt, nhìn Tiêu Vinh: “Tối nay anh rảnh không? Thảo luận một chút chuyện hợp tác đi.”

Tiêu Vinh nhìn cô từ trên xuống dưới vài cái, trong mắt mang theo sự châm biếm: “Tôi có bệnh sạch sẽ.”

Ném ra lời này rồi anh ta bỏ đi.

Vương Ngọc San tức đến mặt đỏ tới mang tai, giậm chân, nhưng cũng không dám đuổi theo ra ngoài.

Đến khi cô ta trở thành mẹ của chủ tịch tập đoàn Tiêu Thị, xem ai còn dám xem thường bản thân cô ta.

Sau khi Tiêu Vinh rời khỏi phòng, nhìn trợ lý một cái: “Bảo bác sĩ kiểm tra sức khỏe ông cụ một chút, xem xem ông ta còn bao nhiêu thời gian, khiến ông ta mau chóng khỏe lên.”

Trợ lý có chút khó hiểu nhưng không dám hỏi.

“Bảo Vương Ngọc San mỗi ngày đi qua làm người chăm sóc ông cụ, ai đưa điện thoại cho cô ta phát trực tiếp, thì lập tức đuổi thẳng.”

“Vâng.”

Trợ lý cúi đầu trả lời, trán đều toát mồ hôi lạnh.

Tiêu Vinh đi ra khỏi bệnh viện, nhìn bầu trời màu xám tro bên ngoài, ném khăn tay vào thùng rác.

Vòng cuối cùng của kế hoạch đã bắt đầu.

Anh ta đã đợi quá lâu, quá lâu.

Sau khi tập đoàn Quang Viễn đổi ông chủ, ngay sau đó là đấu thầu dự án của Mạc Thị.

Lần này Hách Liên Thành đã gia nhập tập đoàn Quang Viễn, lại có Tiêu Vinh ủng hộ bên cạnh, có thể nói là nổi trôi không còn người thứ hai.

Rất nhiều người đều suy đoán, kết quả lần này không cần nghi ngờ.

Hơn nữa bà Hách nhiều lần lộ diện trước truyền thông, còn làm rất nhiều hoạt động từ thiện, bù lại không ít tiếng tăm của nhà họ Hách.

Nhưng bà Hách mở mày mở mặt thế nào đi nữa, trước sau có một chuyện không thể nào làm được.

Trước mắt người nhà họ Hạch vẫn không cách nào rời khỏi đây.

Thân thích của Bà Hách vẫn luôn hỏi, lúc nào có thể đi, bà Hách đều bị ép đến điên rồi.

Bà ta trực tiếp gọi điện thoại hỏi Mạc Liên Thành: “Ngày mai sắp đấu thầu rồi, thím của con và bọn họ lúc nào có thể đi?”

“Đấu thầu kết thúc.”

“Bây giờ không thể đi sao? Con đi mở rộng quan hệ một chút.”

Mạc Liên Thành dừng một chút: “Bây giờ là thời điểm then chốt, nếu con làm chuyện gì có điểm sơ hở, nhất định sẽ bị đối thủ đấu thầu vạch ra. Dẫu sao ở đây không phải là địa bàn của chúng ta.”

Bà Hách cũng biết lý lẽ này, cuối cùng chỉ có thể chấp nhận sự thật.

Nhưng trong lòng bà ta vẫn nén một hơi.

Đợi đến sau khi đấu thầu thành công, bà ta lại ra tay đi trừng trị Mạc Hồi.

Lần này sự sỉ nhục bản thân bà ta nhận được, nhất định sẽ trả lại gấp mười lần.

Mạc Liên Thành cúp điện thoại, vẻ mặt khó đoán.

Trợ lý không nhịn được mở lời: “Ông chủ, tại sao ông không nói thật?”

Sau khi kết thúc đấu thầu e rằng cũng đi không được.

Tiêu Khôn Hoằng rõ ràng sớm đã chào hỏi, bọn họ căn bản không có kế hoạch nào có thể làm, tuy là bây giờ tập đoàn Quang Viễn đã đổi chủ tịch, nhưng chuyện trước kia, bọn họ vẫn không có cách nào.

Tiêu Khôn Hoằng còn lợi hại hơn họ nghĩ. “Tôi biết chừng mực.”

Mạc Liên Thành có lẽ hiểu, tại sao Tiêu Khôn Hoằng luôn trốn không lộ diện, cơ hội xoay chuyển nhất định ở chuyện đấu thầu này.

Anh ta ngược lại muốn xem một chút Tiêu Khôn Hoằng trở mình thế nào.

Còn về cái khác, tạm thời anh ta không muốn tiết lộ với Tiêu Vinh.

Cùng với hội triển lãm Quốc tế bắt đầu, buổi gọi đấu thầu hạng mục của nhà họ Mạc chính thức khởi động.

Danh tiếng, thế lực của hội triển lãm lớn, người tài giỏi ngành nghề đến rất nhiều.

Trong đó, thu hút ánh mắt chăm chú của người ta nhất chính là phòng triển lãm của nhà họ Mạc, lớn nhất, vị trí tốt nhất, dĩ nhiên chất lượng ngọc thạch, giá cả cũng là tốt nhất.

Mạc Đông Lăng đến hiện trường trước nhất, xung quanh có rất nhiều phóng viên chụp ảnh.

“Ông Mạc, xin hỏi nhà họ Hách lần này có phải là người thắng cuối cùng không?”

“Ông Mạc, tập đoàn Quang Viễn cũng đã đấu thầu hạng mục lần này, ông cảm thấy cơ hội lớn không?”

Mạc Đông Lăng không lên tiếng trả lời.

Nhưng phía trước anh ta tới rồi, phía sau xe của Tiêu Vinh cũng theo đến.

Gần đây Tiêu Vinh cũng là nhân vật trọng tâm.

Cũng có phóng viên chạy qua: “Ông Tiêu, tập đoàn Quang Viễn có phải cũng tham dự lần đấu thầu này không?”

“Ông Tiêu, nghe nói ông hợp tác với nhà họ Hách, vậy lần này tập đoàn Quang Viễn đưa cơ hội cho nhà họ Hách sao?”

Tiêu Vinh đứng tại chỗ, nhìn phóng viên: “Tập đoàn Quang Viễn đương nhiên cũng có đấu thầu, tôi và ông Hách chỉ là quan hệ hợp tác, không ảnh hưởng đấu thầu, dựa vào thực lực nói chuyện.”

Anh ta ngẩng đầu nhìn Mạc Đông Lăng trước mặt, cười đi qua: “Ông Mạc, lâu rôi không gặp.”

“Khá lâu rồi.”

Mạc Đông Lăng không nói gì, hai người cùng nhau bước vào hiện trường, cảnh này lọt vào ống kính của phóng viên.

Rất nhiều người đều đang nói chuyện đấu thầu lần này.

Đoán nhà họ Hách thắng chắc rồi.

Bà Hách còn trên xe, tập trung trang điểm một lần, kết quả đã để lỡ một chút thời gian.

Bà ta nhìn thấy bản tin trên điện thoại, lập tức lộ ra một nụ cười: “Lần này cô ta nhất định phải lật lại ván này.”

Trước đây những người lạnh nhạt với bà ta, bây giờ cũng rối rít nịnh hót.

Nhưng sau khi bà Hách xuống xe, vốn chuẩn bị sẵn sàng đợi phỏng vấn của phóng viên, có điêu đột nhiên phóng viên chạy về phía sau bà ta.

Bà Hách quay đầu lại, nhìn thấy một chiếc xe dừng lại phía sau -Thi Nhân bước xuống từ trên xe.

Bà Hách liên giận đến xanh cả mặt!

Lại là cô!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play