Hòn đảo nằm trên mặt biển rộng lớn, nơi chưa được khai phá, người đặt chân đến hòn đảo này rất ít, những chuyên gia chỉ đi thăm dò một số nơi trên hòn đảo, ngoài trừ không có động vật ăn thịt nguy hiểm thì những loài bò sát cùng thực vật nơi đây vẫn chưa có người khám phá ra hết.
Đoàn làm phim cùng một nhóm, chuyên gia, giáo sư cùng học sinh ngành thực vật cùng bò sát đi lên đảo để tìm hiểu để quay một thước phim về hòn đảo này. Hiện tại là giữa trưa, nhóm người ngừng lại để bổ sung thể, nhóm chuyên gia thì đã dùng xong bữa của mình nhưng nhóm khác mời vẫn chưa thể nào nhóm được lửa.
Ngược lại với bọn họ Mộng Y Băng đã nhấc ly canh nấm vừa sôi sùng sục lên đưa cho Nguyễn My An: “Bà ăn trước đi.”
“Băng nhi.” Nguyễn My An hai mắt đầy cảm động nhìn cô, đúng là người bạn tốt nhất của cô ấy, chuyện gì cũng sẽ nhường cô ấy đầu tiên.
“Ngoan, mau ăn đi không là bọn họ bỏ chúng ta lại đó.” Mộng Y Băng mỉm cười, đây xem như là chuộc tội vì kiếp trước cô đã không bảo vệ cô ấy đi. Dù sao từ giờ về sau cô sẽ luôn nhường nhịn cô ấy những gì mà cô có thể nhường.
“Được.” Nguyễn My An ngoan ngoãn nhận lấy ly inox rồi bắt đầu húp sùn sụt.
Những nhóm khách mời khác đến hiện tại vẫn chưa thể khiến lửa chạy được, bọn họ cứ nghĩ chỉ cần đốt lửa vào củi là sẽ được nhưng ai mà ngờ củi không thể nào cháy được như mong muốn của họ. Châu Kỳ thở dài nhìn mấy nhóm người xung quanh sau đó chợt nhớ ra nhóm của Mộng Y Băng, anh ta đưa mắt nhìn xung quanh thì thấy hai cô đang chụm lại ở một góc khá xa liền không khỏi tò mò mà đứng dậy.
“Sao vậy.” Túc Nhan khó hiểu hỏi. Châu Kỳ mỉm cười nói: “Tôi đi hỏi đằng kia xem sao.” Nói xong anh ta liền đi về phía hai cô.
Túc Nhan tuy không hiểu làm sao nhưng cũng không hỏi nhiều mà đuổi theo anh ta, hai người chậm rãi vượt qua nhóm khác mời rồi đi về phái hai cô. Hai anh quay phim nhìn nhau cũng đuổi theo, bọn họ là người quay của hai người, hiện tại vẫn trong giờ quay nên phải đi cùng không thể ngồi lại.
“Ê, ảnh đế cùng ca vương lại đây kìa.” Anh chàng quay phim cho Mộng Y Băng nhìn thấy hai người đang đi lại liền khều bạn quay của mình, người bên cạnh anh ta là người quay phim cho Nguyễn My An, hai người cùng khán giả trên kênh của bọn họ là những người chứng kiến toàn bộ sự lợi hại cùng hiểu biết của Mộng Y Băng về việc sinh tồn như thế nào.
“Chắc bọn họ muốn hỏi cách tạo lửa.” Anh chàng quay phim của Nguyễn My An cũng nhìn qua rồi nói.
Mộng Y Băng nghe hai người nói liền thở dài, cô biết ngay mà dù có chọn chỗ xa cở nào thì cũng sẽ có người quấy rối việc ăn uống của cô thôi, đúng là phiền thật nhưng dù sao hai người này cũng có tiếng tâm trong giới không thể lạnh mặt không giúp được, với lại cô cũng không phải người nhìn thấy bọn họ đói thì bỏ mặc được. Đúng là tính tình chính nghĩa chết tiệt của cô lúc nào cũng tác oai tác oái mà.
“Hello.” Châu Kỳ đi lại gần liền vui vẻ đưa tay chào hỏi, sau đó nhìn đóng lửa cùng ly inox trong tay Nguyễn My An mà mỉm cười.
“Anh có thể đừng cười gian xảo như vậy được không.” Mộng Y Băng nhìn anh ta rồi rùng người một cái nói, chỉ cần nhìn khuôn mặt đó là cô biết anh ta đánh chủ ý gì rồi.
“Ha ha ha. Cô nói đúng anh ta là kẻ gian xảo nhất đó.” Nghe cô nói vậy Túc Nhan liền vui vẻ bật cười bôi đen bạn mình, dù sao người này lúc nào cũng khiến anh ta chịu thiệt thòi.
“Sao cô nỡ nói bản mặt đẹp trai của tôi như vậy. Đúng không An An.” Châu Kỳ thở dài nói rồi nhìn sang Nguyễn My An đã ngừng ăn khi anh ta đi lại sau đó nháy mắt một cái với cô ấy.
“Đúng, đúng, đúng… Thầy Châu rất đẹp trai.” Nguyễn My An vẻ mặt đầy hoa si mà liên tục gật đầu đáp lại.
Mộng Y Băng thở dài búng nhẹ trán của hoa si rồi nói: “Mau ăn nhanh đi.”
Nguyễn My An vẻ mặt đầy lên án mà nhìn cô nhưng vẫn ngoan ngoãn à tiếp tục ăn không nhìn Châu Kỳ nữa.
“Cô bé dễ thương hơn cô nhiều.” Châu Kỳ thấy vậy liền tặc lưỡi một cái.
“Cảm ơn, quá khen.” Mộng Y Băng trợn mắt nói: “Các anh muốn hỏi cách tạo lửa đúng không.”
“Đúng đó, sao mà lửa cháy lên được vậy.” Châu Kỳ nghe vậy cũng không đùa giỡn nữa, bụng anh ta cũng rất đói rồi cần phải mau chóng lấp đầy bụng mới được.
“Anh nhìn thử xem có gì khác biệt giữa hai bên.” Mộng Y Băng không nói rõ mà chỉ tay về phái đống lửa.
Châu Kỳ cùng Túc Nhan nghe vậy liền nghi hoặc nhìn chằm chằm đống lửa, sau đó bọn họ nhận ra đúng là hai bên khác nhau rất nhiều. Đóng lửa của cô được đào một lỗ rồi mới để củi vào trong hố, còn bọn họ thì để nguyên vậy mà chất củi thành một đóng rồi đốt.
“Không chỉ như vậy.” Mộng Y Băng biết hai người đã nhận ra liền tiếp tục nói: “Tôi dùng đồ vật để mồi lửa, còn các anh thì trực tiếp đốt đúng không.”
“Đúng vậy.” Túc Nhan rất ít khi mở miệng nói chuyện nghe cô nói vậy thì gật đầu nói. Châu Kỳ nghe vậy thì ngộ ra, thì ra đốt lửa ngoài trời lại phức tạp như vậy, nhưng sao anh ta thấy có nhiều người không cần đào hố thì vẫn có thể đốt lửa được mà, nghĩ vậy anh ta liền hỏi ra miệng.
“Có thể, nhưng anh phải chất củi làm sao có thể vừa chắn gió vừa luồn gió vào trong, để củi có thể cháy được.” Mộng Y Băng nói, cách này cô cảm thấy khó hơn nên không thử làm, dù sao cô cũng quen cách thế này hơn.
“Băng nhi, tớ xong rồi cậu nấu cho mình đi.” Nguyễn My An cuối cùng cũng húp xong liền đưa ly cho cô. Mộng Y Băng nhận lấy rồi lập lại các bước bang nãy sau đó chờ nó sôi lên.
Châu Kỳ cùng Túc Nhan nhìn vậy liền nuốt một ngụm nước miếng, nhưng hai người cũng không thể mặt dày mà đòi ăn được. Nhưng thời gian cũng không còn sớm, bọn họ cũng không thề hiện tại mới đốt lửa nấu canh được. Mộng Y Băng thấy hai người như vậy liền thở dài nói:
“Hiện tại chắc chắn không kịp đốt lửa nấu canh nữa đâu, hay hai anh nướng nấm ăn nhé, tôi sẽ giúp hai anh nướng, còn rau dại thì nhúng nước sôi một chút rồi ăn.”
“Được, cảm ơn cô.” Châu Kỳ nghe vậy liền vui vẻ nói rồi xoay người trở lại chỗ của mình lấy nấm. Túc Nhan thì khá kinh ngạc nhưng anh ta không nói gì mà theo sau Châu Kỳ.
Hành động của hai người khiến nhóm khách mời khác khó hiểu, Phương Oanh đi lại gần hai người rồi hỏi: “Hai anh làm gì vậy, định đem đồ ăn đi đâu thế.”
Châu Kỳ cũng không giấu diếm: "Tôi nhờ Y Băng nướng giúp, dù sao cũng không nhóm lửa được như cô bé.
“Hả, cô bé nhóm lửa được rồi sao.” Nhã Kỳ kinh ngạc, cô ta cũng đi theo sau Phượng Oanh nên nghe thấy liền bất giác bật thốt. Những khách mời khác nghe vậy liền kinh ngạc chạy lại hỏi:
“Ai nhóm lửa được vậy.”
“Không biết có thể giúp chúng tôi không.”
“Chúng tôi thật sự không biết làm sao đây.”
Châu Kỳ nghe vậy liền nói: “Các người tự đến mà hỏi đi.” Nói xong anh ta cùng Túc Nhan đem theo đồ ăn đi đến chỗ Mộng Y Băng. Nhóm khách mời còn lại thấy vậy liền hiểu sau đó đem theo đồ ăn cảu mình chạy theo sau.
An Túc nhìn nhóm người nổi tiếng đổ xô lại gần Mộng Y Băng thì thoáng cau mày, hắn ta không ngờ cô lại gây chú ý như vậy. Không được hắn không thể bị bỏ lại phí sau như vậy, nhìn sang đồng bọn bên cạnh vẫn đang ngẩn người nhìn nhóm khách mời có tiếng tăm ồ ạt chạy đến bên kia mà nói: “Chúng ta cũng lại đó nhờ thôi, không là hôm nay phải nhịn đói đó.”
“Đúng là sướng ghê, được cả nhóm tiền bối bao vây.” Vinh Hoang nghe vậy liền gật đầu cảm thán, cậu ta còn chưa từng cảm được một lần như vậy, dù biết chỉ là nhờ vả nướng thức ăn giúp, nhưng như vậy cũng đã lọt vào màn hình của nhóm người có tiếng tâm rồi.
An Túc nghe vậy liền thầm nghĩ ’ Ngu ngốc’ nhưng ngoài mặt cậu ta chỉ cười cười rồi kéo bạn mình đi.
Thế là những người khác liền thấy cảnh tượng một nhóm khách mời bỗng chụm lại một chỗ không biết đang làm gì, cảnh tượng đúng là kỳ lạ.
Kỳ Anh vừa từ trong rừng trở về lại cũng khá tò mò, anh ta cũng đi lại nhìn sau đó cũng như những người khác chụm vào bắt đầu không ngừng dò hỏi. Không khí xung quanh nhóm người sinh tồn bỗng trở nên cực kỳ hài hòa một cách kỳ lạ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT